Lý Đồng Dục vẫn mỉm cười nhìn hắn.
Trương Dương nói: "Tố cáo Đỗ Thiên Dã, bởi vì cho rằng cái chế của cha mình có liên quan tới những chiến hữu như Đỗ Sơn Khôi, Trần Sùng Sơn, cho rằng là bọn họ bán đứng ông ta, nhưng anh có từng nghĩ rằng, lòng dạ của cha anh cũng rất hẹp hòi không?"
Lý Đồng Dục tức giận nói: "Câm mồm!" Y không thể chịu nổi Trương Dương đánh giá cha y như vậy.
Trương Dương nói: "Có lẽ tôi không có tư cách đánh giá cha anh, nhưng tôi quen Đỗ Sơn Khôi, Trần Sùng Sơn, Sở Trấn Nam, tôi hiểu rõ con người của bọn họ, khí khái và phẩm cách của bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như bán đứng chiến hữu, sau khi cha anh xảy ra chuyện, ông ta ta có khai Trần Sùng Sơn, có khai Sở Trấn Nam ra không? Chỉ nhớ bất hạnh của gia đình mình, có nghĩ tới ông ta cũng mang tới bất hạnh tương tự cho người khác không? Gia đình của Sở Trấn Nam và Trần Sùng Sơn bởi vì bị cha anh tố cáo mà ly tán, vợ con của bọn họ bởi vì che chở cho chồng, toàn bộ lựa chọn lặng lẽ bỏ đi, vết thương này vĩnh viễn không thể nào khép lại được."
Lý Đồng Dục tức giận nói: "Cho dù cha tôi không khai họ thì bọn họ cũng vẫn sẽ xả ra chuyện!"
Trương Dương nói: "Câu này thì đúng, vào thời đó, cho dù không có ai tố cáo cha anh, thì ông ta cũng sẽ xảy ra chuyện, một người trên chiến trường bị đạn bắn cho sợ vỡ cả mật, ở trong lòng bất kỳ ai cũng không được tính là anh hùng."
Lý Đồng Dục rõ ràng bị Trương Dương kích động rồi, y giận dữ hét: "Nếu hôm nay tới đây là để nói những lời vô liêm sỉ này thì hiện tại có thể cút được rồi đấy!"
Trương Dương cực kỳ trấn định, hắn không phẫn nộ chút nào, Lý Đồng Dục trước giờ luôn đa mưu túc trí, rất ít khi mất bình tĩnh, y hiện tại cuối cùng cũng bị Trương Dương chọc cho tức giận rồi, rõ ràng là đã bị Trương Dương nắm được chỗ yếu hại.
Trương Dương cười ha ha, nói: "Đừng nóng giận, một người ở sau lưng người ta giở trò lưu manh cũng không cảm thấy mất mặt, nhưng nếu ban ngày ban mặt, ở giữa bàn dân thiên hạ bị lột truồng, chắc chắc sẽ thẹn quá hóa giận, tổng biên tập Lý, có phải vậy hay không?"
Lý Đồng Dục hừ lạnh một tiếng, phép phép khích tướng, thằng ôn này không ngờ đang dùng phép khích tướng với mình cũng quá xem thường mình rồi, Lý Đồng Dục nhanh chóng tỉnh táo lại, y cũng muốn nhìn xem, thằng ôn này rốt cuộc còn biết gì nữa? Lý Đồng Dục nói: "Dò xét tìm hiểu về tôi? Xem ra cậu đã tốn rất nhiều thời gian nhỉ."
Trương Dương nói: "Muốn người không biết, trừ phi đừng làm, một người muốn không bị người ta phát hiện ra chuyện xấu mà mình làm thì tốt nhất đừng làm. Anh cũng tính là một người có văn hóa, ra ngoài đường cũng được người ta gọi một tiếng tổng biên tập Lý, nhưng những chuyện mà anh làm, chậc chậc, thực sự là làm nhục những người có văn hóa."
Lý Đồng Dục nói: "Cậu không có tư cách chỉ trích tôi!"
Trương Dương nói: "Bước tiếp theo định làm gì? Chuẩn bị tiếp tục tố cáo à? Tống Hoài Minh hay là Đỗ Thiên Dã? Nếu hận bọn họ, vì sao không tự mình đi làm, việc gì phải lợi dụng một nữ nhân đã bại liệt?"
