Y Đạo Quan Đồ

Hạ Bá Đạt lại nói tiếp: “Gần đây Giai Đồng thường hỏi ta chuyện của Lý Trường Vũ!”

Cỗ Duẫn Trí nhíu nhíu mày, ngẫm lại hắn mới nhớ ra, dạo trước con gái cũng thường hay hỏi hắn chuyện tình liên quan tới vụ việc dự án khu du lịch núi Thanh Thai.

Hạ Bá Đạt không thấy Cố Duẫn Trí nói gì lại tiếp tục nói tiếp: “Ta nghe nói Lý Trường Vũ là cha nuôi Trương Dương, mà Giai Đồng lại quen biết với Trương Dương. Ta nghĩ Giai Đồng quan tâm tới chuyện của hắn cũng vì Trương Dương nhờ cậy.”

Cố Duẫn Trí chậm rãi để chén trà xuống khẽ than thở: “Mối quan hệ chốn quan trường đúng là rắc rối phức tạp. Lý Trường Vũ là bạn thời đại học với Hồng Vĩ Cơ, mà Hồng Vĩ Cơ lại là bạn học cùng trường Đảng với Hứa Thường Đức, chính những điều lệ này khiến việc triển khai công tác trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Đều là thành viên trong chính quyền, đều là Đảng viên vậy mà lại kéo bè kéo cánh kết bè phái lúc thì bao che giấu diếm khuyết điểm cho nhau, lúc thì đấu đá lẫn nhau chẳng khác gì mấy bang phái xã hội đen. Loại hiện tượng này nhất quyết phải phá bỏ, nhất quyết phải thanh lọc loại cán bộ tha hóa biến chất như vậy.”

Hạ Bá Đạt cẩn trọng thấp giọng hỏi: “Vậy chuyện tình ở Giang Thành phải xử lý như thế nào?”

Cố Duẫn Trí ý vị thâm trường mỉm cười nói: “Bên cạnh đó cũng có nhiều cán bộ, nhiều Đảng viên gương mẫu đáng để chúng ta học tập, ta thấy Lý Trường Vũ là người có phẩm chất, có tài năng.”

Hạ Bá Đạt cũng bị Cố bí thư làm cho hoa mắt chóng mặt, hắn vẫn tưởng rằng Cố bí thư vẫn kiên quyết xử phạt Lý Trường Vũ, nhưng mà nghe giọng điệu thì dường như Cố bí thư lại có ý định khác. Hắn cũng không dám nói năng tùy tiện, sợ nói sai lại bị Cố bí thư trách mắng, chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên nghe Cố bí thư giảng đạo tiếp.

Cố Duẫn Trí cầm bản báo cáo trên bàn lên nói: “Lý Trường Vũ thì không điều tra ra được vấn đề gì quá lớn, chỉ riêng vụ việc của Phùng Ái Liên mới đáng phải quan tâm. Thực chẳng biết đồng chí Thường Đức điều hành kiểu gì mà nhiều năm như vậy rồi lại để chuyện này diễn ra lâu như vậy. Giờ thì hay rồi, càng điều tra càng thấy nhiều vấn đề bất cập hơn, nếu không kịp thời xử lý thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới lợi ích dân chúng, lợi ích nước nhà.”

Hạ Bá Đạt cũng không rõ ràng chuyện của Phùng Ái Liên, hắn thấp giọng hỏi nhỏ: “Sự việc nghiêm trọng lắm sao?”

Cố Duẫn Trí chậm rãi gật gật đầu: “Liên đới rất nhiều người, mà Lê Quốc Chính hẳn cũng không tránh khỏi phải gánh chịu trách nhiệm, chuyện này mới là trọng điểm...”

Hắn giả bộ dạng vô cùng đau đớn nhấn mạnh: “Chúng ta là công bộc của dân vậy mà lại có những kẻ tham ô hối lộ tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng. Trong nội bộ Đảng, trong nội các chính phủ vẫn tồn tại một nhóm nhỏ những gã cán bộ xa hóa biến chất làm ảnh hưởng tới danh dự của toàn tập thể, chúng ta nhất quyết không thể tha thứ, phải đào thải, thanh lọc triệt để.”

Hắn dừng lại trầm ngâm một chút như để bình tĩnh lại rồi lại thấp giọng nói tiếp: “Tỉnh ủy đã lập chuyên án về vụ việc của Phùng Ái Liên, bởi vì Lê Quốc Chính là chồng nàng ta, có thân phận tương đối mẫn cảm nên đã đệ đơn xin từ chức.” Những lời này của hắn cũng ám chỉ rằng, cho dù Lê Quốc Chính có chủ động xin từ chức đi chăng nữa cũng đừng mong thoát khỏi phải gánh trách nhiệm.

“Có người nào phù hợp chưa?” Hạ Bá Đạt đánh bạo hỏi thẳng Cố bí thư một câu bởi nhẽ hắn thực sự không đè nén nổi sự ham muốn của mình lại.

Kỳ thực theo Cố bí thư lâu năm như vậy rồi nhưng hắn vẫn muốn được ra ngoài công tác, tuy rằng vẫn được Cố bí thư cân nhắc cấp bậc được đề cao không ít nhưng thực chất hắn vẫn chỉ là một gã thủ hạ, một người chuyên xử lý sự vụ của Cố bí thư mà thôi. Theo Cố bí thư càng lâu, càng nhìn nhiều cái uy thế bức người của Cố bí thư hắn càng ao ước được cái cảm giác đứng trên tất cả mọi người, khát vọng được nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, để mà bất kỳ kẻ nào cũng đều phải khiếp sợ cái uy thế của hắn.

Thấy vẻ mặt đầy chờ mong đầy khát vọng của Hạ Bá Đạt mà trong lòng Cố Duẫn Trí âm thầm buồn cười, trình độ nhẫn nại của Hạ Bá Đạt vẫn chưa đủ, chưa thể làm việc lớn được. Nhưng nghĩ lại hắn ta cũng đã theo hầu hạ mình nhiều năm, lại một lòng trung thành tận tụy, Cố Duẫn Trí cũng tự nhủ trước khi về hưu sẽ sắp xếp cho hắn một ví trí thích hợp, coi như bù đắp cho hắn những tháng ngày khổ cực. Chỉ có điều đó là chuyện của sau này, trong cơn lốc chính trị lần này hắn không tính đến việc đưa Hạ Bá Đạt vào.

Cố Duẫn Trí lại nói tiếp cũng là để cắt đứt sự hi vọng của Hạ Bá Đạt: “Ta đã đề bạt Tả Viên Triệu đảm nhiệm chức vụ thị trưởng thành phố Giang Thành, sẽ sớm đưa ra để ủy ban thường vụ tỉnh ủy thảo luận biểu quyết.”


Trên mặt Hạ Bá Đạt thể hiện rõ sự tiếc nuối, nếu như Cố bí thư đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ phải như vậy, tuy nói phải thông qua ý kiến của ủy ban thường vụ tỉnh ủy nhưng thật ra chưa bao giờ họ phản bác lại ý kiến của Cố bí thư cả.

Hạ Bá Đạt trầm ngâm cân nhắc lại câu chữ một chút rồi mới dám mở miệng nói: “Trước kia Tả Viên Triệu giữ chức cục trưởng cục tài chính Giang Thành, mới được thăng chức phó thị trưởng mấy tháng nay, nếu như đảm nhiệm vị trí nặng như vậy sợ rằng có hơi thiếu khinh nghiệm hay không?”

Cố Duẫn Trí cười nói: “Cũng có lẽ hắn hơi thiếu kinh nghiệm một chút, bất quát nhiệt huyết cùng năng lực thì có thể so sánh với nhiều lão đồng chí lâu năm ấy chứ. Lãnh đạo Giang Thành cũng đâu phải chỉ có mình hắn, kinh nghiệm thì có thể từ từ bồi dưỡng được.” Những lời này của hắn muốn nói, đây là quyết định cuối cùng.

Lúc này Hạ Bá Đạt cũng chỉ có thể âm thầm hâm mộ gã Tả Viên Triệu số *** chó, mà lúc người ta hâm mộ thì song song đó thường tự cảm thán số phận mình hẩm hiu, rồi thì trách ông trời bất công.

Cố Duẫn Trí không thèm để ý Hạ Bá Đạt đang trầm ngâm suy nghĩ một bên, chỉ hờ hững buông một câu: “Năm trước Đảng bộ tỉnh ủy thành lập một khóa đào tạo nghiệp vụ thị trưởng, ngươi tới trường Đảng tìm hiểu rồi ghi danh, chủ yếu là học về ý thức tự giác kỷ luật. Tiện thể gọi cả Lý Trường Vũ theo học luôn.”

Hạ Bá Đạt nghe mà cả người chấn động. Những lời này của Cố bí thư chính là ám chỉ sau vụ việc vừa rồi Lý Trường Vũ không những không bị ảnh hưởng tới tiền đồ mà ngược lại, còn đường làm quan lại rộng mở thênh thang, rất nhiều khả năng còn tiến lên những bước cao hơn. Tuy vậy hắn cũng không hiểu rõ ràng lắm, ban đầu cũng chính Cố bí thư một tay vùi dập Lý Trường Vũ, sao bây giờ lại thay đổi chủ ý vớt hắn lên? Vậy đến tột cùng là Cố bí thư đang suy tính điều gì?

Thực ra ban đầu Cố Duẫn Trí muốn lợi dụng chuyện của Lý Trường Vũ, nâng tầm ảnh hưởng của vụ việc núi Thanh Thai để thanh lọc trừ bỏ tất cả chướng ngại ở Giang Thành mục đích làm sức ảnh hưởng của Hứa Thường Đức. Mà đột nhiên Lê Quốc Chính lại xảy ra chuyện không may, điều này càng khiến kế hoạch của hắn thuận lợi hơn dự định, rồi thì lại tới chuyện của con trai hắn ở Giang Thành khiến hắn phải chú ý tới Tả Viên Triệu. Hai sự việc đồng thời xảy ra khiến hắn thay đổi chủ ý ban đầu chút ít, nhân cơ hội lần này đưa Tả Viên Triệu lên làm thị trưởng thành phố Giang Thành.

Cố Duẫn Trí cũng biết hắn không còn tại vị được bao lâu nữa, bởi vậy hắn không cho phép mình thật bại, thậm chí không được có bất kỳ sai lầm nào dù chỉ là nhỏ nhất. Lúc Lý Trường Vũ bị ban kỷ uỷ bắt giữ để điều tra, hắn mới phát hiện ra tố chất chính trị vượt trội của Lý Trường Vũ, và cũng từ đó hắn mới bắt đầu lưu ý tới Lý Trường Vũ hơn, bắt đầu tìm hiểu quá trình Lý Trường Vũ đi lên từ bước đầu tới tận bây giờ.

Lúc này Cố Duẫn Trí mới biết, sở dĩ Hứa Thường Đức đề thăng Lý Trường Vũ vượt cấp lên vị trí phó thị trưởng thường trực là bởi vì Hứa Thường Đức muốn bộ đôi Lý Trường Vũ cùng Hồng Vĩ Cơ áp chế Lê Quốc Chính, chứ thực ra giữa hai người không có quan hệ gì thân thiết cho lắm.

Hơn hết Cố Duẫn Trí là người thích dùng những phương án dự phòng. Nếu như Lý Trường Vũ chịu được khảo nghiệm lần này, chứng tỏ được hắn thực sự là một Đảng viên gương mẫu thì Cố Duẫn Trí cũng thật lòng bồi dưỡng hắn, cho hắn một cơ hội chứng minh tố chất chính trị của mình, chứng minh xem hắn có thực sự có khứu giác chính trị nhạy cảm hay không.

***********

Lê Quốc Chính thân là thị trưởng thành phố Giang Thành vậy mà từ lúc vợ là Phùng Ái Liên, nguyên giám đốc nhà máy sản xuất dược phẩm Giang Thành bị cáo buộc tội danh tham ô của công, tuy rằng hiện nay vẫn còn đang điều tra làm rõ tình hình cụ thể nhưng hắn liền giả bệnh xin nghỉ phép dài hạn rồi mới đây đệ đơn xin từ chức.

Bằng vào trực giác Cố Duẫn Trí cũng đoán rằng lần này Lê Quốc Chính khó lòng thoát khỏi trách nhiệm liên đới. Mà hắn cũng dự định lợi dụng chuyện lần này, nâng tầm ảnh hưởng lớn hơn nữa để một lần thanh lọc toàn bộ bộ máy chính trị ở Giang Thành, rồi tái cơ cấu lại từ đầu. Còn chuyện của Lê Quốc Chính, Cố Duẫn Trí cũng không muốn tự mình xử lý vụ này, vì dù sao trước kia Hứa Thường Đức cũng giữ chức vụ bí thư thành phố Giang Thành nhiều năm, việc này xảy ra chắc cũng từ lúc hắn còn đang tại vị ở Giang Thành, vì vậy chuyện này giao cho hắn xử lý là thích hợp nhất.

Mà hơn hết, Hứa Thường Đức cùng Lê Quốc Chính cũng không có giao tình gì, mà ngược lại giữa hai người vẫn thường ngầm đấu đá lẫn nhau, chính vì vậy mà Cố Duẫn Trí mới tin tưởng rằng, Hứa Thường Đức chắc chắn sẽ chí công vô tư xử lý công bằng chuyện này.

***********


Còn Hứa Thường Đức, dạo gần đây hắn cũng phiền muộn không ít, tuy rằng đã giải quyết xong xuôi chuyện tình dự án núi Thanh Thai nhưng mà người thông minh đều nhận ra chính Cố bí thư đã lợi dụng chuyện này chặt vây cánh của Hứa Thường Đức, làm suy giảm sức ảnh hưởng của Hứa Thường Đức ở khu vực Bắc bộ tỉnh Bình Hải. Tuy rằng lần này Hứa Thường Đức đã cố gắng hết sức như vẫn không thay đổi được mấy cục diện định sẵn, cũng từ đó hắn mới nhận ra mưu trí cùng tâm cơ của Cố Duẫn Trí cao hơn hẳn hắn một bậc.

Có lúc Hứa Thường Đức thậm chí còn thấy bi quan tự ti, hắn sợ rằng sẽ không trụ được đến khi lão cáo già Cố Duẫn Trí về hưu. Nhiều lúc hắn cũng thấy hối hận, hối hận vì đã chọn tỉnh Bình Hải mà không phải Bắc Nguyên. Nếu như từ đầu hắn chọn Bắc Nguyên thì cũng không phải gặp nhiều rắc rối như bây giờ, chắc hẳn sẽ yên yên ổn ổn làm cái chức chủ tịch tỉnh của hắn.

Lần thứ hai trở lại xã Hắc Sơn Tử, lần thứ hai Trương Dương trở lại nơi bắt đầu sự nghiệp làm quan của mình, chẳng hiểu sao một loại tình cảm thân thiết cứ dâng trào trong lòng, từng ngọn cây tảng đá ở đây đều rất quen thuộc với hắn. Bởi vì còn phải làm hướng dẫn viên cho Tô lão lên Thanh Thai sơn du lịch, nên Trương Dương cũng không dừng lại đây lâu được mà chỉ đi loanh quanh ôn lại kỷ niệm cũ rồi trực tiếp đến thẳng thôn Thanh Hà.

Thấy Trương Dương cứ nhìn ngó những căn nhà xây dở dang dọc hai bên đường đi, Đỗ Vũ Phong cũng biết chút sự tình ở đây nên giải thích cho Trương Dương biết: “Từ lúc có tin đồn An lão không đầu tư vào núi Thanh Thai nữa ngay lập tức dân chúng liền dừng không xây dựng mấy quán xá nhà trọ này nữa. Rất nhiều hạng mục công trình cũng bị ủy ban ngừng thi công, bởi vậy mới thành ra tình trạng hiện giờ.”

Đỗ Vũ Phong lại thở dài lắc đầu cảm thán nói tiếp: “Dân chúng ở xã Hắc Sơn Tử bị An gia làm khổ nhiều quá … Trước thì có đại tướng cướp An Đại Hồ Tử, giờ thì có An Chí Viễn khiến dân chúng xã nhà thiệt hại nhiều quá!”

Trương Dương cười cười cũng không giải thích cho hắn hiểu nguyên nhân sâu xa tại sao An lão lại không chịu đầu tư nữa, đoạn thời gian này thực sự An gia gặp nhiều khó khăn, không biết còn trụ được không nữa chứ đừng nói gì đến chuyện đầu tư buôn bán làm ăn.

************

Đi hết đoạn đường được tráng nhựa cẩn thận xe liền chòng chành xóc nảy lên liên tục. Đỗ Vũ Phong cười khổ nói: “Lần này thì xã nhà thảm rồi, tài chính vốn đã eo hẹp lại còn đổ hết vào xây dựng đường xá cùng khách sạn, nếu như An lão thực sự không đầu tư nữa thì số tiền này xã nhà mất trắng rồi, không cách nào hoàn vốn lại được nữa.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Núi xanh còn đó sợ gì thiếu củi đốt. Điều kiện thiên nhiên núi Thanh Thai tốt như vậy, nếu như An gia không đầu tư nữa thì chắc chắn sẽ có người khác nhảy vào khai thác đầu tư ngay, bởi lẽ trước đây An lão đã điều tra tỷ mỉ khả năng kinh tế nơi đây rồi mới quyết định đầu tư, điều này chứng tỏ nơi đây có tiềm năng rất lớn. Hơn nữa ta đã bàn tính qua với Tần chủ tịch huyện, lần tới lên Bắc Kinh ta sẽ kêu gọi người tới đây đầu tư tiếp.”

Tô lão ngồi phía sau ô tô đột nhiên mở lời: “Mấy chục năm trước ta đã từng tới đây, ta vẫn còn nhớ kỹ phía trước có đền thờ thì phải!”

Đỗ Vũ Phong xoay người lại cười nói: “Đúng vậy, đó cũng là cột mốc đánh dấu cổng vào thôn Thanh Hà. Lão thái thái có trí nhớ tốt thật đó.”

Tô lão cười nói: “Lúc đó ta vẫn còn trẻ, sức khỏe cũng tốt lắm, làm một hơi từ thôn Thanh Hà trèo thẳng lên đỉnh núi Thanh Thai lên tận Tử Hà Quan dâng hương nữa mà.”

Nghe Tô lão nói Trương Dương mới nhớ ra hôm nay là mùng 1, Tô lão yêu cầu tới đây sớm thì chắc tám chín phần là muốn lên Tử Hà Quan dâng hương rồi, có lẽ Tô lão muốn xin Lý Trường Vũ được bình an.

************


Vừa vào cổng thôn Thanh Hà liền thấy Lưu Truyện Khôi đang ngồi xổm hút thuốc bên vệ đường, thấy xe của Trương Dương tới hắn mới chầm chậm đứng lên đi tới. Trương Dương mở cửa xe nhảy xuống rồi kín đáo rút ra hai phong bì đỏ đưa qua cho hắn, thấp giọng nói: “Lâu lắm mới gặp lão bí thư chi bộ, phải chăng vẫn nhớ ta suốt đó chứ?”

Lưu Truyện Khôi trừng mắt tức giận mắng lớn: “Nhớ cái đầu ngươi ấy. Từ lúc quen ngươi tới giờ ta toàn bị ngươi hãm hại. Ta cho xây dựng không ít nhà trọ trong thôn vậy mà bây giờ lại thành ra thế này đây, hơn nữa xã nhà cũng chẳng chịu quyết toán giải ngân cho bọn ta đồng nào.”

Trương Dương vô tâm cười nói: “Xã không chịu giải ngân trả tiền cho ngươi thì liên quan gì đến ta? Hiện giờ ta là chủ nhiệm văn phòng đại diện huyện, không hề dính dáng gì tới sự vụ của xã Hắc Sơn Tử nữa nha.”

“Tất cả cũng đều do ngươi cả, nếu như không phải do ngươi ba hoa chích chòe vẽ ra cái cảnh tượng núi Thanh Thai sau này hoành tráng ra sao thì ta sao có thể kêu gọi được người trong thôn bỏ vốn tu sửa đường xá cùng xây dựng khách sạn được? Hiện tại thì sao? Giờ thì hay rồi, tất cả đều bỏ hoang hết, ai trả tiền cho bọn ta đây?”

Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Đó là do ngươi hám tiền, muốn nhân cơ hội này kiếm chút tiền phi nghĩa nên mới vội vàng đâm đầu vào như vậy, đến giờ bị vố đau rồi mới quay ra hỏi tội ta là sao?”

Bị Trương Dương hỏi lại mà Lưu Truyện Khôi cũng cứng họng không trả lời được, tay cứ cầm điếu thuốc lá chỉ thẳng mặt Trương Dương cả ngày chẳng nói được câu nào.

Đỗ Vũ Phong thò đầu ra ngoài cửa xe cười nói: “Lão Lưu bí thư chi bộ, ngươi việc gì phải đấu khẩu với hắn làm gì cho mệt? Mọi chuyện thì cũng đã rồi đứng đó cãi nhau thì giải quyết được cái gì? Thôi thì lên xe đi cùng lên núi chơi một chuyến cho khuây khỏa.”

Tuy rằng trong lòng tức giận thật đó nhưng Lưu Truyện Khôi cũng là người biết phải trái, hắn cũng hiểu được Trương Dương cũng không có khả năng khống chế được chuyện lần này, mà dù sao Trương Dương nói cho hắn biết tin tức đó là có ý tốt, muốn giúp hắn, giúp dân chúng trong thôn kiếm chút tiền.

Mọi người để xe lại trước của đình đầu thôn rồi kéo nhau đi bộ lên Thanh Vân Phong. Tô lão vẫn kiên trì đòi tự mình đi bộ, tuy rằng tuổi đã cao nhưng Tô lão vẫn đi đứng vẫn rất nhanh nhẹn hoạt bát, hơn nữa còn bỏ xa hai gã Ngưu Văn Cường cùng Triệu Tân Vĩ.

Trương Dương cùng Lưu Truyện Khôi thì sóng vai đi ngay phía sau Tô lão. Lưu Truyện Khôi cũng biết thân thế của Tô lão trong lòng không khỏi thầm kính nể Trương Dương, lúc trước khi Lý Trường Vũ có quyền có thế, Trương Dương đối tốt với Tô lão là điều hiển nhiên. Vậy mà từ lúc Lý Trường Vũ sa cơ thất thế đến giờ Trương Dương vẫn coi Tô lão như người nhà, một người tình nghĩa như vậy thực đáng để hắn kết giao.

Vừa đi Trương Dương vừa nhắc tới chuyện để con trai hắn- Lưu Đại Trụ tới Bắc Kinh làm chân đầu bếp. Lưu Truyện Khôi nghe xong cũng không nói gì mà chỉ lấy bao thuốc rút ra một điếu châm hút rồi trầm ngâm suy nghĩ, cả buổi sau mới thấp giọng trả lời: “Nhà ta cũng chỉ có mình nó là con trai, nếu như cho nó ra ngoài vậy còn ai nối dõi tông đường Lưu gia ta nữa?”

Cái lý do này của lão bí thư chi bộ thực làm người khác phải dở khóc dở cười.

Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Tay nghề Đại Trụ tốt như vậy thế mà ngươi cả ngày đều nhốt hắn ở cái thôn bé tí này, vậy chẳng phải phí phạm tài năng của hắn sao? Hơn nữa ta thấy Lưu gia ngươi không có cháu thì tám phần mười là do phong thuỷ có vấn đề, ngươi để hắn theo ta lên Bắc Kinh hấp thu chút long khí, nói không chừng lúc trở về còn cho ngươi thằng cháu đích tôn mập mạp nữa ấy chứ.”

Tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Trương Dương lại thầm mắng lão già cổ hủ cố chấp, phá vỡ kế hoạch hoá gia đình sinh vài người con gái rồi vậy mà vẫn nhất quyết phải nhoi được thằng con trai mới thôi, đến giờ thì lại cứ bo bo giữ hắn như thần giữ của.

************

Ba tiếng sau đoàn người cũng tới được Tử Hà Quan trên Thanh Vân Phong. Cũng phải nói sức khoẻ của Tô lão rất tốt, cả chặng đường vẫn phăng phăng dẫn đầu, đã thế lại không hề nghỉ ngơi giữa đường lần nào, cứ thế liền một mạch đi bộ từ thôn Thanh Hà thẳng lên Tử Hà Quan.

Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa đang ngồi đánh cờ với Trần Sùng Sơn ở ngoài sân, thấy có người tới hai người liền ngừng chơi, đứng dậy qua chào đón.

Nhận ra Trương Dương, Trần Sùng Sơn liền vui vẻ cười nói: “Trương Dương đó à? Đã lâu không thấy ngươi tới thăm, mà dạo này sao rồi? Công việc ở Bắc Kinh vẫn ổn cả chứ?”


Trương Dương gật gật đầu thay lời chào hỏi rồi để lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa dẫn Tô lão đi dâng hương, còn mình thì theo Trần Sùng Sơn tới gốc cây ở điện thờ phía tây. Trương Dương thấp giọng nói: “Bác Trần, bức thư kia cháu đã chuyển cho Đỗ Sơn Khôi như người nhờ, mà thực không ngờ hai người lại là chiến hữu lâu năm.”

Trần Sùng Sơn đạm nhiên cười cười: “Cũng là chuyện vài chục năm trước rồi. Mỗi người có một chí hướng, có con đường riêng. Mà lâu như vậy rồi, thực ta cũng đã quên bộ dạng hắn thế nào nữa...” Đây cũng chỉ là lời nói đùa của Trần Sùng Sơn mà thôi, chứ đã là chiến hữu vào sinh ra tử nhiều năm thì sao có thể quên đơn giản như vậy được.

Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Đúng rồi, cháu có ảnh chụp gia đình của họ, bác xem đi!”

Trần Sùng Sơn nhận mấy tấm ảnh từ tay Trương Dương cẩn thận ngắm nghía từng bức một, khoé môi nở nụ cười vui mừng: “Tốt! Tốt! Thấy lão già kia vẫn sống khoẻ như vậy là ta cũng yên tâm rồi.” Vừa nói Trần Sùng Sơn vừa cẩn trọng cất kỹ mấy tấm ảnh đi.”

Trương Dương lại nói tiếp: “Bác có quen với Sở Trấn Nam sao?”

Trần Sùng Sơn gật đầu: “Cũng là chiến hữu cũ, hồi trước hai bọn ta đều là cấp dưới của lão Đỗ. Sở Trấn Nam thì có danh là dũng tướng, chỉ có điều tính tình hơi nóng nảy dễ đắc tội với người khác, bằng không thành tựu hẳn còn cao hơn lão Đỗ nữa.”

Trần Sùng Sơn ngừng lại một chút như để hồi tưởng lại hồi ức đã qua: “Hồi đó ta với hắn không hợp tính nhau, hắn là võ tướng, còn ta thì miễn cưỡng cũng coi là văn tướng, chưa nói được quá ba câu là lại cãi nhau. Hắn không thích bộ dạng trí thức của ta, mà ta cũng chẳng khoái gì cái tính cách lỗ mãng của hắn. Sau cuộc cách mạng văn hoá ta với hắn cũng không liên lạc nữa, vẫn biết hắn đang ở Bắc Nguyên nhưng ta cũng khôn có cơ hội gặp lại.”

Trương Dương thân thiết hỏi lại: “Vậy để lúc nào cháu sắp xếp cho hai người gặp nhau, thế nào?”

Trần Sùng Sơn mỉm cười nói: “Kỳ thực nhiều lúc chỉ cần để trong lòng là được, mỗi ngày đều gặp cũng chưa chắc đã dài lâu. Ta đã từng này tuổi đầu cũng chỉ thích được tự do tự tại, sống ngày nào thì chỉ cần biết ngày đó là đủ, hồi ức dù có là vui hay là buồn với ta cũng đều trân quý cả.”

Trương Dương lẳng lặng đứng một bên lắng nghe, những lời của Trần Sùng Sơn thật thâm thuý, nhất thời Trương Dương cũng không hiểu rõ những hàm nghĩa sâu xa trong đó.

*************

Tô lão dáng vóc tiều tuỵ nhưng vẫn chăm chú dâng hương từng ban, từng điện một. Lúc này lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa đang giải quẻ cho Tô lão. Tuy Trương Dương cũng không biết Tô lão vừa xin được quẻ gì, nhưng thấy Tô lão ngồi nghe giải quẻ vẻ mặt khá rạng rỡ, đoán nhẩm chắc Tô lão cũng xin được quẻ tốt.

Bốn người Ngưu Văn Cường, Triệu Tân Vĩ, Đỗ Vũ Phong cùng Khương Lượng nhàn rỗi không có việc gì làm liền tìm chỗ dâm mát ngồi quây quần đánh tú lơ khơ. Lưu Truyện Khôi không có chân đành đứng ngoài xem, nhiều lúc cứ chỉ chỉ trỏ trỏ mách nước làm Đỗ Vũ Phong bực mình liên tục đuổi hắn ra chỗ khác chơi.

Lý Tín Nghĩa sau khi giải quẻ giúp Tô lão xong liền đi ra vẫy vẫy tay gọi Trương Dương. Trương Dương theo hắn ra bia đình ở đằng xa xa, lúc này Lý Tín Nghĩa mới hỏi Trương Dương một chút về tình hình An gia bên Hồng Kông. Tuy rằng hắn với An Chí Viễn chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng dù sao cũng là cốt nhục tình thâm, nghe nói dự án khu du lịch núi Thanh Thai bị tạm ngừng, hắn liền đoán rằng bên phía An gia chắc hẳn gặp vấn đề gì đó.

Trương Dương cũng không giấu diếm, kể một mạch đầu đuôi chuyện An gia gặp biến cố cho Lý Tín Nghĩa nghe.

Lý Tín Nghĩa nghe xong sắc mặt ngưng trọng, rồi lại thở dài cản thán: “Oan nghiệt! Đúng là oan nghiệt! Không ngờ đời trước gây nghiệt, đời sau phải trả nợ.” Là người theo đạo nên hắn cực kỳ tin tưởng vào chuyện thiện ác báo ứng. Trước đây cha hắn An Đại Hồ Tử là thổ phỉ tại núi Thanh Thai này, giết người vô số, tay nhuốm máu đỏ. Ngày hôm nay An gia bị quả báo cũng là thiện ác báo ứng, không thể trách ai được.

Bởi vì Trương Dương cũng được coi là người trong cuộc nên cũng hiểu được đôi chút. Người khác thì không nói chứ người con thứ tư của An lão-An Đức Uyên bên Đài Loan chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Trước đây hắn phải rời Hồng Kông là do tình thế bắt buộc, khẳng định không lâu nữa hắn ta sẽ lại quay trở lại Hồng Kông đích thân đòi lại bằng được mối huyết thù diệt tộc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui