Buổi trưa bọn họ vào trong thành phố Đông Giang ăn cơm, vừa hay ông chủ Vọng Giang Lâu Viên Ba cũng trở về, ông ta mới Trương Dương đến Vọng Giang Lâu ăn cơm. Lần này Vọng Giang Lâu Trương Dương ít nhiều cũng có chút ngại, lần trước bạn học cùng trường Đảng tụ tập, Thiệu An Khang đến gây chuyện, kết quả đã diễn ra một bàn võ hành, làm cho tất cả bàn ghế của Vọng Giang Lâu nát tanh bành, gây ra một số tổn thất cho Vọng Giang Lâu.
Viên Ba đương nhiên sẽ không để tâm chuyện nhỏ nhặt này, nhìn thấy chiếc xe của Trương Dương lái đến, Viên Ba đã rất vui mừng, đi theo hỏi lai lịch của chiếc xe này, Trương Dương liền nói hết cho ông ta nghe, rồi bảo Viên Ba trong hai ngày này hắn sẽ mang xe trả lại.
Viên Ba nói: “Như thế này đi, cậu giúp tôi hẹn Từ Xuyên, cho tôi một cái giá thích hợp, tôi mua lại chiếc xe này.”
Trương Dương biết tính của Viên Ba trước nay không phải là quá thích khoa trương, nhưng sao lần này đột nhiên lại có ý muốn mua loại xe này?
Viên Ba giải thích nói: “Tôi muốn mua rồi sẽ đặt ở Nam Tích, nếu có khách quý sẽ có thể làm xe đưa đón.” Trước cửa nhà hàng mà bày một chiếc xe loại này quả thực là có thể giúp thăng lên đẳng cấp.
Viên Ba vốn định sắp xếp cho họ ăn ở phòng riêng, nhưng Tần Thanh kêu phiền phức. Cô ấy phát hiện ra Thường Hải Tâm bên cạnh cũng là một cái lợi rất lớn, giờ hai người bọn họ cùng đi ăn cơm sẽ không cần sợ người ngoài đàm tiếu nữa, chuyện tình ngầm giữa cô và Trương Dương là thứ cần phải che giấu, thực ra Thường Hải Tâm che giấu cho Tần Thanh đồng thời cũng là đang che giấu cho chính mình, cô ấy luôn cảm thấy Tần Thanh hiểu rất rõ chuyện giữa cô ấy và Trương Dương, chỉ là không hai muốn chủ động phá bỏ lớp giấy này mà thôi Tần Thanh nói: “Chúng ta ăn tạm cái gì đi, ngồi bên ngoài phòng lớn là được, bốn người không cần quá lãng phí, tránh làm lỡ chuyện kinh doanh của ông.”
Viên Ba nghe cô ấy nói như vậy cũng không có khách khí với bọn họ nữa, giao cho nhà bếp làm mấy món đặc sắc, còn mấy người Trương Dương đến phòng ăn tầng hai ăn cơm.
Viên Ba uống với bọn họ một ly rồi lập tức đi tiếp đón người khác, Trương Dương lấy cho mình một bình đặc cống Thanh Giang tự rót tự uống, Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều không uống rượu, bọn họ nghiêm ngặt chấp hành chế độ kỉ cương của đơn vị, Tần Thanh nói: “Trương Dương, sau này buổi trưa hết sức tránh uống rượu trước mặt người khác, anh bây giờ là phó chủ nhiệm quản ủy hội, cần phải lấy mình làm gương.”
Trương Dương cười nói: “Biết rồi, có điều anh uống rượu cơ bản đều là vì công việc, xa thì không nói, chứ giờ cái đám cán bộ trấn Thanh Long này nếu như không uống rượu căn bản không có cách nào để giao lưu với bọn họ.” Hắn nói cũng đúng, đặc biệt là công tác cơ tầng, phải tiến hành trên bàn rượu.
Mấy người đang nói chuyện thì từ bên cạnh đi qua một người, người này nhìn Trương Dương, bất giác ngẩn ra, trong đôi mắt như bắn ra lửa. Trương Dương nhận ra người này, vị này là đầu cá mập Dương Kình Tùng, hai ngày trước cầm súng tự đánh mình, nếu như không phải Kỳ Sơn cúi đầu nhận sai, mời Loan Thắng Văn và Lương Thành Long ra làm người hòa giải thì Trương Dương nhất định đã tống tên này vào trong cục rồi.
Cổ tay của đầu cá mập bị Trương Dương đập gãy, lúc này còn đang bó bột, hai huynh đệ Kỳ Sơn cúi đầu nhận lỗi, bọn vì thể diện đương nhiên sẽ không nói chuyện này ra ngoài, Trương Dương cũng không coi chuyện này quá quan trọng, đã qua rồi thì cho qua, Trương đại quan nhân không phải là loại người thích thể hiện ở khắp nơi, cho nên đầu cá mập cũng không hiểu rõ nội tình bên trong lắm, hắn tuy tận mắt chứng kiến sự dũng mãnh của Trương Dương nhưng trong lòng vẫn buồn bực tức giận, hắn đến là vì mục đích muốn giúp đỡ Kì Phong, kết quả lại bị Trương Dương đánh cho một trận, còn đập nát chiếc xe hắn mới mua nữa, đương nhiên tiền sửa xe hắn không phải trả một xu, toàn bộ đều do Kỳ Sơn trả, nhưng việc này rất ít người biết, đầu cá mập cảm thấy mình bị thiệt thòi lớn nhất, đến bây giờ vẫn phải bó bột.
Trương Dương nhìn thấy dáng vẻ của đầu cá mập bất giác cười lên, hắn không thèm để ý tới tên này, sau khi đầu cá mập trừng mắt nhìn hắn một cái cũng không dừng lại lâu, hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, khi hắn hoàn chỉnh không khuyết điểm còn đánh không lại Trương Dương, huống hồ là lúc tay còn bị gãy.
Việc rõ ràng như vậy Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều nhìn ra, Tần Thanh nói: “Người vừa qua đây có thù với anh à?”
Trương Dương nói: “Không có, anh không quen.”
Tần Thanh nói: “Anh không quen người ta sao người ta lại nhìn anh như vậy? một cái nhìn như khổ đại thù thâm, ghi xương khắc cốt?”
Thường Hải Tâm cũng gật đầu, cô ấy cũng nhìn ra có gì đó không bình thường.
Trương Dương cười híp mắt nói: ‘Các em cứ nghĩ mà xem, có thể ngồi với hai vị đại mĩ nữ như các em ăn cơm thì chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù chung của đàn ông trên toàn thế giới, ai mà không đố kị anh chứ? Chẳng có cách nào khác cả.”
Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều không nhịn nổi mà cười cả lên.
Tần Thanh đương nhiên sẽ không tin vào lời hắn nói, nhẹ giọng bảo: “Ăn xong cơm thì mau đi thôi, đừng gây phiền phức nữa.”
Trương Dương gật đầu, bọn họ ăn xong thì rời khỏi Vọng Giang Lâu, khi còn chưa kịp tới trước xe thì đã nghe thấy những tiếng bước chân loạn lên, một người gào lên: “Tiểu tử, mày đứng lại cho tao.”
Trương đại quan nhân trong lòng thầm nghĩ, còn thật có người không biết sống chết, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám gây phiền phức cho mình. Hắn quay người lại, phía sau có mười mấy người đuổi đến. đám người này vừa nhìn thấy Trương Dương liền ngẩn ra, vừa rồi khi ăn cơm cùng với đầu cá mập, đầu cá mập nói rằng người đánh gãy tay gã đang ở bên ngoài cho nên Đại Bân thề sẽ giúp hắn xả cơn giận, liền kêu gọi đám anh em cùng đuổi theo, bọn họ chưa nhìn thấy mặt Trương Dương, nếu như biết người đánh gãy tay đầu cá mập là Trương Dương thì có đánh chết gã cũng không dám giúp đầu cá mập ra mặt.
Trương Dương nhìn thấy đám này bất giác cười lên.
Sắc mặt Đại Bân biến sắc, ống sắt trong tay rơi xuống, hai tay dang ra bảo mấy tên đằng sau đứng lại,.
Trương Dương rất thích thú nhìn Đại Bân nói: “Cậu gọi tôi?”
Đại Bân sợ đến nỗi mồm nói lắp bắp, gã cố ép ra một nụ cười: “Anh…anh…Trương, sao lại là anh?” tuổi của gã lớn hơn Trương Dương nhiều, có điều không phải ai lớn tuổi hơn thì người đó làm đại ca, còn cần phải tính về địa vị quyền thế, ngoài những thứ đó còn phải xem quyền của anh cứng hơn, Đại Bân còn là người biết mình biết ta, gã về mặt nào cũng không thể bì với người ta, gọi một tiếng anh cũng không có gì là thiệt thòi, thực ra trong lòng gã suýt nữa còn gọi một tiếng ông.
Đám tiểu tử hừng hực khí thế đi sau lưng Đại Bân để đánh Trương Dương đều ngẩn ra, chán chê hóa ra là người mình, cho nên gậy gộc, đao kiếm giấu trong người đều không lấy ra, cũng may mà chúng chưa lấy ra, nếu không đám này không những ăn đòn mà không khéo lại còn bị Trương Dương tống vào cục.
Trương Dương nói: “Đại Bân à! Cậu gọi tôi có chuyện gì thế?”
Đại Bân cười nói: “Em không có gọi anh, em gọi người vừa đi qua đây lúc nãy.”
Trương Dương biết gã không dám thừa nhận, liền chỉ tay vào ống sắt dưới đất nói: “Nhặt lên đi, để người ta nhìn thấy lại tưởng rằng cậu là phần tử xã hội đen.”
Đại Bân vội vàng nhặt ống sắt lên.
Trương Dương nói: “Ai bảo các cậu đến đây? Là tên đầu cá mập đó?”
Đại Bân giả vờ nói: “Ai? Em không quen.”
Trương Dương cười nói: “Gan của hắn không nhỏ nhỉ, cậu giúp tôi bảo với hắn, tôi không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa.”
Đại Bân cười hi hi, không nói gì, mở to mắt nhìn Trương Dương và Tần Thanh Thường Hải Tâm lên xe, khi Trương Dương lái xe qua mặt Đại Bân, liền hạ cửa kính xe xuống nói: “Lần sau tôi mà còn nhìn thấy cậu tụ tập gây chuyện tôi sẽ cho người bắt cậu lại.”
Đại Bân cười bồi nói: “Chúng em chỉ là tụ tập bạn bè đi chơi thôi, sẽ không làm chuyện xấu đâu.”
Khi Trương Dương đi xa rồi, Đại Bân mới buồn bực trở lại nhà hàng.
Đầu cá mập lên nghênh tiếp, oán trách nói: “Sao các anh không động thủ? Không phải là nói đánh hắn một trận giúp tôi hả giận sao?”
Đại Bân chỉ tay vào mũi đầu cá mập mắng: “Cậu mắt mù rồi à. Đó là ai chứ? Trương Dương. Cậu đối đầu với hắn, tôi xem cậu hình như không muốn sống ở Đông Giang này nữa rồi, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, sau này nếu gặp người ta thì tránh xa ra một chút.”
Đối với những nhân vật nhỏ như Đại Bân, đầu cá mập, Trương Dương sẽ không để tâm, nhưng Tần Thanh và Thường Hải Tâm không tránh khỏi lo lắng cho hắn, dù sao những người này xem ra đều là những thành phần bất hảo trong xã hội, gây sự với chúng sẽ không có ích lợi gì, Trương Dương đương nhiên cần phải giải thích rõ ràng cho họ, giải trừ sự lo âu của họ.
Tuy Tần Thanh và Trương Dương đều rất hi vọng Thường Lăng Phong đến Đông Giang giúp đỡ, nhưng Thường Lăng Phong lại cứ tiếp tục thưởng thức kì nghỉ của gã, đối với lời mời của bọn họ chưa hề có hồi âm gì. Trương Dương đành phải liên hệ với Lệ Phù, muốn nhờ Lệ Phù giúp mình một việc nhỏ, nghĩ cách điều Chương Duệ Dung đến Đông Giang.
Lệ Phù hiểu nhầm ý của Trương Dương, cô ấy có chút kinh ngạc nói: “Trương Dương, tôi phải nhắc nhở anh, Chương Duệ Dung là cháu gái ruột của cục trưởng mười cục Chương Bích Quân, cậu nếu như cậu có ý đồ với cô ấy thì tôi nghĩ cậu nên từ bỏ đi.”
Trương Dương cười khổ nói: “Cô xem tôi là loại người gì chứ? Tôi thề, trong tổ chức của các cô, người duy nhất có thể làm tôi nảy sinh ý đồ đen tối chính là cô.”
“Thôi đi, cậu đi mà nịnh đứa trẻ ba tuổi ý, đối với tôi đừng giở trò này.”
Trương Dương nói: “Tôi nói thực mà, người nhớ cô ấy không phải là tôi, mà là người khác, tôi chỉ là muốn làm cầu nối thôi.” Hắn liền nói chuyện tình cảm giữa Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung kể cho Lệ Phù nghe, Lệ Phù nghe xong trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Cậu không hiểu rằng trong tổ chức có quy định rất nghiêm khắc về chuyện tình cảm sao?”
Trương Dương nói: “Hiểu, tôi vốn định tìm Chương Bích Quân nói chuyện, nhưng giờ tôi không phải là người của các cô, đi tìm bà ấy sợ sẽ gây phiền phức.”
Lệ Phù nói: “Cho nên cậu tìm tôi.”
Trương Dương nói: “Đây chẳng phải là vì cô là vị hôn phu của tôi sao? Một ngày phu thê trăm ngày ân, việc này cô phải giúp tôi.”
“Giúp thế nào?”
Trương Dương nói: “Cô và Chương Duệ Dung có quan hệ không tồi, chỉ cần nghĩ cách thử xem tâm ý của cô ấy như thế nào, nếu như cô ấy thật sự có tình cảm với THường Lăng Phong thì chúng ta sẽ làm người tốt, thúc đẩy cho nhân duyên này.”
Lệ Phù suy nghĩ nói: “Được rồi, nếu như việc này đúng như cậu nói thì tôi có thể nghĩ cách.”
Trương Dương nói: “Nếu như tiện thì cô và cô ấy cùng điều sang đây.”
Lệ Phù nói: “Sao cơ, cậu thật quá tham lam.”
Trương Dương nói: “Tôi không nhớ nhung gì cô ấy, nhưng đối với cô thì khác, cả ngày cứ nhắm mắt là lại nhớ tới cô, có một câu hát hát thế nào ý nhì, gọi tình yêu như sóng triều.”
Lệ Phù nói: “Đừng có yêu như sóng triều nữa, nói như vậy tôi sẽ không dám gặp cậu nữa, sợ sẽ bị cậu nhấn chìm mất.”
Trương Dương cười ha ha: “Gì có chứ, không có chuyện ấy đâu. Vậy lão Hình sao rồi?” Gần đây hắn không liên hệ với Hình Triều Huy, Hình Triều Huy cũng không chủ động tìm hắn.
Lệ Phù nói: “Việc này không liên quan đến cậu, cậu đừng hỏi.”
Trương Dương nói: “Dù sao cùng từng qua lại một thời gian, cũng có cảm tình mà.”
Hai người nói thêm vài câu rồi ngắt điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...