Ngủ chung giường khổ như vậy đó.
Giang Lạc cam chịu chỉnh lại đầu tóc rồi ngăn cách hai người nằm hai bên bằng một cái chăn.
Một đêm vất vả trôi qua.
Sáu giờ sáng các thí sinh dự thi đều phải rời khỏi chỗ nghỉ.
Liêu Tư cứ rề rề rà rà, chờ đến khi hắn dọn dẹp xong thì trong gian nhà đã không còn ai nữa.
Hắn cũng không vội vàng cứ ung dung sắp xếp hành lý.
Sau đó lấy ra hai mươi túi ni lông to bằng lòng bàn tay và nhặt 'tóc' trên chăn của các thí sinh bỏ vào trong rồi lại viết tên lên từng túi một.
Hắn bỏ những cái túi này vào va li.
Cuối cùng lấy ra chiếc túi ni lông đã gấp gọn vào tối hôm qua.
Trong chiếc túi nilon nhỏ có một sợi tóc dài ngoằn ngoèo mà nơi đây chỉ duy nhất một người có mái tóc dài như vậy.
Liêu Tư tò mò hồi lâu mới tự hỏi nhỏ: "Hoa Ly, cậu nói xem tại sao hôm qua chủ nhân lại bắt tôi lấy tóc của Giang Lạc vậy?"
"Nếu cần tóc thì sáng nay nhặt chẳng phải được rồi sao?"
Ở đây không hề có ai ngoài hắn nhưng một giọng nói lạnh lùng vang lên trong không khí: "Làm sao tôi biết chủ nhân nghĩ gì chứ.
Nhưng chủ nhân đọc được suy nghĩ của cậu mà.
Sao cậu không hỏi ngài ấy luôn đi."
Liêu Tư cười nói: "Cậu cũng biết là chủ nhân có thể 'sử dụng' cơ thể tôi và biết tôi nghĩ gì.
Nhưng tối qua tôi tò mò cả đêm mà chủ nhân có trả lời câu nào đâu.
Nên mới hỏi cậu đó?"
Hoa Ly không muốn nói với với hắn về chuyện này nữa: "Cậu mà không ra ngoài là có người đến tìm bây giờ."
Liêu Tư từ từ thở dài rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Giang Lạc đang nghe các nhân viên giảng giải các công việc liên quan đến cửa thứ ba.
Nhân viên nói: "Trong khu rừng sâu này có một ngôi làng biệt lập tên là làng Thâm Thổ.
Nửa tháng trước cảnh sát nhận được điện thoại báo nguy từ làng.
Nhưng khi cảnh sát đến thì mới phát hiện ra ở làng Thâm Thổ không hề có sự tồn tại của điện thoại.
Sau khi điều tra làng Thẩm Thổ, cảnh sát phát hiện ra rằng nhiều năm trước đây ở làng này đã xuất hiện nhiều căn bệnh kỳ lạ.
Mỗi căn bệnh lạ sẽ khiến một nửa người ở đây chết.
Cho dù như vậy cũng không hề có ai bỏ đi khỏi làng.
Vài năm trở lại đây, làng Thâm Thổ đã không còn bệnh lạ nhưng điều kỳ quái vẫn còn xảy ra ——"
"Mỗi khi một người ở làng Thâm Thổ chết thì sẽ có một sinh mệnh mới ra đời thay thế.
Tổng số người trong làng chưa từng thay đổi trong vài năm trở lại đây."
Nhân viên nói tiếp: "Các thí sinh dự thi, tất cả những gì các bạn cần là giải được bí mật của làng Thâm Thổ và thành công sống sót."
Tiếp theo vẫn là một bản hợp đồng thỏa thuận miễn trách nhiệm nếu thí sinh tử vong.
Nhưng biểu hiện của mọi người còn nặng nề hơn nhiều so với lần trước.
Trên đường đến làng Thẩm Thổ, ô tô không lái được mà chỉ có thể đi bộ vào.
Trường Bạch Hoa và trường Sơn Hải đông người nhất, người của từng trường sẽ phân thành từng nhóm.
