Tư Đồ Phong: "Mèo?"
Tướng quân: "... Đúng... Ở trong tủ..."
Tư Đồ Phong ngờ vực, muốn đi mở cửa tủ, tướng quân nhanh chóng cầm đại một bức tranh lên nói: "Người này hình như có chút quen mắt! Ai, đầu đau quá..."
Tư Đồ Phong vui vẻ, "Có nhớ được cái gì không?"
"Hình như có chút ấn tượng..." Tướng quân giả bộ nỗ lực nhớ lại, "Cô nương này là ai vậy?"
"Đây là nữ nhi của Tần thượng thư," Tư Đồ Phong giống như là nhớ ra cái gì đó, vỗ đùi nói, "đúng rồi, ngày Chức Nữ năm ngoái nàng còn thêu một cái túi thơm tặng ngươi, nhất định là nàng!"
Tướng quân: "..."
Tư Đồ Phong càng nghĩ càng thấy đúng, trong lòng vui vẻ, vỗ lên bả vai tướng quân nói: "Không sai được, nàng chính là người trong lòng của ngươi! Ha ha ha tiểu tử, ánh mắt của ngươi cũng không tệ lắm, cô nương này rất đẹp!"
Tướng quân không nhịn được hỏi: "Nếu như nàng thực sự là người trong lòng của ta, sao lại không đến tìm ta?"
"Người ta là một cô nương, sao có thể không ngại ngùng? Lại nói, mấy ngày nay vẫn luôn có người muốn kết thân với ngươi, nếu như nàng tới tìm ngươi, ngươi tin sao?" Tư Đồ Phong đã tính toán kỹ càng, "Như vậy đi, ta kêu người đến phủ thượng thư đưa thiếp mời, ngươi đi gặp cô nương kia, như vậy cái gì cũng rõ ràng rồi."
Tướng quân: "Hả?"
"Ta đi dặn dò người đây." Tư Đồ Phong nói đi là đi, một chút cũng không chờ đợi, còn chưa ra đến sân đã gọi người: "Tiểu Lục, Tiểu Lục..."
Tướng quân: "..."
Thẩm Mục đẩy cửa tủ bước ra, nhìn chân dung trên bàn không nói lời nào.
Y... Đang giận sao? Tướng quân có chút hốt hoảng nghĩ, thậm chí không hiểu sao lại muốn giải thích, "Những thứ này... Là cữu cữu của ta... Không phải ta..."
"Nàng không phải người trong lòng của ngươi..." Thẩm Mục đột nhiên nhẹ giọng nói.
"Hả?" Tướng quân hồ nghi nói, "Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi quen người trong lòng của ta?"
"Ta... Thật ra..." Thẩm Mục quyết tâm, ngẩng đầu lên nói, "Thật ra là ta!"
Tướng quân cho là y chưa nói xong, nhưng đợi nửa ngày cũng không có đoạn sau, không khỏi hỏi: "Ngươi... Muội muội ngươi? Không phải ngươi nói không có muội muội sao? Chẳng lẽ là tỷ tỷ?"
Thẩm Mục: "..."
Thực ra cũng không thể trách tướng quân sẽ nghĩ như vậy, trước khi gặp Thẩm Mục, hắn chưa từng động tâm với ai, cũng từng nghĩ đến tương lai sẽ lấy một nữ tử dịu dàng nhu thuận, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ bị một nụ cười của con mọt sách mê hoặc, từ đó nhớ mãi không quên.
Thẩm Mục có chút thất vọng, lắc đầu một cái muốn đi, tướng quân không cho, kéo cánh tay y lại hỏi: "Ngươi còn chưa nói xong mà, người trong lòng lão tử rốt cuộc là ai?"
Con mọt sách cúi đầu ủ rũ, "Nói ngươi cũng sẽ không tin..."
Tướng quân: "Ngươi không nói làm sao biết ta không tin?"
Thẩm Mục: "... Ta nói..."
Lúc này, Tư Đồ Phong hùng hùng hổ hổ bước vào sân, vẫn chưa thấy người đã nghe thấy ông vui cười hớn hở gọi: "A Việt, mau đổi bộ quần áo đẹp, Tần cô nương đang chờ ngươi ở bên hồ đấy..."
Tướng quân cả kinh, cuống quít nói với Thẩm Mục: "Không phải... Ta không có..." Lời còn chưa nói hết, Thẩm Mục giống như con mèo nhỏ đang hoảng sợ, ngay lập tức trốn vào trong tủ.
Tướng quân: "..."
Tư Đồ Phong mặt mày hớn hở, vào cửa liền thúc giục tướng quân nhanh chóng thay quần áo đến điểm hẹn, "Tần cô nương đúng lúc đang ở bên hồ ngắm cảnh đó, ngươi nhanh đi..."
Tướng quân: "... Cữu cữu, ta... Trong doanh trại còn có việc..."
Tư Đồ Phong: "Có việc cũng phải bỏ! Trước tiên phải ôm cháu dâu của ta về đây!"
Tướng quân: "Cũng không nhất định là cô nương đó..."
Tư Đồ Phong: "Thà giết lầm còn hơn bỏ sót!"
Tướng quân: ???
Tư Đồ Phong dặn đi dặn lại trên ngàn lần, rốt cục mới yên tâm trở về.
Tướng quân lo lắng đề phòng mà đi mở cửa tủ, nhìn thấy Thẩm Mục đang rũ mắt, yên lặng vùi mình vào trong tủ, biểu tình trên mặt cũng không thấy rõ.
Tướng quân không biết tại sao lại cảm thấy cực kì căng thẳng, bật thốt: "Thư ngốc, ngươi đi với ta!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...