Lý Đồng Dục giật thót mình, trong hai mắt y đầy là vẻ không thể tưởng tượng nổi, y thật sự là không thể nào tin được, Trương Dương vì sao lại biết chuyện này? Y làm sao mà ngờ được, lúc đó khi Thẩm Tĩnh Hiền nói điện thoại, Trương Dương ở ngay bên cạnh Thẩm Tĩnh Hiền, nghe được rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Trương Dương nói: "Anh khi ở nhà máy cơ khí Giang Thành từng làm công tác tuyên truyền, tuy thời gian không dài, nhưng cũng đủ để biết một số chuyện bí mật, loại người như anh sinh ra chính là để làm phóng viên, nghe lén nhìn lén chụp lén toàn bộ đều là sở trưởng, phát hiện ra được một số chuyện bí mật, muốn lợi dụng những chuyện này để uy hiếp nữ nhân đó, khi sơn dân thôn Chu Kiều xảy ra đánh nhau có vũ khí, liền lợi dụng chuyện này để uy hiếp bà ta, bắt bà ta ép con gái mình lật cung làm khó Trần Sùng Sơn, nhưng lại không đạt được mục đích của mình."
Lý Đồng Dục biến sắc, Trương Dương không ngờ lại biết nhiều như vậy, Lý Đồng Dục bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nản lòng, một bàn cờ mà mình tinh tâm bố trí đã bị người ta phá rồi.
Trương Dương nói: "Thật đáng thương, những năm nay vẫn vì oán thù mà sống trên đời này, nhưng cái ngày chết đi lại phát hiện mình ở trên thế giới này chẳng lưu lại được gì cả."
Lý Đồng Dục gầm lên như phát điên: "Cút, tôi muốn cậu thiện tại cút ra ngoài cho tôi!" Y giống như một con sư tử đang phẫn nộ lao lên, muốn tóm lấy cổ áo Trương Dương, muốn ném hắn ra khỏi phòng mình, nhưng trước khi y kịp hoàn thành động tác của mình thì đã bị Trương Dương đẩy ngã xuống đất.
Trương Dương đứng thẳng dậy, khinh thường nhìn Đồng Dục đang nằm bệt dưới đất: "Anh thật đáng thương!" Nói xong câu này, hắn nghênh ngang bỏ đi.
Lý Đồng Dục nhìn cửa văn phòng từ từ đóng lại, y bỗng nhiên khom người xuống ho kịch liệt, giống như là muốn ép toàn bộ không khí trong phổi ra ngoài. Lý Đồng Dục hiểu rằng, y đồng thời còn ép cả sinh mệnh của mình rà ngoài, không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, nếu cứ vậy mà chết thì y không cam lòng, y còn chưa kịp báo thù, y vẫn chưa tận mắt nhìn thấy bộ đạng đau khổ của Tống Hoài Minh.
Lý Đồng Dục nhớ tới một người, y cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm số: "Tôi muốn anh giúp tôi làm một chuyện..."
Triệu Thiết Sinh nằm mơ cũng không ngờ được mình lại có cơ hội làm khách trong nhà tỉnh trưởng, bởi vì có kinh lịch của cuộc gặp mặt với Đinh gia ngày hôm qua, Triệu Thiết Sinh có chút sợ hãi, y không muốn đi, tuy rằng biểu hiện củaTống Hoài Minh rất bình dị gần gũi, nhưng Triệu Thiết Sinh cũng hiểu rõ cũng hiểu rõ địa vị của mình kém người ta thực sự là quá xa, trên điểm này biểu hiện của Từ Lập Hoa vô cùng quyết đoán: "Đi! Thằng ba và Yên Nhiên đã đính hôn rồi, chúng ta làm cha mẹ, về tình về lý đều phải đi một chuyến."
Triệu Tĩnh không đi cùng, Đinh Triệu Dũng hẹn cô ta, Triệu Tĩnh sau khi suy nghĩ kỹ càng, quyết định nói chuyện với Đinh Triệu Dũng, Trương Dương vừa dẫn cha mẹ đi thì Đinh Triệu Dũng tới Nam Quốc Sơn Trang, Triệu Tĩnh sợ cha mình giận chó đánh mèo, cho nên cố ý hẹn cách giờ, để tránh họ gặp nhau.
Tuy rằng chỉ một ngày không gặp, nhưng Đinh Triệu Dũng lại cảm thấy Triệu Tĩnh gầy đi, gã có chút đau lòng cầm tay Triệu Tĩnh, nói: "Tiểu Tĩnh, em gầy đi rồi."
Triệu Tĩnh cười nói: "Mới có một ngày không gặp, sao có thể gầy đi được."
Đinh Triệu Dũng nói: "Xin lỗi, tiểu Tĩnh, là anh không an bài tốt chuyện này, em yên tâm, anh nhất định sẽ thuyết phục được mẹ anh..."
Triệu Tĩnh lắc đầu nói: "Thôi, em đã quyết định rồi, tạm thời không kết hôn vội."
Đinh Triệu Dũng ngây ra đó: "Vì sao? Không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?
Triệu Tĩnh nói: "Anh em nói đúng, em vẫn chưa chuẩn bị tốt, chúng ta lúc trước sở dĩ gấp gáp kết hôn như vậy, là bởi vì em không cẩn thận mà mang thai. Anh muốn giữ đứa bé, nhưng đứa bé hiện tại đã không còn nữa rồi, anh không cần cảm thấy phải nợ em gì cả."
Đinh Triệu Dũng nói: "Tiểu Tĩnh, anh là thật lòng yêu em, thật sự muốn sống cả đời với em."
Triệu Tĩnh nói: "Anh Triệu Dũng, em không nói là không cưới anh, em muốn có một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh, nếu như cuộc hôn nhân của chúng ta không có sự chúc phúc của gia đình, chúng ta sẽ không có hạnh phúc trọn vẹn, chúng ta còn trẻ, kết hôn sớm như vậy chưa chắc đã là một chuyện tốt, không phải là có câu, người ngoài thành thì muốn vào, người trong thành thì muốn ra ư, chỉ chẳng qua là một tờ giấy kết hôn thôi mà, chỉ cần tình cảm của chúng ta vẫn tốt, có cưới hay không thì vẫn vậy thôi."
Đinh Triệu Dũng nói: "Tiểu Tĩnh, anh không muốn em phải chịu ủy khuất."
Triệu Tĩnh nắm tay gã áp lên mặt mình, ôn nhu nói: "Sau khi em tốt nghiệp xong, em sẽ phụ giúp anh, cùng anh sáng lập ra sự nghiệp, tranh thủ đưa công ty đi lên, em tin rằng em có thể thay đổi ấn tượng của họ đối với em, em có lòng tin sẽ khiến họ chấp nhận em."
"Tiểu Tĩnh!" Đinh Triệu Dũng ôm Triệu Tĩnh vào trong lòng.
Khi Trương Dương dẫn cha mẹ tới Tống gia, Tống Hoài Minh đã ở nhà chờ. Liễu Ngọc Oánh giao đứa bé cho bảo mẫu, đang bận rộn ở trong bếp, bà ta đã thích ứng với vai trò người phụ nữ trong gia đình, từ sau khi con trai ra đời, trọng tâm của Liễu Ngọc Oánh bất tri bất giác tất cả đều chuyển dời đến lên người nó, qua khứ bà ta rất quan tâm đến sự nghiệp, nhưng hiện tại, bà ta đã không còn hùng tâm tráng chí lớn như vậy nữa. Thật ra lúc trước chuyên tâm với sự nghiệp là bởi vì hai người kết hôn nhiều năm mà mãi không có con, thiếu cái cớ để ký thác.
Nghe nói nhà Trương Dương tới, Liễu Ngọc Oánh cũng từ trong bếp đi ra, cùng Tống Hoài Minh nghênh đón gia đình Trương Dương.
Tống Hoài Minh lập tức phát hiện Triệu Tĩnh không tới, y cười nói: "Triệu Tĩnh đâu? Sao không tới?"
Trương Dương cười nói: "Nó thấy không khỏe nên ở lại khách sạn nghỉ ngơi rồi!"
Tống Hoài Minh gật đầu, mời vợ chồng Triệu Thiết Sinh vào trong nhà, Liễu Ngọc Oánh bước lên nắm tay Từ Lập Hoa, mỉm cười nói: "Chị Từ, chúng ta đây là lần đầu tiên gặp mặt."
Từ Lập Hoa cười cười gật đầu, ấn tượng của bà ta đối với vợ chồng Tống Hoài Minh là rất tốt, quan chức cao như vậy mà không hề ra vẻ, đối với bọn họ rất ấm áp thân thiện, giống như là người nhà vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...