Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!


Trong trí nhớ của nguyên thân cũng chưa từng nhìn thấy đám sương đen nào như thế cả.
Giang Lạc ghi nhớ chuyện này trong lòng rồi cậu bước đi theo ông chủ đến căn phòng Người đẹp ngủ trong rừng.
Đây là căn phòng ba người, ba chiếc giường lớn nằm chính giữa gian phòng, phong cách trang trí đầy mộng mơ thiếu nữ.

Ở góc tường đặt một chậu cây xanh tốt, xây cửa sổ phía tây vừa đúng phía tránh được hướng cửa xấu* ở bên ngoài.
*Gốc là hướng cửa sát khí mang vận xui xẻo
Ông chủ đứng cạnh cửa trông có vẻ hơi e dè khi nhìn căn phòng, giống như quái vật bên trong sẽ nuốt chửng lấy ông.
“Một tháng trước, ba người mất tích đã đặt phòng này.

Đó là ba cô nữ sinh chơi khá thân với nhau còn đang đi học.

Trước khi camera mất tín hiệu vẫn còn ghi lại thời điểm ba cô gái về phòng nghỉ ngơi, chúng tôi mở cửa ra kiểm tra thì ba người họ đã biến mất.”
Ông chủ rùng mình hai lần, đôi mắt lộ rõ sự hoảng sợ: “Hai cậu trai ở phòng bên có thể làm chứng, đêm đó ba cô gái ấy không hề ra ngoài, chuẩn bị đi ngủ còn chúc hai người đó ngủ ngon mà.

Sau khi chúng tôi phát hiện không thấy họ đã nhanh chóng báo cảnh sát, tìm khắp nơi trong khách sạn này rồi nhưng không thể tìm thấy ba cô gái ấy ở đâu.”
Ba người im lặng nghe, Diệp Tầm hỏi: “Chú có phát hiện gì ở trong phòng không?”
“Không có.” Ông chủ rút một điếu thuốc ra rít một hơi mới dần dần bình tĩnh lại: “Chỉ khi bên tôi dọn dẹp mới thấy vài sợi tóc ở trên giường, chứng tỏ đã có người từng ngủ ở trên.”
Hơn nữa, ba cô gái đó giống như chưa từng đến đây.
Lúc ông chủ nhắc đến chuyện này cả người ông cứ run lên không ngừng, khó chịu như có rận bò bên trong: “Bắt đầu từ một năm trước, đột nhiên việc kinh doanh của bên tôi tụt dốc không phanh, khách càng ít dần, phàn nàn nhiều hơn.

Khách nào từng tới đây ở kiểu gì cũng sẽ bị một vài bệnh vặt, không nặng nhưng nó tà ma quá.

Chẳng những thế nửa đêm họ còn nghe thấy tiếng đập của quả bóng da ngoài hành lang, cậu nói xem ai mà nửa đêm không ngủ đi đập bóng chứ? Trước đó có người khách tò mò, hơn nửa đêm không dám mở cửa ra xem nên nằm sát khe cửa nhìn ra ngoài, thế mà thấy một cái đầu người lăn trên mặt đất!”
Mặt ông ta trắng toát: “Tôi, tôi không biết người khách đó nhìn thấy thật hay không, nhưng tôi chưa thấy bao giờ…”
Diệp Tầm nghe xong, dẫn đầu vào phòng xem thử.

Đầu tiên nhìn vào nhà bếp và nhà vệ sinh, thân là một kẻ cũng hơi tay ngang nên Giang Lạc quyết định đi theo sau lưng Diệp Tầm, sau khi nhìn quanh khắp nơi Giang Lạc mới tò mò hỏi: “Cậu phát hiện cái gì chưa?”
Lục Hữu Nhất lắc đầu: “Tôi chẳng nhìn ra được gì.

Diệp Tầm, ông thì sao?”
Dường như Diệp Tầm đang cân nhắc điều gì đó, thản nhiên nói: “Nửa đêm tới coi lại đi.”
Lục Hữu Nhất đưa tay tính toán một lát, đột nhiên biểu cảm không khỏi trở nên khó coi.

Hắn thì thầm: “Ba cô gái mất tích này lành ít dữ nhiều.”
Thật sự Lục Hữu Nhất đã tính ra quẻ ‘đại hung’, ba cô gái kia khả năng cao là đã chết.
Giang Lạc và Diệp Tầm đều im lặng.
Ông chủ không nghe rõ Lục Hữu Nhất nói gì, nghe Diệp Tầm nói nửa đêm sẽ quay lại nên vội vàng bảo: “Giờ tôi dẫn các cậu đi dùng cơm trước, phòng cũng đã chuẩn bị xong rồi, chờ khi nào dùng bữa xong tôi sẽ dẫn các cậu đến chỗ nghỉ nhé.”
Diệp Tầm ra ngoài đầu tiên: “Ăn cơm thì được nhưng phòng thì không cần đâu ông chủ ạ, tối nay chúng cháu sẽ ở đây.”

Ông chủ nhìn cậu ta cực kỳ nể phục, quả nhiên là một con người sống hơn tám mươi năm nuốt vô số quỷ hồn, ông đồng ý: “Được được được, để tôi đi nhờ người đến thay ga giường cho các cậu.”
Nhìn Lục Hữu Nhất có vẻ rất giàu, Diệp Tầm cũng không kém cạnh, nhưng dáng vẻ lúc ăn cơm thì chẳng khác gì dân chạy nạn, miệng ăn như hổ đói, tay quét đến đâu là cạn đồ ăn đến đó.

Giang Lạc nhìn hai người ăn mà không thể không ăn thêm một chén, chống cằm lên bàn nhìn.
Cậu đã ăn xong nhưng hai người kia thì chưa ăn no, Lục Hữu Nhất ném cho cậu một ánh mắt ghét bỏ: “Giang Lạc, sao ông ăn ít thế.”
Giang Lạc giơ ba ngón tay lên: “Ba chén rồi.”
Diệp Tầm cầm chén cơm ngẩng đầu lên: “Cậu no rồi á?”
Giang Lạc gật đầu.
Diệp Tầm đưa thỏ bông sang cho cậu: “Ôm Tiểu Phấn hộ tớ một chút.” Chú thỏ hồng trông giống như một đứa trẻ ba tuổi bình thường, chỉ bằng một nửa người lớn.

Giang Lạc ôm thỏ bông vào trong ngực, chợt nhớ tới ông chủ kia nên hỏi đùa: “Có cần phải chú ý gì không?”
“Hửm?” Hình như Diệp Tầm nhớ đến chuyện gì đấy ngẩng đầu lên rồi nói: “Đừng để Tiểu Phấn ăn cái gì là được.”
Gấu bông thì ăn được gì ta, Giang Lạc hơi ngờ ngợ nhưng vẫn gật đầu, nắm lấy tay thỏ bông quơ quơ với Diệp Tầm: “Biết rồi.”
Một lúc lâu sau, bà lão cũng ôm cháu trai tới ăn cơm.

Giang Lạc liếc mắt nhìn sang, đứa bé đang ngồi trên bàn ăn ngấu nghiến mấy quả trứng gà, tướng ăn rất dữ tợn, vụn cơm còn vương vãi lên mặt.
Giang Lạc dời tầm mắt xuống dưới, cậu vẫn thấy một đám sương mù đen ngòm trên cánh tay ngấn mỡ của đứa trẻ.
Màn sương đen đặc đó khiến Giang Lạc cảm thấy không ổn lắm, cậu ôm con thỏ bông tò mò đi qua ngồi bên cạnh đứa nhỏ.
Bà lão còn đang bón đứa bé ăn cơm, mặt mày hiền lành vui vẻ, bà chậm rãi nói: “Ăn nhiều nha, ăn nhiều mới ngoan này.”
Đứa bé say sưa ăn cực kỳ giống Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm.

Nhưng Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm là người trưởng thành còn cổ họng của trẻ con thì thường rất nhỏ, ăn như vậy mà không có vấn đề gì ư?
Đứa bé cầm lấy quả trứng gà bà đã bóc vỏ trong tay, thịt trên mặt rung rung khiến Giang Lạc không khỏi nhớ đến những con lợn đang chờ được giết thịt trong chuồng.
Cậu quay sang nói với bà lão: “Bà ơi, bây giờ hai bà cháu mới ăn trưa đấy à?”
Bà lão phản ứng một lúc rồi mới đờ đẫn nói: “Cơm trưa hả, ăn rồi chớ! Thằng cháu bà lại đòi ăn thêm.”
À, là bữa xế.
Đứa bé đã ăn no và trượt xuống ghế: “Bà ơi, cháu đi chơi một xíu!”
Bà lão nói ừ rồi cười híp mắt nhìn đứa bé chơi trên cát.

Khuôn mặt bà tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ, giống như chỉ cần như cháu mình như vậy là đã quá thỏa mãn rồi.
Giang Lạc hỏi vu vơ: “Bà ơi, để trẻ con ăn nhiều trứng gà quá không tốt lắm đâu nhỉ?”
Bà lão khoát tay: “Có sau đâu mà, thích thì để nó ăn.

Cháu xem thằng bé khỏe chưa kìa… trắng trẻo mập mạp.”
Giang Lạc nói chuyện với giọng điệu thường ngày: “Thành tích của em nó sao bà ha?”
“Thành tích?” Bà lão bối rối một lúc rồi mỉm cười: “Cũng thường thường thôi.

Thành tích không quan trọng, trắng trẻo mập mạp mới quan trọng nhất, ăn được là phúc đức rồi.”
Giang Lạc nở nụ cười: “Bà nói phải ạ.”

Một lúc sau, bà lão run rẩy đứng dậy đi vào bếp lấy thức ăn, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình: “Mình phải chuẩn bị cho cháu ăn chút gì thôi, cháu mình lại sắp đói bụng nữa rồi…”
Sau khi bà lão đi khỏi, xung quanh chỉ còn lại Giang Lạc và đứa bé trai.
Giang Lạc lấy trong túi ra một viên kẹo, cho vào miệng, nước đường tan chảy bên trong.

Cậu cắn ‘rốp’ một tiếng nát cục kẹo, đứa bé đang ngồi phịch trên cát bị thu hút bởi âm thanh của viên kẹo này, nó chạy đến trước mặt Giang Lạc, nuốt nước bọt đầy vẻ thèm thuồng.
Giang Lạc lại lấy ra một viên kẹo khác rồi lắc lắc trước mặt thằng bé: “Nhóc con, em muốn ăn kẹo không?”
Đứa nhỏ gật đầu thật mạnh.
Giang Lạc cười đến híp cả mắt, nhẹ giọng dỗ dành: “Muốn ăn thì phải hứa với anh một chuyện nha.”
Đứa nhỏ: “Dạ ~”
Giang Lạc rót một ly nước thật đầy cho thằng bé, giống hệt như sói xám khoác lên mình quần áo của bà ngoại: “Em uống xong ly này rồi hứa với anh đêm nay trước khi ngủ đừng đi vệ sinh, được không?”
Đứa nhỏ khó xử cắn cắn ngón tay: “Mắc tè khó chịu lắm.”
Giang Lạc lại lấy thêm một cục kẹo nữa.
Mắt đứa bé sáng bừng lên, ôm ly nước uống hết, thấy chiếc bụng nhỏ phồng lên, nó còn ợ thêm một cái.
Giang Lạc đưa kẹo cho đứa bé rồi vui vẻ quay lại ngồi vào bàn Lục Hữu Nhất, thuận miệng hỏi: “Có phải nước tiểu trẻ em thì tránh được ma quỷ không?”
Lục Hữu Nhất nói: “Được chứ, đừng nói là tránh ma tránh quỷ, nó còn làm thuốc nữa cơ, có thể luộc trứng gà, ông chưa ăn trứng gà luộc nước tiểu à?”
Giang Lạc lại tiếp thu thêm kiến thức mới.
Cơm nước xong ba người trở về phòng Công chúa ngủ trong rừng.

Bây giờ vẫn chưa đến nửa đêm, Lục Hữu Nhất mở ti vi xem phim thần tượng, Giang Lạc và Diệp Tầm vừa về là nghỉ ngơi luôn.
Cuối cùng Giang Lạc cũng có thời gian sắp xếp lại ký ức của nguyên thân.
Cậu lướt qua đoạn ký ức lúc nguyên thân giết chết Trì Vưu mà không khỏi mỉm cười.
Cái chết của Trì Vưu, quả nhiên có chỗ đáng ngờ.
Đây là một chuyện tốt, chỉ cần có một chút gì đó đáng ngờ, kiểu gì Giang Lạc cũng sẽ tìm ra tận gốc rễ để kẻ đó ôm tiếng oan thay cho cậu.

Tất nhiên, nếu không có điểm đáng ngờ nào thì tục ngữ cũng đã nói, không có đường thì tự tạo đường, không có cơ hội thì tự tạo cơ hội đấy thôi.
Không có gì đáng ngờ vậy cậu sẽ cho nó một chút đáng ngờ nha.
Trong trí nhớ của cậu, Trì Vưu vốn là linh thể trời sinh, mang trong mình tư chất trời ban vượt trội hơn hẳn.

Toàn bộ người trong giới huyền học ai cũng từng nghe thấy tên nhưng lại chưa bao giờ thấy mặt.

Trì Vưu là người thừa kế cuối cùng của dòng họ Trì, còn rất trẻ tuổi nhưng đã trở thành người nắm quyền của cả gia tộc.

Cuộc sống như vậy giống như mọc một cái gai trong mắt người khác, chỉ vì được sinh ra như thế mà lấn át luôn cả những người có cuộc sống vất vả, những kẻ khổ cực học tập.
Chính vì nguyên thân ghen ghét cái tư chất trời sinh đó của Trì Vưu, ghen ghét đến mức đôi mắt như sắp rỉ máu.
Nếu tư chất của mày có thể cho tao thì tốt biết mấy —- nguyên thân đã nghĩ như vậy, nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.
Mặc dù nguyên chủ có căm ghét Trì Vưu đến mấy thì ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có gì.


Nhưng một tuần trước khi Trì Vưu chết, nguyên chủ đã tình cờ nhìn thấy một cấm thuật ở trên mạng.

Cấm thuật là một phương pháp tà ác có thể đưa linh hồn của người khác vào cơ thể của chính mình, không chắc chuyện đó là thật hay giả, nhưng nguyên chủ càng xem linh hồn của cậu ta càng bồi hồi, cuối cùng không chống lại được sự hấp dẫn của nó, quyết định tước đoạt linh thể của Trì Vưu.

Cậu ta làm theo tất cả những gì cấm thuật chỉ, nhưng khi Trì Vưu chết trong cấm thuật đó —– linh hồn sau khi chết đồng thời bị ngũ mã phanh thây, da thịt nát bét hết cả.
Lúc đầu nguyên chủ vẫn không sao, nhưng nào ngờ lại chọc phải một tên ác quỷ điên loạn.
Nguyên chủ chính là hung thủ đã giết chết Trì Vưu, nhưng con dao trong tay cậu càng giống hung thủ thật sự hơn.

Hung thủ cầm đao giết người, liệu nó có khả năng là dao quỷ không?
Được thôi, coi như dao có tội đi, vậy dao có thể tìm tới hung thủ thay cho người bị hại, có thể trả lại được hay không?
Giang Lạc sờ sờ mặt, nghĩ thầm, nếu mình là Trì Vưu mình chắc chắn sẽ không đổ tội cho con dao đáng thương này.
Sắc trời nhá nhem, mặt trời xuống núi.
Giang Lạc không suy nghĩ vớ vẩn nữa mà xuống giường mở cửa.

Lục Hữu Nhất ở phía sau ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt phức tạp nói: “Giang Lạc, hèn gì tình cảm của anh Trì Vưu đối với ông lại sâu nặng đến thế.”
Người con trai vừa mới xuống giường mái tóc đen còn rối bời, đôi gò má như ửng hồng, môi vì thiếu nước mà đỏ lên, môi hồng răng trắng xinh đẹp khó lòng tả được.

Chỉ một người như cậu tồn tại thôi cũng có thể khiến cho trăm hoa đua nở từng khóm hoa rộn ràng.
Xinh đẹp.
Sự xinh đẹp thuộc về một người con trai.
Dù tính cách Giang Lạc có xấu xa ngu ngốc cỡ nào, chỉ cần khuôn mặt này thôi là đủ khiến Trì Vưu yêu cậu.
Giang Lạc vân vê sợi tóc, nghe lời ca ngợi đó của hắn nên cười xòa: “Bây giờ chúng ta bắt đầu bắt quỷ được chưa?”
Diệp Tầm cũng lục đục: “Tôi đang chuẩn bị đồ đây.”
Một chiếc bàn dài hình chữ nhật được kê dựa vào bức tường phía Bắc, giữa bức tường được treo một chiếc gương hình vuông lớn.

Trên chiếc bàn màu nâu có một bát cơm trắng và một ít nhang chưa thắp.
Lần đầu tiên Giang Lạc thấy cảnh này nên rất phấn khích.

Cái gì cậu cũng hỏi, Diệp Tầm cũng kiên nhẫn trả lời cậu từng cái một, chờ đến khi chuẩn bị xong, Diệp Tầm nhìn đồng hồ rồi nói: “Đợi tới giờ Tý.”
Giờ Tý là mười một giờ đêm đến rạng sáng, thời gian đó âm khí mạnh mẽ nhất, Giang Lạc gật đầu rồi hỏi tiếp: “Tại sao lại treo tấm gương ở giữa vậy?”
“Gương là nơi tích tụ âm khí, có thể chiếu hình của tà ma.” Diệp Tầm nói: “Nếu ở đây thật sự có thứ dơ bẩn thì âm khí sẽ tràn ra từ trong tấm gương này, lúc đó chúng ta cứ đến nơi âm khí tụ lại là được.”
Giang Lạc có tới mười vạn câu hỏi vì sao: “Ủa vậy sao không dùng la bàn?”
Diệp Tầm đưa la bàn sang cho cậu nhìn, chỉ thấy kim trong la bàn quay loạn khắp nơi, không thể nào chỉ rõ ràng phương hướng.

Diệp Tầm nói: “La bàn đã bị nhiễu loạn bởi từ trường ở đây, quanh khu vực khách sạn này không dùng được.”
Giang Lạc như hiểu ra.
Thời gian nói nhanh thì cũng nhanh, thấm thoát đã sắp đến mười một giờ khuya.
Đường vành đai 3 phía Bắc chỉ có thưa thớt vài ngọn đèn, bên ngoài tối đen như dội một lớp mực lên cửa sổ.

Ánh đèn nhạt nhòa chiếu vào phòng, Lục Hữu Nhất cứ ngồi quay ngang quay ngửa, đột nhiên đứng lên nói: “Tớ đi vệ sinh, có ai đi chung không?”
Diệp Tầm ôm thỏ bông đứng dậy: “Tớ cũng đi.”
Giang Lạc rất thạo mấy bộ phim kinh dị nên không chịu ở một mình: “Ké với ké với.”
Ba người con trai cùng chen chân xếp hàng đi vệ sinh.


Thật sự Lục Hữu Nhất chịu không nổi nữa, xông vào nhà vệ sinh trước rồi đóng cửa lại, nửa phút sau, đột nhiên hắn sợ hãi kêu lên: “CÁI ** MÁ!”
Giang Lạc và Diệp Tầm liếc nhau: “Lục Hữu Nhất?”
Lục Hữu Nhất mở cửa, hốt ha hốt hoảng nói: “Má nó, mấy ông xem cái gì đây này?”
Hai người tới xem thử, thấy thứ gì đó bọc trong túi nhựa trắng ở bồn cầu, nhìn sơ qua giống như là tiền.
Lục Hữu Nhất để xuống đất mở ra xem, bên trong không phải tiền nhân dân tệ mà là tiền âm phủ.
Da gà da vịt Giang Lạc nổi hết cả lên: “Trong nhà vệ sinh có tiền âm phủ, là sao?”
“Chắc chắn không phải do chủ ở đây bỏ vào.” Lục Hữu Nhất chạy đi rửa tay cho bớt xui, một lời khó nói hết: “Bỏ tiền âm phủ vào bồn cầu… quá là tuyệt vời luôn.

Nhà vệ sinh là nơi dơ bẩn nhất, vì là nơi ẩm ướt nên âm khí lại càng nặng, bồn cầu càng thêm bẩn.

Để tiền âm phủ trong bồn cầu không phải muốn loại bỏ vận xui của mình, mà là muốn xóa bỏ vận may của người khác.”
“Từ một năm trước việc kinh doanh ở khách sạn 129 bắt đầu tụt dốc, có liên quan đến cái này không?” Giang Lạc sờ sờ rồi hỏi.
“Có thể lắm.” Lục Hữu Nhất lập tức đồng ý với cậu: “Chờ mai chúng ta sang bồn cầu những phòng khác xem có tiền âm phủ không.”
Sợ bóng sợ gió một trận, Lục Hữu Nhất rửa tay xong thì ra ngoài với Giang Lạc.

Lục Hữu Nhất còn hơi sợ hãi nên một hai đòi nói xàm với Giang Lạc: “Ông nói xem thứ dơ bẩn ở đây là gì?”
Giang Lạc nói: “Cậu không biết sao tôi biết.”
Lục Hữu Nhất nghẹn họng lầm bầm: “Không phải do tôi không chắc chắn sao?”
Giang Lạc hơi hồi hộp trong lòng một chút nên cũng khuyên nhủ tận tình: “Lục Hữu Nhất này, tôi không giỏi như cậu, Diệp Tầm không có vóc người vạm vỡ như cậu.

Ở đây người giỏi đánh nhau nhất là cậu, lý do tôi nhận nhiệm vụ không phải vì là có cậu à.

Với tôi thực lực của cậu không chỉ có thế thôi đâu, ngay cả cậu còn không tin bản thân mình, thì chúng ta còn dọn dẹp mấy thứ dơ bẩn này làm gì nữa?”
Lục Hữu Nhất chưa từng được khen như vậy nên hắn hơi ngài ngại: “Thiệt, thiệt hả? Tôi giỏi giang dữ vậy sao?”
“Tất nhiên rồi!” Giang Lạc gật đầu như định đóng cột: “Cậu phải tin vào bản thân, gặp quỷ cũng đừng sợ, cứ xơi nó luôn, ở đây có thêm mấy thứ ghê gớm hơn nữa nhưng chắc chắn không bằng cậu đâu.”
Lục Hữu Nhất cảm động cực kỳ, hắn không ngờ Giang Lạc sẽ tin mình như vậy và rồi tinh thần trách nhiệm cứ thế mà dâng lên, Lục Hữu Nhất nắm chặt tay lại nói: “Được rồi, tôi sẽ bảo vệ các ông!”
Giang Lạc vui mừng vỗ tay cho hắn, vừa thấy Diệp Tầm từ nhà vệ sinh đi ra, Giang Lạc vội vàng đi vào.
Cậu nhanh nhẹn khóa chốt lại.
Cậu khóa cửa lại cẩn thận, còn ngân nga bài hát đi tới bồn rửa tay.
Ca từ nhí nhảnh nhịp điệu đáng yêu.
Giang Lạc cúi người xuống rửa mặt cho tỉnh táo.

Vừa ngẩng đầu, trong gương hiện lên gương mặt của một chàng thanh niên với đôi mắt phượng nhíu lại, những giọt nước trong vắt khẽ đọng trên hàng mi thon dài, tóc mai ôm lấy luôn mặt cậu.
Đôi mắt đen láy như sơn, khóe môi mang theo nét cười.

Một nét đẹp pha trộn giữa cổ điển và hiện đại, thần thái phấn chấn tươi tắn sáng ngời.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp này bỗng trở nên thật khó coi, bởi trên chiếc cổ thon dài của cậu đột nhiên xuất hiện một dấu tay rất đậm.
Năm dấu vân tay thật gớm ghiếc và kỳ lạ, mạch máu trên cổ Giang Lạc như lọt thỏm trong năm ngón tay này.
Hô hấp của Giang Lạc nhanh chóng trở nên khó khăn, cậu nhìn về phía tấm gương, trong gương phản chiếu ra duy nhất một mình cậu.

Phía sau đột nhiên xuất hiện lớp sương mù.
Âm khí tụ lên lòng bàn tay cứng cáp, giống như cố hết sức bóp cho Giang Lạc tắt thở.
Tử khí dày đặc quanh quẩn bên lỗ tai cậu, sương mù từ từ buộc lấy bàn tay, có ai đó cười nhẹ hai tiếng rồi hơi phấn khởi mà hỏi: “Từ bao giờ… tôi yêu cậu sâu đậm vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui