Quả thực lần này về thăm nhà Trương Dương cũng mang không ít đồ. Ngoại trừ mấy món đặc sản của Bắc Kinh ra, Phương Văn Nam còn chuẩn bTriệt Thiết Sinh sửng sốt: “Cái gì?”
Triệp Lập Vũ đứng dạy nói: “Để ta đi xem!”
Trương Dương nghe nói Triệu Lập Quân bị chịu đòn cũng đứng lên, Triệu TĨnh vốn cũng định chạy ra xem thế nào, nhưng Dương Dương ngăn lại: “Các người cứ ở nhà, bây giờ là xã hội pháp trị, không chuyện gì là không thể giải quyết được, ta và nhị ca đi là đủ rồi!”
Triệu Lập Quân bị ăn đòn ở ngay quán ăn cạnh xưởng máy móc nông nghiệp, bởi vì là Trương Dương về nhà nên trong lòng hắn phiền muộn mà tránh ra ngoài một chút. Chạy ra quán ăn cạnh xưởng máy ngồi, gọi một chai rượu ra ngồi uống. Đúng là họa vô đơn chí, đang ngồi uống rượu thì gặp mấy người của bọn hỏa nhân, bình thường Triệu Lập Quân hay cùng cờ bạc với đám Thiết Đản, Triệu Lập Quân là một tay máu mê, nhưng tiếc là kỹ thuật lại không được tốt cho lắm, thường xuyên thua mấy ngàn tệ, hiện tại bị đám kia tới đòi nợ.
Triệu Lập Quân làm gì có tiền mà trả cho chúng, nói mấy câu lại chọc giận thế là ẩu đả tại chỗ, đám kia người đông thế mạnh, xung quanh đó hàng xóm láng giềng tuy rằng không ít nhưng cũng chẳng ai đủ hảo tâm mà giúp Triêu Lập Quân để chuốc lấy phiền phức với đám lưu manh kia.
Trương Dương cùng Triệu Lập Võ chạy tới thấy mười mấy kẻ đang quay lấy Triệu Lập Quân, Triệu Lập Võ vừa thấy Thiết Đản thì sợ tới trắng bệch mặt ra, đám Thiết Đản kia ngang ngạnh hung ác thế nào hắn biết rõ, không dám đối mặt với chúng mà thấp giọng nói: “Tam nhi! Báo án thôi!”
Trương Dương biết hắn sợ, thầm nghĩ trong lòng: “Báo cảnh sát cái rắm! Mẹ kiếp, đợi cảnh sát tới thì chắc Triệu Lập Quân bị chúng nó đánh cho tàn phế mất rồi!” Trương đại quan nhân cả tiếng hét lớn: “Con mẹ chúng nó dừng hết lại cho ta!”
Đám kia đầu tiên là sửng sốt, Thiết Đản ngẩng đầu lên nhìn Trương Dương không khỏi ngạc nhiên một chút, hắn không ngờ lại gặp phải Trương Dương ở đây. Trước kia Thiết Đản đã từng có xô xát với Trương Dương, hắn dẫn người định cho Trương Dương một bài học nhưng lại bị ăn một trận đòn đau. Cái kí ức đó trong hắn vẫn còn mới mẻ, hiện tại lại trông thấy Trương Dương không khỏi có chút sợ hãi.
Cái đám lưu manh xã hội này thực sự là sắc mặt đổi rất nhanh, Thiết Đản vội mỉm cười: “Trương ca! Thế nào lại gặp ở đây thế này?”
Trương Dương chỉ chỉ Triệu Lập Quân nằm trên mặt đất: “Đại ca của ta đắc tội gì với các ngươi? Mà rat ay cũng ác liệt thật a!”
Thiết Đản căn bản không biết Trương Dương và Triệu Lập Quân có quan hệ, hắn vỗ đầu nói: “Ta thực sự không biết a Trương ca! Bất quá hắn nợ tiền không trả, hiện đã sang năm mới, làm ta cũng khó xử quá!”
"Bao nhiêu tiền?"
Thiết Đản dơ ba ngón tay ra: “Ba ngàn rưỡi! Bất quá có mặt mũi Trương ca, ta chỉ lấy ba ngàn!”
Trương Dương bật cười: “Ta còn tưởng bao nhiêu, ba ngàn a!” Hắn rút ví móc ra ba ngàn tiền mặt đưa cho Thiết Đản.
Thiết Đản không ngờ hắn sảng khoái như thế, giơ tay định nhận lấy tiền.
Nhưng Trương Dương rụt tay lại hỏi: “Ta nói, địa ca của ta có đúng là do ngươi đánh không?”
Thiết Đản nghe thế là biết hắn kiếm chuyện rồi, nhớ lại năng lực của Trương Dương, hắn cũng không dám trở mặt, đành mỉm cười nói: “Nếu không thì ta lưu lại hai trăm tệ gọi là tiền thuốc men. Như vậy ta lấy hai ngàn tám thôi?”
Trương Dương ha hả nơ nụ cười, bỗng nhiên dơ chân lên đạp vào bụng Thiết Đản một cái khiến cho Thiết Đản đau đớn là khuỵu xuống, tiếp tục một cước rất nhanh vào mặt Thiết Đản làm cho hắn bật máu mồm máu mũi ngã ngửa về sau, răng cũng rớt ra hai cái.
Đám thủ hạ muốn lao lên, Trương Dương giận giữ hét: “Con mẹ nó, ta xem thằng nào dám động, ta mời tới cục cảnh sát mừng năm mới!”
Đám lưu manh này cũng ít nhiều nghe qua thần uy của Trương đại quan nhân, biết nhân gia đúng là có cái năng lực kia, mới sang năm mới chẳng ai muốn bị lên cục cảnh sát ngồi chơi cả, như thế chẳng phải xui xẻo cả năm sao? Uy phong của Trương Dương từ lúc còn làm bí thư viên chăm sóc bảo vệ sức khỏe bà mẹ trẻ em, đừng nói là bây giờ Trương đại quan nhân có thể coi là một nhân vật phong vân ở Xuân Dương này. Đêm nay Thiết Đản thực sự là không may mắn, nếu như hắn biết Triệu Lập Quân có quan hệ với Trương Dương thì mọi chuyện có lẽ đã không đến nỗi.
Trương Dương rút ra hai trăm đồng ném xuống đất: “Cho ngươi hai trăm tiền thuốc men!”
Thiết Đản căm giận nhìn hắn.
Trương Dương cười nói: “Hận ta lắm sao? Ta rất không thích người khác ghi hận mình đâu a! Xem ra ngươi thật sự là muốn tới cục cảnh sát mừng năm mới rồi!” Nói xong Trương Dương rút chiếc điện thoại ra gọi, khu vực này là thuộc về phạm vi quản hạt của Đỗ Vũ Phong, đối phó với đám lưu manh này căn bản chỉ cần một cuộc điện thoại, bất quá hắn chỉ là giả vờ một chút để hù dọa đám lưu manh đó thôi.
Thiết Đản nghe thấy Trương Dương gọi một tiếng Đỗ Sở, cả người nhất thời mềm nhũn ra, cả cái vùng này chỉ có một người được gọi Đỗ Sở đó là Đỗ Vũ Phong, nếu như để Đỗ Vũ Phong tới đây thì coi như là hắn xogn rồi, vội vàng đưng slên, mộ tay bụm miệng: “Trương ca, ta thật sự xin lỗi, người đừng…”
Trương Dương lạnh lùng nhìn hắn một cái, một tay ngắt điện thoại, lại hướng Triệu Lập Quân nói: “Ngươi thiếu người ta bao nhiêu tiền?”
Triệu Lập Quân vẻ mặt xấu hổ: “Một ngàn hai!”
Trương Dương căm tức nhìn Thiết Đản: “Con mẹ nó không phải ngươi nói ba ngàn rưỡi sao?”
Thiết Đản thành thành thật thật trả lời: “Còn lại là tiền lãi!”
“Ngươi đúng là có gan thật a, cư nhiên cho vay nặng lãi!” Thiết Đản hiện tại làm sao còn dám nói chuyện này, hắn che miệng lại nói: “Trương ca, là ta sai, số tiền nay coi như không có đi!”
“Không cần phải vậy! Thiếu tiền phải trả là điều hiển nhiên, đây là một ngàn hai của ngươi, sau này nợ nần coi như xong. Nếu ngươi còn tới tìm hắn gây phiền phức đừng có trách ta.” Trương Dương đưa một ngàn hai cho Thiết Đản.
