CHƯƠNG 166: DU VIÊN CHÂN MỸ
Editor: Luna Huang
Đánh đàn khiêu vũ, đơn giản chính là những thứ này, Mộ Tiêu Thư nhìn một mỹ nữ, cảm thấy không thú vị được ngay. Có không ít có không ít nam nhân rất kích động, mỗi một người đều muốn bình luận một phen, thậm chí chỉ vào mỗ nữ, nói như là tình nhân trong mộng của hắn.
Mộ Tiêu Thư bĩu môi, bỗng nhiên chú ý tới một trung niên nhân.
Người này đi lại vội vã, biểu tình cũng rất nghiêm túc. Mộ Tiêu Thư có thể khẳng định vị này không phải là khách nhân, bởi vì hắn mặc y phục của Du viên.
Vị này hấp tấp đi tới bàn đánh bóng bàn bên cạnh, lo lắng nói một câu gì với người bên kia. Ánh mắt của Mộ Tiêu Thư trực câu câu nhìn bọn hắn chằm chằm, không phải là xem mặt, mà là xem khẩu hình của bọn hắn.
“Khắp nơi bên ngoài đều truyền, nói có một cô nương dẫn theo một cái đầu vào, nói muốn cho đồ chơi kia tham gia chân mỹ đại hội của chúng ta!”
“Cô nương? Hắc, ngươi cũng quá quan tâm, cô nương làm sao sẽ tới nơi này?”
“Cô nương thế nào không thể tới ở đây, vậy trên đài là cái gì?”
Vốn có người lơ đễnh lúc này nóng nảy: “Ngươi là nói, nàng lăn lộn vào được?”
Đối phương gật đầu: “Thị nữ ban nãy nói, các nàng tìm được một cô nương, bị người đánh bất tỉnh ở trong phòng.”
“Cô nương kia là người thấy mấy lên sân khấu?”
“Vị thứ mười ba.”
Ánh mắt của Mộ Tiêu Thư chuyển đến trên đài, hiện tại trên đài có vị cô nương đàn tỳ bà, nàng đã là thứ mười hai, kế tiếp Nam Minh Châu sắp đăng tràng.
Vì tham gia đại hội này, Nam Minh Châu thực sự là nhọc lòng. Nàng đầu tiên là xâm nhập vào viên, sau đó lại đem cô nương vốn có sắp tràng đánh bất tỉnh, sau đó giả mạo nàng.
Dưới đài hai người nói chuyện vội vã ly khai, đoán chừng là muốn chặn người. Người còn lại không có phát hiện gì cả, vẫn còn xoi mói người trên đài, Mộ Tiêu Thư ở trong tối suy nghĩ tâm tư của Nam Minh Châu.
Nữ tử tham gia Du viên thật xinh đẹp, không phải là phong trần nữ tử, chính là trở thành phong trần nữ tử, cô nương trong sạch ai muốn cùng nơi? Là muốn đem nàng cùng những phong trần nữ tử này đánh đồng?
Tỳ bà khúc đột nhiên gián đoạn, một tiếng chói tai âm hưởng cái lỗ tai của Mộ Tiêu Thư, đó là kim chúc hợp âm cắt kim loại thanh giáp nhau.
Người ngồi ở đây đều lấy làm kinh hãi, mới vừa có một nữ tử đột nhiên lên đài, hướng nữ tử đàn tỳ bà ném môt cây chủy thủ. Chủy thủ thổi qua huyền tỳ bà, nữ tử đàn tỳ bà sợ đến ném nhạc khí, người cũng té xuống đất.
Nam Minh Châu thật cao đứng ở trên đài, vài bước phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng lên trên khẽ nhếch, liếc nhìn nử tử đàn tỳ bà trên đất. Chân của nàng vừa nhấc, dẫm nát trên tỳ bà, lãnh ngạo nói: “Một cây tỳ bà hỏng, ôm đàn cũng không để yên, ô nhiễm cái lỗ tai của bổn cô nương.”
Biến cố bất thình lình này để người ở chỗ này có chút ngây người, cô nương của Du viên mỗi người đều là ôn nhu động lòng người, vị này lại là từ đâu tới?
Có không ít người phản ứng này, nhưng còn có một chút người, bọn họ không phải là bởi vì cái này, mà là bởi vì hắn bọn hắn hình như nhìn thấy công chúa!
“Nghiêm huynh, ta hình như hoa mắt a?”
“Lục huynh, không chỉ có một mình ngươi, cũng hoa mắt, ta làm sao thấy được Minh Châu công chúa?”
“Các ngươi cũng không có hoa mắt, đích thật là Minh Châu công chúa.”
“A?”
Người nhận ra Nam Minh Châu vẻ mặt biểu tình sai, người không biết vào lúc này bắt đầu ồn ào.
“Đẹp, cùng những cô nương ban nãy so sánh, đơn giản là khác nhau một trời một vực.”
