Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh cười nói: "Anh không phải là đào binh, anh là một hổ tướng, Trung ương điều binh khiển tướng điều anh đến Bình Hải là để trợ giúp chúng tôi."
Tiêu Nãi Vượng nói: "Cám ơn sự cất nhắc của tỉnh trưởng Tống đối với tôi, tôi là người không thích nói đạo lý lớn, tôi tuy rằng là ngày đầu tiên gia nhập vào đội ngũ lãnh đạo của Bình Hải, nhưng tôi rất bức thiết muốn dung nhập vào tập thể này, hy vọng mọi người tiếp nhận người mới tới như tôi, tôi cũng sẽ cố gắng trong thời gian ngắn nhất chứng minh rằng tôi có năng lực, có tư cách trở thành chiến hữu sóng vai chiến đấu với các anh!" Những lời này của Tiêu Nãi Vượng lại dẫn tới một tràng vỗ tay.
Sau khi Tiêu Nãi Vượng ngồi xuống, Kiều Chấn Lương nói: "Doanh trại quân đội làm bằng sắt, binh lính là nước chảy, những lời này rất đúng, không ai có thể vĩnh viễn đứng trên vị trí lãnh đạo, làm quan một nhiệm thì phải tạo phúc phương, tôi thường xuyên nghĩ, muốn làm một vị quan tốt, trước tiên phải làm một người tốt, sinh mạng của người ta có hạn, làm quan cũng có nhiệm kỳ, chúng ta cả đời không thể tầm thường xoàng xĩnh được, ai cũng muốn để lại thứ gì đó cho đời sau, người làm quan chúng ta không thể không làm gì, nếu đã muốn để lại chút gì đó cho Bình Hải, người ở đâu thì làm việc đó, phải làm tròn trách nhiệm, đừng lãng phí tài nguyên của đảng và quốc gia, đừng cô phụ sự tín nhiệm của người dân, đừng là tội nhân của quốc gia!"
Hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay.
Kiều Chấn Lương nói: "Chức vị không quan trọng ở lớn hay nhỏ, làm việc cũng không quan trọng là lớn hay nhỏ, chúng ta là một tập thể, không thể mỗi người đều làm đại sự được, mỗi người đều có phân công, cố gắng ở mỗi một vị trí phát huy ra lực lượng lớn nhất của chúng ta!"
Thời gian kế tiếp giao cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh vẫn nói về vấn đề cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ. Tống Hoài Minh bắt đầu từ hiện trạng của xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ trong tỉnh Bình Hải tới hiện tượng khiếu oan ngày càng nghiêm trọng của các công nhân viên chứ, ý kiến của y bắt đầu từ Nam Tích, lấy Nam Tích làm nơi thí điểm cải cách, căn cứ vào tình huống thực tế để tiến hành điều chỉnh, rồi đẩy kinh nghiệm thành công ra toàn tỉnh.
Tống Hoài Minh nói xong, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc, Kiều Chấn Lương cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói khẽ: "Hoài Minh, Nam Tích làm nơi thí điểm cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ thì tôi đồng ý, nhưng anh định cần bao nhiêu thời gian?"
Tống Hoài Minh nói: "Ít thì nửa năm, dài thì một năm, thái độ thi hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ trong phạm vi toàn quốc của quốc vụ viện Trung ương đảng rất rõ ràng, mà trạng thái kinh doanh hiện thời của xí nghiệp vừa và nhỏ Bình Hải cho thấy những phương pháp quản lí trước đây đã không thích hợp với sự phát triển của thời đại hiện giờ."
Bí thư Ủy ban kỷ luật Bình Hải Lưu Chiêu nói: "Từ những năm tám mươi tới nay xí nghiệp đã không ngừng cải cách."
Tống Hoài Minh nói: "Chúng ta chắc cũng thấy, rất nhiều sự cải cách trước đây đều là không đến nơi đến chốn, không giải quyết được vấn đề của xí nghiệp từ căn bản, quốc vụ viện vì sao đặc biệt đề xuất thâm hóa cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ? Là vì lĩnh đạo trên cao đã phát hiện được bệnh chứng trong cải cách, cải cách xí nghiệp cần phải thâm hóa chứ không phải là làm hời hợt ngoài mặt, xí nghiệp quốc doanh trước đây có ý nghĩ gì? Có nghĩa là bát sắt, có nghĩa là đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt, điều chúng ta hiện tại phải làm chính là đập vỡ cái bát sắt này, để các công nhân cảm thấy có nguy cơ, chỉ cần có nguy cơ thì mới có thể thay đổi được ý thức về ưu và hoạn của họ, mới có thể khiến bọn họ thực sự liên hệ mật thiết vận mệnh của mình với vận mệnh của xí nghiệp."
Bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên nói: ""Thâm hóa cải cách cũng cần một quá trình, chính sách của chúng ta là đúng, phương hướng của chúng ta là đúng, nhưng trong quá trình chấp hành phải cân nhắc tới cảm thụ của công nhân viên chức xí nghiệp, từ lúc lập nước tới nay, một số quan niệm của công nhân viên chức xí nghiệp đã được hình thành rồi, đập vỡ bát sắt của họ, bọn họ chắc gì đã chịu tiếp nhận."
Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Bộ trưởng Khổng nói đúng, cho nên mới quyết định để Nam Tích làm nơi thí điểm, căn cứ vào tình huống thực tế để điều chỉnh sách lược cải cách của chúng ta, sau đó lại thi hành ra toàn tỉnh. Hôm nay đề xuất, là muốn mọi người hợp mưu hợp sức, xem xem xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ của Bình Hải chúng ta nên đi tiếp như thế nào."
Kiều Chấn Lương cười nói: "Đồng chí Nãi Vượng phát biểu đi!"
Nếu đã bị Kiều Chấn Lương trực tiếp điểm danh, Tiêu Nãi Vượng cũng không thể tiếp tục bảo trì trầm mặc, y cười nói: "Trung ương đưa văn kiện xuống đã được một đoạn thời gian rồi, khi tôi ở Nam Võ cũng đã mở họp vài lần về chuyện này, nói thật lòng, lần cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ này, điều mà quốc gia muốn không phải là chúng ta làm cho có, mà là phải phẫu thuật lớn, tôi không giấu mọi người, trước khi tôi đến, nhà máy túi sách ở Nam Võ đã từng làm nơi thí điểm, nhưng hiệu quả cũng không tốt, muốn thay đổi quan niệm cố hữu của công nhân viên chức xí nghiệp quá khó khăn, tỉnh trưởng Tống có câu nói rất đúng, cải cách xí nghiệp cần phải thâm hóa, bát sắt của xí nghiệp phải đập, trên thực tế cái mà chúng ta đập là bát sắc trong lòng chúng ta, chỉ có khiến bọn họ nhận thức được mình là chủ nhân của xí nghiệp, nhận thức được vận mệnh của xí nghiệp có liên quan trực tiếp tới mình, như vậy bọn họ mới có thể thật sự đầu nhập trăm phần trăm sự nhiệt tình vào xí nghiệp, cải cách xí nghiệp là thế tất phải làm."
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Thuốc này cần phải uống, nhưng vẫn phải nắm tốt chừng mực, không thể dùng thuốc quá liều được."
Tống Hoài Minh cười nói: "Nam Tích lần này làm nơi thí điểm là đồng chí phó thị trưởng thường vụ Nam Tích Cung Kì Vĩ chủ động đề suất, loại tinh thần cải cách này đáng để đề xướng."
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Cung Kì Vĩ cũng có chút can đảm."
Cung Kì Vĩ tuy rằng can đảm hơn người, nhưng y chủ động xin đi giết giặc để Nam Tích làm nơi thí điểm cải cách vẫn khiến cả Nam Tích nổ tung, cơ hồ là đồng thời cuộc họp thường ủy tỉnh ủy diễn ra, mấy lãnh đạo chủ yếu của thành phố Nam Tích cũng đều tới văn phòng của bí thư thị ủy Lý Trường Vũ, thị trưởng Hạ Bá Đạt sắc mặt xanh mét, vừa vào văn phòng đã tức giận hét lên: "Anh ta sao có thể làm vậy được, tự tiện làm chủ! Tỉnh lý gọi tất cả phó thị trưởng được phân quản xí nghiệp tới, ai chẳng biết là nói về chuyện cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ? Luận vị trí thì Giang Thành xếp trước chúng ta, người ta còn không nói gì? Luận về phát triển, Lam Sơn so với chúng ta thì tiên tiến hơn, vì sao người ta không nhận làm chuyện này? Cung Kì Vĩ làm cái gì vậy? Chuyện của Nam Tích Chúng ta còn chưa đủ nhiều à? anh ta có phải còn ngại Nam Tích chúng ta chưa đủ loạn hay không?" Cơn tức này của y là nhắm vào Cung Kì Vĩ, nhưng lại là nói cho Lý Trường Vũ nghe.
Lý Trường Vũ sau khi biết chuyện này cũng có chút buồn bực, gần đây chuyện quốc gia ra sức đẩy mạnh cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ ai cũng biết, nhưng lại không có ai muốn làm tiên phong, tuy rằng Lý Trường Vũ cũng không ủng hộ cách làm của Cung Kì Vĩ, nhưng ở trước mặt những người khác y vẫn phải ủng hộ Cung Kì Vĩ, Lý Trường Vũ cười nói: "Lão Hạ, ngồi đi, Ngô Minh cũng tới rồi à?"
Hạ Bá Đạt căm giận ngồi xuống, Ngô Minh cười nói: "Tôi là bị thị trưởng Hạ kéo vào, anh ta nói có chuyện quan trọng muốn cùng nhau thương lượng, thì ra là chuyện này." Ngô Minh rất giảo hoạt, y biết Lý Trường Vũ không thích mình, hiện tại tình cảnh của y ở Nam Tích cũng rất khó xử, y đang lặng lẽ hoạt động, tranh thủ một số chỗ.
Nếu ở Nam Tích tới mãn nhiệm kỳ thì y cũng sẽ không có quá nhiều phát triển.
Biểu hiện gần đây của Hạ Bá Đạt rõ ràng khác hẳn trước đây, từ khi Lý Trường Vũ đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Nam Tích, tính toán của Hạ Bá Đạt hoàn toàn thất bại, hiện tại sách lược mà Lý Trường Vũ áp dụng với y rất giống với người tiền nhiệm Từ Quang Nhiên, cố ý nâng đỡ phó thị trưởng thường vụ để chèn ép y, ít nhất trong mắt của Hạ Bá Đạt cũng là như vậy, Lý Trường Vũ tuy rằng so với Từ Quang Nhiên thì khách khí hơn, luôn ra vẻ có chuyện gì cũng thương lượng với y, nhưng trong lòng lại rất khinh thường, bài xích y. Hạ Bá Đạt trước đây ẩn nhẫn và xử sự một cách trung dung, không phải bởi vì cái mà y muốn giành được là lợi ích chính trị, đối với y mà nói thì con đường chính trị của y đã tới điểm cuối rồi, tương lai của y cũng chỉ có thể giẫm chận tại chỗ, trừ phi kỳ tích xuất hiện, nếu không y không có bất kỳ chuyển cơ nào, con người ta một khi đã đến loại tình trạng này, tâm tính sẽ phát sinh biến hóa cực lớn, hiện tại Hạ Bá Đạt đã không còn cố kỵ gì nữa, y bắt đầu đi ngược ngôn luận vớt Lý Trường Vũ. Hạ Bá Đạt cho rằng, mình bất kể tư lịch hay là bối cảnh đều hơn hẳn Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ sở dĩ có thể ngồi trên vị trí ngày hôm nay là vì chui vào được chỗ trống trong cuộc đấu tranh của y và Từ Quang Nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...