Thiết Đản nhìn Trương Dương với ánh mắt rất là do dư, hắn không biết là nên nhận hay không nữa.
“Đưa cho ngươi thì cầm lấy, đừng có lề mề như thế!” Trương Dương dúi tiền vào tay hắn.
Thiết Đản cầm tiền xong rồi vội rời đi, ngay cả hai trăm tiền thuốc men dưới đất cũng quên không nhặt.
Triệu Lập Võ nhặt chỗ tiền ấy lên đưa cho Trương Dương, Trương Dương nhìn Triệu Lập Quân thở dài nói: “Nhị ca, ngươi cầm tiền đưa hắn đi bệnh viện đi.”
Dẹp loạn xong cũng đã không còn sớm nữa, Trương Dương về nhà nói một tiếng xin cáo từ, Triệu Sinh Thiết vốn định giữ hắn lại nhưng thực sự là nhà quá nhỏ, Trương Dương ngày xưa vẫn ở cùng hai anh trai Triệu Lập Quân và Triêu Lập Võ ở chung một phòng, bất quá bây giờ thực sự là không tiện. Từ Lập Hoa tiễn Trương Dương ra tới tận xe, bà nắm hai tay Trương Dương, vành mắt hởi đỏ lên: “Tam nhi, ngươi trưởng thành thật rồi a!”
Trương Dương cười vỗ vỗ tay bà: “Mẹ, quá khứ nhiều chuyện ta không hiểu biết, làm cho mẹ phải phiền lòng, sau này ta nhất định sẽ làm một người con hiếu thuận.”
Từ Lập Hoa bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Được rồi! Tết này ngươi có định đưa Tô đại nương về đây không? Đừng để cho địa nương ở lại làm người GIang Thành luôn a.”
Trương Dương gật đầu: “Dạ rồi, để ta hỏi ý kiến của Lý thúc xem đã!”
Từ Lập Hoa lại nói: “Ta thấy Tần chủ tịch cũng rất tốt…”
Trương Dương biết mẹ nhắc nhở mình cái gì, nhịn không được bật cười ha ha: “Mẹ, ta tài nhiều, người muốn con dâu xem chừng cũng phiền lắm a.”
Từ Lập Hoa có chút oán trách: “Hai mươi mốt rồi, còn nhỏ lắm a? Người ta bằng tầm này có hài tử rồi đó! Ta không muốn nói ngươi, nhưng mà cái nha đầu Hiểu Tình là tốt nhất a. Ngươi sau đó lại dưa tới cái An nha đầu gì đó, nói thật là ta không thích nàng ta chút nào.”
Trương Dương cười ha ha, chợt nhớ năm nay An gia sẽ về Xuân Dương, chẳng biết An Ngữ Thần có về nhanh không. Giả như như vậy thì tốt, chính mình cũng đang muốn gặp nha đầu này xem nàng ta thế nào rồi.
Từ Lập Hoa không biết con trai đang nghĩ gì, nhỏ giọng nói tiếp: “Ta xem Tần Thanh đối với ngươi cũng không sai, bất quá người ta rất đẹp, lại là chủ tịch huyện, không biết chúng ta có trèo cao được hay không thôi.”
Trương Dương cười nói: “Mẹ, đừng có hiểu nhầm a, ta giữa công tác và tình cảm rất rõ ràng, hai chúng ta không có gì. Mẹ à, ta bận công tác có thể ít về đây được, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho ta nhé.”
Từ Lập Hoa gật đầu, tự đáy lòng sinh ra một cái cảm giác hài lòng, nhi tử rất có tiền đồ, sau này nàng có chết cũng có thể ăn nói được với người chồng đã quá cố, ân cần dặn dò hắn: “Ta nhi, công tác quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn nhiều. Nhớ chú ý đến sức khỏe, đừng có tham công tiếc việc!”
“Rồi mà! Mẹ, người về đi!”
Từ Lập Hoa nhìn nhi tử lái xe rời đi khuất dạng rồi mứoi quay trở vào trong nhà. Lúc này Trương Dương trực tiếp lái xe đi nhà khách huyện ủy, tiểu tử này gần đây tự nhiên mất đị sự hăng hái, nếu là bình thường nhất định đã lôi kéo đám bằng hữu kia tụ tập. Nhưng trải qua mấy sự kiện gần đây, Trương Dương tự nhiên cảm thấy muốn yên tĩnh một thời gian.
Xa vừa chạy tới nhà khách huyện ủy, điện thoại hắn đổ chuông, nhìn một chút thì thấy đó là số của Tần Thanh.
Trương Dương tủm tỉm cười nghe máy: “Uy! Ai đó?”
Tần Thanh nghe khẩu khí của hắn cũng biết là tiểu tử này cố làm ra vẻ, di động hắn cầm, làm gì mà không nhìn số điện thoại của nàng. Giọng Tần Thanh có chút không vừa ý: “Ít làm trò trước mặt ta thôi? Ngày hôm nay ngươi tới nhà ta làm gì?”
Trương Dương nghe vậy không khỏi cười cười, từ ngữ khí của Tần Thanh là hắn đoán ra tiểu tử Tần Bạch tố cáo cái gì rồi, xem ra cậu em vợ này đối với mình vẫn là không ưa cho lắm, hắn cười nói: “Điện thoại nói cũng khó, hay là đi ăn đi.”
Tần Thanh trầm mặc xuống, trong điện thoại cũng còn nghe được tiếng hít thở của nàng, qua một hồi lâu nàng mứoi nói: “Ta đang ở phòng làm việc!”
“Ta tới đón ngươi ngay! Xuống dưới đi!”
Từ nhà khách huyện tới trụ sở huyện ủy rất gần, chưa tới năm phút Trương Dương đã có mặt ở cổng, hắn cũng không lái xe vào trong mà đứng ở ngoài đợi, bây giờ tốt nhất là nên tránh những rắc rối không cần thiết. Từ đại môn thấy một bóng dáng dong dỏng cao, mặc một bộ veston nữ màu xám đi ra.
Trương Dương nháy đèn xe một cái, hạ cửa kính xuống vẫy vẫy với Tần Thanh, sau đó bước xuống xe đón nàng.
Tần Thanh bước vào ngồi trong xe, Trương Dương mỉm cười hỏi: “Tần chủ tịch, chúng ta ăn gì bây giờ?”
Tần Thanh tâm tình không tốt, nhíu mày nói: “Ăn, ăn cái đầu quỷ nhà ngươi, ta còn chưa có tính sổ với ngươi đó!”
Trương Dương cười ha hả nói: “Tính sổ cũng phải lấp cho đầy bụng trước, ta nói như thế nào cũng alf từ xa tới, ngươi thân là địa chủ, phải mở tiệc tẩy trần chứ?”
Tần Thanh biết hắn xưa nay vốn là da mặt dày vô cùng, cả dàu cũng khômg thấm được, nàng thở dài nói: “Ta cũng chưa ăn cơm, nhưng đã trễ thế này còn chỗ nào mà ăn?” Dù sao thị trấn Xuân Dương cũng vẫn là ở nông thôn, buổi tối ngoại trừ chợ đêm thì cơ bản hầu như tất cả đều đóng cửa, mà Tần Thanh thì lại không muốn xuất hiện ở những hàng quán ven đường.
Trương Dương suy nghĩ một chút, lái xe đưa Tần Thanh tới một quán ăn ở gần đó. Lúc này cũng đã khuya, quán khá là vắng vẻ. Trương Dương gọi một nồi canh gà hầm và vài món rau.
Tần Thanh ngồi đối diện nhìn khuôn mặt cười cười cợt nhả của hắn, bực mình nói: “Hôm nay ngươi tới nhà ta làm gì?”
“Ngươi nhìn ngươi xem, cứ suốt ngày lo công tác, sức khỏe bản thân chẳng thèm lo tới, giờ này rồi mà cơm tối còn chưa ăn.”
Tần Thanh cứ bị hắn lảng một hồi, trừng mắt nhìn hắn nói: “Đừng có đánh trống lảng!”
“Ngươi trước hết ăn chút gì đi, canh gà rất tốt đó, để ta múc cho ngươi một bát!” Trương Dương rất ân cần múc một bát canh đưa đến trước mặt Tần Thanh.
Tần Thanh không làm sao nhìn hắn, Trương Dương vô tâm vô phế cười: “Nếm thử đi! Rất không sai!”
Tần Thanh cầm lấy bát canh, ăn thử một chút, đúng là không sai thật!”
Trương Dương nói: “Đây là canh hầm gà ác, đối với nữ nhân rất tốt, không chỉ có thể bảo dưỡng dung nhan, mà đối viws kinh lạc cũng rất tốt. Ngươi ngày xưa từng có bệnh a, dùng nhiều một chút vào!”
Một câu nói khiến cho Tần Thanh suýt thì sặc lên cả mũi, ho khan kịch liệt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, trông càng có vẻ kiều diễm động nhân. Tiểu tử này thật sự là miệng chó không mọc được ngà voi, nói không bao giờ tử tế quá được ba câu.
Trương Dương mỉm cười: “Ta phát hiện ngươi càng ngày đối với ta càng tốt hơn a!”
Tần Thanh thở dài: “Có phải ở Bắc Kinh mỗi ngày ngươi đều tới Vạn Lý Trường Thành không?”
“Không có!”
“Ta xem da mặt ngươi dày còn quá cả Trường Thành rồi ấy!”
Trương Dương tươi cười hớn hở nói: “Cảm ơn đã khích lệ, lâu nay ta cũng chỉ ước có được như vậy! Ước được là tường thành vách sắt để cả đời này có thể che chở bảo vệ cho ngươi!”
“Này này, cấm ngươi không được ăn nói bậy bạ nữa. Ta đang ăn cơm, đừng nói mấy lời mắc ói đó nữa!” Lần này cũng thế, Tần Thanh luôn luôn thua thằng nhãi này cái khoản đấu khẩu, bao nhiêu oán hận không phát tiết ra được nàng đành trút giận vào đống đồ ăn trên bàn.
Ăn đến lưng lửng dạ, oán giận cũng vơi được vài phần, nàng lại quay lại chủ đề chính hôm nay: “Trương Dương, ngươi cũng là cán bộ nhà nước chắc ngươi cũng phải biết chuyện tặng quà lãnh đạo là không tốt, dù có lòng tốt hay không nhưng nhiều lúc nó lại làm ảnh hưởng tới cả hai bên. Ta nghĩ ngươi nên nhìn thẳng vào vấn đề này!”
Trương Dương tỏ ra vô cùng ngạc nhiên hỏi lại: “Ngươi nghĩ rằng ta tặng quà cho cha ngươi là nịnh bợ lãnh đạo sao?”
Nghe hắn nói vậy mà tim Tần Thanh lại đập rộn ràng, từ lời nói đầy ám muội, từ ánh mắt nóng rực của hắn nàng cũng hiểu ra thằng nhãi này đang ám chỉ điều gì. Lúc này đột nhiên nàng lại cảm thấy hối hận khi gọi điện cho hắn, đã biết thằng nhãi này là loại người gì vì sao lại còn phải hỏi tội hắn làm gì cho mệt? Lẽ nào hỏi tội hắn chỉ là cái cớ? Cái cớ chính mình đặt ra để được gặp hắn? Nghĩ đến đây Tần Thanh lại càng hoảng sợ hơn. Nàng cuống quít cố gắng loại bỏ cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, rồi lấy hết dũng khí gật đầu một cái thật mạnh cương quyết trả lời lại: “Đúng vậy!”
Trương Dương mỉm cười nói: “Hẳn là ngươi hiểu nhầm rồi, ta tặng quà cho cha ngươi không phải vì nịnh bợ lãnh đạo, mà vì … vì muốn lấy lòng ông ấy!”
“Vì sao ngươi phải lấy lòng cha ta?”
“Ngươi đã biết rồi vì sao còn phải hỏi lại? Ta lấy lòng ông ấy không phải vì chuyện của chúng ta hay sao? Ta lấy lòng ông ấy để ông ấy không phản đối hai chúng ta qua lại, mà có khi ông ấy còn giúp đỡ hai chúng ta thêm nữa ấy chứ!” Vẻ mặt thằng nhãi này đầy bất thiện, hắn cười tít mắt vào nhỏ giọng nói.
Tần Thanh bị thằng nhãi này nói đến tắc họng, không biết phản biện ra sao nữa, cố gắng đè nén cơn giận lại trừng mắt nhìn hắn hỏi: “Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Ngươi …”
“Ngươi cái gì mà ngươi? Hiện giờ chỉ có hai ta ở đây, ngươi cũng đừng giở cái giọng lãnh đạo đó ra được hay không vậy? Ta nói cho ngươi hay, là ta tặng quà cho cha ngươi, ông ấy cũng đã nhận hơn nữa lại còn vui vẻ nhận nữa là đằng khác. Nếu như ngươi không thích thì cứ việc về bảo với cha mình, đem ném tất vào thùng rác đi, đừng nghĩ rằng sẽ trả lại cho ta làm gì cho mất công. Từ trước tới nay lão tử đã cho thứ gì rồi thì sẽ không bao giờ cầm lại. Kể cả tình cảm cũng vậy!”
“Ngươi … Hỗn đản!”
“Ta nói đồng chí chủ tịch huyện, thân là một cán bộ lãnh đạo, có hay chăng ngươi nên chú ý lời nói một chút?”
“Ngươi là một gã đại hỗn đản không hơn không kém!” Vẻ mặt Tần Thanh tỏ ra cực kỳ tức giận, mày liễu dựng ngược, hai mắt thì trợn tròn cả lên. Nhưng tận đáy lòng nàng nàng lại không hề muốn mình tỏ ra tức giận đến mức này, có cái gì đó khiến nàng mất kiềm chế, không điều khiển được bản thân nữa.
Đột nhiên Trương Dương lại hạ giọng nói, không gay gắt như lúc nãy nữa: “Vẫn nói đánh là yêu, hôm nay ngươi đánh ta, lại còn mắng ta thậm tệ nữa, có phải điều đó biểu hiện … biểu hiện ngươi có gì gì đó với ta …?”
Tần Thanh chuyển ánh mắt đến nồi lẩu giữa bàn, nàng nhẹ giọng nói:”Ngươi có tin ta đổ cả nồi lẩu này lên đầu ngươi không?”
“Ác độc quá ha! Định hủy dung nhan kiều diễm của ta sao? Nếu ngươi dám làm vậy thì cả đời này ta sẽ bám riết lấy ngươi, khiến cả đời này ngươi phải chịu đựng một gã xấu xí quái dị!”
Tần Thanh giận đến nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên nàng lại nói một câu chẳng ăn khớp với chủ đề: “Sao ngươi cứ phải gây khó dễ cho ta như vậy?”
Trương Dương thả người tựa vào thành ghế nhàn nhạt nói: “Nếu như suốt ngày cứ sợ sệt mấy cái áp lực của lãnh đạo thì sao có thể sáng tạo nghĩ ra được thứ gì mới mẻ? Nếu như ta thực sự mặc kệ thì ngươi cũng cam lòng sao? Phóng nhãn khắp Xuân Dương này ngươi tìm đâu ra một cán bộ trẻ tuổi lại có năng lực như ta?”
“Không có ngươi trái đất này vẫn quay!”
“Trái đất có thể không có ta, nhưng ta không thể không có ngươi!” Lúc nói những lời này, thằng nhãi này cũng không quên kèm theo một ánh mắt đầy chân thành ôn nhu.
Tần Thanh định mắng hắn thêm vài câu nữa nhưng lời vừa chực nói ra thì lại không đành lòng, cuối cùng nàng cũng nhịn xuống chỉ thấp giọng nói: “Cũng khuya rồi, ăn nhanh đi còn về!”
*************
Lúc hai người trở lại ô tô, Trương Dương cho xe chạy chầm chậm đến nhà khách huyện ủy. Đi được một lúc bỗng nhiên Trương Dương lại cho xe dừng lại, ánh mắt hắn mông lung nhìn con đường dài tăm tắp xa xôi, hắn chầm chậm nói từng chữ một: “Tần Thanh, có câu này lâu nay ta vẫn giữ mãi trong lòng …”
Tần Thanh nhẹ cắn cắn đôi môi anh đào, nàng nhẹ giọng nói: “Không cần nói!” Đương nhiên nàng cũng biết Trương Dương muốn nói gì, thế nhưng nàng lại không muốn hắn nói ra, chí ít lúc này nàng thấy quan hệ của hai người rất tốt, thực sự nàng không muốn phá vỡ mối quan hệ này.
Đột nhiên Trương Dương lại quàng tay qua cổ Tần Thanh. Tần Thanh cũng thấy hơi sợ trước động tác tạo bạo này của hắn, nàng thấp giọng gọi: “Trương Dương....!”
Trương Dương dường như không nghe thấy gì mà ngược lại cứ xích lại gần từng chút một. Trong bóng tối Tần Thanh cảm nhận rõ từng nhịp hít thở của hắn, rồi đột nhiên hắn dùng lực một chút kéo nàng lại gần hơn tiếp đó cái miệng tham lam của hắn hôn môi nàng. Tần Thanh có chút phẫn nộ hai tay cứ vừa đấm liên tục vào ngực vừa cố gắng đẩy hắn ra. Nhưng chẳng hiểu sao hai tay nàng càng lúc lại càng trở nên nặng nề vô lực hơn.
Rất nhanh đầu lưỡi của Trương Dương đột phá bờ môi anh đào của Tần Thanh lập tức gặp hải hai hàng răng đóng chặt của nàng. Rốt cuộc lý trí của nàng cũng giúp nàng tỉnh táo lại ngay thời khắc mấu chốt nhất, nàng cố gắng nghiêng đầu đi, giọng nói gần như cầu xin hắn: “Trương Dương! Đừng ép ta …”
Trương Dương không trả lời ngay mà chỉ hôn má nàng một cái nồng nhiệt rồi mới thấp giọng nói: “Ta sẽ không gượng ép ngươi!” Thằng nhãi thực không biết hai từ vô sỉ là gì, rõ ràng vừa mới cưỡng hôn người ta xong giờ lại còn dám mở miệng nói không ép với không tha.
Trong bóng tối Tần Thanh cảm nhận rõ hai gò má mình càng lúc càng nóng ran lên. Nàng biết gần đây nàng vô pháp chống cự lại hắn, nếu như hắn vẫn cứ làm tới, nàng sợ rằng sẽ không khống chế được mình nữa. Nàng nhỏ giọng nói: “Đưa ta về đi!”
******************
Lý Trường Vũ học tập nâng cao ở trường Đảng Đông Giang khá thuận lợi, hắn cũng không bị người ta coi là nhân vật phản diện điển hình như trong tưởng tượng. Lần học tập này hắn cũng gặp lại không ít lão bằng hữu cũ, lúc này Lý Trường Vũ mới nhận ra tổ chức không có vứt bỏ hắn mà ngược lại, tổ chức cho hắn học tập lần này cũng chính là cho hắn cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.
Trong cả khóa học Lý Trường Vũ luôn nỗ lực đạt thành tích tốt nhất, luôn mong ngóng chờ đợi tín hiệu nào đó từ tổ chức. Thế nhưng đến tận lúc gần kết thúc khóa học tổ chức cũng không có bất kỳ lời nào với hắn, dường như hắn cũng chỉ là một gã cán bộ bình thường như bao gã khác. Một lần nữa Lý Trường Vũ lại cho rằng, phải chăng tổ chức lại định vứt bỏ mình một lần nữa? Trước lúc tới trường Đảng hắn hi vọng bao nhiêu thì bây giờ lại thấy thất vọng bấy nhiêu.
Ngay lúc Lý Trường Vũ cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy mất phương hướng thì chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Hạ Bá Đạt lại đánh điện cho hắn, hắn cũng không nói nhiều lắm chỉ báo cho Lý Trường Vũ biết, Cố bí thư kêu hắn chiều thứ ba tới văn phòng làm việc có chuyện muốn nói.
Buông điện thoại xuống, Lý Trường Vũ cảm thấy tâm tình trở nên cực kỳ vui sướng phấn khởi, được nói chuyện riêng với Cố bí thư là khái niệm gì chứ? Nếu như chỉ là một gã cán bộ phổ thông thì tỉnh ủy chỉ đơn giản cử một người tới nói chuyện là xong, nhưng lần này lại chính bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Trí đích thân gọi tới nói chuyện.
Lý Trường Vũ cũng biết người hắn sắp được gặp mặt là vị lão đại của cả chính đàn tỉnh Bình Hải, một đại nhân vật mà chỉ cần vung tay cũng khiến phong ba bão táp nổi lên, có thể nói Lý Trường Vũ rơi vào tình cảnh đáng thương như bây giờ cũng do một tay vị lão đại này gây ra. Đương nhiên Lý Trường Vũ cũng biết một điều, vị Cố bí thư này không tự dưng lại lãng phí thời gian đi gọi mình lên nói chuyện phiếm, mà tám chín phần là muốn thu phục mình dưới trướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...