Lời này Nam Minh Châu thích nghe nhất, khóe miệng của nàng không tự chủ nhất câu.
Một người khác nói: “Cô nương này thú vị, tiểu gia thích khoản này nhất! Mạnh mẽ! Tiểu mỹ nhân, chờ chuyện nơi này kết thúc, tiểu gia chọn ngươi! Ha ha ha ha! Ngươi có cao hứng hay không a?”
Nói lời này chính là một nam tử mặt rỗ, Nam Minh Châu nhất thời tức giận đến run. Trong tay của nàng cà hơn ba ngọn phi đao, không nói hai lời, ném tới người mặt rỗ.
Ba ngọn phi đao lăng không bay tới, thân đao sáng như tuyết, mặt rỗ trợn hai mắt lớn một lăn một vòng, trăm triệu không ngờ tới cái tình huống này.
“Xuy xuy” Một tiếng, ba ngọn phi đao đồng thời đâm vào, cũng vừa vặn đâm vào trên lưng của hộ vệ chạy tới.
Người đang ngồi nhất thời đứng lên, có người sợ đến trực tiếp chạy ra bên ngoài, còn có nắm thị nữ bên người truy vấn: “Chuyện gì xảy ra? Viên các ngươi giở trò quỷ gì? Làm sao sẽ chạy ra một nữ nhân tới ném loạn phi đao?”
Các loại chất vấn liên tiếp, chỉ có người biết được thân phận Minh Châu công chúa không dám cả tiếng, muốn rời đi, lại có chút ngạc nhiên mục đích của Nam Minh Châu.
Các thị nữ càng không ngừng nhận lỗi, các nàng cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Người mặt rỗ lại càng hoảng sợ, thấy du hộ vệ của Du viên bảo hộ, lá gan lớn lên. Hắn cũng không quan tâm thương thế của tên hộ vệ kia, hướng phía Nam Minh Châu liền mắng: “Kỹ nữ! Ngươi dám Ngươi dám dùng phi đao ném tiểu gia? Tiểu gia không giết chết ngươi!”
Thô tục một câu một câu nói ra, Nam Minh Châu lại không tức giận, nàng chỉ là nháy mắt.
“Biết tiểu gia là ai không? Tiểu gia một câu nói, thối ba nương ngươi nhất định phải chết! Tiểu. . . Gia. . .” Tiếng nói chuyện của mặt rỗ đột nhiên không lưu loát, hắn hoảng sợ phát hiện mình ngã xuống, bởi vì đầu của hắn đã dọn nhà.
Bên trong viên trở nên lặng ngắt như tờ, mỗi người đều nghe thanh âm mặt rỗ ngã nhào xuống đất. Hắn cùng Nam Minh Châu đối mặt, mắng vài câu thô tục, đã đánh mất tính mạng, biến thành một cổ thi thể.
Bên thi thể kia, một danh nam tử như không có chuyện gì xảy ra thu đao vào vỏ, hộ vệ của Du viên cũng không dám tới gần, hoang mang lo sợ nhìn phát sinh đây hết thảy. Mới vừa rồi, hộ vệ thủ viên được một tin tức, nói nữ tử xông vào này là công chúa Nam Minh Châu, đó là người trăm triệu đắc tội không được a!
Trên đài, có người đưa đến một cái ghế cho Nam Minh Châu, sau khi nàng ngồi xuống, cười vấn: “Còn có ai bất mãn với bổn cô nương, mắng a. Bất quá chờ các ngươi mắng xong, hạ tràng liền cùng người trên mặt đất này vậy.”
Lúc này, người ngu hơn nữa cũng biết Nam Minh Châu lai lịch không nhỏ, bọn họ không dám ở nơi này lâu, liền đi đến bên ngoài viên. Thế nhưng chưa chờ bọn hắn đi tới, Nam Minh Châu giơ tay lên, chậm rãi đánh hai chưởng, cửa viên lập tức khép lại.
“Chân mỹ đại hội còn chưa kết thúc, đi vội vã làm gì a? Nếu như người đều đi hết sạch, chẳng phải là không có ý nghĩa sao?”
Dưới đài, hai nam tử trước kia muốn đi đầu đầy mồ hôi, lại một câu cũng không dám nói. Bọn họ cũng nghe nói, đó là công chúa a! Du viên của bọn họ thế nào đắc tội nổi? Dù cho Du viên đắc tội nổi, bọn họ những tiểu nhân vật này đắc tội không nổi a.
Chủ sự của Du viên nghe tin tới, cung cung kính kính hành lễ với Nam Minh Châu: “Công. . . Cô nương có thể tới bỉ viên, bỉ nhân rất là vinh hạnh. Bỉ nhân đã làm cho chuẩn bị thức ăn tốt nhất trong viên, thỉnh cô nương vui lòng nhận cho.”
“Ăn? Hừ!” Nam Minh Châu khinh thường nói, “Bổn cô nương là tới tham gia đại hội, không có hứng thú ăn cái gì, ngươi tránh ra!”
“Thế nhưng. . .” Chủ sự Du viên thấp giọng, “Công chúa là thiên kim chi khu, có thể nào tham gia, tham gia loại đại hội này?”
“Ai nói bổn cô nương muốn tham gia? Muốn tham gia là nó!”
Rương gỗ được đặt trước mặt của Nam Minh Châu, nàng vừa lái cái rương, một bên mi phi sắc vũ nói: “Người này tuy là bổn cô nương mang tới, nhưng là các ngươi không cần cho ta mặt mũi, nên làm cái gì bây giờ, thì làm cái đó!”
Nắp rương vừa mở, một cái đầu bên trong, nơi mi tâm có một lỗ nhỏ, chính là trúng tên.
Người nhát gan nhìn thấy, con mắt đảo một vòng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Chủ sự của Du viên cách cận, nhìn rõ ràng, hắn khom lưng nôn.
Nam Minh Châu ghét bỏ nhìn chủ sự Du viên một mắt, nói rằng: “Bổn cô nương nói các ngươi nghe thấy được không?”
“Người chết làm sao có thể tham gia?” Có người tái nhợt nghiêm mặt kháng nghị nói.
“Thế nào không thể? Ta nói có thể, nàng là có thể!”
Người nọ còn muốn nói điều gì, đã thấy chủ sự Du viên điên cuồng mà hướng hắn lắc đầu, phải ngậm miệng lại. Những người khác nhìn ánh mắt của chủ sự, đều đã hiểu ý tứ của hắn.
Có người mở miệng nói: “Hai mắt của nử tử này tuy lớn, nhưng không có thần, da mặc dù trắng, lại không có máu, lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù, nếu bản thân bình, nàng ngay cả lên đài cũng không có tư cách!”
Mộ Tiêu Thư vốn có tâm tình rất không tốt, chính đang suy nghĩ cần cách gì để Nam Minh Châu bị té nhào, đột nhiên nghe được một câu đánh giá như vậy, nhất thời có điểm không biết nên khóc hay cười.
Con mắt to, là khích lệ a, Không có thần? Vì để cho đầu càng giống như đầu, nàng làm khôi lỗi thành như vậy a! Dù sao cũng là giả làm người chết đúng không? Khôi lỗi tuy rằng giống người, nhưng dù sao cũng không phải người, Mộ Tiêu Thư vì để cho nó càng giống, cũng là mất chút công phu.
Hơn nữa da trắng, cũng là khích lệ, không có huyết sắc? Người nào bị treo sẽ có. . .
Mộ Tiêu Thư có điểm đồng tình vị này, hắn phỏng chừng cũng là không có lời có thể nói, không thể làm gì khác hơn là chế ra vài câu, làm khó hắn.
Nam Minh Châu hiển nhiên đối với câu này không hài lòng, ánh mắt quét tới trên người những người khác.
Mọi người bị nàng nhìn thấy áp lực sơn đại, để cho bọn họ quay đã chết người đã chết bình phẩm, đây không phải là khinh nhờn người chết sao? Làm như vậy có thể hay không đưa tới tai họa gì a?
“Hừ! Đều câm? Đến một câu bình luận cũng không có, còn mở cái gì chân mỹ đại hôi, đóng cửa quên đi!”
Giám khảo phụ trách, có hơn phân nửa là người của Du viên, mặt khác gần một nửa còn lại là khách nhân thường xuyên đến. Những khách nhân kia hoàn hảo nói, thực sự không cũng không ai có thể làm khó bọn hắn. Nhưng người của Du viên lại bất đồng, chủ sự một mực nháy mắt!
Bọn họ nhìn nhau vài lần, đều không muốn làm chuyện này, cuối cùng vẫn là một người lớn tuổi nhất đứng dậy.
“Để cho ta tới vài câu. Luận tướng mạo, đây. . . Vị cô nương không thua gì, thế nhưng. . .”
Nội dung phía sau của từ thế nhưng này của hắn còn chưa xuất khẩu, đầu lại đột nhiên trầm xuống, có vật gì đè ép trên đầu hắn một chút. Hắn kinh ngạc lui về sau vài bước, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có cái gì chợt lóe lên, tập trung nhìn vào, trên đài sinh ra một danh nam tử.
Nam tử trực tiếp nhảy đến trước mặt của Nam Minh Châu, nhấc chân đá một cái, nắp rương đang mở liền đóng. Ngay sau đó lại là một cước, cái rương bị hắn đá bay xuống đài, một người khác bay lên trời, tay trên không trung chụp tới, nắm cái rương vòng vo nửa vòng, vững vàng rơi xuống đất.
Mộ Tiêu Thư đang rút kiếm, thấy một màn này, nàng sửng sốt một chút, sau đó thu kiếm lại.
(Luna: Lân vương uy vũ kaka)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...