Y Đạo Quan Đồ

Trương Dương nói: "Tôi và em tôi mới từ kinh thành trở về, ai ngờ vừa đến thì gặp phải chuyện này, cậu thấy đấy, chúng tôi đều khỏe mạnh kiện khang, bệnh gì cũng không có, không phân biệt được đối tượng mà đem những người như chúng tôi từ kinh thành tới cách ly bốn mươi tám tiếng đồng hồ, có phải là có chút bệnh hình thức?"

Trần Quốc Vĩ nói: "Không làm, hiện tại bệnh viêm phổi gây huyên náo như vậy, thành phố ra chính sách như vậy cũng là quyết định bất đắc dĩ.”

Trương Dương nói: "Quốc Vĩ, cậu có làm giúp chúng tôi đi ra ngoài hay không, tôi không muốn bị cách ly bốn mươi tám tiếng đồng hồ đâu."

Trần Quốc Vĩ nhìn một chút xung quanh, có chút khó xử nói: "Hiện tại chính sách rất chặt, nếu như bị người ta phát hiện..."

Trương Dương biết Trần Quốc Vĩ là một người theo khuôn phép cũ, khiến cho hắn làm chuyện trái với nguyên tắc quả thật có chút quá mức khó xử, Trương Dương cười nói: "Không tiện thì thôi."

Trần Quốc Vĩ do dự một chút, rốt cục hạ quyết tâm, hắn hướng Trương Dương nói: "Các người đi theo tôi!" Dù sao cũng là bạn học cũ, hơn nữa Trương Dương chưa bao giờ cầu qua hắn chuyện gì, Trần Quốc Vĩ thật sự có chút không đành lòng từ chối.


Trương Dương đang chuẩn bị cùng hắn đi, điện thoại của Khương Lượng gọi đến đây, kêu hắn đi lối quý khách, hắn đã an bài người ở cửa tiếp ứng. Trần Quốc Vĩ nghe nói đã có người vì Trương Dương an bài tất cả, cũng như trút được gánh nặng, hắn mang theo Trương Dương đi đến lối đi quý khách, trên đường đi đến lối đi quý khách còn có một trạm kiểm dịch, nếu như không phải Trần Quốc Vĩ dẫn đường, Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng cũng không có dễ dàng đi qua như vậy, Trần Quốc Vĩ đem hai người bọn họ đến trạm kiểm dịch, hắn cũng không tiện tiếp tục đưa đi, hướng Trương Dương nói: "Trương Dương, ngày hôm nay tôi chỉ có thể đưa đến nơi đây, gần đây thành phố ra nhiệm vụ nặng, bên tôi cũng không tách khỏi, chờ lần này tình hình bệnh dịch đi qua, tôi mời ăn, chúng ta ôn chuyện."

Trương Dương cười nói: "Quốc Vĩ, phải là tôi mời cậu ăn mới đúng."

Trần Quốc Vĩ không dám rời đi cương vị lâu, hàn huyên hai câu rồi nhanh chóng chào Trương Dương.

Khương Lượng an bài phó cục trưởng phân cục đường sắt Lương Hưng tại lối đi quý khách chờ bọn họ, Trương Dương và Lương Hưng cũng là quen biết đã lâu, Lương Hưng thấy Trương Dương cũng không nói thêm cái gì, mang theo hắn và Cố Dưỡng Dưỡng từ lối đi quý khách rời đi, đem bọn họ đến phòng quý khách đợi, từ cửa nhỏ rời đi cũng là bãi đỗ xe nhà ga, Khương Lượng đã tự mình chờ ở bên ngoài bọn họ.

Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng lên xe, Khương Lượng không khỏi oán giận nói: "Trương Dương, tên nhóc cậu thật có thể cho tôi khó xử, hiện tại viêm phổi ầm ĩ làm nhân tâm hoảng sợ, thành phố ra tam lệnh ngũ thân, nhất định phải chặt đứt nguồn truyền nhiễm viêm phổi, tận lực tránh cho tình hình bệnh dịch lan đến gần Giang thành, kinh thành là chổ nghiêm trọng nhất của tình hình bệnh dịch trong nước, cho nên thành phố bắt chúng tôi của kiểm tra đối tượng, tôi nói cậu đi đâu không đi, cần phải đi kinh thành?"

Trương Dương nói: "Đỗ Thiên Dã thật là đủ bệnh hình thức, có ai làm như thế sao? Cái này gọi là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, không thể bởi vì kinh thành xảy ra viêm phổi, đem tất cả người từ kinh thành tới đuổi ra ngoài cửa? Nam Tích cũng có ca bệnh viêm phổi, ông ta có phải là cũng như vậy đối với Nam Tích?"

Khương Lượng nói: "Không chỉ có là Giang thành ra chính sách như vậy, hiện tại hầu như tất cả thành phố đều rất coi trọng chuyện này, viêm phổi truyền nhiễm quá lợi hại, ai cũng không dám chủ quan."

Trương Dương cười cười: "Chuyện bé xé ra to, kháng thể đã nghiên cứu chế tạo ra, không cần bao lâu viêm phổi sẽ biến mất."

Khương Lượng nói: "Cậu đi đâu? Hai ngày nay, tôi thật không rãnh cùng cậu, thành phố cho chúng ta nhiệm vụ, tôi hiện tại hầu như là 16 tiếng đồng hồ không ngừng vận chuyển, liên tục vài ngày chưa chợp mắt."

Trương Dương nói: "Anh đem tôi đến phòng làm việc của Đỗ Thiên Dã là được, nếu như tôi bị viêm phổi, người tôi muốn truyền nhiễm nhất cũng chính là ông ta."


Khương Lượng biết quan hệ của Trương Dương và Đỗ Thiên Dã, hắn cũng biết Trương Dương chỉ là nói một chút mà thôi, loại thời điểm này, hắn cũng sẽ không đi lý luận cùng Đỗ Thiên Dã, cho dù hắn mang tâm tư như vậy, Đỗ Thiên Dã cũng không có thời gian tiếp đãi hắn.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Khương đại ca, cảm ơn anh, là em không tốt, em không muốn bị bọn họ cách ly quan sát, cho nên anh rể của em mới theo em trở về, thêm phiền phức cho anh." Cố Dưỡng Dưỡng vừa nói như thế, Khương Lượng ngược lại có chút ngượng ngùng, hắn cười nói: "Cố tiểu thư, không có gì, tôi và Trương Dương là quan hệ gì? Đừng nói hắn không bị viêm phổi, cho dù hắn thật bị loại bệnh này, tôi cũng đem hắn trở thành bạn bè, bạn bè không chỉ là có cùng hưởng phúc, cũng phải cùng hoạn nạn, hắn thật sự bị bệnh, tôi chủ động để cho hắn truyền nhiễm, đến lúc đó hai người cùng nhau cách ly, uống rượu cũng có bạn."

Trương Dương nở nụ cười ha ha: "Nói cũng đúng, chỉ sợ tới rồi, anh lại hối hận."

Khương Lượng nói: "Cậu rốt cuộc đi chỗ nào? Trong cục còn chờ họp đấy?"

Trương Dương nói: "Anh đưa chúng tôi đến nhà máy chế thuốc Giang thành!"

Khương Lượng nghe được nhà máy chế thuốc Giang thành, vùng xung quanh lông mày không khỏi cau lại, hắn thấp giọng nói: " Lần này cậu đến là vì chuyện của nhà máy chế thuốc Giang thành?"

Trương Dương nghe ra ý ngoài lời nói của hắn, nhìn Khương Lượng nói: "Có ý gì?"


Khương Lượng nói: "Cậu không biết? Nhà máy chế thuốc Giang thành xảy ra đại sự!"

Cố Dưỡng Dưỡng vừa nghe liền luống cuống: "Khương đại ca, nhà máy thuốc xảy ra chuyện gì?"

Khương Lượng thấy biểu tình của hai người đều hoang mang, hẳn là cũng không nghe ngóng gì chuyện của đối với nhà máy thuốc, hắn thở dài nói: "Xem ra hai người là thật không biết, nhà máy chế thuốc Giang thành bán thuốc giả, đã bị lộ ra ngoài, hiện tại rất nhiều nhà thuốc đều liên danh bẩm báo thành phố, yêu cầu thành phố cho một lời nói."

Trương Dương cũng sửng sốt: "Thuốc giả? Cái thuốc giả gì? Nhà máy chế thuốc Giang thành sản xuất tất cả đều trải qua trình tự chính quy, anh đừng nói bậy!" Trương Dương vẫn giữ gìn đối với nhà máy chế thuốc Giang thành.

Khương Lượng nói: "Cậu còn nhớ rõ năm ngoái Xuân Dương xảy ra một trận cảm mạo không, nhà máy chế thuốc Giang thành lúc đó có loại thuốc đặc hiệu có tác dụng rõ ràng đối với loại cảm mạo này."

Trương Dương gật đầu nói: "Kháng bệnh độc khẩu phục dịch!" Lúc đó chính là hắn tự mình cải tiến phương thuốc, Trương đại quan nhân đương nhiên rõ ràng chuyện này, nhưng cái loại dược vật này là hắn trải qua suy nghĩ cẩn thận lấy ra phối phương, sao nói là thuốc giả được? Cho dù trị không hết viêm phổi loại R, ít nhiều gì cũng có thể có một ít tác dụng dự phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui