Liễu Nghiễm Dương không ngờ rằng Trương Dương đã ở trong phòng thẩm vấn, thấy vẻ mặt sát khí của Trương Dương, hắn không khỏi có chút kinh hoảng, đứng dậy hướng về phía Đỗ Vũ Phong nói: "Cảnh quan hắn. Hắn không phải công an, anh... anh đây là công khai làm trái với kỷ luật, coi chừng tôi kiện anh."
Đỗ Vũ Phong nói: "Mày muốn kiện cứ đi kiện, nhìn mọi người là tin mày hay là tin tao."
Trương Dương đi qua không nói hai lời, nắm áo của Liễu Nghiễm Dương đấm vào cái miệng của hắn, đánh cho Liễu Nghiễm Dương máu mũi chảy dài, Liễu Nghiễm Dương kêu thảm thiết nói: "Lạm dụng tư hình, các người là công an, sao có thể lạm dụng..."
Trương Dương đã túm hắn lên như diều hâu bắt con gà con, hung hăng đấm vào trên vách tường.
Đỗ Vũ Phong cũng thấy có chút không ổn, thấp giọng nói: "Bạn thân, kiềm chế chút!"
Trương Dương cười lạnh nói: "Không có việc gì, tôi giết chết hắn rồi dùng nước hủy thi, bảo quản không để lại vết tích."
Liễu Nghiễm Dương sắc mặt đều thay đổi: "Đừng... Đừng... A! Tôi con mẹ nó không có giết người, các người tìm tôi làm gì?"
Trương Dương bóp cái cổ của hắn nói: "Nói, một đao của Cố Dưỡng Dưỡng có phải là mày đâm?"
Liễu Nghiễm Dương kêu khổ không thôi nói: "Không liên quan đến tôi, là Cố Minh Kiện đâm cô ấy, oan uổng quá, tôi vẫn đều là công dân tốt."
Trương Dương đấm một quyền vào bụng của hắn, đánh cho Liễu Nghiễm Dương co người như con tôm luộc, ho khan hồi lâu mới nói: "Anh đánh chết tôi tôi cũng không thừa nhận, chuyện này thật không phải tôi làm!"
Đỗ Vũ Phong gật đầu với Trương Dương, thấy Liễu Nghiễm Dương không nói sai tình huống.
Trương Dương nói: "Cho dù không phải mày làm của, cũng có quan hệ với mày, tôi nói cho mày biết Liễu Nghiễm Dương, mọi việc ngày hôm nay liên quan đến chuyện này người đều là do mày gây ra."
Liễu Nghiễm Dương vẻ mặt cầu xin nói: "Anh bắt tôi đánh tôi để làm gì, Cố Minh Kiện phát rồ, hắn ngay cả em ruột cũng đều giết, các người không đi bắt hắn, tìm tôi làm gì?"
Đỗ Vũ Phong nói: "Cố Minh Kiện vì sao muốn giết mày?"
Liễu Nghiễm Dương nói: "Tôi sao biết? Tiền của hắn bị người ta lừa, đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên đầu của tôi, tìm tôi đòi tiền, tôi làm gì có tiền cho hắn? Hắn nghe nói tôi không có tiền, liền phát hỏa, rút đao ra muốn giết tôi, may là bên cạnh tôi có vài người bạn, mọi người giúp tôi cùng nhau đánh ngã hắn, chúng tôi rốt cuộc chỉ là phòng vệ, nhưng hắn giết đỏ cả mắt, nhặt đao lên lại muốn đâm chết tôi, ai ngờ em gái hắn vọt ra, hắn thu tay không kịp, một đao này đâm lên trên người em gái hắn, tôi xin thề tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, nếu như tôi nói láo một câu, trời cho sét đánh, tôi quyết không đổi ý."
Liễu Nghiễm Dương là một tên vô lại, thế nhưng hắn cũng không có bao nhiêu can đảm, bị Trương Dương đánh đấm liên tục, Đỗ Vũ Phong lại ở bên cạnh nửa thật nửa giả cổ vũ, chỉ chốc lát sau phòng tuyến của Liễu Nghiễm Dương đã hoàn toàn tan vỡ, hắn đem chân tướng chuyện tình từ đầu chí cuối nói ra, thì ra Cố Minh Kiện được hắn giựt giây, tổng cộng bỏ ra mười triệu đồng, từ trong tay thương nhân Quách Sinh Nguyên mua một khối đất của kinh thành, khối đất kia Cố Minh Kiện khảo sát qua nhiều mặt, cho rằng rất có tiền cảnh phát triển, thế nhưng hắn không biết Quách Sinh Nguyên là một tên lừa đảo, sau khi đặt tiền cọc xong, Quách Sinh Nguyên liền bốc hơi khỏi nhân gian, chờ khi Cố Minh Kiện cầm hai phần hiệp nghị ký kết đi tìm, mới phát hiện ra là Quách Sinh Nguyên không giả, thế nhưng khối đất mà hắn bán cho Cố Minh Kiện trước đó đã bán cho người khác, một khối đất bán cho vài nhà, mười triệu của Cố Minh Kiện cũng thành gà bay trứng vỡ, bởi vậy mà hắn cũng phát cuồng.
Liễu Nghiễm Dương nói: "Quách Sinh Nguyên là tôi giới thiệu cho hắn không sai, thế nhưng tôi cũng không biết Quách Sinh Nguyên là một tên lừa đảo, Cố Minh Kiện tìm tôi đòi tiền, tôi tìm ai? Hắn còn thiếu tôi tiền lương chưa đưa."
Trương Dương cười lạnh nói: "Tiền lương? Mày con mẹ nó thật đúng là dám nói, dùng rễ bản lam pha nước uống giả mạo thuốc pha nước uống kháng bệnh độc cũng là chủ ý của mày nghĩ ra? Mày tạo thành bao nhiêu tổn thất cho nhà máy thuốc? Tao còn chưa tìm mày tính sổ, hiện tại lại còn có thể mở miệng đòi tiền lương."
Liễu Nghiễm Dương nói: "Chuyện này cũng không tại tôi, Cố Minh Kiện là người quyết định, nếu như hắn không gật đầu, không ai dám làm như thế, hiện tại chuyện tình ầm ĩ ra, dựa vào cái gì bắt tôi làm bia đỡ đạn?"
Trương Dương nói: "Lý do thật nhiều, tao liếc mắt là biết mày không phải người tốt, cho dù một đao kia là Cố Minh Kiện đâm, bọn mày không một người có thể thoát can hệ, mẹ kiếp! Toàn bộ con mẹ nó chờ cho tao, chờ tao bắt được Cố Minh Kiện rồi xử lý bọn mày." Trương đại quan nhân nói xong phẫn nộ tát một cái vào lỗ tai hắn.
Liễu Nghiễm Dương bị đánh khổ không nói nổi, chỉ ngóng trông thằng nhãi này nhanh chóng rời đi, vất vả chờ Trương Dương đi, hắn lau lau vết máu khóe môi hướng Đỗ Vũ Phong nói: "Tôi muốn kiện, hắn không phải công an, dựa vào cái gì tới thẩm vấn tôi? Các người đây là lấy việc công làm việc tư!"
Đỗ Vũ Phong nói: "Kiện à, được, vậy tao đem mày thả ra, mày có tin rằng bây giờ tao thả mày ra, mày sống không được đến buổi sáng ngày mai hay không."
Liễu Nghiễm Dương vẻ mặt không tin: "Anh đừng làm tôi sợ..."
Đỗ Vũ Phong nói: "Trương Dương là thật sự phát hỏa, đám lưu manh bọn mày gây ra tai họa lớn như vậy, cho rằng như vậy là đủ? May là bọn mày rơi vào trong tay của bọn tao trước, nếu như trước bị Trương Dương tìm được, nếu hắn không đem hai chân của mày cắt đứt, tao cùng họ với mày."
Liễu Nghiễm Dương sợ đến rùng mình một cái, đối với ác danh của Trương Dương hắn không chỉ một lần nghe nói qua, cái khác không nói, chỉ cần là vừa rồi Trương Dương có thể nghênh ngang tiến vào phòng thẩm vấn đánh hắn một trận mà xem người này quả thật rất lợi hại.
Lúc Trương Dương đang chuẩn bị lật tung thế giới tìm kiếm Cố Minh Kiện, Cố Minh Kiện lại có thể gọi tới điện thoại của hắn, Trương Dương vừa nghe đến âm thanh của Cố Minh Kiện, nhất thời nổi trận lôi đình, giận dữ hét: "Cố Minh Kiện, mày còn có phải là con người không? Lại có thể dùng đao đâm bị thương em gái ruột của mày!"
Cố Minh Kiện trong điện thoại mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Trương Dương, Dưỡng Dưỡng... Em ấy thế nào? Em ấy có chuyện hay không?"
Trương Dương cả giận nói: "Mày còn có mặt mũi hỏi? Mày đâm bị thương cô ấy, lại có thể mặc kệ cô ấy, một mình chạy thoát?"
Cố Minh Kiện nói: "Tôi sợ... Tôi sợ... Tôi có lỗi Dưỡng Dưỡng... Lúc đó cảnh sát tới, tôi biết cảnh sát nhất định sẽ cứu cô ấy, Trương Dương, van cầu anh, nói cho tôi biết, Dưỡng Dưỡng thế nào? Em ấy có chuyện hay không?"
Trương Dương nói: "Cố Minh Kiện, lúc trước tao chỉ là cảm thấy mày cực đoan, thế nhưng ngày hôm nay tao mới biết được mày chính là một thằng khốn lãnh huyết và ích kỷ cực độ, muốn biết Dưỡng Dưỡng thế nào, tự mày đến đây nhìn cô ấy! Mày có phải là con người không? Có lương tâm hay không?"
Cố Minh Kiện còn muốn nói cái gì, Trương Dương đã giận dữ cúp điện thoại.
Trương Dương cũng không có đem chuyện Cố Minh Kiện gọi tới nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả Cố Doãn Tri bên trong, tâm tình hiện tại của Cố Doãn Tri đã đủ khó chịu, Trương Dương không muốn làm nặng thêm tâm của ông ấy.
Lúc Trương Dương trở lại bệnh viện, Cố Dưỡng Dưỡng đã thức tỉnh, Cố Doãn Tri ngồi ở bên giường của con gái, nắm tay nhỏ bé của cô ấy, nhìn mặt cười bởi vì mất máu quá nhiều mà tái nhợt suy yếu của cô ấy, nội tâm của Cố Doãn Tri đau như đao cắt.
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn cha, nắm chặt tay của cha.
Cố Doãn Tri nói: "Dưỡng Dưỡng, con chịu khổ rồi, ba vĩnh viễn cũng không sẽ tha thứ cho tên súc sinh kia."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...