Kỳ Sơn nhẹ nhàng nói: “Loan cục, tôi đang ở quán cà phê đối diện, nếu như anh bên đó tiện, thì tôi có thể qua đó bất cứ lúc nào.” Gã đang nói với Loan Thắng Văn, nếu cần, thì gã có thể đàm phán trực tiếp với Trương Dương.
Loan Thắng Văn quay trở về phòng, thấy Trương Dương đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha.
Loan Thắng Văn nói: “Còn có tâm tính ngồi đọc báo cơ à?”
Trương Dương cười nói: “Sắp bắt đầu công việc rồi, đương nhiên phải nắm cơ hội tìm hiểu tình hình của Đông Giang.”
Loan Thắng Văn đặt điện thoại lên bàn làm việc: “Kỳ Sơn gọi điện thoại đến.”
Trương Dương nói: “Kỳ Sơn là ai?”
Loan Thắng Văn nói: “Là anh trai của Kỳ Phong, anh ta tìm tôi muốn chấm dứt chuyện này, đề nghị hai bên đến đây thôi, mọi người nhường nhau một chút, đừng ai truy cứu nữa.”
Trương đại quan cười nói: “Sao tôi thấy giống việc đàm phán với xã hội đen thế nhỉ?”
Loan Thắng Văn nghe thấy câu này hơi không vui, tên này nói năng chẳng thèm suy nghĩ gì, đàm phán xã hội đen? Thế thì anh coi cái thằng cục trưởng công an này như tôi là ai?
Trương Dương nói: “Tôi không thể nhượng bộ, sự việc là do họ gây ra, nhưng tôi cũng không muốn vừa đến Đông Giang mà đã gây ra chuyện, thế này đi, chiếc Audi bạn tôi vừa mua đã bị tổn hại nghiêm trọng, bảo anh ta mua đền một cái mới cho người ta, còn nữa, tôi đã từng nói phải để Kỳ Phong quỳ trước mặt tôi, lời nói ra như bát nước hắt đi, không thể để tôi thu về được, còn nữa, cái tên đầu cá mập đã dùng súng bắn tôi, hắn ta cũng phải quỳ trước mặt tôi, nếu không thì đi tù!” Trương đại quan không bao giờ tha cho người khác dễ dàng, giờ đây hắn có lý, đương nhiên hắn sẽ không nhượng bộ dễ dàng rồi.
Loan Thắng Văn ngay lập tức cảm thấy điều kiện của tên này hơi quá đáng, chiếc xe của Triệu Nhị Văn rõ ràng là xe Alto, đã biến thành Audi từ bao giờ rồi? Khi xảy ra vụ đâm xe, tốc độ của xe không nhanh, cũng chỉ bị tổn hại đằng trước một chút thôi, tiền sửa không quá 5000, Trương Dương lại mở miệng là nói tôi đòi một chiếc Audi, điều khoa trương hơn nữa là hắn còn muốn Kỳ Phong quỳ xuống nhận sai trước mặt hắn, Dương Kình Tùng dùng súng bắn hắn, bảo gã ta quỳ xuống thì còn có lý, Kỳ Phong ở Đông Giang cũng là một nhân vật số một, gã có lẽ sẽ không đồng ý.
Loan Thắng Văn nói: “Kỳ Sơn đang ở quán cà phê đối diện cục công an, hay là, tôi bảo anh ta đến nói chuyện trực tiếp với anh!”
Trương Dương gật đầu nói: “Cũng được.”
Kỳ Sơn năm nay 33 tuổi, dáng người không cao, tướng mạo thanh tú, trên gương mặt đẹo một chiếc kính gọng bạch kim, rất giống với dáng thư sinh, không hề giống một người làm ăn, và càng không hề giống với tên xã hội đen như lời đồn đại, gã đến một mình, bước vào phòng làm việc của Loan Thắng Văn, gã chào Loan Thắng Văn trước, rồi ánh mắt chuyển sang Trương Dương, cười rất hòa nhã lịch sự: “Vị này chính là chủ nhiệm Trương đúng không?”
Trương Dương mỉm cười gật đầu với gã, Kỳ Sơn không đắc tội hắn, càng huống hồ ai đánh người thái độ tốt, Trương đại quan cũng không phải là loại hẹp hòi đến mức độ như vậy.
Loan Thắng Văn nói: “Tôi giới thiệu một chút, vị này là chủ nhiệm Trương phụ trách công việc của khu đô thị mới Đông Giang vừa được điều đến đây, vị này là tổng giám đốc của Thủy Sản Tứ Hải Kỳ Sơn.”
Kỳ Sơn chủ động giơ tay về phía Trương Dương: “Vinh dự quá! Vinh dự quá!”
Trương Dương nói lạnh nhạt: “Ngồi đi!” Trong cả quá trình, hắn chẳng hề đứng lên, hắn không coi Kỳ Sơn là gì cả. Nhưng điều làm cho Trương đại quan bất ngờ là, mặc dù hắn thái độ ngạo mạn, nhưng thái độ hiền hòa trên mặt Kỳ Sơn vẫn không thay đổi từ đầu đến cuối, dù là gã có phải đang giả vờ hai không, nhưng rất ít người có thể làm được như vậy.
Sau khi Kỳ Sơn ngồi xuống, rút một hộp danh thiếp từ trong túi áo ra, sau khi mở ra, rút ra một tờ danh thiếp in rất đẹp dùng hai tay đưa cho Trương Dương, Trương đại quan nhận bằng một tay, không thèm nhìn đã để xuống mặt bàn, tên này cố ý làm như vậy, hắn muốn xem Kỳ Sơn có thể chịu đến mức độ nào.
Kỳ Sơn vẫn giữ thái độ hòa nhã lịch sự: “Chủ nhiệm Trương, Kỳ Sơn là em trai của tôi, sự việc hôm nay thật sự xin lỗi anh, tôi đã hiểu rõ toàn bộ sự việc rồi, chủ nhiệm Trương yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy bảo nó, không để nó làm bừa làm bãi ở ngoài xã hội nữa.”
Trương Dương cười nói: “Đó là chuyện của nhà các anh, anh không quản, thì còn có công an quản nữa kìa, chẳng đến lượt tôi quản. Những việc tôi nói vừa nãy, Loan cục đã nói với anh rồi đúng không?” Trương Dương nhìn sang phía Loan Thắng Văn, Loan Thắng Văn làm như không nghe thấy gì, cầm tờ báo vừa rồi Trương Dương đọc lên xem, dường như sự việc trước mắt không liên quan gì đến gã vậy.
Kỳ Sơn nói: “Chủ nhiệm Trương, vừa rồi tôi đã nói, tất cả tổn thất để tôi phụ trách đền bù, chiếc xe Audi của bạn anh bị tổn hại nghiêm trọng, thì tôi sẽ đền cho cô ấy một chiếc xe mới, còn về hai yêu cầu còn lại của anh, chủ nhiệm Trương, anh xem có thể thế này được không, tôi sẽ mở một bàn tiệc rượu, một là để đón anh vừa đến đây, hai là để bảo những tiểu tử đã đắc tội với anh rót trà nhận tội.”
Trương Dương nói: “Xem ra tổng giám đốc Kỳ là người hiểu chuyện, nếu như em anh được một nửa như anh, thì sẽ chẳng xảy ra việc này. Kỳ tổng và tôi đây là lần đầu tiên gặp nhau, có lẽ không hiểu tôi, về sau anh sẽ hiểu được phong cách sống của tôi.” Câu này của Trương đại quan tiềm ẩn nhiều ý nghĩa, rõ ràng là đang nói với Kỳ Sơn, hắn sẽ không nhượng bộ dễ dàng.
Trước khi đến gặp Trương Dương, Kỳ Sơn đã tìm hiểu rõ ràng về hắn rồi, lúc mới bắt đầu nghe thấy em trai mình dẫn hơn năm mươi người đi vây đánh một người, mà lại bị thành thê thảm như vậy, gã phẫn nộ nhưng lại cảm thấy ngạc nhiên, việc này quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng, sau khi bình tĩnh lại, Kỳ Sơn ngay lập tức tìm hiểu về Trương Dương, sau khi gã điều tra rõ về thân phận bối cảnh của Trương Dương, biết rằng việc này em của gã không hề oan ức chút nào. Thái độ này của Trương Dương nằm trong dự đoán của Kỳ Sơn, gã đã chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng về vấn đề này. Kỳ Sơn nói: “Chủ nhiệm Sơn, có câu không đánh thì không quen, tôi tin rằng về sau chúng ta sẽ có nhiều cơ hội qua lại, và chúng ta sẽ trở thành bạn tốt.”
Trương Dương cười nói: “Những việc tương lai khó nói lắm, tôi rất tán thành thái độ xử lý sự việc của Kỳ tổng, thời gian của mọi người đều rất quý giá, chẳng ai có thời gian phí phạm ở những vấn đề này.
Kỳ Sơn mỉm cười nói: “Bình Hải không lớn, yêu cầu của chủ nhiệm Trương tôi đều đồng ý cả, ai bảo chúng tôi là bên làm sai cơ chứ, có điều, chủ nhiệm Trương cũng phải đồng ý một yêu cầu của tôi.”
Trương Dương hứng thú quay sang nhìn Kỳ Sơn, trong lòng nói, mẹ kiếp vẫn còn dám đưa ra yêu cầu cơ đấy.
Kỳ Sơn nói: “Tối nay tôi sẽ mở tiệc ở thực phủ Giang Nam, tiếp đón chủ nhiệm Trương, tiện thể bảo thằng em không ra gì đó của tôi xin lỗi trước mặt anh, chủ nhiệm Trương nhất định phải đến đó.”
Trương Dương cười hì hì nói: “Thật ra tối nay tôi có việc thật.”
Kỳ Sơn nói: “Chẳng lẽ chủ nhiệm Trương lo chúng tôi bày tiệc nhỏ quá sao?”
Trương Dương mỉm cười nói: “Muốn bày tiệc lớn nhỏ gì cũng phải có thời gian chuẩn bị, thế này đi, tối mai nhé.”
Kỳ Sơn gật đầu nói: “Được, sáu giờ tối mai, vậy chúng ta định như thế nhé, không gặp không về.”
Loan Thắng Văn cũng chẳng ngờ sự việc này lại giải quyết nhanh như vậy, mặc dù Kỳ Sơn ngoài mặt thì nho nhã ôn hòa, nhưng người này không phải là người dễ dàng cúi đầu trước mặt người khác, hôm nay trước mặt Trương Dương, không hề phản kháng chút nào, Trương đại quan nói gì gã đồng ý điều đó, có thái độ như vậy, đương nhiên không thể xảy ra xung đột, mâu thuẫn cũng không thể nào bị đẩy lên tầm cao mới.
Kỳ Phong đi theo đằng sau Kỳ Sơn, ngồi lên chiếc xe Huy Đằng của gã, Kỳ Sơn làm việc rất khiêm nhường, điều này có thể nhận ra từ cách chọn xe của gã. Vào trong xe, nụ cười trên mặt Kỳ Phong ngay lập tức biến mất, mà thay vào đó là thái độ nghiêm khắc.
Kỳ Phong nói: “Anh à, cái tên họ Trương đó quá hống hách, lần này nhất định em phải diệt hắn!”
Kỳ Phong giơ tay, tát vào mặt gã, Kỳ Phong bị đánh ngớ người ra ở đó, ôm mặt nói: “
“Anh, sao anh lại đánh em?”
Kỳ Sơn lạnh lùng nói: “Mày cũng không thèm đi tìm hiểu xem đối phương là ai à? Là người mày có thể gây sự được à? Đúng là cái đồ vô tích sự.”
Kỳ Phong nói: “Hắn thì có gì là giỏi giang, có giỏi, cũng chẳng giỏi bằng đạn được, em tìm người giết hắn!”
Kỳ Sơn lại ra tay tát một phát nữa, làm cho Kỳ Phong im ngay miệng, miệng ngậm chặt, trên mặt đầy sự tức tối và tủi thân.
Kỳ Sơn nói: “Có súng thì giỏi à? Dương Kình Tùng có súng, giữa ban ngày ban mặt lại muốn rút súng ra bắn người.”
Kỳ Phong nói: “Không bắn chết hắn là hắn may mắn.”
Kỳ Sơn nói: “Mày tỉnh lại chút đi, không bắn được chết hắn là chúng mày may mắn đó, Trương Dương là ai cơ chứ? Là con rể tương lai của tỉnh trưởng đại nhân, là con trai nuôi của phó thủ tướng văn, bản thân hắn là cán bộ quốc gia cấp chính sở, mày cảm thấy đó là người mày có thể gây sự được à? Bí thư thị ủy Nam Tích Từ Quang Nhiên giỏi đúng không? Chẳng phải cũng chết trên tay hắn sao.”
Kỳ Phong lúc này đã hơi hiểu tại sao anh mình lại nghe tất cả yêu cầu của Trương Dương, hắn ôm mặt nói: “Anh…Ý anh nói, chính là tên Trương Dương đã hại chết Hứa Gia Dũng?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...