Trận mưa này ở Giang Thành tới rất đột nhiên, nhưng lại kéo dài rất lâu, mưa tầm tã liền hai ngày hai đêm, mực nước trong sông suối ờ trong ngoài Giang Thành rõ ràng đã dâng lên. căn cứ theo dự báo của đài khí tượng, gió tây từ Hà Sáo di động về phía đông ảnh hưởng với khối khí nóng tây nam. trong ba ngày sau quá trình đổ mưa vẫn tiếp tục. lượng nước mưa bình quân gộp lại trong hệ thống sông ngòi Giang Thành đã đạt tới S4mm, trong đó lượng mưa bình quân gộp lại ở địa khu trong đập Trần gia đã đạt tới 123mm, chịu ảnh hưởng của lần mưa này, hệ sông xuất hiện lũ xuân lớn nhất từ lúc lập nước tới nay, vượt qua mực nước báo động (27.5m) là 1.22X0, lưu lượng đỉnh lũ là 3210 mét khối mỗi giây, tình hình phòng lụt của Giang Thành đột nhiên biến thành vô cùng nghiêm trọng.
Thị ủy thành phố Giang Thành đã khẩn cấp mở một cuộc họp thường ủy đối với tình hình lũ lụt lần này, đối với đợt lũ xuân lần này có thể dẫn tới lũ bất ngờ, cần phải an bài rõ ràng để phòng chống các loại tai nạn như sạt núi. Bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cư trước kia lúc ở Lam Sạn đã có kinh nghiệm nhiều lần chỉ huy phòng lụt chống lũ, đối với trận lũ xuân đột ngột lần này của Giang Thành, hắn tuy không chuẩn bị tâm lý quá nhiều, nhưng cũng không hề lộ ra vẻ kinh hoàng quá. Hồng Vĩ Cơ đề xuất bốn phương châm lớn để phòng lụt chổng lũ:
Một là tăng cường lãnh đạo. chứng thực trách nhiệm, cường hóa lãnh đạo, chứng thực trách nhiệm của lãnh đạo. tăng cường giám sát. an bài nhân viên tuần tra quán triệt đổi với đê nhỏ và hồ chứa nước đã phải tích quá nhiều nước, chuẩn bị thật đầy đủ và kỹ càng đối với tình thế lũ lụt có thể xuất hiện.
Hai là phân tích khoa học. thực hiện tốt việc điều hành, phân tích kỹ càng tình huống nước tới từ Trường Giang. Hoàng Hà và công trình đập nước các loại, tính toán khoa học lượng nước vào đập. căn cứ khả năng chịu nước của công trình, tích nước và trút nước hợp lý, đối với những đập nước gặp nguy hiểm, hay những công trình thủy lợi cỡ nhỏ có tình trạng kém. kiên quvết khắc phục tư tường tích nước mù quáng, phàm là có nguv hiểm tới an toàn của công trình, kịp thời áp dụng biện pháp xả nước, để tránh phát sinh sự cố vỡ đê. Án chiếu theo đập nước mà điều hành quản lý quyền hạn, làm tốt công tác giám sát an toàn trong thời kỳ lũ xuân. phát hiện ra vấn đề là phải xử lý kịp thời.
Ba là nghiêm túc loại bỏ và tiêu trừ ẩn hoạn, đối với những công trình nguy hiểm, hương trấn trọng điểm phòng lụt, tại khu vực dễ phát sinh thiên tai tiến hành kiểm tra toàn diện, đặc biệt là phải chú ý kỹ càng tới những công trình tích nước cỡ nhỏ và đê nhỏ có chất lượng kém, nghiêm khắc loại bò nhưng đoạn có thể xuất hiện nguy hiểm
Bốn là chuẩn bị tốt, tùy thời giải nguy, bộ ngành phòng lụt các cấp tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, yêu cầu các bộ ngành có liên quan nhanh chóng hành động, tăng cường quan sát biến hóa của thời tiết, làm tốt công tác chuẩn bị ứng chiến, chỉ định cứu nguy cứu tai một cách khoa học. vật tư giải nguy. đội ngũ giải nguy đầy đủ tùy thời đưa vào giải nguy.
Hồng Vĩ Cơ sau khi nói xong bốn phương châm này liền tổng kết lại: "Công tác phòng lụt của Giang Thành năm nav cực kỳ nghiêm trọng, cán bộ các cấp, mỗi một nhân viên công tác chúng ta đều phải nghiêm phòng tử thủ, kiên quyết đánh tốt trận chiến phòng lũ xuân này. dưới tiền đề cố gắng bảo vệ an toàn cho mọi người trong lũ xuân và sáng tạo điều kiện sản xuất cho xuân canh."
Bốn đại phương châm của Hồng Vĩ Cơ nhận được sự đồng tình của thường ủy, hắn tự mình đảm nhiệm chức tổng chỉ huy bộ chỉ huy phòng lụt chống lũ, các thường ủy cũng chia nhau phụ trách công tác chỉ huy phòng lụt ở các huyện hạt.
Đại thị trường Tả Viên Triêu là người phụ trách thực tế chỉ huy phòng lụt phân công công tác cụ thể là do hắn phụ trách.
Trong sáu huyện hạt của Xuân Dương, nơi phải đối mặt với tình thế chống lũ nghiêm trọng nhất phải kể đến huyện Xuân Dương. Công trình cơ sở của huyện Xuân Dương rất bạc nhược, lại thêm hai con sông tiểu Thanh Hà và đại Thanh Hà. vào mùa lũ mỗi năm đều sẽ mang tới phiền phức không nhỏ cho sản xuất nông nghiệp, thuộc địa khu trọng điểm phải chú ý bảo vệ. Phó thị trường thường vụ Lý Trường Vũ trước đây từng tới Xuân Dương đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy, đối với tình huống của Xuân Dương là nắm rõ nhất, cho nên công tác phòng lụt ở Xuân Dương do hắn phụ trách chỉ huy.
Là chỉ huy cấp lãnh đạo trên thực tế chính là kiểm tra và giám sát. Lý Trường Vũ đối với Xuân Dương có cảm tình rất sâu đậm, hắn sau khi kết thúc hội nghị khẩn cấp về việc phòng lụt thì lập tức liên hệ với bí thư huyện ủy Xuân Dương và Tần Thanh tình huống của Xuân Dương quả nhiên rất nghiêm trọng, mực nước của tiểu Thanh Hà, đại Thanh Hà đều đã vượt xa cùng kỳ lịch sử, mực nước của đại Thanh Hà đã vượt qua mức báo động là 1,1m trước mắt quan binh toàn huyện đều đã tiến vào hành động chống lũ khẩn cấp.
Loại hành động chống lũ này là dễ sinh ra anh hùng và cũng là lúc dễ tạo ra chính tích nhất, các cơ quan chính phủ thị ủy đều thành lập tiểu đội chống lũ cứu nguy. Cục du lịch của Trương Dương cũng thành lập đội chống lũ cứu nguy. Trương đại quan nhân được trúng cử làm đội trưởng, suất lĩnh tám người trẻ tuồi của cục du lịch lên xe tới Xuân Dương, đi tới tuyến đầu chống lụt. Trương Dương chủ động yêu cầu tới Xuân Dương chống lũ không phải chỉ là vì tinh thần dũng cảm không biết sợ chợt lóe lên, mà còn có một điểm rất quan trọng, đó chính là nhà của hắn ở Xuân Dương, mỹ nhân bí thư huyện ủy Xuân Dương Tần Thanh là hồng nhan tri kỷ của hắn. chút tư tưởng phong kiến còn sót lại trong lòng hắn vẫn đang quấy phá. Đảng cần ta, nhân dân cần ta, gia đình ta cũng cần ta. Tần Thanh càng cần ta hơn. lão tử phải xuất hiện ở tuyến đầu để chống lũ cứu nguy, bảo vệ quốc gia chính là bảo vệ tiểu gia, bảo vệ lợi ích của nhân dân chính là bảo vệ lợi ích của Tần Thanh, ta đây công tư vẹn cả đôi đường, là sự thăng hoa của tình cảm sâu đậm và đạo đức cao thượng.
Nhưng đội viên cảm tử khác cũng không biết tính toán trong lòng Trương Dương, lập tức khi đội chống lũ cứu nguy báo danh. Trương Dương là người đầu tiên bước ra, thật sự là khiến tất cả người của cục du lịch ai ai cũng bội phục vô cùng. chẳng trách người ta tuổi còn trẻ như vậy đã thành chính khoa. đây chính là giác ngộ chính trị không giống nhau, dưới sự tác động của Trương đại quan nhân. bốn thanh niên của phòng mở rộng thị trường cục du lịch cũng xung phong tham gia vào đội cứu nguy, cũng khiến cho phòng mở rộng thị trường thoáng cái đã chỉếm lĩnh số người hon một nửa số người trong đội cứu nguy, ở ngục du lịch cũng uy phong lẫm liệt.
Giang Nhạc trước đây cũng từng tham gia hành động chống lũ cứu nguy. có điều đó là Giang Thành, còn lần này là bọn họ tới Xuân Dương. Trên đường mưa rơi không ngừng, ngồi ở phía sau trước xe tải Giải Phóng lớn. lắc lắc lư lư đi hết hơn một tiếng đồng hồ mới tới được đích đến của bọn họ, đoạn thôn Ân ở tiểu Thanh Hà của Xuân Dương.
Nhảy xuống xe tải Giải Phóng, phát hiện mực nước dưới đất đã đạt tới cổ chân của bọn họ. không xa có mấy trăm chỉến sĩ quân Giải Phóng đang ở đó vận chuyển bao cát để đắp cao đê.
Đám người Trương Dương vừa tới nơi thì đã được chỉ huy hiện trường phân phái nhiệm vụ, người chỉ huy phụ trách hiện trường không ngờ lại là người quen của Trương Dương. Hồ Ái Dân. trưởng xã xã Hắc Sơn Tử ngày xưa. Hồ Ái Dàn hiện tại đã đảm nhiệm chức cục trưởng cục công thương của huyện Xuân Dương, huyện lý đối với tình hình lũ lụt lần này đã tiến hành bố trí công tác khẩn cấp, lãnh đạo của các bộ ngành chức năng đều tới tuyến đầu để tiến hành chỉ huy. Hồ Ái Dân vừa hay được phân tới quãng thôn Ân của tiểu Thanh Hà. Đây là một trong ba địa phương có tình hình lũ lụt khẩn cấp nhất của huyện Xuân Dương.
Hồ Ái Dân thấy Trương Dương rõ ràng cũng rất kinh hãi, trước kia khi Trương Dương còn làm ăn ở xã Hắc Sơn Từ, hai người họp tác không được vui vẻ lắm, có điều chuyện đã qua rồi, Trương Dương hiện tại đã trở thành cán bộ cấp chính khoa, trong vòng một năm ngắn ngủi đã từ một nhân viên rìa ngoài được thăng lwn làm cán bộ cấp khoa có cấp bậc hoàn toàn khác với Hồ Ái Dân, mà Hồ Ái Dân ở trong chính trị cũng đang ở trong thời kỳ náu mình. chỗ dựa của hắn là Dương Thủ Nghĩa bởi vì tham ô nhận hối lộ nên bị song quy. trong thời kỳ bị song quy đột nhiên tử vong, tâm tình hiện tại của Hồ Ái Dân có chút thấp thỏm. Hắn đồng thời vào lúc cảm thán Trương Dương mệnh tốt. cũng không khỏi có thêm mấy phần kính úy đối với Trương Dương. Cán bộ to nhỏ thuộc thể chế Xuẩn Dương có ai mà không biết phó thị trường thường vụ Lý Trường Vũ và Trương Dương có quan hệ thân cận, và có ai mà không biết giữa Trương Dương và Tần Thanh cũng có quan hệ ám muội. Trương Dương hiện tại đã không còn là Ngô Hạ A Mông của ngày xưa nữa rồi.
Trương Dương mặc áo mưa đi tới trước mặt Hồ Ái Dân, cao giọng nói: "Trưởng xã Hồ!"
Hồ Ái Dân há miệng cười toe toét, hắn bắt tay với Trương Dương rất nhiệt tình, thuận tiện nhìn nhìn Giang Nhạc ở phía sau Trương Dương. Giang Nhạc khiêng một lá cờ đỏ trên vai cờ xí đã ướt sũng rồi, nhưng vẫn bị gió thổi tung bay. năm chẽ "đội chống lũ giải nguy" nổi bật trên mặt cờ. Hồ Ái Dân biết mấy chữ này đại biểu cho ý nghĩa gì. trước đây hắn từng không chỉ một lần nhìn thấy đoàn thể mang theo ý vị biểu diễn và ý vị chính trị cực mạnh như thế này, trong lòng hắn. đám thanh niên cơ quan này chẳng giúp được cái việc gì cả. bọn họ là mượn cơ hội chống lũ giải nguy lần này để tiếp nhận thử thách, giành lấy một chút chính tích, nhưng người ta cũng không làm trở ngại gì hắn cả. Hồ Ái Dân gật đầu. bời vì tiếng gió mưa quá lớn. cho nên hắn và Trương Dương đối thoại với nhau phải gân cổ hét to. hắn chỉ về phía xa. chỗ đó có một đám thanh niên đang đào đất lấp đầy bao cát, sau đó mới vận tới cho quân giải phóng ở đây để đắp đê cao lên. nói: "Trưởng phòng Trương, các anh tới giúp... làm bao cát đi!" Hồ Ái Dân vốn cũng chẳng có hi vọng gì nhiều đối với đám thanh niên trong thành phố.
Trương Dương gật đầu, dẫn đội viên của mình đi tới chỗ đào đất, trong xe của bọn họ cũng có một số công cụ. Hồ Ái Dân khinh thường bọn họ cũng không phải là không có đạo lý, những đội viên giải nguy này đa số đều chưa từng làm công việc nhà nông. chi cần nhìn cách mà bọn họ cầm xèng cầm thuổng là biết ngay. Hồ Ái Dân đặc biệt bảo trợ thủ đi dặn dò. đám người này làm được nhiều việc hay ít việc cũng không quan trọng, nhưng ngàn vạn lần đừng có tự làm tổn thương chính mình.
Trương Dương trước giờ đều là một tên cầm đầu không bao giờ chịu ngồi yên, hắn cũng nhìn ra người ta căn bản không coi bọn là người có thể giúp được việc, tám chín phần mười cảm thấy đám người bọn họ là tới kiếm chính tích, tìm cơ hội để vào Đảng. để lập công, lại nhìn nhìn đám người mà mình dẫn tới. Trương Dương cũng cảm thấy có chút xấu hồ. hắn lặng lẽ bước tới trước bao cát, khênh một bao cát lên, sau đó nói: "Giang Nhạc, Trần Kiến, đưa thêm một bao cho tôi!"
Giang Nhạc và Trấn Kiến thấy trưởng phòng Trương làm thật rồi, vội vàng khênh một bao cát đặt lên vai Trương Dương. Trương đại quan nhân khênh hai bao cát chạy một mạch lên đê. hành động này của Trương Dương lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, có điều hắn cùng không phải là cố tình muốn chơi nổi, đây là thực lực cho phép, đừng nói là hai bao. cho dù là tám bao thì hắn cũng khiêng được. Chu Hiểu Vân liều mạng vỗ tay cứ như là nhìn thấy thần tượng: "sếp đô quá!"
Bao cát nhét đầy đất nên rất nặng, từ chỗ lấy đất cho tới đê cũng phải mất hai trăm mét, Trương Dương khênh liền một mạch không nghỉ tới nơi, đặt bao xuống rồi quay người tiếp tục hòa vào đội ngũ vận chuyển bao cát.
Hồ Ái Dân nhìn bóng lưng mạnh khỏe của Trương Dương, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười mỉm. hắn lần đầu tiên phát hiện thì ra trên người thằng nhóc này cùng có một mặt đáng yêu như vậy.
Mưa càng rơi càng nặng hạt, làm ướt sũng quần áo trên người Trương Dương, hắn dứt khoát cởi áo ngoài, chi mặc một cái áo may ô bó sát màu đen, để mặc cho gió mưa tạt lên thân thể săn chắc của hắn. chi có tự mình ở vào loại hoàn cảnh này mới có thể cảm nhận được sự cấp bách và trách nhiệm ở trong lòng. Trương Dương lúc này chỉ nghĩ làm thế nào để bảo vệ được đoạn đê này, chi có bảo vệ được nơi nàỳ thì mới có thể giúp lão bách tính ở hạ du thoát khỏi lũ lớn.
Mỗi một người có mặt ở đây đều đã toàn tâm toàn ý hòa vào trong công việc chống lũ cứu nguy, không có ai còn tính toán tới sự được mất của con người nữa cả, không có ai nghĩ tới việc phải làm thế nào để kiếm được chính tích. điều mà trong lòng mọi người đang nghĩ chính là làm tốt việc hiện tại. con người ở vào lúc nguy hiểm sắp áp tới. tư tưởng sẽ đột nhiên biến thành đơn thuần.
Khi Hồ Ái Dân đang khẩn trương chỉ huy chống lũ thì một thanh niên hớt hải chạy tới. hắn từ xa đã hét lên: "Cục trường Hồ... trường tiểu học Ân Trang có học sinh của một lớp bị kẹt trong lũ rồi... mau đi... mau đi...
Hồ Ái Dân ngây người, tất cả mọi người đều ngây người. Hồ Ái Dân tức giận nói: "Cậu nói cái gì?"
Người thanh niên đó hổn hển nói: "Có một lớp đang học. nhưng lũ bất ngờ ập tới, mức nước thoáng cái trào lên. nhốt học sinh ờ trong lớp rồi..."
Hồ Ái Dân sờ sờ trán, đây là lúc nào rồi, đã thông tri xuống cho tất cả trường học dừng học và di tản. không ngờ vẫn có người ở vào lúc như thế này mà còn dạy học, sau này nhất định phải truy cứu trách nhiệm của người phụ trách có liên quan. hắn gào lên: "Lỗ Kế Tài. cậu ở lại đây chỉ huy. bất kể là như thế nào cũng không được để đê xảy ra sơ xuất!" Lỗ Kế Tài là phó cục trưởng cục công thương, cùng là phó chỉ huy ở đây.
Hồ Ái Dân quay đầu lại nhìn đê, mưa vẫn rơi không ngừng, mực nước của tiểu Thanh Hà vẫn không ngừng dâng lên. nơi đây không được có sơ xuất, rút nhân lực từ nơi này đi cứu người khẳng định là không thực tế.
Trương Dương chạy tới cạnh hắn, chủ động xin ra trận: "Trường xã Hồ, tôi đi với anh, đám người chúng tôi đều bơi rất giỏi!"
Hồ Ái Bân gặt đầu, đằng nào thì để lại đám đội viên dưới tay Trương Dương ở đây cũng không giúp được gì, không bằng dẫn bọn họ đi cứu người.
Một đoàn người hối hả chạy về phía trường tiểu học của thôn Ân. trường tiểu học của thôn Ân chi cách đê không quá hai dặm. nhưng bởi vì mực nước rất cao, bọn họ phải tốn thời gian lâu gấp đôi bình thường mới tới nơi. Cùng có người chạy vào thôn Ân cầu viện. có điều thôn Ân so với đê còn xa hơn một chút. hơn nữa đa sổ thôn dân trong thôn cùng đều bị điều động đi chống lũ cả rồi, cho dù đi thì cũng chẳng tìm được bao nhiêu người tới giúp đỡ.
Tới trước cửa trường tiểu học. phát hiện cửa trường đã bị ngập một nửa. nước đã tới ngực bọn họ rồi
Trương Dương nhìn thấy bọn trẻ con ở lại trường học đều đã trèo nên nóc nhà. đại khái có hơn ba mươi đứa, trong đó còn có một cô giáo trung niên, nhìn thấy đám người của bọn họ tới, cô ta liền liều mạng kêu cứu với bọn họ.Tính cả Hồ Ái Dân thì bọn họ tổng cộng có mười một người tới, tám thanh niên của cục du lịch mà Trương Dương dẫn tới đều bơi rất khá, đám người này cũng coi như là có đất dụng võ rồi. Bởi vì hiện trường không có công cụ để có thể di chuyển, cho nên bọn họ chi có thể lần lượt bơi tới mà cõng bọn trẻ con ra thôi.
Hồ Ái Dân sau khi thương lượng với Trương Dương, quyết định do hai người bọn cùng với năm đội viên giỏi thủy tính khác phụ trách cứu người. Chu Hiểu Hồng và ba người có thủy tính kém hơn một chút thì ở lại trên ngọn đồi phía tây bắc cách trường tiểu học hơn ba trăm mét để phụ trách lo liệu cho bọn học sinh được cứu ra.
Nước dâng cao so với tưởng tượng của bọn họ còn nhanh hơn. trong khoảng thời gian ngắn ngủi. hồng thủy đã lên tới nóc nhà. nóc nhà còn có hơn mười học sinh chưa được cứu. Trương Dương bơi lên nóc nhà. cõng một đứa trẻ, hắn nói với Giang Nhạc: "Dùng hết khí lực đi, chúng ta phải nhanh hơn một chút!"
Giang Nhạc gật đầu, cũng cõng một đứa bé trai.
Mỗi lần đưa được một học sinh tới địa điểm an toàn. Chu Hiểu Hồng luôn sẽ phát ra một tiếng hoan hô, chỉ có tự mình trải qua quá trình này mới có thể thể hội được loại kinh động và vui mừng khi cứu vớt được sinh mạng.
Thủy tính của Hồ Ái Dân cực cao, hắn đã tự mình giải cứu được ba đứa trẻ rồi, hiện tại lại bơi về trường học, cô giáo đó và hai bé gái vẫn còn đang ở trên nóc nhà đợi giải cứu.
Trương Dương tuy cất bước so với hắn chậm hơn một chút, nhung lại bơi tới chỗ nóc nhà cùng lúc với hắn. Giang Nhạc cùng tới rồi, Trương Dương chủ động nhận cõng cô giáo đó, Giang Nhạc và Hồ Ái Bân thì mỗi người phụ trách cứu một bé gái.
Mắt thấy nhiệm vụ giải cứu sắp hoàn thành. Hồ Ái Dân cùng nhẹ nhõm hơn
nhiều, hắn cười nói: "Lần này tôi đảm bảo sẽ bơi nhanh hơn anh đấy!"
Trương Dương đã cõng cô giáo đó nhảy vào trong nước. hắn cười nói: "Thử xem!"
Hồ Ái Dân thở hổn hển, hắn dẫu sao thì cũng có tuổi rồi. trải qua hành động giải cứu liên tục thể lực cũng có chút giảm sút. hắn thân thiết dùng tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô bé đó, cười nói: "Bé con, để bác thở một chút, sau đó bác cõng cháu bơi qua đó nhé, được không?"
Đôi mắt đen láy của cô bé nhìn chằm chằm vào Hồ Ái Dân, trên mặt lộ ra một nụ cười rất ngây thơ, sự sợ hãi trong mắt cũng đột nhiên biến mất.
Trương Dương và Giang Nhạc đà bơi được hon chục mét rồi, Trương Dương quay đầu lại. cười nói: "Trường xã Hồ ơi, còn không xuất phát là không đuổi được chúng tôi đâu."
Hồ Ái Dân gật đầu, nhưng đột nhiên nóc nhà ở dưới chân sụp xuống, ngôi trường đã cũ nát này không chịu được nước lũ ngâm lâu, cho nên đã sập xuống trong nước.
Trương Dương trơ mắt nhìn bóng dáng của Hồ Ái Dân và bé gái đó biến mất dưới mặt nước. hai mắt hắn trợn tròn rống lên một tiếng, bởi vì trên người vẫn còn cõng cô giáo đó, cho nên hắn không thể bơi về cứu Hồ Ái Dân được, cái mà hắn có thể làm là liều mạng bơi tới gò đất. đưa cô giáo này tới điểm an toàn rồi bơi ngược lại.
Trần Kiến đưa học sinh về gò đất trước hoạt động tứ chi đã tê rần một chút rồi lại nhảy vào trong nước.
Trương Dương đẩy cô giáo lên gò đất, hắn thở hổn hển nghi ngơi vài giây rồi lại bơi về phía phòng học vừa sụp. Giang Nhạc sau khi đưa học sinh lên gò đất xong cũng bơi trở lại.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về mặt nước. Chu Hiểu Vân đột nhiên vui mừng cất tiếng hoan hô, rồi thấy đầu của Hồ Ái Dân từ dưới mặt nước chồi lên, trên người hắn vẫn cõng cô bé đó. tuy bơi rất chậm. nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười rất tươi.
Trương Dương. Trần Kiến và Giang Nhạc cùng không hẹn mà cùng hoan hô. Trương Dương gào to: "Trường xã Hồ. giỏi lắm!"
Hồ Ái Dân mỉm cười rất ấm áp, rất kiêu ngạo, hắn tựa hồ như đang muốn nói gì đó, tựa hồ như muốn nói với tất cả mọi người rằng hắn mới là người thắng trong cuộc thi lần này...
Chu Hiểu Vân đứng ở chồ cao là người đầu tiên phát hiện ra tình hình có chút không ổn. cô ta tháy máu đang loang ra từ xung quanh Hồ Ái Dân.
Bọn Trương Dương cũng đã phát hiện, ai ai cùng liều mạng bơi về phía Hồ Ái Dân.
Cô bé gái ôm chặt lấy cổ Hồ Ái Dân. nói: "Bác... bác... chày máu rồi..."
Hồ Ái Dân vẫn đang cười. cơn đau khiến hắn không nói nên lời. hắn không dám nói. sợ mình vừa lên tiếng sẽ tiêu hao hết chỗ sức lực còn sót lại trong cơ thể, sợ sẽ lại chìm vào trong lũ, cùng không thể bơi được tới bờ nữa, trước mắt hắn lấp loáng nụ cười ngây thơ mà trong trắng của cô bé, hắn phải dùng hết lực lượng cuối cùng của mình, mang tới cho cô bé một ngày mai tươi sáng.
Trương Dương và Giang Nhạc đồng thời nắm lấy cánh tay của Hồ Ái Dân. Trần Kiến thì đỡ cô bé đó, nhưng Hồ Ái Dân vẫn chậm rãi bơi về phía trước, hắn đang kiên trì, máu đã nhiễm đỏ cả nước lũ đục ngầu.
Ba người bọn Trương Dương hộ vệ Hồ Ái Dân mới tới bờ, lúc này sắc mặt Hồ Ái Dân đã trắng bệch, thần chí cũng mơ hồ, Trương Dương và Giang Hoài Viễn đỡ hắn rời khỏi mặt nước, lúc này mới phát hiện, ngực Hồ Ái Dân cắm một sợi dây thép to bằng ngón tay cái, vừa rồi khi mái nhà sụp. Hồ Ái Dân rơi xuống, chẳng may đụng lên dây thép, hắn đã dùng ý chí cường đại để kiên trì không ngã xuống, ở trong nước tìm thấy cô bé đang chìm xuống và cõng nó nhô lên mặt nước.
Miệng Hồ Ái Dân hết há rồi lại ngậm. Trương Dương nắm mạch môn của hắn, chỉ thấy mạch đập rất yếu, xé áo ở ngực ra thì thấy sợi dây thép đó đã đâm vào ngực trái của hắn, đâm trúng vào tâm tạng, Trương đại quan nhân cho dù y thuật vô song, nhưng lúc này cũng đành bất lực, hắn nắm lấy tav Hồ Ái Dân. lặng lẽ truyền nội lực sang, Hồ Ái Dân run rẩy đưa tay về phía cô bé đó: "Không sao... không sao..."
Cô bé nhìn thấy tình cảnh ở trước mặt, khóc rống lên.
Chu Hiểu Vân cũng không nhịn được, ôm miệng bật khóc thất thanh.
Mắt của mỗi người, bao gồm cả Trương Dương đều đỏ lên. trước ngày hôm nay, Trương Dương luôn luôn thấy phản cảm đối với Hồ Ái Dân. bởi vì Hồ Ái Dân là một cán bộ để bò được lên trên mà bất chấp tất cả thủ đoạn, nhưng con người này, không ngờ lại có thể vào lúc sinh tử quan đầu mà đưa ra lựa chọn này, đối với Trương Dương mà nói quả thực là chấn động tới cực điểm. hắn đột nhiên phát hiện trên người mỗi người kỳ thực đều có tồn tại một điểm sáng, hắn. Quách Đạt Lượng bọn họ mỗi người khi bước vào sĩ đồ có lẽ đều mang lý tưởng phụng hiến thanh xuân và sức lực của mình vì quốc gia, vì nhân dân, nhưng trong hiện thực, bọn họ đều thay đổi rồi, vì để thích ứng với chế độ này, bọn họ bất giác phát sinh ra các loại biến hóa.
Quách Đạt Lương sau khi phát điên mới tìm lại chính mình.
Còn Hồ Ái Dân thì vào giây phút sinh tử quan đầu, đã tìm lại bản thân mình trước kia. hắn vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa của làm quan, đã dùng hành động để gìn giữ cái danh hiệu quan viên, bàn tay đang run rầy của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô bé được, sau đó thì vô lực hạ xuống, sinh mệnh của hắn đã mất rồi, nhưng nội tâm của hắn thì không có gì còn tiếc nuôi...
Trương Dương cảm thấy cổ họng của mình bị một loại tình tự khó nói thành lời khiến cho uất nghẹn, hắn chậm rãi đứng dậy, cắn chặt môi, nhưng hai hàng lệ nóng vẫn theo nước mưa không thể kiềm chế được mà rơi xuống, hắn vốn cho rằng mình vượt thời gian cả ngàn năm nên sớm đã nắm rõ được ý nghĩa của sinh tử, nhưng thấy Hồ Ái Dân dùng phương thức này để rời khỏi nhân thế. hắn vẫn không tránh khỏi bị cảm động, bất kể là Hồ Ái Dân đã làm gì. nhưng lúc này hắn đã vẽ lên một dấu chấm tròn viên mãn cho nhân sinh của mình rồi.
Trương Dương nhẹ nhàng xoa đầu cô bé đó, trầm giọng nói: "Ngắm bác ấy đi cháu, đây là bác Hồ đã cứu cháu đấy..."
Mỗi một người đều có tôn nghiêm, mỗi người đều có cách nhìn của mình về ý nghĩa của sinh mệnh. Hồ Ái Dân dùng sinh mạng của mình để bảo vệ sinh mạng của cô bé đó. cũng bảo vệ sự tôn nghiêm của hắn.
Tin tức Hồ Ái Dân hi sinh khi được truyền tới khu đê thôn Ân, nơi này vang lên tiếng khóc, tin tức bi thương này không hề khiến những quân dân đang chống lũ ngã xuống, mà khiến bọn họ sản sinh ra lực ngưng tụ càng lớn hơn, tất cả mọi người đều hóa bi thương thành sức mạnh, tập trung tinh thần vào cuộc đống tranh chống lại tự nhiên này.
Sau khi mưa lớn tung hoành một đêm, cuối cùng cũng bắt đầu ngớt. Trương Dương tắm mưa đứng trên đê tiểu Thanh Hà. nhìn nước lũ cuồn cuộn. trong lòng cảm khái vạn phần. hắn bắt đầu phát hiện vào lúc sinh tử quan đầu. ánh sáng của nhân tính không thể nào che giấu được, mỗi một người đều sẽ biểu hiện ra một mặt chân thành và chân thực nhất của mình.
Một chiếc xe xe jeep màu xanh chậm rãi dừng lại ở dưới đê. Lý Trường Vũ ngay đêm bận rộn đi khắp nơi thị sát tình hình lũ cùng với Tần Thanh bước xuống xe, bọn họ nhìn Trương Dương đang đứng trên đê.
Lý Trường Vũ rít mạnh một hơi thuốc rồi ném xuống đất, ý vị thâm trường nói:
"Hi vọng đợt mưa gió này sẽ khiến hắn trưởng thành hơn."
Tần Thanh bước chậm lên bờ đê, cô ta nhìn vết tím trên vai Trương Dương, nhìn thấy bùn đất dính trên mặt Trương Dương, điều nàv không hề ảnh hưởng tới hình tượng của Trương Dương trong lòng cò ta, ngược lại còn càng chói lọi và cao to hơn.
Trương Dương quay đầu lại, nhìn thấy dung nhan tiều tụy của Tần Thanh, hắn mỉm cười. nhưng nụ cười có chút miễn cường.
Tần Thanh nói khẽ: "Cực khổ rồi!"
Trương Dương lắc đầu, hắn chỉ vào những quân dân đang nhồi bao cát ở phía xa. nói: "Bọn họ mới cực khổ!" Hắn lại chỉ về phiá các chiến sĩ trong lều phòng mưa lâm thời vừa mới được nghỉ ngơi. nói: "Bọn họ mới cực khổ!" Hắn lại chỉ về phiá trường tiểu học thôn Ân, nhưng không nói gi.
Tần Thanh mím mím môi, nước mắt trong suốt lấp lánh trong đôi mắt đẹp của cô ta. Cuộc chống lũ cứu tai lần này khiến cô ta tận mắt nhìn thấy vô số cảnh cảm động. khiến cô ta cảm thấy tự hào vì mình là thành viên trong cuộc chống lũ này, khiến cô ta cảm thấy kiêu ngạo vì bốn chữ cán bộ quốc gia, trong quá khứ cô ta một mực cảm thấv mù mờ, mà khi đối diện với thiên tai của tự nhiên này, cô ta lại ý thức được trách nhiệm mà mình nên gánh vác. hiểu rõ bách tính mang lòng kỳ vọng đối với bọn họ như thế nào.
Lý Trường Vũ cũng bước lên đê, vữa nhận được tin tức. đã an toàn vượt qua ngọn lũ lớn nhất của tiểu Thanh Hà từ trước đến nay. tình hình mà đài khí tượng phản hồi đã nói rõ. buổi trưa mưa to sẽ dừng, lũ nhất định giảm bớt. Lý Trường Vũ vỗ đầu vai Trương Dương, nói: "Mệt rồi, về nghỉ ngơi đi, thời gian khó khăn nhất đã qua rồi."
Trương Dương thờ dài một hơi, nói: "Hồ Ái Dân đã hi sinh rồi!"
Lý Trường Vũ và Tần Thanh nhìn nhau, bọn họ đã nghe nói tới chuyện này rồi, Lý Trường Vũ nói: "Sự tích đồng chí Ái Dân xả thân cứu người tôi đã biết rồi, chuyện này tôi sẽ phản ánh lên lãnh đạo bên trên."
Nói xong câu này, hắn và Tần Thanh cùng nhau thăm hỏi quan binh và quần chúng có mặt ở hiện trường, một lát sau Tần Thanh mới quay lại cạnh Trương Dương, cô ta nói khẽ: "Trương Dương, chú ý sức khỏe, đỉnh lũ đã qua rồi, ở đây cũng đã không cần nhiều nhân lực như vậy nữa, nếu có thời gian thì về nhà xem thế nào!"
Trương Dương gật đầu. nói: "Anh vẫn ở lại giúp đỡ, anh trẻ tuổi khóe mạnh, những quan binh này đều đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi rồi!"
Tẳn Thanh dịu dạng nói: "Vậy anh cố gắng chú ý tới thân thể nhé!"
Em cũng vậy!"
Hai người đều quan tâm tới đối phương, nhưng dưới loại tình huống này, cũng không thể nói hết những lời mà trong lòng muốn nói được. bọn họ đều có công tác phải làm. nhìn nhau một lúc rồi Tần Thanh quay người bỏ đi, cô ta vẫn phải cùng Lý Trường Vũ tới những địa phương khác của Xuân Dương để thị sát.
Cái chết của Hồ Ái Dân đã khiến Trương Dương chịu chấn động lớn. hắn lần đầu tiên không hề suy nghĩ tới chính tích. không hề nghĩ tới lợi dụng cơ hội lần này để thăng quan, kiên định bước vào trong công tác chống lũ giải nguy.
Sau hai ngày đêm chiến đấu anh dũng ở đê tiểu Thanh Hà. thời điểm lũ xuân nguy hiểm nhất của năm nay cuối cùng cùng qua đi, Trương Dương và đội chống lũ cứu nguy của hắn cùng hoàn thành nhiệm vụ, Trương Dương không theo những đội viện khác cùng nhau lập tức quay về Giang Thành, mà trước tiên tới Xuân Dương xem tình hình trong nhà.
Mưa to mẩy ngàv liên tục khiến huvện thành Xuân Dương cùng chịu thủy tai. hiện giờ hồng thủy tuy đã rút, nhưng đường lớn ngõ nhỏ cùng đều nhìn thấy bùn lắng đọng lại. trong không khí tỏa mùi ấm ướt nấm mốc, mặt trời đã ló dạng rồi, nhưng ánh mặt trời chiếu lên người mà vẫn cảm thấy cảm giác dinh dính nhớp nhúa.
Trong sân của ký túc xá nhà máý máý móc nông nghiệp vẫn còn ngập sâu trong nước, loại ký túc xá nhà máý cũ kỹ này, thiết bị thoát nước rất kém. Trương Dương lội nước ngập tới đầu gối đi tới trước cửa nhà. Thấy Triệu Thiết Sinh và Triệu Lập Quân hai người đang phơi chăn lên bàn. muốn lợi dụng ánh mặt trời để hong khô quần áo chăn ga trong nhà.
Thấy Trương Dương, hai người đều tươi cười chào hỏi, từ sau tết., quan hệ giữa bọn họ cũng hòa hợp hơn.
Trương Dương chào một tiếng chú Triệu, anh Thanh rồi lội nước bước đi.
Từ Lập Hoa đang dọn dẹp ở trong nhà nghe thấy giọng của Trương Dương, cũng từ bên trong bước ra, cười nói: "Thẳng ba về rồi à, mấy ngày trước trưởng huyện Tần tới thị sát tình hình thiên tai có nói là con về Xuân Dương chống lũ, không ngờ hôm nay mới về nhà!" Tần Thanh tuy đã thành bí thư huyện ủy, nhưng lão bách tính vẫn quen gọi là trường huyện Tần.
Trương Dương gật đầu. nói: "Một mực đều ở tiểu Thanh Hà giải nguy. hiện tại đỉnh lũ đã qua rồi mới có thời gian quay về, trong nhà thế nào rồi? Có bị ảnh hưởng nặng không?"
Triệu Thiết Sinh bước tới. thở dài một hơi. nói: "Đồ đạc đều ướt hết. có điều may mà không có thứ gì đáng tiền. sống ở nhà trệt là vậy đó. trước kia cũng gánh chịu thiên tai rồi, năm nay may mà có chút chuẩn bị. đồ điện từ đều được cất giữ kỹ rồi."
Trương Dương nói: "Không có tổn thất lớn là tốt rồi!" Hắn gọi mẹ vào trong phòng, lại đưa cho bà ta một ngàn đồng.
Từ Lập Hoa vội vàng nhét lại vào tav hắn. có chút phật lòng mắng: "Trong nhà không thiếu tiền, con cứ giữ lại đi, lớn vậy rồi, quan hệ với bạn bè cùng tốn tiền lắm!"
Trương Dương cười nói: "Bọn họ đều biết tiết kiệm tiền cho con mà!"
Từ Lập Hoa lại không thích nghe những lời này, nghiêm mặt nói: "Thẳng nhóc này, suốt ngày không chịu định tính. lớn như vậy rồi cùng nên xác định đối tượng đi, những cô gái đó đều không tồi. con đừng có làm hại người ta!"
Trương Dương vừa nghe thấy bà ta nói vậy thì lập tức lại đau đầu. vội vàng nói là mình tới huyện còn có chuvện quan trọng phải xử lý, vội vàng quay người chạy khỏi nhà.
Trương Dương lần này về Xuân Dương, còn có một ý định, muốn tới nhà của Hồ Ái Dân xem thế nào. hắn trước đâv không có qua lại gì với Hồ Ái Dân, cho nên đối với nơi ở của Hồ Ái Dân cũng không rõ, trước chuyện đã liên lạc với cục trưởng cục thuế vụ Vương Bác Hùng. Vương Bác Hùng lái xe tới nhà máy máy móc nông nghiệp đón Trương Dương.
Trương Dương vừa lên xe thì Vương Bác Hùng nói cho Trương Dương biết một chuvện. Hồ Ái Dân trước khi chết đã bị tra ra là có dính líu tới Dương Thủ Nghĩa, trước đây từng nhiều lần tặng quà cho Dương Thủ Nghĩa.
Trương Dương nhíu mày. nói: "Chuyện này là thật u?"
Vương Bác Hùng gật đầu. nói: "Là thật. có người còn tố cáo chuvện này lên ủy ban kỷ luật huyện."
Trương Dương nói: "Bất kể là Hồ Ái Dân trước đây đã từng làm gì, nhưng hành động xả thân cứu người của hắn đã rõ như ban ngày. không thể bởi vì sai lấm hắn đã phạm phải trong quá khứ mà phủ nhận công lao hiện tại của hắn được?"
Vương Bác Hùng nói: "Huvện lý tới hiện tại vẫn chưa tuyên truvền rộng
chuvện này cũng chính là bởi vì duyên cớ nàv đó. Tôi thấy, huvện lý trước khi chưa làm ra quyết định cuối cùng, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút."
Trương Dương tức giận nói: "Sợ mẹ gì! Anh không đi thì tôi đi! Khi Hồ Ái Dân chết tôi đã tận mắt nhìn thấy, hắn là một hán tử, tôi nhất định phải tiễn đưa hắn!"
Hồ Ái Dân sổng trong ký túc xá dành cho công nhân viên chức của cục công thương, chuvện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền xa trăm dặm. chuyện Hồ Ái Dân hổi lộ Dương Thủ Nghĩa đã được đồn đại sôi sục. khiến cho hành động dám làm việc nghĩa, anh dũng hi sinh lần này của hắn ngược lại lại chẳng có mấy ai biết, thậm chí còn có người đồn đại rằng, Hồ Ái Dân là sợ tội
nên tự sát.
Vợ của của Hồ Ái Dân mấy ngày nay phải chịu áp lực cực lớn. lúc ban đầu, có người nói Hồ Ái Dân vì cứu người mà chết, là một anh hùng, nhưng sau đó lại có người nói Hồ Ái Dân là bởi vì đút lót và nhận hội lộ cho nên sợ tội mà tự sát. lều tang đã dựng được mấy ngày nhưng chỉ có sổ ít bằng hữu thân thuộc là tới phúng viếng, phía quan phương không hề có ai xuất hiện.
Khi Trương Dương và Vương Bác Hùng tới phúng viếng. Vương Tĩnh Như, vợ của Hồ Ái Dân khóc rất thương tâm. bởi vì Trương Dương và Vương Bác Hùng trước kia từng cùng Hồ Ái Dân làm việc ở xã Hắc Sơn Tử, bà ta không hề biết ân oán giữa chồng mình và bọn họ trong quá khứ. trong mắt bà ta thì sự xuất hiện của Vương Bác Hùng và Trương Dương chính là đại biểu quan phương.
Trương Dương lưu ý tới con trai Hồ Viễn Hạm của Hồ Ái Dân đang tác nghiệp trên bàn vuông bên trong lều tang, vừa tác nghiệp vừa lau nước mắt. Thẳng bé này mới mười hai tuổi. đang học lớp sáu. học tập rất tốt. sau khi cha chết một mực lặng lẽ rơi nước mắt. nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, sợ bà mẹ thấy mà thương tâm.
Trương Dương và Vương Bác Hùng vái ba vái trước di ảnh của Hồ Ái Dân, sau đó thì đi tới trước mặt Vương Tĩnh Như. hai người mỗi người đều để lại năm trăm đồng. Trương Dương vốn muốn để lại nhiều hơn. nhưng dẫu sao cùng tới cùng Vương Bác Hùng, cho nên cũng phải để ý tới mặt mũi của hắn. vả lại năm trăm đồng hiện tại mà nói cùng không phải là ít.
Vương Bác Hùng đẩy vẻ thông cảm khuyên Vương Tĩnh Như cố gắng nén bi thương. Vương Tĩnh Như nuốt lệ nói: "Bí thư Vương, tôi có một câu muốn hòi ông!" Bà ta nhìn con trai, gọi: "Tiểu Hạm. con ra ngoài một lát đi!"
Hồ Viễn Hạm gật đầu. mắt đỏ bừng bước ra khỏi lều tang.
Vương Tĩnh Như thấy con trai rời khỏi lều tang, mới nói: "Bí thư Vương, lão Hồ nhà chúng tòi rốt cuộc có phạm sai lầm hay không, rốt cuộc có phải là sợ tội mà tự sát như người ta nói hay không?" Bà ta vẫn xưng hô với Vương Bách Hùng như lúc còn ở xã Hắc Sơn Tử. Hai ngày nay, chuyện này một mực dày vò mẹ con bọn họ. Vương Tĩnh Như cần một đáp án.
Vương Bác Hùng thực sự là không thể tra lời bà ta vấn đề này, tuy hắn cũng rất thông cảm với hai mẹ con họ. nhưng Hồ Ái Dân quả thực từng có hành vi hối lộ, sai lầm mà hắn đã phạm phải cũng không thể nào xóa đi được. Vương Bác Hùng hiện tại đã không còn là lãnh đạo của Hồ Ái Dân, cũng không phải là cán bộ của ủy ban kỷ luật, đối với vấn đề của Hồ Ái Dân là không có quyền phát ngôn. hắn rất cẩn thận nói: "Tiểu Vương à, cô cần phải tin vào tổ chức. nhất định sẽ có một câu trả lời công bằng cho cục trưởng Hồ!" Nói kiểu này cũng chẳng khác nào là không nói.
Trong mắt Vương Tĩnh Như lộ ra vẻ thất vọng.
Trương Dương thực sự là không nỡ nhìn tiếp nữa, hắn lớn tiếng nói: "Chị à, trưởng xã Hồ là một anh hùng, là anh ấy cứu tính mạng của bé gái đó, điểm này tôi có thể làm chứng, lúc đó còn có rất nhiều người có thể làm chứng, chị yên tâm đi, chuyện này nhất định sẽ có công đạo!"
Vương Tĩnh Như kích động gật đầu, ôm miệng bật khóc. từ sau khi chồng chết. lần đầu tiên có người ở trước mặt bà ta nói rằng chồng của bà ta là anh hùng, là liệt sĩ vì nghề quên mình.
Khi Vương Bác Hùng và Trương Dương đi tới trước xe, con trai của Hồ Ái Dân chạy đến. nó bước đến trước mặt Trương Dương, gọi: "Chú ơi! Chú ơi!"
Trương Dương dừng bước.
Đôi mắt đã đỏ bừng vì khóc của Hồ Viễn Hàm nhìn Trương Dương với vẻ đầy chờ mong, nói: "Chú à. chú vừa nói cha cháu là một anh hùng!"
Trương Dương gật đầu. nói: "ông ấy là anh hùng, cháu phải cảm thấy kiêu ngạo vì có được một người cha như vậy!"
Hồ Viễn Hạm mấp máy môi, nước mắt không ngừng rơi.
Trên đường, trong lòng Trương Dương cảm thấy rất nặng nề và áp lực. trước mắt hắn thủy chung vẫn lấp loáng nước mắt của Vương Tĩnh Như và Hồ Viễn Hạm, trong lòng có một loại tình tự khó nói muốn được phát tiết. Vương Bác Hùng cùng lặng im không nói gì, hắn và Hồ Ái Dân cộng sự nhiều năm. trước đây giữa bọn họ cùng không ngừng minh tranh ám đấu. hắn không hề có một chút hảo cảm nào đối với Hồ Ái Dân. luôn cảm thấy con người này quá tư lợi. một lòng chỉ muốn đầu cơ kinh doanh. Khi hắn nghe thấy tin tức Hồ Ái Dân vì cứu người mà hi sinh. ý nghĩ đầu tiên chính là không thể nào tin được. hắn không thể tin rằng một kẻ khôn khéo như Hồ Ái Dân. vào lúc sinh tử quan đầu lại đưa ra lựa chọn kiểu đầy nhiệt huyết như vậv. Khi hắn chứng thực được điều này. hắn đã rơi lệ, nếu như đặt hắn ờ vị trí tương đồng với Hồ Ái Dân. hắn không thể nào đảm báo mình có thể có được dũng khí giống như Hồ Ái Dân. Hồ Ái Dân vào giây phút lựa chọn cứu người, ánh sánh nhân tính của hắn đã được chứng tỏ ở trước mặt mọi người, đây là một loại hành động làm chấn động tâm linh.
Sự cảm động của Vương Bác Hùng là lặng lẽ giữ ở trong lòng, còn Trương Dương thì không thể nào lặng lẽ được. hắn bảo Vương Bác Hùng đưa mình tới chính phủ huyện ủy huyện Xuân Dương, hắn phải đòi lại danh dự cho Hồ Ái Dân. hắn muốn đòi lại vinh quang cho vợ và con của người chết!
Khi Trương Dương xuất hiện trong phòng làm việc của bí thư huvện ủy, Tần Thanh từ vẻ mặt bi thương của hắn ý thức được hắn hắn hôm nay vì sao lại tới đây, cô ta bảo thư ký đi ra, sau đó thì chỉ vào sa lông. ý bảo Trương Dương ngồi xuống đó.
Thuộc hạ có thể khiến bí thư Tần tự mình bưng trà rót nước rất ít, Trương Dương không nghi ngờ gì nữa là một người có tư cách này, kết quả Tần Thanh bưng trà đến. chén trà là của chính cô ta. Trương Dương hớp một ngụm. nhìn Tần Thanh, hai ngày nay công tác phòng lũ chống lụt cực kv nghiêm ngặt. cô ta rõ ràng là gầy đi nhiều, cho nên lửa giận trong lòng đã tiêu mất mấy phần. Huống chi Tần Thanh bắt đầu biểu hiện thái độ khiêm nhường nhã nhặn. hắn cho dù có chút oán khí nhưng cùng khó mà phát tác được. Trương Dương đặt chén trà xuống, nói: "Bí thư Tần, tôi lần này tới là muốn cùng cô nói về chuyện của Hồ Ái Dân!"
Tẩn Thanh nghe thấy hắn xưng hô với mình như vậy thì biết rằng hắn đã phát cờ hiệu giải quvết việc công rồi, cùng chứng tỏ rằng hắn rất bất mãn với cách xử lý của mình về chuyện của Hồ Ái Dân. Tần Thanh rất thông cảm với Trương Dương, cô ta nhẹ nhàng nói: "Trương Dương, chuyện nàv rất phức tạp. chuyện Hồ Ái Dân xả thân cứu người quả thật là khiến người ta cảm động, nhưng ủy ban kỷ luật đã nắm được chứng cứ hắn trước đây hối lộ Dương Thủ Nghĩa, hắn để giành được chức cục trường cục công thương, đã hối lộ cho Dương Thủ Nghĩa, tiền bí thư huvện ủy Xuân Dương một vạn đồng."
Trương Dương lớn tiếng nói: "Hắn đã chết rồi! Cho dù trước đây có làm sai chuyện gì thì cũng đã kết thúc rồi!"
Tần Thanh cắn chặt môi. cô ta vẫn kiên trì nói với Trương Dương: "Chúng ta là người trong thể chế. tất cả phái án chiếu theo quy định đã định. tôi thừa nhận. Hồ Ái Dân xả thân cứu người là sự thực. nhưng hắn hối lộ cũng là sự thực. người làm quan chúng ta chú trọng thực tế, không thể bởi vì hắn cứu người mà bỏ qua hoàn toàn sai lầm mà hắn đã phạm phải..."
Trương Dương tức giận gầm lên: "Cô có biết người chết là hết không? Cô có từng gặp vợ con của hắn không, một người đàn bà mất chồng, một đứa con trai mất cha. mà bên ngoài thì bàn tán rằng Hồ Ái Dân là sợ tội mà tự sát. như vậy đối với họ mà nói thì có công bằng không? Cô có biết bọn phải chịu áp lực lớn như thế nào không? Có biết bọn họ muốn gì không? Bọn họ cần một cái công đạo! Bọn họ cần biết có một người chồng anh hùng, có một người cha đáng để kiêu ngạo!" Tâm tình của Trương Dương rò ràng đã trở nên kích động rồi, ngực của hắn phập phồng rất kịch liệt.
Tần Thanh cắn môi. nói: "Trương Dương, quyết định của thị lý, đối với chuyện của Hồ Ái Dân sẽ không tuvên truyền và cũng không truy cứu!" Trên mặt cô ta lộ ra vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, đối với chuyện của Hồ Ái Dân. cô ta cũng không đồng ý với cách làm của thị lý, nhưng thị lý rõ ràng đều biểu hiện ra sự mẫn cảm rất lớn đối với tất cả những người có liên quan tới vụ án của Dương Thủ Nghĩa, chuyện của Hồ Ái Dân sau khi được báo lên. thị lý đã đặc biệt mở một cuộc họp thường ủy, sau cùng đưa ra quvết định không tuyên truyền và cùng không truy cứu.
Trương Dương đột nhiên đứng bật dậy, nói: "Tôi đi tìm bọn họ. tôi không tin trên thế giới này lại không có hai từ công đạo!"
Tần Thanh nắm lấy cánh tay Trương Dương: "Đừng đi, anh không thể nào thay đổi được quvết định của bên trên đâu!"
Trương Dương gầm lên: "Tôi mặc kệ phải trả giá lớn như thế nào, tôi bất luận là đi tìm ai thì cũng phải đòi cho hắn một cái công đạo để an ủi vong linh của hắn!"
Mắt Tần Thanh đỏ ửng lên. trong lòng vì tiếng gầm của Trương Dương mà cảm thấy rung động, cô ta cuối cùng cùng đưa ra một quyết định rất gian nan: "Anh yên tâm, em sẽ có mặt trong tang lễ của Hồ Ái Dân!" Điều này đối với cô ta mà nói đã là rất khó khăn rồi, cô ta có mặt trong tang lễ của Hồ Ái Dân, điều đó có nghĩa là chính phủ huvện ủy huvện Xuân Dương đã khẳng định sự tích của Hồ Ái Dân.
Trương Dương lặng lẽ nhìn Tần Thanh, nhìn đôi mắt nhòa lệ của cô ta. trong lòng đột nhiên cảm thây áy náy, đây không phải là quvết định Tần Thanh, hậu sự của Hồ Ái Dân liên quan tới chính phủ thị ủy thành phố Giang Thành, mình không nên trút tất cả oán khí lên người Tần Thanh.
Tần Thanh quyết định có mặt trong tang lễ Hồ Ái Dân không phải là đại biểu cho quan phương, mà cô ta cũng chẳng có quyền đại biểu cho quan phương, nhưng sụ có mặt của cô ta đối với vợ của của Hồ Ái Dân mà nói có ý nghĩa không tầm thường. Trong mắt bọn họ. Tần Thanh chính là đại biểu cho Xuân Dương, đại biểu cho sự thừa nhận của quan phương đối với sự tích anh dũng của Hồ Ái Dân.
Khi Tần Thanh nhìn thấy đôi mắt trong sáng mà bi thương của Hồ Viễn Hạm. cô ta đã bật khóc. cô ta cuối cùng cũng hiểu được Trương Dương vì sao lại có biểu hiện kích động như vậy, cô ta cuối cùng cùng hiểu rằng Trương Dương vì sao lại bất chấp tất cả mà đòi lại một cái công đạo cho Hồ Ái Dân. người chết là hết. bất kể là trong quá khứ hắn đã phạm sai lầm gì. nhưng sự không chùn bước của hắn trước khi chết đã hoàn toàn để lộ ra tất cả ánh sáng nhân tính của hắn.
Trước khi tới đây. Trương Dương đưa năm ngàn đồng giao cho Tần Thanh, bảo Tần Thanh lấy danh nghĩa chính phủ huyện ủy đưa cho Vương Tĩnh Như. Tần Thanh biết Trương Dương là lợi dụng loại phương thức này để khéo léo chứng minh cho hai mẹ con đáng thương này biết rằng Hồ Ái Dân là một anh hùng. Tần Thanh cùng không cự tuyệt.
Vương Tĩnh Như sau khi nhận được khoản tiền này, bà ta đã bật khóc rất to. đợi sau khi bà ta bình tĩnh lại thì liền nhét lại chỗ tiền này vào tay Tần Thanh, nói: "Bí thư Tần, chồ tiền này chúng tôi không thể nhận được. cái chết của Ái Dân khiến hai mẹ con chúng tôi rất thương tâm. nhưng chúng tôi đã biết anh ấy vì sao mà chết. và cũng cảm thấy rất tự hào và kiêu ngạo vì anh ấy, bất kể là người khác nhìn anh ấy như thế nào. người khác nghĩ thế nào về anh ấy, tôi nghĩ anh ấy cũng đã không hề hối hận vì sự lựa chọn của mình, anh ấy sẽ sống mãi trong lòng hai mẹ con chúng tôi..." Bà ta gạt lệ. nói: "Bí thư Tần, thật sự hai mẹ con chúng tôi có một loại cảm giác rằng anh ấy thủv chung vẫn ở bên cạnh chúng tôi, đang mỉm cười nhìn chúng tôi... Anh ấy vẫn chưa đi xa đâu..." Nói tới đây Vương Tĩnh Như lại bật khóc. Tần Thanh cũng khóc, vừa vì cảm động lại vừa vì áy náy, cô ta cảm thây huyện ủy Xuân Dương trong việc xử lý chuyện của Hồ Ái Dân thật sự không công bằng hợp lý.
Vương Tĩnh Như nói: "Tôi có công việc, tôi có thể nuôi được con trai tôi, chỗ tiền này, tôi thay mặt cho gia đình lão Hồ chúng tôi quyên tặng cho trường tiểu học đó, quyên tặng cho những đứa trẻ đã mất đi trường học, lão Hồ là vì cứu những đứa trẻ đó mới hi sinh, hai mẹ con chúng tôi không thể làm tăng gánh nặng cho quốc gia nữa. không thể làm mất mặt anh ấy..."
Trương Dương đứng ở bên cạnh không đành lòng nghe tiếp. hắn đột nhiên quay đầu lại. nhìn về phía cô bé tav ôm bó hoa cúc màu trắng đang nuốt lệ bước về phía này, phía sau cô bé còn có hơn một trăm đứa trẻ, trên tay mồi một đứa trê đều ôm một bó hoa trắng, mấy trăm... à không mấv ngàn thôn dân xóm Ân tự cũng tới. còn có thôn dân các xã nghe nói tới chuyện này cũng lặng lẽ đi theo thi thể của hắn.
Trương Dương từ bên trong nhìn thấv từng khuôn mặt quen thuộc và xa lạ, hắn nhìn thấy Lưu Truyền Khôi. nhìn thấy Quách Đạt Lượng, nhìn thấy Vương Bác Hùng, nhìn thấy Vũ Thu Linh. nhìn thấy Cảnh Tú Cúc... mỗi một người đều dùng sự tưởng nhớ chân thành nhất của mình mà tới tiễn đưa Hồ Ái Dân... Máu luôn nóng mà!
Đước màn trời âm u, trên quảng trường phía trước sảnh truy điệu, đã chật cứng người tới đưa tiễn, một giọng nói già nua và bi thương vang vọng giữa đất trời: "Trưởng xã Hồ! ông là một hán tử. chúng tôi tất cả đều đến tiễn đưa ông đây, mong ông ra đi thanh thản!" Lưu Truyền Khôi đổ một bát rượu đầv trước sảnh truy điệu. sau đó quỳ xuống đất, các thôn dân cũng quỳ xuống theo. bọn họ đều dùng phương thức cổ xưa nhất để biểu đạt sự tôn kính và chân thành của mình đối với người chết.
Nhìn người quỳ trên quảng trường, Vương Tĩnh Như cắn chặt môi. bà ta nắm chặt lấy tay của con mình. kéo con trai đối diện với tất cả những người đang quỳ xuống, nói chậm từng chữ với con trai mình: "Đây chính là cha của con, con phải cảm thấy kiêu ngạo vì ông ấy..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...