Thẩm mục ôm chặt cổ áo lùi vào trong giường, "Không muốn, không có gì đâu mà..."
Tướng quân cảm thấy không vui, "Thư ngốc, ngươi còn xấu hổ cái gì? Có chỗ nào trên người ngươi mà ta chưa nhìn thấy đâu?" Vừa nói vừa bò đến muốn mở áo y ra, "Qua đây, để ta nhìn một chút..."
Thẩm mục đấu không lại hắn, nội y bị cởi ra, ngực tiếp xúc trực tiếp với không khí bên ngoài.
Sau đó, tướng quân giống như phát ngốc, "Thư... Thư ngốc, thật sự có..."
Mặt Thẩm Mục càng đỏ, đỏ đến giống như quả cà chua nhỏ vậy, "Đừng nhìn nữa..."
Nhưng tướng quân lại không thể dời ánh mắt sang chỗ khác, "Khó chịu không?"
"Ân," Thẩm Mục gật gật đầu, "trướng..."
Vào lúc này, hô hấp của tướng quân đột nhiên ngừng lại, "Thư... Thư ngốc, chảy ra rồi..."
Thẩm Mục hoang mang muốn lấy tay che đi, tướng quân lại ngay lập tức ngăn lại, sau đó, hắn cúi đầu xuống, hút chất lỏng màu trắng kia vào trong miệng.
"A..." Thẩm Mục run run rẩy rẩy, "Ngươi... Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Tướng quân cũng không ngước đầu lên nói: "Hút ra hết thì sẽ không cảm thấy trướng nữa..." Hắn lại hút một hơi, Thẩm Mục đã không thể nói được gì nữa, chỉ còn lại tiếng rên rỉ trong miệng, đến đôi chân muốn đá hắn ra cũng đã không còn sức lực nữa.
Tướng quân dùng sức mười phần, hút hết bên này qua bên kia, cẩn cẩn thận thận, tận tâm tận lực.
Cũng không biết đã hút được bao lâu, cuối cùng đến khi tướng quân ngước đầu lên, mắt Thầm Mục đều ướt nhẹp, còn có tiếng rên rỉ nhỏ bé.
Tướng quân liếm liếm môi, hỏi: "Còn trướng không?"
Thẩm Mục lắc lắc đầu.
Tướng quân dựa gần đến nhỏ giọng nói: "Lần sau nếu lại cảm thấy trướng nữa thì nói cho ta biết."
Thẩm Mục: "......"
Đúng lúc này, quản gia đến gõ cửa, nói đã đến giờ dùng cơm tối.
Tướng quân đột nhiên ợ một cái.
Tướng quân: "... Ta ăn no rồi..."
Sau đó, quản gia nhìn thấy tướng quân bị đại nhân nhà mình đá ra khỏi phòng.
.
Da mặt của Thẩm Mục rất mỏng, sau này cho dù ngực trướng như thế nào cũng không chịu nói.
Nhưng da mặt của tướng quân thì rất dày, chỉ cần nhìn thấy y nhíu mày lại sẽ đi đến kéo áo y lên. Có lúc kéo áo y lên rồi nhìn, mới phát hiện không phải, thư ngốc nhà hắn chỉ là vì những chuyện khác mà phát sầu, hắn cũng phải hút mấy cái mới được.
Nhưng thư ngốc lại vẫn cứ tức giận, đến tối khi đi ngủ cũng không thèm ôm hắn nữa, muốn ôm bọn nhỏ, hôm nay ôm con trai, ngày mai ôm con gái, đổi qua đổi lại cũng không đổi được lên người hắn.
Buổi sáng cũng vậy, thư ngốc bận dụ dỗ bọn nhỏ, sợ bọn nhỏ quậy, lại sợ bọn nhỏ đói, bận tới bận lui, giống như đã không còn nhớ đến có một tướng quân đang ở đó vậy.
Vì vậy, mọi người sẽ thường xuyên được nhìn thấy, thư ngốc nhìn bọn nhỏ, tướng quân nhìn thư ngốc, lệ nóng doanh tròng.
"Có phải con trai đói rồi không?" Thẩm Mục nhìn thấy con trai đang ngậm ngón cái, "Con nó đang ăn ngón tay sao?"
Tướng quân: "... Một tiếng trước nó mới uống sữa xong mà..."
Thẩm mục: "Có thể là do nó uống được nhiều?"
Tướng quân nhìn y, đột nhiên bước qua ôm lấy y bế đến trên giường, "Nó có đói hay không ta không biết," Tướng quân ép người dưới giường, "Nhưng ta đói rồi..."
Thẩm mục: "... Đói rồi thì đi ăn cơm đi."
"Ta không muốn ăn cơm," Tướng quân cởi áo Thẩm Mục ra, cắn xuống một cái, "ta muốn ăn cái này..."
"Ngươi..." Thẩm Mục đẩy hắn ra, "Hôm nay ta không cảm thấy trướng mà..."
Tướng quân: "Ta không quan tâm!"
Tướng quân ôm lấy eo y, đầu chôn trước ngực y hút lấy hút để, nhưng cái gì cũng hút không ra.
Hắn nghĩ, không đúng nha, bình thường cho dù không trướng cũng có thể hút được mấy miếng, hôm nay sao lại không có vậy, kì lạ thật...
"A Việt... A Việt!"
Hắn mạnh mẽ mở mắt ra, đột nhiên tỉnh lại.
Bên ngoài cửa sổ có ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào phòng, trong phòng trống không, làm gì có con trai con gái nào ở đây.
Tướng quân chôn ở trước ngực Thẩm Mục, quậy đến trước ngực y đều ướt nhẹp.
Thẩm Mục: "A Việt... Ngươi làm sao vậy?"
Tướng quân: "......"
Nằm... Nằm mơ sao?
Không có con trai, không có con gái, không có... Sữa...
Thẩm Mục: "A Việt?"
Tướng quân đột nhiên lật người đè lên người y, cà cà vào chóp mũi y nói: "Không có gì, chỉ là mới mơ được một giấc."
Thẩm Mục: "Mơ thấy cái gì?"
Tướng quân: "Muốn biết sao?"
Thẩm Mục gật gật đầu.
Tướng quân cúi đầu xuống hút một cái.
"A... Ngươi... Ngươi đang làm cái gì... A..."
............
Hai tháng sau.
Tướng quân ngồi trong xe ngựa, chống cằm nhìn Thẩm Mục đang ngủ trong lòng mình.
Hắn nghĩ, gần đây thư ngốc có phải rất mệt hay không, sao chỉ mới mấy bước từ hoàng cung về Thẩm phủ y cũng có thể... ngủ say như vậy...
Não tướng quân đột nhiên lóe sáng, sau đó là một hồi chấn động mạnh mẽ.
HOÀN PHIÊN NGOẠI.
Editor: *tung bông tung hoa* Vậy là kết thúc rồi (༎ຶ⌑༎ຶ), cám ơn mọi người đã cùng tui đi đến hết truyện này nha (シ_ _)シ~~~ Hẹn gặp lại mọi người ở những bộ truyện sau nhé (*'▽ '*).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...