Biên tập: Nguyệt Mẫn || Chỉnh sửa: Thỏ
Chính là Trì Vưu.
Giang Lạc rít một hơi thuốc, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại, khóe miệng thoáng hiện lên ý cười.
Khói thuốc che đi nụ cười ấy của cậu khiến tên ác quỷ hoàn toàn không nhận ra.
Sáng hôm qua khi 'chết đuối' Trì Vưu đập cửa phòng cậu, Giang Lạc đã đoán được mấy ngày gần đây Trì Vưu sẽ xuất hiện.
Sự cảnh giác trong lòng cậu vẫn chưa vơi đi, chỉ là không ngờ rằng Trì Vưu sẽ xuất hiện nhanh đến như vậy.
Không chừng đêm nay thôi cậu sẽ có thể mở được chiếc vòng âm dương này.
Giang Lạc nhíu mi lại chán ghét nói: "Tại sao lại là thầy."
Vẻ mặt này khiến cho tên ác quỷ cười thầm.
Sự căm ghét đang xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp không giống người phàm này của Giang Lạc.
Tên ác quỷ thích cậu như vậy, thậm chí còn cảm thấy vui sướng, khiến hắn trầm mê trong du͙ƈ vọиɠ tàn bạo.
Chiếc xe cứ im lặng chạy trên đường khuya, đêm đến xe trên đường ít hơn nhiều so với ban ngày.
Dường như tên ác quỷ rất chăm chú lái xe, ngoại trừ ngoại hình quá mức áp đảo thì tốc độ xe có thể giống y chang sách giáo khoa.
"Chẳng phải bạn Giang muốn gặp tôi sao?"
Nụ cười của ác quỷ càng lúc càng đậm, tây trang của hắn không có một nếp nhăn, từ chân đến ống tay áo đều rất hoàn mỹ không có một khuyết điểm nào.
Dây chuyền bạc trước ngực hắn khẽ rung nhẹ, ám văn hoa hồng theo cử động của hắn mà ẩn hiện như thủy triều lên xuống.
Vẻ ngoài mê hoặc bên trong điên loạn.
Trang phục chỉnh tề như thể chuẩn bị cho một cái chết thật long trọng.
Ác quỷ đưa ngón tay lên, thuận thế gõ vô lăng, mơ hồ nói: "Bạn Giang này, nghe nói em chết vì tình."
"Chết đuối nhỉ?" Ác quỷ nhếch môi cười, chậm rãi nói: "Chết như vậy, có phải là quá nhẹ nhàng rồi không?"
Dưới lớp da của Giang Lạc từng cơn kíƈɦ ŧɦíƈɦ với cuộc chiến cân não này, cậu hỏi ngược lại: "Vậy chết thế nào mới không nhẹ nhàng?"
Nụ cười mang theo vẻ khiêu khích, ánh mắt đó của cậu như chế giễu một tên ác quỷ áo mũ chỉn chu này: "Giống như thầy, bị người ta gϊếŧ trong im lặng à?"
Cảm giác đối kháng bùng lên trong khoang xe nhỏ hẹp, nhạc cũng chuyển sang một bài hát khác.
Nhạc điệu vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ vang lên, đó là bài 'Vụ án gϊếŧ người ở Bishop', cao trào của bài nhạc khép lại cũng là lúc chiếc xe phóng thật nhanh hệt như lao thẳng xuống địa ngục.
Chàng trai tóc đen ngắm nhìn phong cảnh lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt càng lúc càng rực sáng.
Ánh đèn mở ảo bên đường đôi lúc sẽ lướt qua khuôn mặt của cậu, từ giữa lông mày cho đến chiếc mũi cao thẳng, rọi lên cả đôi môi đỏ thắm.
Linh hồn đang thiêu đốt, trái tim tại đánh trống reo hò, thanh niên tóc đen cười giống như mê hoặc trái tim của con người và ma quỷ.
Trong bóng tối xuất hiện một bàn tay được tạo bằng sương mù đen đặc, ngả ngớn nâng mái tóc đen của chàng trai lên, sau đó vuốt ve phần gáy yếu ớt nhất của cậu, ác quỷ chống tay trái nghiêng đầu nhìn cậu nói một cách mập mờ rằng: "Trông em có vẻ rất vui mà."
Giọng điệu của hắn kéo dài ra: "Là do hủy được con rối của tôi, hay là muốn tôi ban cho cái chết?"
Giang Lạc hút xong một điếu thuốc, dụi tắt đi rồi cười khẩy trả lời: "Chết thì chết thôi, làm gì mà lắm lời thế."
Ác quỷ nhíu mày: "Em không sợ?"
"Sợ thì có sợ, nhưng mà..."
Giang Lạc nhìn cầu treo ở phía trước, mắt lóe lên một cái, đột nhiên cậu vùng dậy đè lấy con quỷ ở ghế lái.
Động tác của cậu rất dứt khoát, đôi mắt như lấp lánh ngàn vạn sao trời.
Giang Lạc tóm lấy cổ áo ác quỷ rồi kéo nó tới trước mặt mình, ý cưới không nguôi: "Có thể kéo thầy chết theo vậy cũng đáng giá mà."
Ác quỷ bị cậu tóm cà vạt kéo tới trước mặt, đôi mắt điên cuồng không khác gì nhau, mũi chạm mũi, thế mà ngoài dự đoán hắn lại cười: "Nói sao nhỉ?"
Giang Lạc giật nhẹ môi, hai tay ghìm chặt tay ác quỷ, cả người dựa sát lên thân hắn.
Cậu hạ chân xuống, đè lên đôi chân săn chắc của ác quỷ rồi tới đầu gối, bắp chân, sau đó chuẩn xác đạp lên chân ga.
Cậu đạp mạnh chân ga không một chút do dự.
Chiếc xe ưu việt phóng vụt đi như một mũi tên, tay lái bị đánh loạn rồi lao thẳng xuống dòng sông dưới cầu.
Tốc độ nhanh như vậy lại càng dễ kíƈɦ ŧɦíƈɦ adrenalin của đàn ông.
Giang Lạc trấn áp ác ma giống như đem cái chết đặt lên bản thân mình, cậu cười hết sức thoải mái: "Bất ngờ không nào?"
Chiếc xe phóng vụt vào lòng sông.
Chuông báo động trong xe vang lên chói tai, đáy sông tối đen và bẩn thỉu.
Dòng nước tràn vào trong xe, cánh cửa bị sức ép của nước từ bên ngoài không thể mở ra được nữa.
Cảm giác trơ mắt nhìn bản thân bị mắc kẹt trong xe thật sự không hay chút nào.
Tên ác quỷ mắc kẹt cùng Giang Lạc cũng thoáng lặng im, lầm bầm và thở dài: "Lúc nào em cũng cho tôi nhiều bất ngờ."
Nước sông ngập đến nửa người Giang Lạc và ác quỷ, cả bộ đồ cao sang quý phái của hắn cũng thành vải vóc dưới nước bùn.
Ác quỷ giơ tay lên, dễ dàng thoát khỏi trói buộc của Giang Lạc.
Hắn không ngại nước bẩn sắp ngập lên người mình mà vòng tay qua Giang Lạc, kéo cậu vào trong ngực, dùng cánh tay bắt giữ lấy và ép cậu nằm trong tình thế chắc chắn phải chết.
Hắn cười cực kỳ thích thú: "Để tôi xem xem, em có thể làm được gì nữa."
Mặt Giang Lạc bị áp vào lồng ngực tên ác quỷ, những chiếc cúc vàng sẫm lạnh lẽo trên bộ đồ của hắn dán vào mặt cậu.
Hành động này của tên ác quỷ như muốn nói rằng Giang Lạc đã mất đi đường lui.
Nhưng nếu đã không còn cách nào mở ra chiếc vòng âm dương này, thì không cần đường lui cũng chẳng vấn đề gì.
Nước sông đã tràn vào gần hết trong xe, sắp sửa ngập đến cằm của Giang Lạc.
Giang Lạc bật cười, cậu ôm lấy tên ác quỷ không một chút khách khí giống như thật sự muốn chết cùng với hắn.
Một người một quỷ ôm nhau dưới dòng nước lạnh lẽo, suy nghĩ muốn gϊếŧ chết đối phương cứ giằng xé rồi cuốn lấy nhau.
Cái ôm này nguy hiểm, đẫm máu và nhất định không có lấy một chút dịu dàng.
Chẳng mấy chốc, dòng nước đục ngầu đã ngập qua đỉnh đầu của Giang Lạc, qua chóp mũi của ác quỷ.
Rõ ràng rằng ác quỷ sẽ không chết, dòng nước này không thể gây rắc rối cho hắn được, hắn cúi đầu nhìn mái tóc bồng bềnh của người con trai trong lòng.
Khuôn mặt của người con trai tóc đen này trắng nõn.
Cậu đang gắng gượng trong lồng ngực hắn, khuôn mặt đó được pha trộn giữa sự kiêu sa và phách lối với nhau.
Cho dù là hiện tại cũng không hề có một chút gì gọi là hối hận.
Mặc dù trong mắt hắn ý định tự sát để trả thù của cậu thật là ngu xuẩn nhưng khóe miệng tên ác ma vẫn mỉm cười, chậm rãi quấn một lọn tóc đen của cậu.
Hắn thầm chờ mong, người con trai này có thể mang đến cho hắn điều bất ngờ như thế nào nữa?
Giang Lạc đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Ngạt thở, lồng ngực khó chịu.
Giang Lạc không quan tâm cảm giác này, cậu tập trung tinh thần vào vòng âm dương.
Những suy nghĩ ồn ào cứ thoáng qua, cuối cùng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất đọng lại dần trở nên rõ ràng và kiên định hơn —— Cậu phải trở nên mạnh mẽ.
Cảm giác huyễn hoặc lại đến.
Trong dòng nước mờ ảo lúc sáng lúc tối, vòng âm dương trên tay Giang Lạc lóe lên những tia sáng vàng yếu ớt.
Nhịp tim của người con trai này càng lúc càng chậm lại, sức sống dần dần mất đi trong chính con người cậu.
Hứng thú trong ánh mắt của tên ác quỷ dần trở thành tiếc nuối, hắn buông tóc của Giang Lạc ra rồi bóp lấy cổ cậu.
Bàn tay hắn từ từ dùng sức.
Thật đúng là đáng tiếc, lúc đầu hắn muốn chơi đùa thật từ tốn với Giang Lạc để người con trai này khóc lóc trong tuyệt vọng.
Nhưng cuối cùng cậu lại ngã gục trước sự bức ép của hắn.
Để đảm bảo hắn có được sinh mệnh của Giang Lạc, hắn phải ra tay trước khi Giang Lạc chết.
Bàn tay dần dần nắm chặt.
Trên khuôn mặt người con trai tóc đen xinh đẹp dần trở nên xám xịt thiếu sức sống.
Tên ác quỷ nở một nụ cười đáng tiếc.
Nụ cười này là giả dối, lạnh lùng rồi mau chóng trở nên nhạt nhẽo.
Giống như hắn ném đi món đồ chơi đã hỏng, ánh mắt dần dần lạnh như băng.
Nhưng bàn tay đang nắm chặt đột nhiên bị một bàn tay khác cầm lấy.
Đột nhiên Giang Lạc mở mắt sáng tỏ nhìn thẳng vào hắn.
Khóe miệng đỏ thắm của cậu cong lên giống như một con quỷ nước, lạnh lùng làm khẩu hình với ác quỷ.
Ác quỷ nhận ra câu nói này.
Giang Lạc đang nói: "Thầy chết chắc rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...