Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái App [Full]

CHƯƠNG 33: ANH NGUYÊN XUẤT PHÁT
Editor: Luna Huang
Trên đường, Mộ Tiêu Thư mang theo Thu Diệp chung quanh đi dạo.
Nàng mấy ngày này rất trọng thị điều trị thân thể, hôm nay thể trạng so với thời gian mới đến đã một bậc thang, cho nên Mộ Tiêu Thư đi đường cực nhẹ nhõm.
Bất quá Thu Diệp lại không tốt như vậy. Mộ Tiêu Thư thường thường sai sử nàng đi mua một ít đồ, mà tất cả mọi thứ làm toàn để mang cầm, nhưng làm mệt thảm.
“Thu Diệp, bên kia đường có bán đồ ăn ngon, đi giúp ta mua hai cây đi.”
Thu Diệp nhìn một chút tay trái của mình, lại nhìn một chút tay phải của mình, đều bị chiếm hết rồi! Nàng lấy cái gì đi mua đây?
Đáng tiếc Mộ Tiêu Thư hoàn toàn không có ý tứ thay suy tính của mình, thấy nàng không đi, trái lại hỏi, “Thế nào còn không đi?”
“Vâng, vâng…” Thu Diệp cười khổ một tiếng, chỉ có thể kiên trì đi, ai bảo nàng cùng đi!
Mộ Tiêu Thư nhìn hướng Thu Diệp đi, lộ ra một dáng tươi cười giảo hoạt: “Cho ngươi theo! Ta là dễ giám thị như vậy sao?” Thân ảnh nàng lóe lên, ngay trong đám người tiêu thất.
Thu Diệp hao hết nghìn vạn lần khổ mua xong, nhìn lại, Mộ Tiêu Thư nhưng không thấy đâu.
“Tiểu thư?” Nàng ngơ ngác kêu lên, không ai đáp lại.
Mộ Tiêu Thư ở trên đường dạo một trận, thời gian chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, trên tay của nàng nhiều hơn mấy cái hộp. Mặt hộp tinh xảo, bên trong đựng hiển lại chính là đồ trang sức.
Sau khi Mộ Tiêu Thư trở về, phát hiện có một đám nha hoàn ở trước cửa tú thất làm thành một vòng tròn, kỷ kỷ tra tra, tựa hồ đang cãi nhau.
Mộ Tiêu Thư tới gần vừa nhìn, mới nhìn thấy Mộ Tiêu Y trung gian bọn nha hoàn này. Mộ Tiêu Y trên tay nắm một cây roi, huy lên bay phất phới.

“Ngươi có loại này!” Mộ Tiêu Y đỏ mặt, cũng không biết là chọc tức, hay là kịch liệt vận động đến mệt.
Lần thứ hai Mộ Tiêu Y huy động roi, thế nhưng người vẫn khinh phiêu phiêu lách mình tránh ra.
“Ngươi! Hảo, bắt điêu nô này lại cho ta! Ta xem nàng còn thế nào tránh!”
Mộ Tiêu Y dứt lời, mấy nha hoàn khác đang muốn có động tác, Mộ Tiêu Thư đứng ra ngăn trở các nàng.
“Đây là làm chi? Ai làm tiểu Y muội muội sinh khí?”
Hung hăng hung hăng quăng hạ roi, cả giận nói: “Ngươi tránh ra, ta không đánh chết nha hoàn này không được!”
“Nơi này là viện của ta, ngươi muốn đánh người dù sao cũng phải nói cho ta biết trước vì sao?”
“Người của ngươi không có giáo dục như vậy, công nhiên chống đối tiểu thư, ta xem ngươi cũng là thiếu giáo huấn! Một hạ nhân đều không được.”
Náo loạn nửa ngày, chuyện ngọn nguồn vẫn là không có làm rõ ràng. Mộ Tiêu Thư kỳ quái nhìn nha hoàn kia một mắt, lại phát hiện đối phương tĩnh táo dị thường, trên mặt không có sợ, cũng không có lo lắng, kỳ quái như thế.
“Tiêu Y, ngươi lời này lại không đúng. Ngươi quên rồi? Tất cả nha hoàn trong viện này đều là thẩm thẩm điều, ta nhưng cho tới bây giờ chưa nhúng tay qua. Chẳng lẽ ngươi muốn giáo huấn mẫu thân của ngươi?”
Mộ Tiêu Y bị nghẹn đến nói không nên lời, Mộ Tiêu Thư nhân cơ hội hỏi: “Ai có thể nói cho ta biết đến cùng chuyện gì xảy ra?”
Nàng xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Thu Thực: “Thu Thực, ngươi tới nói đi. Ân? Dù trên tay ngươi là chuyện gì xảy ra?”
Thu Thực giấu đầu hở đuôi đem dù giấu ra sau, Mộ Tiêu Thư cảm thấy buồn cười, vừa nhìn về phía Thu Nhị, chỉ thấy nàng đem một cây dù vứt xa xa.
Thu Thực chột dạ cúi đầu, rụt rè nói: “Dù. . . Bởi vì khí trời tốt, nên lấy ra phơi nắng. Nga, chuyện là như vầy. Tam tiểu thư muốn vào tú thất xem, bị nha hoàn cản lại. Tam tiểu thư trong cơn tức giận trong cơn tức giận, liền. . .”
Mộ Tiêu Thư trầm ngâm nói: “Nói như vậy, nàng không phải là không có làm sai sao? Ta đã nói rồi, gian phòng này ai cũng không cho phép tiến vào.”

“Hừ, cho ngươi vài phần nhan sắc, người thật đem mình làm chủ nhân? Ta muốn đi vào!”
Mộ Tiêu Y nói xong cũng hướng tú thất đi đến, nha hoàn nhãn thần lạnh lẽo, chính muốn ngăn cản, lại bị Mộ Tiêu Thư đè vai xuống. Mộ Tiêu Thư hướng nàng lắc đầu.
Sau một khắc, chợt nghe một tiếng “Xôn xao ——”, một vị đạo tanh tưởi truyền ra.
Mộ Tiêu Thư sáng suốt bưng kín miệng mũi của mình, thở dài nói: “Cùng bảo với người là đừng vào, ngươi thế nào chính là không nghe?”
Mộ Tiêu Y cái này thực sự là tự làm tự chịu, nha hoàn kia kiên trì cũng có lý do, mọi người đại vui mừng, chỉ có tam thu thất kinh.
“Tam tiểu thư mau đi tắm, sẽ trúng độc!” Các nàng mang mang lục lục lo lắng.
Mộ Tiêu Y sắp bị hun chết, căn bản không dám há mồm, hận không thể để cho mình hô hấp lúc này ngừng lại. Sau đó, Mộ Tiêu Thư nghe nói vị đường muội này của nàng nôn nửa canh giờ, cả ngày cũng không có ăn, trời cùng thương xót.
Về phần nha hoàn kia, Mộ Tiêu Thư biết được nàng là mới tới, tên là Khởi Thanh. Phức Hương viện có một có một nha hoàn làm việc vặt vãnh sinh bệnh, bị Mộ phủ đuổi ra ngoài, thay đổi để nàng đến.
Lai lịch của Khởi Thanh rất thuần khiết, tìm không ra bất luận cái điểm đáng ngờ gì, Mộ Tiêu Thư liền đem nàng nâng làm đại nha hoàn, lưu tại bên cạnh mình. Mà Khởi Thanh, biết được tin tức tốt như vậy, nàng như trước không biểu tình gì, chỉ là nhàn nhạt nở nụ cười một chút, điều này làm cho Mộ Tiêu Thư lấy làm kỳ.
Ước định tốt ngày thưởng anh rất nhanh thì đến, Mộ phủ cũng theo náo nhiệt lên. Lần này muốn đi Anh Nguyên lưu lại nửa tháng, cho nên bất luận tiểu thư người hay là hạ nhân, đều là hảo một trận chuẩn bị.
Mã xa chuẩn bị tốt, hành lý một rương rương đặt lên xe.
Lý thị đối với hai nữ nhi mình luôn mãi căn dặn: “Bên ngoài không thể so với trong nhà, các ngươi phải cẩn thận, thận trọng từ lời nói đến việc làm. Tiểu Chiêu ta không lo lắng, chủ yếu là Tiêu Y, ngươi lưu tâm, nghe lời của tỷ tỷ. . . Nhìn thấy công tử nhà khác phải rụt rè, cẩn thận quan sát phẩm hạnh đối phương, chớ bị người dụ dỗ liền đầu óc mê muội. . .”
(Luna: Dịch khúc này mắc cười quá)
Các tiểu thư có thể đi Anh Nguyên ngắm hoa, bọn tự nhiên cũng sẽ đi a! Nên đây không chỉ là ngắm hoa mà thôi.

Mộ Tiêu Y bỉu môi, tuy rằng rất không nhịn được, nhưng vẫn là kiên trì nghe. Lý thị lại nói những lời không thể lạc đàn, lúc này mới bỏ qua hai nữ nhi.
Phó di nương đến đây vì các nàng tiễn đưa, nhìn tình cảnh này, trong lòng chua chát.
Lúc trước đều là di nương, cũng đều là sinh thứ nữ, hôm nay các nàng biến hóa nhanh chóng đích xuất, bản thân vẫn như cũ là di nương, đây thế nào lòng không chua xót cho được. . .
Phó di nương trong lòng mặc dù khó chịu, trên mặt nhưng không có biểu hiện ra ngoài, trái lại hoan hoan hỉ hỉ nói lời hữu ích, hình như người sắp đi thưởng anh là nữ nhi của nàng.
“Di, nhị tiểu thư đâu?” Phó di nương nhìn xung quanh, không tìm được thân ảnh của Mộ Tiêu Thư.
“Nàng không có y phục, không dám ra cửa đi?” Mộ Tiêu Y ác độc nói, được nha hoàn nâng đở lên xe ngựa.
“Để cho Tiêu Y muội muội thất vọng rồi.”
Mộ Tiêu Thư chậm rãi đã đi tới, y phục thêu hoa đại sắc theo động tác của nàng chập chờn. Mạn che mặt cùng xiêm y đồng sắc, dài dài thước tha bước đến. Vốn là vật che đậy khuôn mặt, nhưng là bây giờ nó thành một kiện trang sức, vì Mộ Tiêu Thư bình thiêm sắc thái thần bí.
Mà đôi mắt trong suốt kia của nàng, con ngươi đen như mực phảng phất như bảo thạch tốt nhất, phụ trợ thân xiêm y, hầu như làm cho quên đi dung mạo vốn có của nàng.
Mộ Tiêu Thư đem thân xiêm y ôm tỳ bà che nửa mặt.
Thu thập hành trang tiếng động lớn xôn xao tiêu diệt, Mộ Tiêu Thư rất nhỏ tiếng bước chân ảnh hướng đến động tĩnh của thế gian. Mọi ánh mắt đều đuổi theo nàng, ngay cả Mộ Tiêu Chiêu đều quên dời.
Mộ Tiêu Thư đi tới xe ngựa của mình, một tiếng trống vang lên, nha hoàn Khởi Thanh đem một rương thả đi tới. Cũng là một tiếng động tĩnh này, thức tỉnh người chung quanh.
Mộ Tiêu Chiêu âm thầm giữ lại ngón tay của mình, hồi tưởng lại chuyện khi còn bé.
Mẫu thân Lý thị của nàng còn chưa thành là phu nhân, thời gian nàng còn là một thứ nữ. Mộ Tiêu Thư là sủng nhi của Mộ gia, tất cả nữ nhi Mộ gia cực kỳ hâm mộ và ngưỡng vọng. Dung mạo của nàng vì mọi người khen, nhu thuận của nàng không người không khen. Ngay lúc đó gia chủ Mộ gia Mộ Triển Hoành, hận không thể đem tốt nhất ở khắp thiên hạ cấp cho nữ nhi của hắn.
Hồi tưởng lại việc này, Mộ Tiêu Chiêu đã cảm thấy tâm phiền ý loạn.
“May là. . . May là dung mạo nàng bị hủy, may là nàng cửa nát nhà tan rồi!” Mộ Tiêu Chiêu nhe răng cười, có chút ít ác độc tự nói.
Nha hoàn của nàng hầu hạ không có nghe lời của nàng, nghi ngờ vấn: “Tiểu thư muốn nô tỳ làm cái gì?”

Mộ Tiêu Chiêu mắt điếc tai ngơ, chỉ là để phân phó: “Đem màn xe xuống đi!”
Mộ Tiêu Y nhìn chằm chằm Mộ Tiêu Thư, hận không thể xông lên đem thân xiêm y của nàng lột ra, để cho người khác nhìn dưới mạn che mặt là một xấu nữ thế nào.
Mộ Tiêu Thư đang muốn lên xe ngựa chú ý tới tầm mắt của nàng, cười mắt cong cong: “Tiêu Y muội muội, ngươi lại trừng ta, tròng mắt liền muốn rơi ra rồi!”
Mộ Tiêu Y cả kinh, bản năng đưa tay sờ lên mắt nàng, chọc cho người chung quanh đều nhịn không được bật cười, nàng lúc này mới phát hiện mình bị người đùa bỡn. Vì vậy căm giận ném màn xe, né đi vào.
Mã xa không lớn, đều là mã xa nhỏ, ngoài hành lý của mình, hơn nữa có một nha hoàn, không sai biệt lắm. Bởi vậy lúc này chuẩn bị ba chiếc, mỗi vị tiểu thư một chiếc.
Lần trước ở Kinh Giao tao ngộ, Lý thị không dám lại tiết kiệm tiền, mời thêm mấy hộ viện, lần này cũng phái mấy người một đường đi theo. Chờ đến Anh Nguyên, có người nhà chiếu ứng, cũng không còn gì lo lắng nữa rồi.
Sắc mặt Lý thị phức tạp tiễn đám nữ nhi của mình lên xe, cuối cùng nhìn mã xa của Mộ Tiêu Thư một mắt, đột nhiên bắt đầu hoài nghi mình có phải làm sai hay không. Nàng có đúng hay không nên ngăn cản Mộ Tiêu Thư đi Anh Nguyên? Thế nhưng vừa nghĩ tới cảnh sắc dưới mạn che mặt, nàng lại bình thường trở lại.
Đi Anh Nguyên thì như thế nào? Phó di nương còn chuẩn bị hậu lễ chờ nàng kìa!
Mã xa bình ổn lái về phía Anh Nguyên, cây anh đào thỉnh thoảng vừa thấy từ từ tăng nhanh, ở Anh Nguyên ngoại vi, đã mơ hồ có thể thấy được cảnh trí biển hoa hồng nhạt.
Mộ Tiêu Thư vén rèm xe lên nhìn, không trung truyền đến mùi hoa nhàn nhạt, tâm tình rất là khoan khoái.
Đến Anh Nguyên, xa phu lấy ra thiệp mời, thuận lợi thông hành. Nơi này bị các quyền quý chiếm, người thường không có cơ hội tiến vào. Thỉnh thoảng có chỗ ở bán ra, đều là cướp đoạt, mà giá cũng rất cao.
Lúc mã xa ngừng lại, Mộ Tiêu Thư nghe phía bên ngoài có thanh âm thanh thúy giận trách: “Tiểu Chiêu, đã lâu không gặp ngươi, ngươi cũng không tới xem ta!”
“Bây giờ không phải là tới sao?” Mộ Tiêu Chiêu cùng người kia nói.
Mộ Tiêu Thư xuống xe ngựa, chỉ thấy một nữ tử dịu dàng hướng nàng nhìn lại, kinh ngạc nói: “Nha, vị này chẳng lẽ là. . .”
“Vị này chẳng lẽ là ‘ Đại danh đỉnh đỉnh’ Mộ nhị tiểu thư sao?” Giọng nữ phía sau Mộ Tiêu Thư nói rằng, “Uyển Nương, ngươi thế nào mời người như thế đến? Nếu như cùng nàng chơi với nhau, chẳng phải hỏng thanh danh của chúng ta!”
Người nói chuyện tay được nha hoàn đỡ, từ một chiếc mã xa mới tinh xuống tới. Cằm khẽ nâng, không ai bì nổi nhìn Mộ Tiêu Thư.
Vừa đến Anh Nguyên lại gặp phải người, hảo tâm tình của Mộ Tiêu Thư bị quét sạch, hỏi: “Đây lại là ai?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui