Trương Dương lúc này mới nói đầu đuôi câu chuyện với cô ta.
Tần Thanh nghe xong thực sự xấu hổ đến cực điểm, gắt: "Lưu manh, ngay cả cái này mà anh cũng có thể nghĩ ra được!"
Trương Dương nói: "Lần này anh kiểu gì cũng phải cho ra để kiểm tra, mau giúp anh đi!"
Tần Thanh thẹn thùng nói: "Giúp anh thế nào!" Giọng nói rất mềm mại, rõ ràng là bị thằng ôn này kích thích rồi.
Trương Dương nói: "Em rên vài tiếng cho anh nghe đi!"
Tần Thanh xấu hổ nhắm hai mắt lại: "Đáng ghét, em đang ở văn phòng!"
Trương Dương nói: "Văn phòng càng tốt, nếu anh ở bên cạnh em, anh hiện tại sẽ đè em lên bàn làm việc."
"Anh dám ư!"
Trương Dương nói: "Ngoan, rên vài tiếng đi, mau, rên vài tiếng đi!"
"Làm sao mà rên nổi?" Tần Thanh thật sự là hận đến mức muốn giết tên tiểu tình lang này.
Trương Dương nói: "Bình thường khi hai ta ở cùng nhau, em rên thế nào thì giờ cứ rên như thế!"
Tần Thanh mở to mắt nhìn nhìn bốn phía, sau đó khóa trái cửa phòng lại, lúc này mới quay lại trước bàn làm việc của mình rồihướng vào điện thoại, xấu hổ nói: "Vậy.. em sẽ rên..."
"Nhanh lên!"
"A, ư, ứ, ừ..." Phó thị trưởng cuối cùng dè dặt rên vào điện thoại mấy tiếng.
Yêu cầu của Trương đại quan nhân vẫn còn rất nhiều: "Khiêu gợi một chút đi!"
"Đáng ghét! Ư ư ư..." Phó thị trưởng Tần vì giúp hắn, hôm nay đã bất chấp tất cả.
Khi Trương đại quan nhân phát ra một tiếng gầm nhẹ, bồn cầu xả nước ầm ầm, che lấp tiếng gầm của hắn.
Tần Thanh đỏ mặt cầm điện thoại, đùi đẹp khép chặt lại, lúc này cảm thấy nước trong cơ thể sắp trào ra rồi, cô ta mắng một câu: "Hận anh chết đi được!" Có một điểm Tần Thanh biết, mình vừa rồi ước chừng rên hơn mười phút, hiện tại có chút miệng khô lưỡi khô, đương nhiên không chỉ là vì rên quá nhiều, mà lửa trong người đã bị thằng ôn này khơi dậy rồi.
Trương đại quan nhân thở hắt ra một hơi: "Giải quyết xong rồi!"
Tần THanh hỏi: "Vừa rồi là tiếng gì thế?”
Trương Dương nói: "Xả nước!"
"Anh ở trong WC à?"
"Ừ!"
"Kinh tởm, đáng ghét!" Phó thị trưởng Tần có chút phát điên, sau đó thì gác máy.
Trương đại quan nhân thì lại cười khẽ.
Hắn mang hàng mẫu cực khổ lắm mới lấy được bước ra khỏi cửa lớn toilet, thật đúng là không dễ dàng gì, đầu đầy là mồ hôi.
Kiều Mộng Viện từ xa nhìn thấy hắn, cúi đầu đi ra xa, chỉ coi như không phát hiện ra hắn.
Trương Dương đoán được suy nghĩ của Kiều Mộng Viện, cười cười đánh trống lảng, hắn đưa mẫu tinh đến phóng xét nghiệm cấp cứu.
Khi hắn cầm kết quả về, nhìn thấy Lý Đồng Dục và Lương Đông Bình đều đứng ở văn phòng bác sĩ để chờ hắn, Kiều Mộng Viện không dám tới, chủ yếu là bởi vì ngượng, Trương Dương thật sự là là lắm trò.
Thật ra tối nay tên đầu sỏ là bác sĩ khoa cấp cứu Dư Đắc Lợi, tất cả đều là chủ ý mà y nghĩ ra, Trương đại quan nhân chỉ phối hợp công tác với y mà thôi.
Hắn đưa cho đơn xét nghiệm cho Dư Đắc Lợi, Dư Đắc Lợi liếc qua tờ đơn một cái, hít một hơi lạnh rồi rất khoa trương nói: "Vấn đề rất nghiêm trọng rồi!"
Lý Đồng Dục và Lương Đông Bình nghe thấy câu này, hai người đồng thời rướn lên, đầu thiếu chút nữa thì đụng phải nhau, Lý Đồng Dục nói: "Làm sao vậy?" Lương Đông Bình lại sợ rồi.
Dư Đắc Lợi xoay ngược lại tờ đơn xét nghiệm về phía Lý Đồng Dục rồi lắc lắc, trong giọng nói lộ ra vẻ đắc ý: "Nhìn xem, nhìn xem! Tôi đã nói là có vấn đề mà, số t*ng trùng còn sống là 0."
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Vẻ mặt của Trương đại quan nhân lúc này nặn ra rất nhanh, hắn giật mình dùng hai tay che miệng, nhưng lập tức nhớ ra là mình chưa rửa tay, suýt nữa thì nôn ra, mặt hiện lên vẻ đau đớn không muốn sống: "bác sĩ... bác sĩ Dư... anh là nói, tôi... tôi không có t*ng trùng ư?"
Dư Đắc Lợi nói: "Không phải không, là số t*ng trùng còn sống sót bằng 0!"
Trương Dương nói: "Có phải là rất nghiêm trọng không?"
Dư Đắc Lợi vẻ mặt trầm trọng gật đầu nói: "Rất nghiêm trọng, trên cơ sở y học mà nói, đây là chứng vô sinh, chứng vô sinh rất nghiêm trọng!"
Trương đại quan nhân kêu thảm một tiếng, hắn cầm ta Dư Đắc Lợi: "Bác sĩ này kết quả này có phải là nhầm rồi hay không? Nhất định là các anh nhầm rồi!"
Những lời này cũng chính là những gì mà Lý Đồng Dục muốn nói, y có một suy nghĩ là, phải chăng Trương Dương đã đụng tay đụng chân gì đó.
Dư Đắc Lợi nói: "Phải tin tưởng y học, không thể nhầm được đâu, tôi biết kết quả này đối với anh mà nói thì hơi tàn nhẫn một chút, có điều, ít nhất chứng minh công năng tình dục của anh vẫn bình thường."
Lương Đông Bình trợn tròn mắt, hắn vốn cho rằng là không sao, nhưng sao đột nhiên lại xuất hiện loại chuyện này? Hắn thấy chuyện này thật sự quá mức kỳ quái, thấp giọng than thở: "Nhưng... số t*ng trùng sống sót của anh ta bằng không... cũng không thể là do tôi làm..." Còn chưa nói hết câu, Trương đại quan nhân đã giơ tay lên tát cho hắn một cái, cái tát kêu rất vang! Khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ra.
hai tên cảnh sát đó vẫn chưa đi, trơ mắt nhìn hắn đánh người mà cũng không có phản ứng, thằng ôn này ra tay thật sự quá nhanh.
Vẻ mặt thống khổ, phẫn nộ, đau thương của Trương Dương đan xen lại với nhau, đồng thời hiện ra hết trên mặt hắn, hắn chỉ vào Lương Đông Bình nói: "Lương Đông Bình à Lương Đông Bình, anh con mẹ nó độc ác lắm... Lần này đã đâm cho tôi tuyệt tinh rồi, xác suất sát thương là trăm phần trăm, mấy trăm triệu, mấy trăm triệu mầm mống khỏe mạnh của tôi đã bị anh đâm chết hết rồi, anh đây là mưu sát, anh mưu sát mấy trăm triệu tính mạng!"
Lương Đông Bình mặt trắng bệch ra, sự lên án nay cũng quá khoa trương rồi, cho dù t*ng trùng của anh sống một trăm phần trăm, anh dù một khắc cũng không ngừng gieo giống, anh có thể sinh được bao nhiêu, vả lại cái thứ đó mà cũng có thể tính là sinh mạng ư?
Lương Đông Bình bị Trương Dương tá cho một cái đến ngây cả ra, có điều Lý Đồng Dục thì không, y không những không ngây ra, hơn nữa đầu óc vẫn rất tỉnh táo, chuyện hôm nay rất kỳ quái, y tuy rằng không biết Trương Dương vì sao lại bị số t*ng trùng sống bằng 0, nhưng y có thể kết luận, cả chuyện này đều là âm mưu mà Trương Dương đạo diễn ra, nhưng Lý Đồng Dục cũng không ngờ kết quả lại như vậy, y cho rằng Lương Đông Bình nói không sai, t*ng trùng của Trương Dương chết hết, tuyệt đối không phải là vì bị xe đạp đâm, có thể là thằng ôn này sinh lí vốn đã thiếu xót, Lý Đồng Dục nghĩ như vậy, nhưng y không dám nói ra, dù sao vừa rồi Lương Đông Bình ăn bạt tai y cũng đã thấy, tuy rằng y biết Trương Dương chưa chắc đã dám xuống tay với y, nhưng dưới loại tình huống hiện tại, Trương Dương bỗng nhiên chiếm lý, nói không chừng thằng ôn này sẽ còn làm ra chuyện khác người gì đó.
Lý Đồng Dục nói: "Tiểu Trương, anh đừng có gấp, hiện tại y học phát triển như vậy, bệnh gì cũng đều có thể chữa khỏi, hay là trước tiên nằm viện đã rồi tính." Y muốn trước tiên ổn định tình tự của Trương Dương.
Trương đại quan nhân trước giờ luôn là hạng người được voi thì đòi tiên: "Nằm viện ư? Nằm viện có thể làm sống lại giống của tôi không?"
Lương Đông Bình lúc này đã phục hồi tinh thần lại, ôm mặt ủy khuất hét lên: "Có thể là anh vốn đã có vấn đề rồi, vì sao lại đổ lên tôi..."
"Bốp!" Lại thêm một cái tát nữa giáng vào mặt hắn, hai cảnh sát nghe thấy tiếng vang này thì không gọi rụt cổ lại, vang quá đi mất!
Lý Đồng Dục có chút bất đắc dĩ nhìn Lương Đông Bình, lần này ngay cả y cũng không đồng tình với Lương Đông Bình, anh nói những lời này không phải tự tìm lấy ăn đòn ư?
Thiên phú biểu diễn của Trương đại quan nhân lại được thể hiện ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn, hắn đâu khổ nói: "Bác sĩ, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi còn trẻ như vậy đã bị thằng cha này đâm cho vô sinh rồi, tôi còn chưa cưới vợ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ai cũng sẽ cười tôi! Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa."
Dư Đắc Lợi trong lòng vui sướng vô cùng, y liếc Lý Đồng Dục, con mẹ nó, các anh không phải muốn đưa tôi lên báo ư? Không phải muốn vạch trần tấm màn đen của bệnh viện sao? Hiện tại người ta có vấn đề thật, mặc kệ có phải là nguyên nhân do các anh hay không, nhưng đã dính vào rồi thì các anh chạy không thoát đâu.
Một gã cảnh sát đi tới nói một câu công đạo: "Bác sĩ, xe đạp đụng phải một chút mà hậu quả nghiêm trọng như vậy ư?"
Dư Đắc Lợi cố ý thở dài nói: "Rất nhiều chứng bệnh y học hiện tại vẫn chưa giải thích được, theo lý thuyết bị xe đạp đụng phải một chút, sẽ không phát sinh hiện tượng t*ng trùng tử vong quy mô lớn." Y nói với Trương Dương: "Anh trước đây đã kiểm tra chưa?"
Trương đại quan nhân chưa kiểm tra, có điều chưa kiểm tra cũng phải nói là đã kiểm tra, hắn gật đầu nói: "Tôi trước đây đã kiểm tra rồi, hàng năm đều kiểm tra sức khoẻ vài lần, xác suất sống trăm phần trăm."
Lý Đồng Dục không nhịn được bèn nói: "Kiểm tra sức khoẻ có cả mục này ư?" Y hàng năm cũng đều kiểm tra sức khoẻ, sao chưa từng thấy ai kiểm tra ống dẫn tinh.
Trương đại quan nhân nói: "Tôi chủ động yêu cầu kiểm tra, có cần tôi đưa đơn xét nghiệm cho anh xem không?" Muốn có đơn xét nghiệm cũng không dễ dàng gì.
Lý Đồng Dục không lên tiếng, y lúc này đang khổ sở suy nghĩ đối sách, trong nhất thời vẫn không nghĩ ra chủ ý gì.
Dư Đắc Lợi nói: "Căn cứ với tình huống trước mắt cho thấy, chứng tuyệt tinh của anh có liên quan trực tiếp tới vụ tai nạn này."
Lương Đông Bình vừa nghe thấy vậy liền nổi đóa lên: "Bác sĩ, anh không thể ăn nói bừa bãi được!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...