Tâm tình thoải mái của tam hoàng tử Đông Lăng trong phút chốc liền gợn sóng.
Lý Trường Dữ cùng Tư Đồ Việt là một hội?!
Tên đó căn bản không muốn giết Tư Đồ Việt?!
Đầu phố, tướng quân ôm lấy vai Lý Trường Dữ, một đám người yên lặng rời đi.
Tam hoàng tử cực kì giận dữ.
Hợp tác chó má cái gì?! Đều là lừa gạt bản vương!
Đây chính là cái bẫy!
Tướng quân mang theo Lý Trường Dữ, đi đến một góc đường khác lại khách khí cáo biệt, sau đó lôi kéo Thẩm Mục bước đi.
Đám người đi cùng Lý Trường Dữ đầy bụng ngờ vực, "Công tử, cứ như vậy thả bọn họ đi sao?"
Lý Trường Dữ không nói một lời.
Mãi đến tận hai canh giờ sau, Lý Trường Dữ rốt cục có thể nói chuyện trở lại, tức giận đánh đập thủ hạ, "Vô liêm sỉ! Ta bị người ta điểm huyệt! Các ngươi vậy mà cũng không nhìn ra được sao?! Ngu xuẩn..."
Thẩm Mục cùng tướng quân đi ra ngoài thành, không nhịn được mở miệng hỏi: "Mới vừa nãy người âm thầm ra tay là?"
"Trần Diêm," Tướng quân giải thích, "trước đây khi còn ở trên núi hắn thường dùng mấy hòn đá để đánh chim bay cá nhảy, sau đó làm binh sĩ thì dùng để đánh người, đánh được một khoảng thời gian còn suy nghĩ ra một bộ đánh huyệt..."
Thẩm Mục gật gật đầu, lại kỳ quái nói: "Ngươi sau khi trở về... Hãy thay y phục đi..."
Tướng quân mờ mịt không rõ, "Tại sao lại đột nhiên muốn ta đi thay y phục?"
Thẩm Mục cắn môi dưới, "Ngươi vừa nãy... Ôm hắn..."
Tướng quân sửng sốt một phút, đột nhiên được mở cờ trong bụng, xoa xoa tay y hỏi: "Thư ngốc, ngươi ăn dấm sao?"
Con mọt sách còn không chịu thừa nhận, "Không phải..."
Tướng quân truy hỏi: "Vậy sao ngươi lại kêu ta đi thay y phục?"
"Bẩn..."
"So với bây giờ càng bẩn ta cũng đã mặc qua," Tướng quân cố ý nói, "trước đây, trong lúc phải đánh trận, mười ngày nửa tháng cũng không biết có thể đổi y phục một lần hay không..."
Thẩm Mục nói không lại hắn, lại không muốn thừa nhận ý đồ của bản thân, không thể làm gì khác hơn là mím môi bỏ đi.
Tướng quân không dám đùa dai nữa, cười khúc khích đuổi theo, mười ngón tay nắm chặt, dụ dỗ nói: "Được rồi được rồi, trở về ta liền thay..."
Ngày hôm sau, Lý Trường Dữ hai tay trống trơn đi gặp tam hoàng tử Đông Lăng.
Tam hoàng tử lạnh lùng hỏi: "Đầu của Tư Đồ Việt đâu?"
Lý Trường Dữ: "... Tối hôm qua, hắn chạy trốn rồi..."
"Há," Tam hoàng tử kéo dài âm thanh hỏi, "chạy trốn?"
"Điện hạ yên tâm," Lý Trường Dữ vội vàng nói, "Tư Đồ Việt vượt ngục, đã dán cáo thị truy nã khắp toàn thành rồi, tin rằng không lâu nữa sẽ có thể bắt được hắn!"
Trong lòng tam hoàng tử đang không ngừng mắng chửi Lý Trường Dữ vô liêm sỉ, chạy trốn? Tối hôm qua là ai đã ôm hắn như ôm huynh đệ tốt? Đánh cũng không nỡ đánh, còn dám nói muốn giết hắn?
Nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu tình gì, chầm chậm nói: "Nếu đã như vậy, chờ bắt được Tư Đồ Việt rồi nói sau."
Nguyên bản ước định của bọn họ là, đợi tướng quân chết rồi, Đông Lăng sẽ phát binh, thừa dịp quân đội Đại Ngu được điều ra biên cảnh ngăn địch, kinh thành hư không, thừa tướng sẽ dẫn binh tạo phản, đoạt lấy vương vị.
Bây giờ, tướng quân một ngày chưa chết, Đông Lăng cũng một ngày không chịu phát binh, Lý Trường Dữ có sốt ruột đến đâu cũng không làm được gì.
Hắn càng không nghĩ đến chính là, tối hôm đó, tam hoàng tử Đông Lăng mang theo người lén lút chạy trốn.
Tam hoàng tử bình sinh hận nhất những người dám lừa gạt hắn, huống chi là người liên hợp với Tư Đồ Việt lừa hắn.
Hắn không muốn trúng bẫy của bọn họ, vội vã mang người chạy suốt đêm, trên đường đi lại bị quân Bắc Nghiêu không biết đến từ nơi nào bắt được.
Đông Lăng đối với Bắc Nghiêu như hổ rình mồi, nhiều lần xuất binh quấy nhiễu.
Quân chủ Bắc Nghiêu sợ đánh không lại Đông Lăng, mới nghĩ ra chiêu muốn kết thông gia với Đại Ngu kia, mượn danh nghĩa kết thông gia để kết minh với Đại Ngu.
Tuy rằng cuối cùng thông gia không thành, nhưng minh lại kết rồi, dù sao kết quả giống nhau là được.
Vì vậy, dựa vào tin tức mà Đại Ngu truyền đến, nửa đường bắt được tam hoàng tử Đông Lăng.
Đến đây, Bắc Nghiêu cùng Đông Lăng chính thức binh khí đối mặt.
Mà trong kinh thành, Bắc Vũ Lăng vốn đã bị đâm đột nhiên khởi tử hoàn sinh, chỉ trích thừa tướng cấu kết với Đông Lăng mưu hại nàng, nếu không phải nàng lanh lợi giả chết, đã thật sự trở thành vong hồn dưới đao.
Triều đình nhất thời ồ lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...