Những người tham ra riêng lẻ sẽ tự động thành một nhóm.
Nhưng có một người chẳng quan tâm đến ai, cứ tự cầm la bàn rồi tự vào rừng sâu.
"Người đó học ngành văn tinh ở Hà Tri." Liêu Tư chậm rãi đi đến cạnh Giang Lạc: "Cậu ta rất cô độc.
Nhưng tớ thì không, tớ có thể đi cùng nhóm các cậu mà nhỉ?"
Giang Lạc quay đầu nhìn về phía hắn, Liêu Tư cười nhẹ: "Mặc dù cơ thể tớ không khỏe, nhưng ít ra là người cản thi nên sẽ không liên lụy đến các cậu."
Thân phận của người cản thi thật sự rất bá đạo nơi này lại là Tương Tây, Giang Lạc không có lý do gì để từ chối Liêu Tư cả.
Cậu gật đầu, ra vẻ hỏi: "Mình tưởng người cản thi phải khỏe lắm chứ? Dù gì cũng đem xác từ nơi khác về quê nhà mà.
Trên đường trèo đèo vượt suối, đi bộ cả đấy."
"Bạn nói đúng." Liêu Tư bình tĩnh nói: "Mình học cản thi nhưng chưa bao giờ thực hành cả.
Bởi vì trời sinh mình ra đã kém cỏi, không thể vượt qua con đường xa thế được.
Nếu có thể mình cũng muốn thử cảm giác dẫn xác lắm chứ bộ."
Hắn than một câu: "Nhưng nếu mình muốn áp dụng những gì đã học chắc là phải thay một cơ thể khác mới được."
Sau khi Liêu Tư nhập đoàn thì cả nhóm cũng đi chậm lại.
Làng Thâm Thổ nằm sâu trong rừng rậm xung quanh bao bọc bởi núi, nói vắng vẻ lạc hậu quả nhiên không ngoa.
Quãng đường từ núi đi tới đầu làng dù chỉ mới đi một nửa nhưng Liêu Tư đã toát hết mồ hôi, mặt mày tái mét.
Khuông Chính và Lục Hữu Nhất thay phiên nhau đỡ hắn.
Ba tiếng sau, nhóm thiên tài cũng đến làng Thâm Thổ.
Đầu làng Thâm Thổ có một cây hòe cành lá xum xuê, dưới gốc cây đất bằng phẳng, tán cây rộng lớn che phủ cả khoảng đất phía dưới, gió thổi vi vu, lá cây uốn lượn.
Cả nhóm đi tới dưới bóng râm, gió mát phả vào mặt.
Liêu Tư dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, thở hổn hển.
Lục Hữu Nhất chọc ghẹo hắn: "Liêu Tư, cậu còn gà hơn cả Giang Lạc ngày xưa nữa."
Giang Lạc cười cười, ngửa đầu uống ngụm nước.
Lúc cậu thoáng ngước mắt lên thì thấy trên đầu Lục Hữu Nhất xuất hiện một đôi chân trần tím tái treo lơ lửng.
Cậu khựng người, ánh mắt nhìn chăm chú về phía đó.
Trên cây hòe xác của một người đàn ông treo cổ không rõ từ bao giờ, sợi dây thừng cũng mục nát từ lâu đang ở ngay phía trên đầu Lục Hữu Nhất.
Giang Lạc: "Lục Hữu Nhất..."
Cậu vừa thốt ra một tiếng, xác người đàn ông đã biến mất tăm không một chút dấu vết.
Giữa ban ngày ban mặt, cảnh tượng của cái xác dữ tợn kia cứ như ảo giác của Giang Lạc.
Lục Hữu Nhất nhìn cậu: "Sao vậy?"
Giang Lạc liếm đôi môi khô khốc: "Lại đây, đừng đứng ở đó."
Dù Lục Hữu Nhất không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời đi tới cạnh cậu.
Đến khi uống được nửa bình nước, hắn mới tò mò hỏi: "Cậu khoan nói, lúc nãy tớ cứ thấy da đầu ngưa ngứa, giống như có cái gì cào lên mà giờ tớ đứng đây không còn nữa á."
Giang Lạc không nỡ nói cho hắn biết rằng thật ra chạm vào đầu hắn là đôi chân của một người chết.
Chờ đến khi nghỉ ngơi xong, Giang Lạc liền hối mọi người rời khỏi tàng cây hòe.
Ở cổng làng, trưởng làng dắt theo con lão là Vương Tiền đến đón các thí sinh dự thi.
Thái độ của hai người họ cũng thường thường, theo như trưởng làng nói thì nhóm Giang Lạc là nhóm chậm nhất trong cả ba.
Song theo Giang Lạc thấy thì có lẽ trưởng làng không hề biết họ đến đây để khám phá bí mật trong làng, lão chỉ dẫn họ đi như những đoàn sinh viên du lịch bình thường khác.
Chắc bên phía cuộc thi đã cho làng Thâm Thổ không ít tiền, làng Thâm Thổ giao phòng cho họ.
Chỗ nghỉ phía ban tổ chức chuẩn bị có vẻ khá hơn hẳn.
Sau khi dắt họ đến chỗ nghỉ, trưởng làng lạnh nhạt nói: "Tối nay làng chúng ta có buổi hiến tế, các cháu có thể tham gia nhưng chỉ có thể đi theo phía sau chứ không được lên tiếng.
Nếu tham gia thì nhớ rõ rằng những người ô uế thì không được tham gia, không được nói xấu trong buổi hiến tế, không dùng tay chỉ lên bàn thờ và tay chưa rửa thì không được chạm vào thứ gì trên bàn."
Đây là những quy tắc thờ cúng cơ bản, họ đương nhiên hiểu chứ.
Nghe vậy họ bèn gật gù không thắc mắc gì nữa.
Trưởng làng hài lòng gật đầu, thái độ hiền hòa hơn: "Chỗ ta rắn, chuột, kiến côn trùng thì nhiều vô số kể nếu không có chuyện gì thì đừng lên núi.
Mà nếu lỡ bị cắn thì phải nhanh chóng báo cho ta."
Dặn dò xong, trưởng làng và người còn lại mới rời đi.
Căn nhà này chật kín thí sinh, trừ những người ở làng Hà Tri thì 21 người khác đều ở đây.
Từ Nham của Đại học Sơn Hải hơi do dự, đi tới hỏi: "Lúc mấy cậu vào làng có gặp được dân làng không?"
Giang Lạc gật đầu: "Gặp được vài người."
"Tôi vừa hỏi thăm trưởng làng, trong làng họ có 311 người." Từ Nham nói: "Giống như nhân viên đã nói, qua nhiều năm con số này chưa từng chênh lệch."
Nếu từ góc độ của trận đồ bát quái để phân tích thì là quẻ Cấn.
Cấn là núi ngụ ý bị hàng rào cản trở.
Giang Lạc híp mắt: "Tại sao cậu lại muốn nói tin này cho chúng tôi vậy?"
Bây giờ bất cứ ai cũng phải nghi ngờ.
Trong quá trình thi sao lại vô duyên vô cớ đi chia sẻ thông tin cho người khác chứ?
Từ Nham thì thầm: "Chúng tôi muốn cảm ơn cậu.
Cửa thứ nhất ít nhiều nhờ tin của cậu chúng tôi mới thăng cấp được..." Vẻ mặt của hắn mờ mịt: "Và thêm chuyện cậu phát hiện anh Bạch bị quỷ ám còn cứu anh ấy về nữa.
Nếu không chúng tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tham gia cuộc thi này."
Khi chắc chắn hắn không giả vờ, Giang Lạc mới cao giọng nói: "Chuyện nhỏ mà, đừng ngại."
Từ Nham lắc đầu: "Sau chúng tôi có manh mối nào cũng sẽ nói hết cho cậu.
Cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi thăng cấp và cảm ơn cậu vì đã cứu mạng anh Bạch."
Nói xong, sợ Giang Lạc từ chối nên ngay lúc cậu còn chưa phản ứng kịp thì hắn đã quay người đi mất.
Trác Trọng Thu bùi ngùi nói: "Lúc ở cửa thứ nhất, tên Từ Nham này phòng bị với chúng ta biết bao nhiêu."
Giang Lạc nghiêm túc nói: "Cái này gọi là ở hiền gặp lành đó."
Bọn họ về phòng cất hành lý, tranh thủ trời còn chưa tối đi dạo quanh làng Thâm Thổ một vòng.
Làng Thâm Thổ còn lớn hơn với so sự tưởng tượng của cậu.
Ngôi làng được bao bọc bởi hai ngọn núi cao, ôm lấy ngôi làng vào lòng.
Họ chia làm năm nhóm, xem thử hết hôm nay có thể tìm ra được bố cục của làng Thâm Thổ hay không.
Giang Lạc và Lục Hữu Nhất đi với nhau.
Trên đường họ gặp rất nhiều dân làng, dân ở đây cũng như dân ở những nơi khác chỉ có điều họ rất vui, gần như trên mặt ai cũng treo một nụ cười hạnh phúc.
Non xanh nước biếc, người già trẻ nhỏ đều có.
Thoạt nhìn nơi đây chẳng khác gì thiên đường hạ giới.
Lục Hữu Nhất nói: "Trông dân ở đây sống tốt quá ha."
Khi đang nói chuyện, bọn họ đã đi tới ven thôn.
Hai bên đều là cỏ dại, Giang Lạc đột nhiên nói: "Có gì đó không đúng."
Lục Hữu Nhất hỏi: "Không đúng chỗ nào?"
Giang Lạc chỉ vào ruộng rau giữa đám cỏ dại và nói: "Cậu xem thửa ruộng này hoa màu đều khô héo rõ là lâu ngày không được chăm sóc "
Lục Hữu Nhất vò đầu: "Lỡ chủ cái ruộng này lười quá thì sao?"
"Ở những vùng nông thôn, đặc biệt là những ngôi làng hẻo lánh như thế này thì hầu hết cơm ăn áo mặc, nhà cửa, phương tiện đi lại đều do họ tự lo liệu." Giang Lạc lắc đầu: "Khi nấu ăn thì ra ngoài hái hành nhổ rau vì vậy rau thường trồng ở sân nhà hoặc trước cửa nhà.
Còn không họ sẽ ra vùng ven trồng rau nếu trong nhà không đủ cung.
Cho nên họ phải chăm chỉ hơn chứ không thể lười biếng được với cả trồng rau mà không chăm bón thì trồng làm gì?"
Lục Hữu Nhất thấy cũng có lý: "Tụi mình về xem thử đi?"
Lần này trở về họ càng quan sát cẩn thận hơn.
Quả nhiên trước cửa mỗi hộ gia đình ít nhiều gì đều có một mảnh đất để trồng rau.
Có nhà chăm sóc cực kỳ cẩn thận lại có nhà để cây cối khô queo, hoa màu thưa thớt.
Không phải không có người cố ý để đồng ruộng khô héo, có kẻ chẳng màng đến sống chết của ruộng rau giống như chỉ có một lý do duy nhất là lười biếng.
Hai người men theo lối cũ đi về.
Lúc gần về tới nơi, bất ngờ có một bé gái áo đỏ lao ra từ ngã rẽ và xông về phía bọn họ.
Cú va chạm khiến cả hai lảo đảo choáng váng, may sao Giang Lạc kịp thời đỡ lấy cô bé.
Cậu bày ra khuôn mặt hiền lành chuyên lừa gạt người khác rồi cười tủm tỉm hỏi: "Cô bé nè, sao lại chạy nhanh như vậy?"
Bé gái áo đỏ thoạt nhìn khoảng 11-12 tuổi, cao tới hông Giang Lạc.
Em có mái tóc dài màu đen giống Giang Lạc tuy nhiên tóc mái hơi bẩn lòa xòa trên trán.
Khuôn mặt em lấm lem tro bụi và lá cây khô héo.
Đôi mắt em to tròn nhưng trống rỗng và thiếu sức sống, thoạt nhìn vô hồn như một con búp bê.
Bé nhỏ nói: "Em muốn tìm ba mẹ của em."
Lục Hữu Nhất nhiệt tình nói: "Ba mẹ của em ở đâu? Tụi anh đưa em đi."
Vừa dứt lời, một cặp vợ chồng chạy vội về phía cô bé.
Người phụ nữ vẫn còn mang tạp dề, người đàn ông đi dép lê.
Vẻ mặt như đang lo lắng lắm: "Tiểu Nha, sắp ăn cơm rồi mà con chạy đi đâu vậy?"
Mặt mũi hai người họ cũng có phần giống với cô bé khiến người ta chỉ cần nhìn quan là biết có quan hệ máu mủ với nhau.
Lục Hữu Nhất nói với cô bé: "Ba mẹ em tới rồi kìa."
Cô bé không thèm quan tâm, cứng đầu nói: "Em muốn tìm ba mẹ khác cơ."
Ba mẹ khác?
Không để Giang Lạc nghĩ nhiều thì hai vợ chồng đã chạy đến bên cô con gái nhỏ, cẩn thận dỗ dành cô bé.
Người mẹ nhẹ nhàng phủi vài chiếc lá khô trên người cô cồn người ba thì yêu thương xoa đầu.
Sau khi nói vài câu mới dắt cô bé đi về.
Rõ ràng họ rất thương cô bé, thậm chí có phần căng thẳng hơi quá.
Giang Lạc nhìn bóng họ xa dần, nhìu mày rồi về nhà cùng Lục Hữu Nhất.
Thoáng chốc những người khác cũng về.
Họ không có được tin tức nào có lợi chỉ đành chờ buổi hiến tế sẽ diễn ra tối nay.
Sáu giờ tối, con trai của trưởng làng là Vương Tiền đến đưa cho họ một chiếc mặt nạ vải che nửa dưới của khuôn mặt.
Trên mặt nạ thêu một đôi môi đỏ đang cười bằng kim chỉ.
Vải thô, hai bên may bốn sợi chỉ mảnh có thể thắt nút ở phía sau đầu.
Vương Tiền thúc dục: "Lúc hiến tế nhất định phải cười, nếu mấy cậu cười không được thì mang mặt nạ lên.
Đây là tập tục trong làng chúng tôi, mong các cậu tôn trọng."
Việc quan trọng phải nói ba lần nhưng chắc Vương Tiền phải nói đến năm lần liên tục.
Trước khi đi còn sợ họ quên nên bước nào bước nấy cũng đều lưu luyến.
Chờ hắn đi rồi, Giang Lạc mới đến trước gương mang mặt nạ lên.
Trong gương là nụ cười xiêu vẹo ngoác ra tận mang tai, thoạt nhìn khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Nếu nhìn nhiều lần còn làm cho người ta cảm thấy bản thân thật xa lạ và méo mó.
Giang Lạc tháo mặt nạ xuống, quay người bỗng nhìn thấy một khuôn mặt méo mó đang cười lớn.
Liêu Tư đứng sau cậu cười tủm tỉm, trên mặt là cái mặt nạ vừa khít với sống mũi.
Hắn nói với giọng run rẩy như đôi môi thêu đỏ rực không ngừng mấp máy: "Mặt nạ này thêu cũng chẳng có gì lạ."
Hay cho một người con trai ốm yếu mang khẩu trang lên chẳng khác nào tên biếи ŧɦái gϊếŧ người.
Giang Lạc nhíu mày lại: "Cậu tháo nó xuống được không?"
Liêu Tư ngoan ngoãn cởi xuống: "Hình như ở ngoài có tiếng nhạc."
Giang Lạc lắng tai nghe, đúng là ở ngoài có nhạc.
Bọn họ mang mặt nạ rồi ra cửa, thấy từng hộ gia đình trong làng cũng đi ra.
Đám đông đã xếp thành một hàng dài lắc lư theo điệu nhạc.
Trẻ em cười đùa lắc lắc đồ chơi trên tay còn người lớn trò chuyện với nhau nhộn nhịp.
Ai ai cũng cười không hề có ngoại lệ
Các thí sinh đi theo cuối đám đông.
Giang Lạc không muốn mang cái mặt nạ làm người ta rùng cả mình này thế là khóe miệng cong lên một nụ cười có lệ.
Đám đông đến trước nhà thờ tổ, bầu trời cũng dần tối sầm lại trở thành một rạng mây đỏ hồng.
Bàn thờ được đặt ở nhà thờ tổ.
Trong nhà thờ có rất nhiều đồ lễ, hoa quả, đầu heo và bánh mì như thờ một vị thần nào đó.
Trưởng làng sốt ruột đi tới đi lui trước bàn thờ, lão hỏi đứa con trai: "Thần công chưa đến à?"
Vương Tiền lau mồ hôi đầy đầu: "Chưa tới ạ."
Mặt trưởng làng lập tức méo xẹo, sự sợ hãi làm con ngươi lão như thắt lại: "Có phải chúng ta chuẩn bị thiếu gì không?
Giọng Vương Tiền run rẩy: "Không thể nào, con mang hết lên rồi mà."
Hắn vội vàng nhìn về phía bàn thờ: "Lư hương, giá cắm nến, bình hoa, tám loại cống phẩm, bát trà......!không thiếu thứ gì."
Trưởng làng xem qua từng cái một.
Sau khi xác định không thiếu gì rồi lão tự lẩm bẩm: "Chắc thần công có chuyện nên muộn, chúng ta chờ chút nữa đi."
Dân làng sau lưng Giang Lạc cười đến mức cứng cả mặt nhưng phía trước vẫn còn chưa bắt đầu hiến tế.
Bên ngoài cậu cười nhưng bên trong thì không, cậu nhìn sang bên cạnh thì thấy hơn phân nửa số thí sinh đã mang mặt nạ lên rồi.
Liêu Tư cũng đeo lên, hắn tò mò nhìn sang Giang Lạc: "Cậu không đeo hả?"
Giang Lạc lập tức đeo lên mặt mình: "Mọi người ai cũng xấu hết nên tớ cũng bớt được gánh nặng tâm lý."
Liêu Tư cười vài cái, lại thấp giọng ho khan, yếu ớt nói: "Nhiệt độ bắt đầu thấp rồi."
Đột nhiên phía trước vang lên tiếng hoan hô.
Giang Lạc nhìn lên trên đài, hóa ra là một người đàn ông mặc đồ đen và đội mũ trùm đầu màu đen bước ra từ sảnh nhà thờ tổ.
Người này đến cạnh trưởng làng rồi thì thầm gì đó với lão ta.
Trưởng làng gật đầu liên tục, sắc mặt cũng hồng hào hẳn ra, sự háo hức và nhiệt tình không thể nói thành lời.
Chờ người đàn ông đồ đen đó nói xong, trưởng làng quay người ấn tay xuống, nghiêm trang nói: "Hiến tế bắt đầu."
Buổi hiến tế này kết thúc nhanh chóng một cách bất ngờ.
Khi trăng còn chưa lên cao, trưởng làng đã tuyên bố giải tán.
Trước khi giải tán lão có nói một câu.
"Mai chính là ngày chọn người vào nhà thờ tổ." Trưởng làng cao giọng nói: "Dù có được chọn hay không cũng không ảnh hưởng đến việc thần linh quan tâm đến chúng ta! Tâm thành kính thì thần sẽ hiển linh.
Hàng năm tôi đều muốn nói lời này một lần, năm nay cũng không ngoại lệ nên mọi người đừng nóng vội! Tuyệt đối không được xảy ra tranh chấp! Xế chiều ngày mai lúc sáu giờ vẫn tập hợp ở đây.
Đã nghe rõ chưa?"
Dân làng cùng hô lên: "Nghe rõ rồi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...