Chương 9-1
Vì để trừ khử lời đồn đãi trong thời gian ngắn nhất, trong vòng một tuần Đường Uy Đình từ cầu hôn cho đến những việc nhỏ vặt vụn một lần hoàn thành; Tuy rằng hôn lễ cử hành gấp rút, nhưng với sự tương trợ to lớn cấp số nhân của các sinh viên, xem ra không thấy chút qua loa nào.
Gia đình hai họ tất cả đều cười đến toe toét.
Đường Uy Đình mượn ngay hội trường trường học tổ chức nghi thức hôn lễ, không những thế thậm chí mời cả hiệu trưởng làm người làm chứng trong lễ cưới bọn họ, mà điều đó trái lại làm quang cảnh buổi lễ càng thêm náo nhiệt.
Các sinh viên tràn ngập xuyên qua thảm trải đầy hoa và lễ đường, tiệc chiêu đãi, ngay cả người phục vụ cũng chính là các sinh viên, mỗi người mỗi việc tất bật bận rộn.
Thầy giáo siêu cấp đẹp trai của bọn họ đã bị chinh phục rồi! Về sau giấc mơ sánh vai bên cạnh thầy đã bị giập tắt, lực chú ý của các nữ sinh viên sẽ chuyển tới bọn họ, một thế hệ mới các anh chàng độc thân bọn họ, thử hỏi sao họ không hào hứng cho được?
Trách nhiệm phù dâu và phụ rể do Huống Quyền Thủy và Ngô Khanh Thủy đảm nhiệm, hai người này vẫn ầm ĩ như trước, làm không khi buổi lễ càng thêm náo nhiệt.
“Em không có việc gì nên muốn làm diễn viên hát tuồng sao? Khó coi chết đi được!” Huống Quyền Thủy không thừa nhận bản thân nhìn thấy cô mặc lễ phục lên khiến trái tim anh đập mạnh, thật ra là anh lo lắng sự xinh đẹp của cô bị người khác phát hiện, con đường theo đuổi của anh sẽ rất vất vả.
“Cái gì mà diễn tuồng? Mắt anh vứt ra ngoài cửa sổ rồi à?” Đại tiểu thư Ngô Khanh Thủy mất hứng, vất vả dậy sớm nhờ người trang điểm thật đẹp, cuối cùng lại bị tên này nói như vậy, thực là quá đáng, “Còn hơn anh ăn mặc như nhân viên tạp vụ!”
Thật ra hôm nay trong anh đẹp trai cực kỳ! Ngô Khanh Thủy ửng hồng hai má, không quen nhìn thấy anh như vậy.
Từ nhỏ đến lớn hai người đã cãi nhau, giống như từ khi còn vắt mũi chưa sạch bọn họ đã gắn bó keo sơn với nhau.
Dường như cô cảm thấy anh ta chưa bao giờ ăn mặc tỉ mỉ như thế thì phải? Trước đây lúc nào cũng rất đơn giản, áo sơ mi, quần tây, quần bò, hôm nay chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ăn mặc tây trang nhìn đẹp mắt như vậy.
Kéo xuống cái nơ thắt ở cần cổ, Huống Quyền Thủy thầm oán, “Em nghĩ rằng anh cũng giống em sao? Cái nơ này phiền quá, sắp làm anh thở không nổi đến nơi rồi.”
Bĩu môi, Ngô Khanh Thủy mềm lòng, “Ngồi xổm xuống, tôi giúp anh thắt lại cho vừa.”
Không dám tin chớp mắt một cái, Huống Quyền Thủy vô cùng xúc động.
Đây là lần đầu cô gái này đối xử tốt với anh nha! Có thể thấy được “thấy Phật nhờ áo cà sa, người thì phải biết ăn mặc”, không hiểu là cô động lòng trước sự thu hút của anh, hay “đổ” trước bộ đồ tây trang mà anh mượn của ông anh họ?
Một chứng thực khác cho việc biết ăn mặc sẽ thay đổi lực thu hút của người khác làm ví dụ, chính là nữ nhân vật chính ngày hôm nay, cô dâu mới Vu Phiên Phiên.
Khi cô từ phòng nghỉ của cô dâu đi ra, đối mặt với mọi người dự tiệc, trong lễ đường không biết bao nhiêu người xiết tay ôm nỗi hận.
Bọn họ chưa từng phát hiện quanh mình lại từng xuất hiện một mỹ nữ thoát tục như thế, nay quay đầu nhận ra, giai nhân đã lạc vào trong tay thầy Đường, hỏi sao mà không ôm nỗi hận? Không lâu sau nghi lễ đã được hoàn thành, ngay khi Vu Phiên Phiên chuẩn bị ném bó hoa, các cô gái độc thân đều nghển cổ trông mong, Vu Phiên Phiên đột nhiên gọi tên Ngô Khanh Thủy, khiến cô ngay lập tức quay đầu, không biết may mắn thế nào mà đón được bó qua của cô dâu, làm cho các cô gái khác ghen tỵ. “Gì đây? Sao lại ném hoa cho chị?” Ngô Khanh Thủy nhận được bó hoa nhưng mặt vô cùng ngạc nhiên, nhưng vì bó hoa quá đẹp, mà cô cũng không có ý tránh bó hoa này, vẻ đẹp của cô được tô điểm thêm bởi bó hoa cô dâu này… Vu Phiên Phiên nói thầm bên tai Đường Uy Đình, sau khi được sự cho phép của anh mới khẽ nhấc làn váy trắng chạy tới phía Ngô Khanh Thủy: “Chị, chúc mừng chị!”
Nhiệt tình nắm lấy tay Vu Phiên Phiên, Ngô Khanh Thủy vui vẻ cười: “Chị chúc mừng em mới đúng, sao lại là em chúc mừng chị?”
“Ồ? Chị không biết sai?” Tuy rằng gần đây cô mới biết, nhưng mà cô nguyện ý san sẻ một phần hạnh phúc của mình cho người đàn chị khóa trên mà cô luôn trân trọng: “Nghe đồn người nhận được bó hoa của cô dâu sẽ là cô dâu tiếp theo đó! Đàn anh, anh phải cố lên nha!” Cô quay qua phía Huống Quyền Thủy, cao giọng khích lệ.
Tim Ngô Khanh Thủy đập mạnh, không dám nhìn về Huống Quyền Thủy, người tứ nãy tới giờ vẫn nhìn cô không rời mắt. Huống Quyền Thủy ngơ ngác nở một nụ cười, trong lòng vô cùng cảm kích đàn em của mình. “Vậy… Chị trả lại hoa cho em.” Ngô Khanh Thủy thẹn thùng, dứ dứ bó hoa vào trong tay Vu Phiên Phiên.
“Vô dụng, chị à, đã nhận thì không thể trả.” Vu Phiên Phiên hớn hở mặt mày, nhịn không được muốn mang hạnh phúc của mình chia sẽ với từng người một. “Em chờ uống rượu mừng của hai người, nha chị!”
“…Phiên Phiên, chúc mừng bạn.” Một giọng nam mang vẻ chần chờ vang lên, thu hút sự chú ý của cả ba người.
“Sùng Đức?” Vu Phiên Phiên có chút ngạc nhiên nhưng cũng pha chút vui mừng, cô chưa từng quá mong chờ người bạn nam này sẽ dự đám cưới của mình, “Thật tốt, tôi rất vui khi cậu có thể đến.”
Lí Sùng Đức thở dài, vẻ mặt vô cùng bối rối ngượng ngùng, “Tôi thật sự không có mặt mũi tới tham gia hôn lễ.”
“Này, cậu đang nói xàm gì vậy?” Vu Phiên Phiên ra vẻ mất hứng, hai ta chống lên eo tựa như tay nắm tinh tế của một ấm trà, “Chúng ta là bạn học, là bạn tốt, cậu nhất định phải tới!”
Nhíu mày nhìn khuôn mặt của cô, Lí Sùng Đức lại càng áy náy: “Thật ra, những tờ rơi…”
“Chuyện cũ đừng nhắc lại.” Đường Uy Đình hợp thời ngăn Lí Sùng Đức “tự thú”, không muốn trong không khí vui vẻ của hôn lễ lại nhắc tới những gì không thoải mái đã qua, “Chúng tôi đều hoan nghênh em, cũng hoan nghênh em nếu có rãnh đến nhà chúng tôi chơi.”
“Thầy Đường…” Lí Sùng Đức cảm động đến nỗi đỏ cả hốc mắt “Cám ơn, cám ơn sự tha thứ của thầy.”
Hóa ra chuyện những tấm ảnh chụp được dán lan tràn là do tâm tính quấy phá cho uất hận của Lí Sùng Đức, cậu ta lén lút theo Vu Phiên Phiên để chụp lại ảnh, sau đó ác ý công khai cho mọi người biết.
Bởi vì hận đời, cho nên không muốn để cho Vu Phiên Phiên bên cạnh Đường Uy Đình, nhưng không ngờ Vu Phiên Phiên còn gởi cho cậu thiệp cưới, nhưng càng bất ngờ là có thể được thầy Đường bỏ qua, thực sự khiến cho cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Không sao, chúng tôi không để trong lòng.” Vỗ ai lis, xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Trên thực tế, Đường Uy Đình còn muốn cám ơn động tác nhỏ của Lí Sùng Đức.
Nếu không phải tiểu quỷ này làm nên sự kiện trả thù đó, với cá tính của Phiên Phiên, ít nhất cũng phải tới khi tốt nghiệp cô ấy mới nhận lời cầu hôn của anh, chuyện này coi như là anh gặp phúc trong họa!
“Nhanh lên, thầy đường, tôi đến chụp ảnh lưu niệm cho thầy.” Cậu sinh viên phụ trách việc chụp ảnh kích động chạy tới, hô hào mọi người dựa vào nhau để ai cũng có mặt trong khung hình.
Theo động tác và khẩu lệnh, Vu Phiên Phiên, Đường Uy Đình, phù dâu, phù rể và Lí Sùng Đức nhanh chóng xếp thành hai hàng, giống như theo sắc lệnh của quân đôi, mọi người đối diện với ống kính nhếch môi cười.
Sau khi tiễn chân khách khứa, Đường Uy Đình đuổi khéo hết họ hàng nhà, còn cha mẹ Vu Phiên Phiên đưa đến khách sạn nghỉ ngơi, lúc này hai người mới có một không gian, thì cả người giống bị bị rút hết sức mệt mỏi vô cùng.
Cởi bỏ bộ lễ phục nặng nề, Vu Phiên Phiên không hiểu sao chạy xuống bếp, vừa tới cửa phòng bị Đường Uy Đình chặn lại.
“Em muốn làm gì? Sao phải chạy nhanh như vậy?” Cô gái này, đã làm vợ người ta rồi, còn không thay đổi tính, tương lai còn phải làm mẹ nữa đó. “Em đi nấu cơm chiều?” Người là sắt, cơm là kim cương, tuy rằng cô mệt muốn chết, nhưng vẫn luôn muốn ăn cơm!
“Còn nấu cơm làm gì? Em quên chúng ta còn một đống thức ăn thừa à?” Bởi vì mời đội ngũ nhà bếp theo truyền thống đến thực hiện các món ăn, nên chuyện thừa lại thức ăn là không thể tránh khỏi, chỉ cần nhìn đến đống đồ ăn còn thừa kia, Đường Uy Đình có muốn cũng không nổi dậy một cảm giác thèm ăn nào.
“À, cũng phải!” Có là do quá mệt mỏi, việc kết hôn, cô đã quên trong phòng bếp còn một đống thức ăn thừa lại, “Em đi hâm nóng là được.”
“Em đã đói bụng sao?” Tuy rằng anh không muốn ăn, cũng không có nghĩa là vợ nhỏ bé của anh cũng vậy, anh quan tâm hỏi lại.
“Không đói, em sợ anh đói thôi.” Mệt muốn chết, tràng vị cũng vì vậy là mệt theo, một chút cảm giác đói khát cô cũng không có.
“Anh đói, nhưng mà anh không muốn ăn thức ăn còn thừa lại.” Anh nhướn mày, tỏ vẻ bực bội.
“Sao? Không muốn em hâm cơm, lại la là đói, rốt cục anh muốn anh cái gì?” Kỳ lạ, trước kia anh rất dễ nuôi, sao mới vừa kết hôn, khẩu vị của anh lại biến tướng như vậy? Đường Uy Đình nhếch môi, mạnh mẽ dùng một tay ôm lấy cô.
“A..” Vu Phiên Phiên bị dọa sốc, vội vàng ôm lấy cổ anh, “Đừng náo loạn, rốt cục anh muốn ăn cái gì?”
“Anh muốn ăn em, cô nhóc!” Đường Uy Đình cũng không giấu diếm, trực tiếp cho thấy ý đồ của anh. Cái anh cần là sự đối đãi dịu dàng của cô, đó là thứ mà anh vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy thõa mãn, thèm khát, tùy lúc có thể như cảm giác khi đói bụng mà dâng trào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc ửng đỏ, Vu Phiên Phiên liếc anh một cái, “Hiện tại không phải buổi tối, thầy.”
“Đúng vậy, cho nên em chính là đại tiệc tối nay của anh.” Anh cười híp mắt, thô lỗ đá cửa phòng, trực tiếp bước thẳng đến bên giường thả cô xuống.
Anh vội vàng cởi bỏ áo, đang muốn như lao lên như mãnh hổ thì không ngờ chuông cửa nhất thời vang lên mãnh liệt, trong tich tắc khiến anh biến thành anh hùng hụt hơi.
Vu Phiên Phiên bị dọa ngồi bật dậy, rất nhanh nhảy khỏi giường lớn lại khiến cho Đường Uy Đình ra tay ôm lại vòng eo của cô, ngã lại trên giường lớn.
“Em muốn đi đâu? Hả?” anh nheo mắt lại, bất mãn vì bị chính cô vợ mới của mình xem nhẹ.
Cô trừng mắt, nhạc nền cho bối cảnh là âm thanh chuông cửa. “Đi mở cửa, có người ấn chuông.”
“Không cần đề ý.” Ngọc hoàng đại đế tới anh cũng không để ý, trừ khi cô cho anh ăn nó đã. Đáng tiếc, ngưới tới giống như muốn thử cùng đấu trí với Đường Uy Đình, không ngừng ấn chuông, thanh âm bén nhọn vang lên liên tục như phát sốt, muốn phá thủng vành tai của vợ anh.
Ảo não “dở dang việc chính”, Đường Uy Đình đành đầu hàng, “Cái chuông cửa chết tiệt. ngày mai phải phá nó đi!”
Chương 9-2
Vu Phiên Phiên thương hại vỗ nhẹ gương mặt anh tuấn, đứng dậy kéo lại quần áo bị anh làm nhăn, đi ra ngoài mở cửa.
“Tùng tùng tùng…. Chúng tôi đến náo động đêm động phòng đây!” Huống Quyền Thủy chuẩn bị sâm banh, rượu vang và đồ ăn, không hề cảm thấy tội lỗi bước vào nhà họ Đường.
“Ôi… Chị bị anh ta cố tình kéo đến.” Ngô Khanh Thủy xấu hổi theo sau Huống Quyền Thủy.
“Còn có chị, chị thì từ trước tới nay không cần mời, tự nhiên mà tới, không chấp nhận cự tuyệt.” Cuối cùng là Đường Vi Đình, thái độ của cô còn kiêu ngạo hơn Huống Quyền Thủy.
Đường Uy Đình sầm mặt xuất hiện ở phòng khác, không thèm chào hỏi ai. “A! Đừng có xị mặt ra như vậy! Em trai!” Đường Vi Đình là chị, nên không thèm sợ vẻ sầm mặt của Đường Uy Đình.
“Hắc hắc, Đường lão vịt, phá hoại đêm động phòng nhất định phải có!” dùng sức lắc lắc sâm banh, Huống Quyền Thủy quay đầu cha nhắm ngay anh, “Mở sâm banh…”
“Phụt” một tiếng, trong nháy mắt Đường Uy Đình bị nước sâm banh phun đầy mặt và đầu cổ, không kịp trốn.
“Đùa như vậy rất vui sao?” Đường Uy Đình càng sầm mặt.
“Rất vui nha, rất rất vui!” Đường Vi Đình vỗ tay trầm trồ khen ngơi, thuận tay cầm lấy một chai sâm banh khác, có ý muốn mở nắp.
Đường Uy Đình tiến đến giật lấy “công cụ hành hung” trên tay chị mình, “Vui gì mà vui, đừng giỡn nữa!”
Vu Phiên Phiên từ trong toilet chạy ra lấy khăn mặt lau cho anh, ý cười trên mặt không giấu được.
“Này, chồng của em bị hai mà em vui vẻ vậy sao?” Anh tức muốn chết! Đã không được như ý, mấy người này còn cố tình làm rối, hỏi sao anh không tức?
“Không có! Thầy đừng nói vậy.” cô nín cười một cách vất vả.
“Trời ạ! Em dâu, đến bây giờ em còn gọi nó là thầy à?” Đường Vi Đình không thể tin được nhìn cô, rốt cục cũng cảm thông mà thương hại cho Đường Uy Đình.
Vu Phiên Phiên bất an kéo kéo góc áo. “Tại vì… em, em không sửa được miệng!”
“Bởi vậy! Tôi đã nói như vậy thật biến thái!” Huống Quyền Thủy vội vàng tán đồng, nhiệt tình cho mọi người biết ý kiến của mình.
“Sao mà biến thái?” Ngô Khanh Thủy muốn giúp đỡ Vu Phiên Phiên, tránh cho đàn em của mình xấu hổ quá.
“Hắc hắc.” Huống Quyền Thủy nâng mí mắt, nở nụ cười tà ác. “Đàn em à, không phải là những lúc “ăn cơm” em vẫn kêu Đường lão vịt là “thầy ơi, thầy ơi” chứ?” Anh ta giả bộ giọng nói yêu kiều của nữ giới, làm cho Vu Phiên Phiên và Ngô Khanh Thủy cùng lúc đỏ bừng mặt.
“Thầy, anh xem đàn anh kìa!” Vu Phiên Phiên thẹn thùng trốn phía sau Đường Uy Đình, cô còn mặt mũi nào gặp mọi người.
Vỗ vỗ khuôn mặt như muốn bỏng, Ngô Khanh Thủy nhỏ giọng mắng: “Không đứng đắn!”
“Tôi cảm thấy suy đoán của cậu ấy bình thường mà! Mà này, Phiên Phiên của chúng ta thực sự “kêu” như vậy sao?” Đường Vi Đình chen vào, cô thích nhất trêu cô em dâu này.
“Ha…” Đường Uy Đình nhịn không được phì cười, phát hiện người phía sau kéo nhanh áo của anh, rất nhanh thu hồi lại ý cười. “Các người đừng đùa nữa, muốn làm cho cô ấy trốn đi sao?”
“Chà.. Có người đau lòng nha!” Huống Quyền Thủy không buông tha, cảm thấy trêu chọc đôi vợ chồng mới cưới này thật sung sướng.
“Đừng như vậy!” Vỗ mạnh lên vai anh, Ngô Khanh Thủy không đồng tình. “Anh cho là hiện tại không học môn của thầy Đường thì phá phách sao? Tôi còn nhớ rõ năm cấp ba hẳn là anh từng “được” thầy Đường dạy?”
Huống Quyền Thủy tức thì mở bừng hai mắt, “Khanh Thủy, hóa ra em quan tâm anh như vậy!” Anh cảm thấy rất vui.
“Chà chà! Hóa ra “quan hệ” của hai người là vậy!” Không biết rõ nên Đường Vi Đình cảm thán kêu lên, cầm lấy chai sâm banh đưa lên miệng, uống vào ngụm.
“Làm gì có! Tôi với tên này không có vấn đề gì, chị đừng hiểu lầm!” Ngô Khanh Thủy xấu hổ nói lớn, thực sự khiến người ta hiềm nghi trước cái kiểu giấu đầu lòi đuôi này.
“Các người quá nhàn nhã phải không?” Đường Uy Đình cảm thấy đau đầu, thật muốn đem bọn họ quét hết ra khỏi cửa. “Muốn ồn nào thì ra bên ngoài náo loạn, đừng ở trong này quấy rầy chúng tôi.”
“Hắc hắc, xem ra có người chờ không kịp muốn biến thành sói hoang.” Đường Vi Đình cười đến híp mắt, muốn tìm đâu ra hai cuộn bông cỗ vũ bắt chước mấy đội cổ động “Làm việc nhanh chút, mẹ đang mong được làm bà, chị cũng đang nóng lòng muốn là bác đó!”
“Các người cứ ở bên cạnh ăn bớt thời gian của tôi, khó mà đạt tới yêu cầu của các người!” Tức chết người đi được, mấy người này nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao? Anh đã tỏ ý đuổi người như vậy, bọn họ còn không đi?
Thật sự là mặt quá dày!
“Được rồi, tốt thôi, chúng tôi đi đây.” Đường Vi Đình luôn làm việc dứt khoát, nếu em trai đã đồng ý cho cô một đứa cháu để ôm, vậy cô cũng nên thức thời mà tránh đi, không thôi khi cháu trai bên ngoai được sinh ra lại không cho cô ôm thì khổ.
Vấn đề là, còn có người lì lợm hơn Đường Vi Đình. “Ai da! Chị à, chúng ta đã chọc họ đủ đâu!”
“Là anh chưa giỡn đủ chứ?” lạnh lùng trả lại cho anh một câu, ngay cả Ngô Khanh Thủy cũng không còn bình tĩnh. “Anh không thấy như vậy rất không có đạo đức sao? Cẩn thận sau này anh kết hôn, bị người ta phá phách đêm tân hôn cho biết!”
Hai mắt Huống Quyền Thủy sáng lên. “Em yên tâm, anh tuyệt đối dùng hết sức ngăn cản, sẽ không để cho ai đến quấy rầy em.”
“Chịu không nổi anh rồi.” Ngô Khanh Thủy nhắm mắt bất lực, rốt cục chịu đựng không nổi kiểu nói chuyện của anh mà xoay người đi về phía cửa lớn.
“Này, Khanh Thủy, em đợi anh với!” Ngô Khanh Thủy chính là khối nam châm trái cực hấp dẫn anh, nếu cô đã chạy lấy cười, vậy anh ở chỗ này làm gì?
Dù sao sắc mặt của Đường lão vịt cũng không hòa nhã cho lắm, anh nên tránh đi, đuổi theo vợ tương lai quan trọng hơn!
“Chị… cũng không muốn để mình ở lại đây có một mình nha!” Mắt thấy mọi người đi hết, Đường Vi Đình cũng sãi bước ra khỏi nhà.
Đột nhiên, căn nhà nhỏ xinh đẹp đột nhiên yên tĩnh, trong nháy mắt im lặng đến kì lạ.
“Thật sự là một đám người phiền toái!” Tiến tới khóa cửa, Đường Uy Đình tức giận xoay người quay lại phòng khác.
Vu Phiên Phiên nhẹ nhàng thở ra, thôi không hồi hộp lo lắng nữa.
“Lại đây, chúng ta vào phòng đi.” Không nói nhiều kéo cô đi về phía phòng ngủ, Đường Uy Đình lại tiếp tục việc cũ, một lần nữa ôm cô đi qua cửa phòng ngủ, làm tiếp những nghi thức đầu tiên của cuộc sống vợ chồng dài lâu.
“Thầy…” Cô muốn nói nhưng lại xấu hổ, mặc anh cởi bỏ quần áo trên người.
Đường Uy Đình dừng tay, nhăm mày khiến trán nhăn hết cả lại. “Đừng gọi anh là thầy nữa.”
Bị chị và sinh viên của mình trêu chọc còn chưa đủ sao? Cô vợ này thật sự không biết tiếp thu nha!
“Ừ…. Thì…” Ôi! Vì sao ai cũng nói vậy! Cô thấy gọi như vậy rất thuận miệng, rất khó thay đổi thói quen.
“Nào, gọi tên anh.” Đường Uy Đình nhẹ giọng dụ dỗ.
“Em…”
“Gọi Uy Đình hay Uy cũng được, em em cái gì.”
“Này…”
Đường Uy Đình nhịn không được trợn mắt la, “Là Uy, không phải này nọ!”
“Không được! Em không gọi được!”
“Sao không gọi được? Chẳng lẽ em muốn cả đời này gọi anh là thầy à?”
“Vì sao không được?”
“Đương nhiên không được!” Ngay cả thánh nhân cũng không thể nhịn được mà muốn phát điên huống gì anh, “Sau này chúng ta sinh con, em gọi anh là thầy, vậy con gọi anh là gì?”
“Đương nhiên gọi thầy là ba!”
“… Nếu không thì em kêu anh là chồng yêu cũng được.” Được, lùi mà tiến, anh chịu thỏa hiệp.
“Như vậy nghe rất kỳ cục.”
Anh tức giận trừng cô, hung hăng trừng, “Kỳ cục cái gì?”
“Gọi như vậy giọng điệu nghe như cách nói chuyện thời cổ đại của mấy ông thái giám…”
Đường Uy Đình muốn phát điên thực sự, “Chúng ta là người thời hiện đại, quản chuyện thời cổ đại làm gì?”
“Thầy đừng hung dữ như vậy!”
“Tốt thôi, gọi tên anh, hoặc gọi là chồng yêu cũng được.”
“Không gọi như vậy được không? Nhất thời em không sửa được, phải cho người ta một chút thời gian làm quen chứ!”
“……..”
Không ai lường trước được, đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng lại vì đôi vợ chồng mới cưới tranh cãi việc xưng hô đối với ông chồng đáng thương mà bị lãng phí.
Quả thực không lãng mạn chút nào, cũng không có gì gọi là hấp dẫn!
~ Chính văn hoàn ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...