Dương Kình Tùng tức giận nói: “Mẹ kiếp, cái con đàn bà này….”
Vẫn chưa kịp dứt lời, lại bị một cái tát bay thẳng vào mặt, lần này là Trương Dương ra tay, chẳng ai nhìn thấy rõ Trương Dương xông ra vào lúc nào, dưới sự giám sát của hai viên cảnh sát, tên này không biết làm thế nào mà đứng dậy được, hơn nữa lại chạy đến trước mặt Dương Kình Tùng trong chớp mắt, tát cho gã một cái bạt tai, hắn ra tay nặng hơn nhiều so với Hà Hâm Nhan, làm cho Dương Kình Tùng quay một vòng trên đất, máu rớm ra ở môi, một bên mặt sưng vù lên.
Dương Kình Tùng và mấy tên đàn em nữa cùng xông lên.
Mấy cảnh sát giao thông mà đứng đầu là Triệu Anh Tráng thấy tình hình không hay vội vàng tách hai bên ra, mặc dù họ có quen với bên Kỳ Phong, nhưng nếu đánh nhau ngay chỗ công cộng, thì họ cũng phải chịu trách nhiệm quản lý, Triệu Anh Tráng hét to: “Làm gì đây? Làm gì đây? Lùi hết về cho tôi!”
Dương Kình Tùng bị tát hai nhát trước mặt mọi người, mắt đỏ sọc lên, gã xông đến như phát điên: “Mẹ kiếp tao đánh chết mày!” Kỳ Phong kéo lấy gã, thấp giọng nói: “Kình Tùng, giờ không phải lúc.”
Dương Kình Tùng chỉ vào Trương Dương nói: “Mẹ kiếp mày nghe rõ cho tao, hôm nay tao không phế mày thì tao không phải là họ Dương!” Trương Dương rất tự nhiên nói lại: “Thằng cháu kia, nếu mà mày còn nói năng thô lỗ như vậy nữa, tao sẽ nhổ hết răng mày, làm cho mày một cái vòng đeo tay đấy!”
Dương Kình Tùng dù sao cũng là người có chút thân phận địa vị, hôm nay bị đối phương đánh cho hai cái bạt tai, hơn nữa lại thành bộ dạng thế này, tức đến độ không chịu nổi, gã lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp mày có biết tao là ai không?”
Trương Dương cười nói: “Một đám khốn nạn thôi, không biết mình là ai mà còn dám ra ngoài này à? Về sau bảo cha mày kéo quần mày cho chặt vào, để máu lên não, đỡ lộ ra cái đầu thiếu I ốt của mày, xấu xí không phải là lỗi của chúng mày, nhưng đi ra đây làm người khác phát buồn nôn là cái chúng mày sai rồi.”
Dương Kình Tùng không thể nào nói lại được với Trương Dương, tức đến độ kêu to lên: “Bỏ tôi ra, tôi phải phế hết nó, tôi phải chặt nó ra…”
Trương Dương quay sang nói với Triệu Anh Tráng: “Này đồng chí Triệu, đám người này có phải là xã hội đen không thế? Mở miệng là đòn chém chết tôi, uy hiếp đến an toàn bản thân tôi, anh cũng không quan tâm à?”
Triệu Anh Tráng lúc này đã nhận ra sự khó nhằn của Trương Dương rồi, nếu là người bình thường, xảy ra việc thế này, đã bắt đầu sợ từ lâu rồi, nhưng tên này lại làm ra vẻ chẳng sao cả, chẳng lẽ hắn ta thật sự có chút bối cảnh sao? Những cảnh sát này hầu như học xã hội quan hệ học tốt hơn là tâm lý tội phạm, thời đại hòa bình không có nhiều cơ hội để họ đấu tranh với tội phạm, thế là họ đều chú tâm vào nội bộ nhân dân và quan hệ xã hội, Triệu Anh Tráng có chút kinh nghiệm xã hội, gã vẫn phán đoán dựa trên kinh nghiệm, tên Trương Dương này có lẽ có chút bối cảnh, nhưng gã không cho rằng bối cảnh của Trương Dương mạnh hơn của Kỳ Phong, đây là Đông Giang, chú của Kỳ Phong là thị trưởng thành phố Đông Giang Phương Tri Đạt.
Sau khi Dương Kình Tùng bị chọc tức liền gọi người đến, gã gọi người đến không phải là vì xử lý Trương Dương trước mặt mọi người, có to gan đến mấy gã cũng không dám làm vậy trước mặt cảnh sát, gã phải dùng cách này để làm cho Trương Dương nhận thức được sự lợi hại của mình…Một người có thực lực hay không phải xem tiền có nhiều hay không, còn người có nhiều không, thật ra cũng chỉ có thể chứng minh được hai người có qua lại quan hệ với nhau, trong tay anh không có tiền thì không gọi được người đến, giúp đỡ người khác cũng cần phải ăn cơm.
Mấy viên cảnh sát giao thông thương lượng một chút, quyết định đưa Trương Dương đến đại viện sự cố khu Bạch Sa, xem chừng mấy người của Dương Kình Tùng đã bực mình rồi, nếu thật sự không kiềm được mà xảy ra xung đột, chỉ dựa vào mấy viên cảnh sát như họ cũng không thể nào khống chế tình hình.
Trương Dương bảo Hà Hâm Nhan và Triệu Nhị Văn cùng lên xe cảnh sát với hắn, đây là để tránh cho Hà Hâm Nhan bị thương.
Khi xe cảnh sát khởi động, mấy tên xã hội đen còn to gan đập mạnh vào cửa sổ của xe cảnh sát. Còn có người chỉ vào Trương Dương đang ngồi trong xe, ngụ ý muốn đánh nát thây hắn.
Điều làm cho mấy người cảnh sát giao thông cảm thấy bất ngờ là, thái độ của Trương Dương rất ung dung tự tại, dường như không hề cảm thấy chút nguy hiểm nào vậy, Hà Hâm Nhan cũng rất bình tĩnh, lên trên xe cảnh sÁt còn nói cười với Trương Dương, dường như hai người họ đang đi du lịch ngắm cảnh vậy, chỉ có sắc mặt của Triệu Nhị Văn là trắng bệch.
Đến đại đội sự cố, đám người của Kỳ Phong cũng lái xe đến cùng, giờ đây họ đã có hơn năm chục gười, có điều họ cũng không muốn làm cho cảnh sát thấy mình gây sự trước mặt mọi người, túm năm tụm ba dưới bóng cây, thật ra đều là đang đợi Trương Dương đi ra.
Một cảnh sát giao thông già thấy tình hình ngoài đó, thở dài nói với Trương Dương: “Này, sao cậu không biết chọn người chọn giờ gì vậy?”
Trương Dương mỉm cười nói: “Cái gì là không biết chọn người chọn giờ? Câu này của ông tôi không hiểu?”
Cảnh sát già nói: “Cậu nhìn đám người ở bên ngoài đó xem, có đứa nào là dễ gây sự chứ? Oan gia dễ kết không dễ giải đâu, xảy ra mâu thuẫn không sợ, cố gắng giải quyết trong hòa bình là được rồi, hà tất phải gây thành chuyện thế này?” Triệu Anh Tráng bước đến vất tập hồ sơ lên bàn, rồi nói với Trương Dương: “Giấy phép lái xe, giấy đăng ký xe!”
Trương Dương cười nói: “Anh thật lằng nhằng quá đi, anh không cho tôi xem giấy chứng nhận của anh, thì tôi dựa vào đâu mà phải cho anh xem giấy tờ của tôi?”
Triệu Anh Tráng rất tức giận, gã thầm nói, tên này đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, gã gật đầu, rồi không tiếp tục đòi giấy tờ của Trương Dương nữa, cầm điện thoại lên gọi điện cho phòng thực nghiệm chi đội hình sự, hỏi về kết quả xét nghiệm máu của Trương Dương, gã đã chắc mẩm Trương Dương nhất định lái xe sau khi uống rượu, Trương Dương nhà anh chẳng phải rất hống hách sao? Đợi sau khi có kết quả, tôi xem anh còn cứng đầu được nữa hay không? Lái xe trong khi say xỉn, không có giấy tờ xe, còn cộng thêm tội phá hoại tài sản của người khác, ngồi tù là chắc chắn rồi.
Nhưng sau khi Triệu Anh Tráng gọi điện thoại hỏi rõ về kết quả xong, gã liền đờ ra đó: “Cái gì cơ? Anh nói cái gì cơ?’ Sau khi gã chắc chắn đối phương nói máu của Trương Dương không có thành phần cồn, ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nào! Có phải anh đã nhầm lẫn gì đó rồi không? Anh ta nồng nặc mùi rượu trên người, chúng ta chẳng phải đã ngửi thấy rồi hay sao?”
Nhân viên bên phòng thực nghiệm nghe thấy gã nghi ngờ kết quả xét nghiệm của mình, ngay lập tức cũng tức giận: “Anh thích tin thì tin, dù sao kết quả xét nghiệm là bình thường!”
“Anh xét nghiệm lại lần nữa đi!” Triệu Anh Tráng vẫn cứ khăng khăng, gã tin vào trực giác của mình, trên người Trương Dương nồng nặc mùi rượu như vậy, gã không thể nào ngửi nhầm được.
Đối phương nói: “Anh nghĩ rằng chúng tôi nhàn rỗi quá không có chuyện gì làm có phải không? Này Triệu Anh Tráng, anh có thù lớn lắm với người ta à?” Nói xong người đó liền cụp điện thoại.
Triệu Anh Tráng cầm điện thoại đờ ra ở đó, phải đến một phút sau mới hồi phục lại được tinh thần. Gã đặt điện thoại xuống, rồi lại quay sang nhìn Trương Dương, Trương Dương cười, dường như tên này đã biết kết quả xét nghiệm từ lâu.
Trương Dương nói: “Triệu cảnh quan, có phải kết quả xét nghiệm của tôi đã có rồi không?”
Triệu Anh Tráng gật đầu.
“Tôi đã uống rượu chưa?”
Triệu Anh Tráng tức giận nhìn hắn: “Coi như là anh may mắn!”
Trương Dương cười nói: “Điều này có liên quan gì đến may mắn hay không đâu, tôi chưa hề uống rượu, điều này chứng minh hệ thống công an của các anh vẫn được coi là tôn trọng sựt hật đấy.” Với thần công của Trương đại quan, ép hết hơn một cân Ngũ Lương Dịch đó ra ngoài là điều hết sức dễ dàng, đám người Triệu Anh Tráng có đánh chết cũng không thể ngờ đến việc này.
Hà Hâm Nhan sau khi biết được kết quả, cũng cười rất sáng lạn, hóa ra Trương Dương cố ý trêu đùa đám cảnh sát giao thông này.
Trương Dương nói: “Giờ tôi đi được chưa?”
Triệu Anh Tráng nói: “Chưa được, đưa giấy tờ xe của anh ra đây!”
Lần này Trương Dương không từ chối, lấy giấy tờ trong túi của mình vất lên bàn. Triệu Anh Tráng cầm xem, phát hiện chiếc xe không phải là của Trương Dương, gã thấp giọng nói: “Hèn chi đâm xe vào xe khác mà không thấy đau lòng, hóa ra không phải xe của anh.”
Trương Dương nói: “Là xe của bạn!”
“Xe của bạn cũng không được cố ý đâm, anh đã phạm lỗi phá hoại tài sản của người khác!”
Lúc này Kỳ Phong lại vào, gã vào một mình, đến chỗ này, người có đông đến mấy cũng vô dụng mà thôi, gã bảo những người khác đứng đợi ở ngoài. Kỳ Phong nói: “Chiếc xe đó của tôi đáng giá hơn 100 vạn đấy, giờ đây gần như hỏng toàn bộ rồi, tôi chỉ cần khởi tố anh, là anh ngồi tù chắc.”
Trương Dương cười nói: “Khởi tố tôi đi, rất hoan nghênh, tôi nên khởi tố ai nhỉ? Tôi lái xe chỉ có chút kỹ thuật thế thôi, đường rộng như thế mà bị các anh làm tắc, phán đoán của tôi sai lầm, vì vậy mới đâm vào xe của anh, tôi còn chưa khởi tố anh nữa kìa.”
Triệu Anh Tráng nói: “Anh đừng có mà ngụy biện, nếu như nói lần đầu tiên anh đâm là do kỹ thuật có vấn đề còn nghe được, còn lần thứ hai thì sao? Lần thứ hai anh rõ ràng là cố ý đâm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...