Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không Full

Thậm chí với sự quậy phá kia, tướng quân vẫn cảm thấy ngày tháng trôi qua quá nhanh, giống như mới chớp mắt đã xuân đi thu đến, con của hắn cũng sắp ra đời rồi.

Hắn đợi ở ngoài cửa, căng thẳng đến mức phải bứt phá giàn nho trong vườn, phá đến giàn nho cũng sắp bị bốc lên luôn rồi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc, sau đó lại có thêm một tiếng khóc khác, ồn ào lộn xộn, từng tiếng từng tiếng đều khóc vào trong lòng hắn.

... Hai... Hai đứa! Tướng quân mừng sắp điên, vội vàng chạy vào trong phòng, "Thư ngốc, thư ngốc..."

Người hộ sinh cười vui vẻ, báo hỉ với tướng quân, là long phụng thai.

Hai đứa nhỏ nằm ngủ bên cạnh Thẩm Mục, tiếng khóc đã ngừng hẳn. Tướng quân bước đến, ngồi xổm bên cạnh giường, Thẩm Mục cười rộ lên, nhẹ giọng nói: "Con trai rất giống ngươi..."

Tướng quân nắm lấy tay y, nhìn nhìn con trai, lại nhìn nhìn con gái, trong tim đều là mật ngọt, "Con gái giống ngươi," Hắn nói, "chân mày giống ngươi, mũi cũng giống ngươi... giống ngươi đẹp đến như vậy..."

"Nghe người ta nói không được khen mấy đứa nhỏ đâu," Thẩm Mục nói, "nếu không sau này lớn lên sẽ xấu lắm đó."

"Hả?" Tướng quân nhìn gương mặt nhỏ đỏ hồng của con gái, lại không nỡ mắng, vì vậy quay đầu lại mắng con trai, "Tên nhóc con này đúng xấu, vừa đen vừa ốm..."

Thẩm Mục: "......"

Hắn còn chưa nói xong, con trai đã "Oa" một tiếng khóc rống.

Tướng quân ngay lập tức hoảng loạn, "Ngươi... Ngươi đừng khóc mà..."


Thẩm Mục ôm con trai dỗ, dỗ nửa ngày sau nó mới chịu ngừng.

Tướng quân nhỏ giọng nói: "Tên nhóc con này đúng là biết quậy, lúc trước chắc chắn là do nó đá bụng ngươi." Hắn xoa xoa gướng mặt nhỏ của con gái, "Nhìn xem con gái ta ngoan biết bao nhiêu..."

Sau đó, con gái của hắn đã "Oa oa" khóc rống.

Tướng quân: "......"

Ngày hôm đó, tiếng khóc trong phòng lên xuống không ngừng, đứa này ngừng thì đứa kia tiếp tục, oa oa a a liên tục, đến hạ nhân trong Thẩm phủ cũng cảm thán, công tử tiểu thư nhà bọn họ thật đúng là khỏe mạnh hoạt bát.

Tướng quân bị con trai con gái náo cả một ngày, không còn dám la mắng gì nữa, thậm chí đứa nào vừa mở miệng bắt đầu khóc, hắn đều nhanh tay lẹ mắt quen đường ôm lên dỗ.

Không được náo thư ngốc nữa, hắn nghĩ, thư ngốc đã mệt đến như vậy, không dễ dàng gì mà ngủ thiếp đi rồi, không được để mấy đứa nhóc này làm ồn.

.

Quản gia đã tìm nhũ mẫu cho bọn nhỏ, bọn nhỏ được ăn uống no đủ cuối cùng cũng hết náo loạn.

"Thì ra là đói rồi," Tướng quân nằm ở bên giường, ngắm nhìn hai đứa con uống sữa no rồi quay về giường nằm ngủ, "đói rồi mà sao còn có nhiều sức để khóc thế, mà còn khóc đến lớn tiếng đến như vậy?"


"Đứa nhỏ nào đói mà không khóc chứ?" Thẩm Mục cười nói, "Cữu cữu nói lúc ngươi còn nhỏ khóc còn lớn tiếng hơn tụi nó nữa kìa."

Tướng quân hơi xấu hổ, "... Cữu cữu nói bậy đó... Ta lớn thêm một chút đã không còn khóc nữa rồi..."

Thẩm Mục: "Cữu cữu nói lúc ngươi ba tuổi, không chịu ăn cơm, vừa ăn vừa khóc..."

Tướng quân: "... Chắc chắn là do cơm không ngon..."

Thẩm Mục: "Còn nói lúc ngươi năm tuổi đã biết làm loạn rồi, còn bị mẹ đuổi theo đánh, vừa chạy vừa khóc..."

Tướng quân: "......"

Có thể đuổi cữu cữu đi không...

Thẩm Mục cười cười, đột nhiên nhíu chặt mày lại.

Tướng quân: "Sao rồi? Khó chịu sao?"

Thẩm Mục khó khăn nói, "... Lồng ngực... Có chút trướng..."

Tướng quân ngây ngốc trong chốc lát, đôi mắt lại sáng lên, "Thư ngốc... Không phải là ngươi... Cũng có... Sữa..."

Thẩm Mục xấu hổ nói: "Nói bậy... Ta là nam tử... Làm sao có thể..."

Tướng quân nhìn cổ áo hơi hở ra của y, có chút rung động, "... Hay là... Ta xem thử..."

Thẩm Mục: "......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui