Trung Quốc đại lục có đến vài tỷ dân, với số lượng miệng nhiều như vậy thì cho dù chỉ là một chuyện cỏn con cũng được truyền đi với tốc độ chóng mặt. Lúc cái tin đồn kia truyền tới tai chủ nhiệm văn phòng tỉnh Bình Hải-Quách Thuỵ Dương hắn càng nhận thấy tiểu tử Trương Dương này càng thêm thâm bất khả trắc.
Trước kia bởi vì Trương Dương có quan hệ với Cố Giai Đồng nên hắn mới chịu liếc mắt để ý một chút, nhưng hiện tại gã tiểu phó khoa nho nhỏ này lại là người thân của Văn phó tổng thống thì lại không còn tầm thường nữa. Cho dù là lãnh đạo, là cấp trên của tiểu tử Trương Dương kia nhưng không hiểu sao chân hắn lại cứ thế từng bước một bước tới chỗ Trương Dương đang đứng, trên mặt lại là nụ cười niềm nở tươi rói.
Lúc tới chỗ Trương Dương hắn liền vui vẻ bắt tay rồi ghé sát tai thấp giọng nói: “Trương Dương à, sao đến cả Lương bí thư thị uỷ thành phố Đông Giang cũng muốn tới đây vậy?”
Trương Dương nghe mà thấy nao nao, danh sách khách mời tới dự khai trương nhà hàng Trương Dương đã phải bàn bạc khá kỹ với Cố Giai Đồng, mà hai người bọn họ cũng không có mời Lương Thiên Chính tới. Trương Dương cũng biết đang giữ chức vị bí thư thị ủy thành phố Đông Giang, một phó cán bộ cấp tỉnh, lại có một chân trong ủy ban thường vụ tỉnh, cư nhiên sao lại chạy tới đây dự tiệc?
Trương Dương vừa nhắc tới tên Lương Thiên Chính, Cố Giai Đồng cũng ngạc nhiên không kém Trương Dương, nhưng rất nhanh nàng liền hiểu ra, chắc hắn ta tới đây cũng vì nghe được tin tức buổi tiệc hôm nay có La Tuệ Trữ tới dự, mà tin tức này tám phần cũng bắt nguồn từ Quách Thụy Dương mà ra.
Mấy việc này Cố Giai Đồng có nhiều kinh nghiệm xử lý hơn Trương Dương, rất nhanh nàng liền đưa ra quyết định: “Mau kêu người chuẩn bị bàn tiệc mới chiêu đãi mấy người khách không mời mà tới này …”
***********
Kết thúc nghi lễ khai trương đơn giản xong, Trương Dương thịnh tình mời mọi người nhập tọa thì cũng là lúc Lương Thiên Chính đang ngồi xe của văn phòng đại diện tỉnh Bình Hải đến buổi lễ khai trương.
Lương Thiên Chính năm nay 51 tuổi là người có rất nhiều hi vọng được tiến vào nội các chính phủ. Lần này hắn tới dự tiệc ngoài danh phận là thành viên của ủy ban thường vụ tỉnh, việc của văn phòng đại diện huyện Xuân Dương đương nhiên cũng nằm trong thẩm quyền của hắn, lãnh đạo quan tâm tới cấp dưới là việc kinh thiên địa nghĩa. Về việc tư, nghe nói La phu nhân phó tổng thống cũng tới về lễ, về tiết hắn đều phải chạy tới bái phỏng. Vậy chung quy lại hắn có đủ chuyện công lẫn chuyện tư để tới dự buổi tiệc khai trương này.
Lương Thiên Chính cũng mang tới bốn cây phát tài để chúc mừng, đi cùng hắn còn có chủ nhiệm văn phòng đại diện Đông Giang.
Thấy Lương Thiên Chính tới mà Cố Giai Đồng cũng chẳng vui vẻ chút nào, nếu như muốn đến chúc mừng thì tại sao không thèm báo trước một tiếng lại tự tiện vác mặt đến dự? Căn bản là hắn chẳng thèm coi Trương Dương hay mình vào mắt, như vậy cũng thể hiện hắn không nể mặt cha mình chút nào. Lần này hắn tự dưng không mời mà tới, tám chín phần là do Quách Thuỵ Dương báo tin.
Thân là con gái của bí thư tỉnh uỷ, hiển nhiên khứu giác chính trị của Cố Giai Đồng cũng hơn hẳn người thường, chỉ từ một sự việc tưởng như đơn giản vậy mà nàng có thể nhìn ra được nhiều điều ẩn giấu bên trong.
Lương Thiên Chính mỉm cười đi tới trước mặt Cố Giai Đồng nói: “Giai Đồng, sao có tiệc khai trương lớn như vậy lại không mời thúc tới? Nếu không phải hôm qua nhờ Quách chủ nhiệm nhắc tới thì chắc ta đã lỡ mất buổi tiệc hôm nay rồi!”
Cố Giai Đồng cũng nở nụ cười đầy thân thiết nhưng lời nói lại chẳng khác gì tát thẳng vào mặt hắn: “Lương thúc thúc, tại cháu cũng không biết thúc tới Bắc Kinh từ bao giờ, bằng không cháu đã tự mình tới tận nơi mời thúc tới dự tiệc rồi!” Ngoài miệng thì nói lời khách sáo, trong lòng lại thầm mắng đồ đạo đức giả, rồi nàng quay sang giới thiệu Trương Dương cho hắn biết.
Hiển nhiên Lương Thiên Chính cũng chẳng để vào mắt một gã chủ nhiệm văn phòng đại diện cấp huyện, chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi nói vài câu lấy lệ: “Chàng trai tuổi còn trẻ quá a! Quả thực rất có tiền đồ đó …!”
Trương Dương cũng nhận ra Lương Thiên Chính chẳng có chút thật tình nào, cũng vươn tay ra bắt tay với hắn như cho đủ thủ tục.
Điều khiến Trương Dương thấy ngạc nhiên nhất là phía sau Lương Thiên Chính còn khá nhiều người, mà đa số Trương Dương lại chẳng biết mặt, chắc đám người này cũng chỉ theo đuôi Lương Thiên Chính tới, chẳng có quan hệ gì. Trương Dương cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, những mối quan hệ trên quan trường đúng là rắc rối phức tạp, mình lại phải mất công bắt tay tiếp đón từng người một, bất quá người ta cũng không phải đi tay không đến, tất cả đều có quà hoặc phong bao lì xì.
Nhìn vào bảng danh sách liền thấy đại đa số những người không mời mà tới dự tiệc hôm nay đều tới từ Đông Giang, mà hầu hết là người của các công ty, các cơ sở sản xuất có văn phòng đại diện ở Bắc Kinh, bọn họ tới cũng không ngoài mục đích lấy lòng Lương Thiên Chính.
Lần này Trương Dương cũng có mời chủ tịch huyện Xuân Dương- Tần Thanh tới dự nhưng thật không ngờ mấy hôm trước nàng ta đã hoàn thành khóa học tại trường Đảng và trở về Xuân Dương công tác rồi. Mà với tính cách của nàng ta thì chắc cũng chẳng muốn tới mấy chỗ đông người như thế này, thể nào mà chẳng tìm lý do từ chối không đi.
Tiệc rượu nhà hàng chuẩn bị khá tốt, Trương Dương giao phần công tác hậu cần cho Vu Tiểu Đông quản lý, còn mình thì cùng Vu Tiểu Đông phụ trách việc tiếp đón bắt chuyện quan khách.
Trương Dương bắt đầu cầm ly đi kính rượu từng bàn một, tuy rằng Trương Dương chẳng mấy ấn tượng gì với đại đa số khách mời ở đây thế nhưng tất cả bọn họ đều phải kinh sợ trước tửu lượng của Trương Dương. Phải biết rằng ở đây không ít bàn tiệc, mà mỗi bàn thằng nhãi này đều uống cạn mộ ly, thử hỏi ở đây có mấy người có tửu lượng như hắn?
Khác với Trương Dương, nhiệm vụ chủ yếu của Cố Giai Đồng là tiếp đón thật tốt La Tuệ Trữ, nàng cũng có chuẩn bị riêng một bàn tiệc nhỏ phía trong, chủ yếu là để đón tiếp La Tuệ Trữ, Đỗ Thiên Dã, nhưng thật không ngờ Lương Thiên Chính lại không mời mà tới, hơn nữa hắn ta lại còn trực tiếp đi thẳng đến chỗ này nữa.
La Tuệ Trữ cũng khá thân quen với Lương Thiên Chính, thấy hắn ta tới liền mở lời chào hỏi trước: “Tiểu Lương đó à, ngươi cũng tới đây sao?”
Bị La Tuệ Trữ gọi là ‘tiểu Lương’ trước mặt nhiều người như vậy mà Lương Thiên Chính không hề tỏ vẻ khó chịu chút nào, mà ngược lại trên mặt hắn lại hiện lên vẻ vinh quang không nói lên lời. Những lời này của La Tuệ Trữ cũng biểu lộ cho mọi người ở đây biết, Lương Thiên Chính với Văn gia có quan hệ rất gần.
Lương Thiên Chính không chút khách khí ngồi thẳng xuống bàn cười nói: “La a di, văn phòng đại diện huyện Xuân Dương cũng là một bộ phận của tỉnh Bình Hải, thân là một thành viên trong ủy ban thường vụ tỉnh Bình Hải, đương nhiên cháu phải chăm lo tới cấp dưới của mình rồi!”
La Tuệ Trữ cười cười không nói gì, đương nhiên bà cũng không tin cái lý do đó của hắn. Chỉ là một gã chủ nhiệm văn phòng đại diện cấp huyện mở nhà hàng làm sao khiến một cán bộ cao cấp cấp tỉnh như hắn phải đích thân tới dự như vậy. Bà cho rằng Lương Thiên Chính tới đây thì tám phần là vì Cố Giai Đồng, đương nhiên nàng không biết rằng tất cả nguyên do đều từ cái gã chủ nhiệm văn phòng đại diện nho nhỏ ngoài kia.
Cố Giai Đồng mỉm cười nhìn Lương Thiên Chính. Đột nhiên nàng lại nghĩ tới, phải chăng hắn ta tới không chỉ để làm thân với La a di mà sợ rằng hắn tới là để thông báo tin tức nào đó? Chỉ có Trương Dương là không mấy quan tâm tới việc đó, bởi nhẽ hắn cho rằng hắn vẫn chỉ là một gã phụ cấp nho nhỏ cấp huyện, đương nhiên không có tư cách tham gia mấy việc tranh đấu của đám lãnh đạo cao tầng kia. Hiện giờ chỉ cần chăm lo tốt công tác của bản thân để sớm được chuyển thành chính khoa, rồi thì dần dần tiến những bước xa hơn trên sự nghiệp làm quan của mình.
***********
Bầu không khí buổi tiệc rượu cũng khá vui vẻ, Trương đại quan nhân tỏ ra hào sảng phấn kích, mà Cố tiểu thư lại càng khiến buổi lễ khai trương ngày hôm nay có tư vị đặc biệt khác thường. Không ít đơn vị doanh nghiệp đã biểu lộ mong muốn hợp tác dài hạn với Nông Gia Tiểu Viện. Trương Dương vẫn đang làm tốt công tác của mình, đi từng bàn từng bàn một tiếp rượu, lúc đang uống vui vẻ thì Vu Tiểu Đông từ xa đi tới ghét sát tai hắn nhỏ giọng nói: “Trương chủ nhiệm, bên ngoài có người tìm ngài!”
Trương Dương gật đầu rồi chuyển ly rượu cùng bình rượu trong tay cho Vu Tiểu Đông, rồi quay sang cười cười xin phép cáo từ mấy người ở gần đó.
************
Một gã trung niên đang đứng cười tủm tỉm bên ngoài nhà hàng, gã đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là cục trưởng cục tình báo số 4 tại Hồng Kông trực thuộc cục an ninh quốc gia-Hình Triệu Huy. Hắn đang đứng ngắm nghía bức hoành phi do chính tay thiên trì tiên sinh ngự bút.
Thấy Hình Triệu Huy, trong lòng Trương Dương không khỏi thấy hơi bồn chồn, từ dạo bên Hồng Kông tới giờ, Trương Dương cứ thấy mẫn cảm với cái cục an ninh quốc gia này. Nói thực, Trương Dương cũng chẳng mấy thích thú gì với gã này, trông mặt mũi thì trung hậu nhưng thực tế lại cực kỳ mưu mô xảo quyệt. Lần trước bị hắn lừa, Trương đại quan nhân vẫn ghi hận trong lòng, còn chưa kịp tìm hắn hỏi tội, vậy mà hôm nay lại dám đến tận đây.
Khác với Trương Dương, Hình Triệu Huy lại làm như không có chuyện gì xảy ra cả, cứ như là hai người bạn tốt đến chúc mừng nhau vậy: “Chúc mừng! Chúc mừng Trương chủ nhiệm! Mới vài ngày không gặp thực không ngờ Trương chủ nhiệm lại ăn lên làm ra nhanh như vậy, thực đáng chúc mừng a!”
Trương Dương hư tình giả ý hắc hắc cười lớn nói: “Cũng là nhờ cái chức phó xử hiện giờ của ta mà thôi, mà chắc từ trước tới giờ cũng chẳng có ai có tốc độ thăng chức như ta đâu!”
Đương nhiên Hình Triệu Huy cũng nghe ra thằng nhãi này ám chỉ điều gì, trong lòng không khỏi cười thầm Trương Dương vẫn còn để bụng chuyện lần trước mình lừa hắn, trên mặt vẫn giữ nụ cười rạng rỡ cười nói: “Có món quà nhỏ biểu thị chút lòng thành!”
Trương Dương cũng chẳng ngại ngùng bóc hộp quà ngay trước mặt hắn, bên trong là chiếc đồng hồ đeo tay. Nhìn chiếc đồng hồ mà Trương Dương lại nhớ tới hồi làm gián điệp bên Hồng Kông, liền ngừng cười mà trầm giọng hỏi lại: “Lại định giở trò gì nữa đây? Có gắn máy nghe trộm sao?”
“Đây là tấm lòng của ta, mồ hôi nước mắt của ta cả đấy. Ngươi nhìn lại đi, đồng hồ Rolex hàng Thụy Sĩ đó, mà ta nói sao ngươi tuổi còn trẻ như vậy mà lại hay nghi ngờ lòng tốt của người ta như vậy? Đối nhân xử thế phải hiền hậu một chút chứ?”
“Người như Hình đội trưởng mà cũng biết hai chữ ‘hiền hậu’ viết như thế nào sao?”
Tuy bị Trương Dương nói móc lại nhưng Hình Triệu Huy chẳng thèm tức giận, cứ cười cười hớn hở như thường: “Ta từ ngàn dặm xa xôi tới chúc mừng, không nhẽ đến chén rượu cũng không mời ta được sao?”
Nói tới nói lui thì Trương Dương cũng chẳng có ác cảm gì lắm với gã Hình Triệu Huy này, thấy hắn cũng không phải giả bộ nên Trương Dương cũng vui vẻ nhận cái đồng hồ rồi mời hắn vào trong nhà.
Hai người Trương Dương vừa vào đại sảnh thì cũng đúng lúc gặp Đỗ Thiên Dã vừa ra toilet, Đỗ Thiên Dã quan hệ cũng khá thân thiết với Hình Triệu Huy nên vừa thấy hắn tới liền tay bắt mặt mừng chào hỏi mấy câu sau lại mời hắn tới bàn nhỏ trong góc. Còn Trương Dương thì cũng đi kính rượu gần hết một vòng các bàn tiệc ở đại sảnh rồi nên trực tiếp đi cùng hai người bọn họ tới bàn nhỏ trong góc luôn.
Lúc ba người vừa tới thì La Tuệ Trữ lại đứng dậy điệu bộ như muốn rời đi. Trương Dương cười cười giữ lại: “La a di cũng phải chờ cháu kính rượu xong rồi mới đi được chứ? Hơn nữa đồ ăn còn chưa có mang hết lên nữa mà?”
La Tuệ Trữ cũng hiểu ý mỉm cười gật đầu rồi ngồi trở lại bàn: “Trương Dương à, mấy món này hương vị độc đáo lắm, ta thấy chắc chắn sau này nhà hàng của ngươi sẽ làm ăn phát đạt lắm đây!”
Trương Dương cũng nhiệt tình cười đáp lễ, nâng chén rượu lên hô lớn: “Chén na cháu chúc La a di sức khoẻ dồi dào, trẻ mãi dài lâu!”
La Tuệ Trữ tủm tỉm cười: “Sức khoẻ dồi dào thì ta xin nhận, chứ còn trẻ mãi dài lâu thì ta không dám nghĩ tới. Đều là lão bà bà cả rồi, còn trẻ mãi gì nữa!”
Trương Dương lại nâng chén rượu cao hơn nói lớn: “La a di cứ tuỳ ý, cháu xin cạn chén này!”
Đỗ Thiên Dã ngồi cạnh cười cười chen ngang: “Một chút chân thành cũng chẳng có. Đổi bát lớn đi!” Hình Triệu Huy cũng được đà phụ hoạ thêm vài lời.
La Tuệ Trữ sợ Trương Dương uống nhiều lại thành ra hỏng chuyện, vội vàng xua tay nói: “Thôi bỏ đi, hôn nay Trương Dương là chủ, đã uống không ít rồi, các ngươi muốn hắn say chết mới chịu phải không?”
Lương Thiên Chính vẫn cười cười xem màn hay từ đầu tới giờ, nhưng trong lòng lại thấy khó hiểu. Rốt cục Trương Dương với La phu nhân có quan hệ gì mà tiểu tử này lại được bà ta quan tâm đến như vậy, cứ như là con cháu trong nhà vậy?
Trương Dương cũng hào khí ngất trời, không chịu thua kém hai gã kia: “Bát lớn thì bát lớn!”
Vừa nói Trương Dương vừa cầm bình lên đổ đầy một chén lớn, sảng khoái cười nói: “Cháu xin kính La a di một chén trước!”
Nói xong Trương Dương liền ngửa cổ tu cạn chén rượu. Đỗ Thiên Dã cùng Hình Triệu Huy ngồi bên mà cũng chỉ biết trầm trồ khen ngợi. Bọn họ cũng biết tửu lượng thằng nhãi này ngàng chén không say, chút rượu nhạt này thì đã thấm vào đâu.
La Tuệ Trữ cũng mỉm cười gật gật đầu hài lòng rồi cùng cạn chén rượu trong tay với Trương Dương. Lương Thiên Chính xem ra, La phu nhân chịu uống rượu cùng đã là nể mặt Trương Dương rất nhiều rồi.
Lúc này nhân viên phục vụ bưng món mới lên có tên ‘thượng tiên đả tú cầu’ mà nguyên liệu chủ yếu là ‘dương tiên cùng dương cầu’ chế biến mà thành ( cả cây lẫn quả của dê >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...