Y Đạo Quan Đồ

Mặc dù Thôi Quốc Trụ đầy ý thổi phồng, nhưng những điều gã nói đều là sự thật, những việc này nếu là người khác chẳng ai làm được.

Trương Dương cười nói: “Lão Thôi à, trông anh căng thẳng chưa kìa, tôi có nói anh gì đâu chứ, chúng ta làm việc với nhau lâu như vậy rồi, tôi có thể hiểu được tâm tư của anh.” Ý của Trương đại quan là anh đừng có mà diễn trò trước mắt tôi nữa, chẳng phải cũng chỉ là vì muốn ngồi vào cái ghế của tôi sao?

Thôi Quốc Trụ mặt đỏ nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi thật sự rất phục anh. Mặc dù anh còn trẻ, nhưng năng lực lãnh đạo của anh tất cả chúng tôi đều tán thưởng.”

Trương Dương thầm nói, anh dám không phục sao? Nghĩ đến lúc đầu khi hắn mới tới Nam Tích này, đám người này chẳng nghe lời được như vậy, Thôi Quốc Trụ cũng đã từng dựa vào bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên cướp bí thư Đảng tổ của hắn, nhưng sau này gặp thiệt rồi mới biết sự lợi hại của hắn, Trương Dương nói: “Lão Thôi à, tôi vốn chẳng muốn thông báo việc này sớm làm gì, nhưng anh đã đến hỏi, thì tôi cũng chẳng giấu gì anh, tuần sau tôi sẽ đến tham dự lớp huấn luyện cán bộ trẻ của trường Đảng, khoảng tầm 2 tuần, sau khi học xong, tôi có thể sẽ ở lại Đông Giang làm việc.”

Thôi Quốc Trụ cuối cùng đã chứng thực được thông tin này từ miệng của Trương Dương, gã cảm thấy vui vẻ, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, mà giả bộ làm ra vẻ thất vọng: “Chủ nhiệm Trương, anh làm ở Nam Tích cũng rất tốt, tại sao cấp trên lại muốn điều động anh đến đó chứ? Thật là không muốn xa anh chút nào.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Đâu có bữa tiệc nào không đến hồi kết thúc, chúng ta hợp tác với nhau lâu như vậy rồi, cũng được coi là vui vẻ, nếu như cả đời này tôi ở lại Nam Tích, thì chẳng phải là không có tinh thần cầu tiến sao? Hơn nữa, nếu như tôi ở lại không đi, thì các anh cũng chẳng có cơ hội tiến thên, đúng không nào?”

Thôi Quốc Trụ bị Trương Dương nói toạc móng heo, trên mặt cũng cảm thấy nóng nóng, gượng gạo nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi không có ý đó.”

“Không có ý đó à! Tôi còn định nói với thành phố bảo anh tiếp quản công việc của tôi kìa, nếu đã không có ý đó thi thôi vậy.”

Thôi Quốc Trụ vừa nghe đã cuống lên: “Chủ nhiệm Trương, tôi….tôi…”

Trương Dương cười lắc đầu nói: “Không cần nói nữa, tôi hiểu rồi…”


Nói thật, Thôi Quốc Trụ cũng không dám biểu đạt ý của mình ra, gã đỏ mặt nói: “Anh hiểu được là được rồi, hiểu được là được rồi!” Khi sắp đi Thôi Quốc Trụ đặt một cái túi vải nhỏ lên bàn làm việc của Trương Dương, không nói thêm gì rồi đi mất.

Sau khi gã đi khỏi, Trương Dương cầm chiếc túi nhỏ đó lên, sau khi mở ra, thì nhìn thấy một món đồ treo trang sức bằng ngọc Hòa Điền, chất ngọc rất đẹp, vừa nhìn đã thấy giá trị khôn gnhor, Trương Dương thầm nói, Thôi Quốc Trụ à Thôi Quốc Trụ, thứ anh tặng quả thật không tồi, nhưng anh đang ngầm ám chỉ tôi đây là tham quan sao?

Trương Dương vốn muốn trả lại thứ này cho gã, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thu về, dù sao thì hắn vốn định cử Thôi Quốc Trụ làm chủ nhiệm thể ủy, giữ lại một chút vật kỷ niệm cũng là điều bình thường, trong số mấy vị phó chủ nhiệm, năng lực làm việc của Thôi Quốc Trụ là ưu tú nhất.

Trương Dương đã chuẩn bị rời khỏi Nam Tích, phó thị trưởng thường vụ Cung Kỳ Vĩ rất tiếc nuối, gã đã bày tiệc tại nhà để chia tay Trương Dương, thật sự không gặp được nhiều vị thượng cấp đối xử với hạ cấp như vậy, trong lòng cả nhà Cung Kỳ Vĩ, Trương Dương không những là cấp dưới của gã, mà còn là ân nhân của gã, lúc đầu khi Cung Nhã Hinh bị người ta bắt cóc, chính là Trương Dương đã cứu cô bé.

Phu nhân của Cung Kỳ Vĩ là Dương Ninh đích thân xuống bếp làm cơm, khi Trương Dương đến nhà Cung Kỳ Vĩ cũng không đến tay không, hắn đã mang theo 5 cân ghẹ đến, giờ đây đang là mùa ăn ghẹ.

Cung Kỳ Vĩ nhìn thấy Trương Dương mang nhiều ghẹ như vậy, chau chau mày nói: “Tiểu tử nhà cậu, tôi mời cậu đi ăn cơm, mà cậu lại còn mang nhiều thứ đến như thế này!”

Trương Dương nói: “Giờ đang là mùa ghẹ, ghẹ này là của Lý Quang Nam ở quốc tế Nam Dương tặng cho tôi, tôi mang đến để anh nếm thử.”

Cung Nhã Hinh bước ra từ nhà bếp, cô bé đang giúp mẹ nấu cơm, lâu rồi không gặp, nha đầu này ngày càng xinh xắn rồi, cô cười với Trương Dương: “Chú Trương đến rồi!”

Trương Dương gật đầu nói: “Nhã Hinh, lấy ghẹ đi hấp đi.”


Cung Nhã Hinh cầm lấy ghẹ, Dương Ninh cầm rau trộn đặt lên bàn.

Trương Dương nói: “Chị à, chị đừng làm nữa, có mấy món là được rồi.”

Dương Ninh nói: “Kỳ Vĩ, anh mau bảo Trương Dương ngồi xuống đi, hai người uống rượu trước đi, em hầm gà xong là bê đến ngay.”

Cung Kỳ Vĩ mời Trương Dương ngồi xuống.

Trương Dương nói: “Bác gái không có ở nhà sao?” Người hắn nói đến là mẹ của Cung Kỳ Vĩ là bà Triệu.

Cung Kỳ Vĩ cười nói: “Sáng sớm đã ra ngoài học Thái Cực Quyền rồi, không biết tại sao, bà gần đây rất thích Thái Cực Quyền.”

Trương Dương cười nói: “Tập luyện nhiều có ích với cơ thể của người già.”

Cung Kỳ Vĩ mở một bình Mao Đài, Trương Dương giành lấy rót trước cho gã.

Cung Kỳ Vĩ nói: “Thật sự quyết định đi rồi sao?”


Trương Dương cầm cốc rượu lên cụng ly với gã, hai người cạn cốc rượu, Trương Dương nói: “Anh cảm thấy việc này tôi có thể thay đổi được sao?”

Cung Kỳ Vĩ thở dài nói: “Tôi và bí thư Lý đều không muốn để cậu đi, bí thư Lý vì chuyện của cậu đã cố gắng tranh giành với cấp trên nhiều lắm, nhưng…” Gã lắc lắc đầu, lời của Trương Dương là đúng, lần điều động công tác này không thể được thay đổi bởi nguyện vọng của chính họ.

Trương Dương nói: “Nghe nói Lương Thiên Chính tranh giành ác lắm, nhất định muốn tôi phải qua đó.”

Cung Kỳ Vĩ nói: “Chiêu này của ông ta thật là thâm độc, vốn chúng tôi định điều cậu đến khu công nghệ cao mới, nhưng giờ đây không ngờ ông ấy lại đưa cậu đi trước.”

Trương Dương nói: “Làm ở đâu cũng giống nhau cả thôi, thị trưởng Cung, anh yên tâm, tôi dù là đến Đông Giang cũng sẽ không làm những việc tổn hại đến lợi ích của Nam Tích.” Hắn làm cho Cung Kỳ Vĩ yên tâm, tỏ rõ việc mình sẽ không làm khó Nam Tích.

Cung Kỳ Vĩ nói: “Thật ra mọi người đều là vì sự phát triển của Bình Hải cả thôi, tôi luôn cảm thấy rằng lần này cậu đi Đông Giang làm việc, sẽ không thuận lợi.”

Trương Dương nói: “….Tôi cũng cảm thấy như vậy, họ đưa tôi qua đó chưa chắc đã chuẩn bị để dùng tôi.”

Cung Kỳ Vĩ cũng lo lắng như vậy, Trương Dương khi còn ở Nam Tích được lãnh đạo rất tin tưởng, có sự ủng hộ của gã và Lý Trường Vũ, Trương Dương ở đây như cá gặp nước, công việc mới có thể thuận lợi tiến hành được, mới có thể phát huy khả năng lớn nhất của bản thân, nhưng khi hắn đã đến Đông Giang, bên Đông Giang chưa chắc đã tín nhiệm và ủng hộ hắn nhiều như vậy.. Dù là việc ô nhiễm nước hay là việc cạnh tranh thành phố hảo hữu và công ty Bender, Trương Dương đều đắc tội với rất nhiều lãnh đạo của Đông Giang, hắn đến Đông Giang làm việc, không thể không gặp phải trở ngại, rất khó nói rằng những người này đều không phải là người thù dai, và có thể dùng thái độ bao dung để đối xử với Trương Dương. Thật sự, Trương Dương là một con dao tốt, ở Giang Thành hay Nam Tích đều đã chứng minh được điểm này. Nhưng đến Đông Giang, mọi việc trở nên rất khó nói, Cung Kỳ Vĩ thật chí còn cho rằng Lương Thiên Chính đòi Trương Dương đến Đông Giang, mục đích thật sự là muốn giấu con dao này đi, dù là y không dùng, thì cũng không để Nam Tích dùng.

Cung Kỳ Vĩ nói: “Rất nhiều việc ở Đông Giang gặp phải hai tròng lãnh đạo. Khi xử lý trở nên khó khăn hơn so với bên Nam Tích chúng ta nhiều.”

Trương Dương nói: “Các cán bộ cấp sở bên đó nhiều như nấm mọc sau mưa vậy, một cán bộ cấp sở nhỏ như tôi đến Đông Giang chỉ là một giọt nước trong biển mà thôi, các lãnh đạo có lẽ sẽ không quan tâm đến tôi đâu.”


Cung Kỳ Vĩ cười nói: “Cậu có đi đến đâu cũng không phải là một giọt nước, dựa vào năng lực của bản thân cậu, dù là đến Kinh Thành cũng có thể làm nên chuyện.”

Trương Dương cầm cốc lên nói: “Cảm ơn những lời động viện của thị trưởng Cung với tôi, có câu này của anh, mà tôi không làm được nên chút sự nghiệp gì thì có lẽ vô duyên quá.”

Cung Nhã Hinh bê đĩa ghẹ đã hấp chính đến, Trương Dương bảo cô ngồi xuống cùng ăn. Buổi chiều Cung Nhã Hinh còn phải đi học, vì vậy cũng không từ chối, mà ngồi xuống ăn luôn.”

Cung Kỳ Vĩ nói: “Đông Giang và Nam Tích không hề xa, về sau khi có thời gian rảnh rỗi, nhớ dành chút thời gian về uống với tôi vài chén, nói chuyện một chút cũng hay.”

Trương Dương trịnh trọng gật đầu.

Cung Nhã Hinh đã ăn xong cơm rất nhanh, cô bé cầm cặp sách chào Trương Dương rồi đi khỏi nhà.

Trương Dương nói: “Bài vở vất vả vậy à?”

Dương Ninh bê nồi gà đến nói: “Chế độ giáo dục của Trung Quốc là vậy đó. Mấy đứa trẻ con bị bài vở đè đến độ không còn thời gian để thờ nữa. Ai cũng nói phản đối cách học sách vở, nhưng không học như thế thì còn học như thế nào được nữa? Mọi người đều đang học, loại thể chế giáo dục này đã kéo dài rất nhiều năm rồi. Nếu như anh làm khác đi thì chẳng thể đỗ được vào một trường đại học tử tế.”

Cung Kỳ Vĩ nói: “Tôi không hề tán thành việc làm chúng nó quá áp lực về việc bài vở.”

Dương Ninh nói: “Em cũng có bắt nó đâu. Có điều tính tự giác của Nhã Hinh rất tốt, nó tự cho mình áp lực đấy chứ, tối nào cũng học đến hơn 11 giờ đồng hồ, em nhìn mà còn xót nữa là.”

Trương Dương nói: “Thành tích học tập của cô bé luôn rất tốt đấy chứ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui