Công viên giải trí là cái địa phương ấu trĩ gì? Khác gì với đám học sinh tiểu học dắt nhau đi chơi xuân.
Trong nội tâm Tống Dụ mạnh mẽ cự tuyệt.
Thầy Trình đối với quyết định này phi thường hài lòng, thời gian địa điểm quyết định ngay. Ngay cả chút cơ hội thương lượng lại cũng không có.
Mã Tiểu Đinh tràn đầy phấn khởi mà đề nghị: “Công viên giải trí rất hay nha, tôi vừa định đi chơi thử cái trò Quỷ Ốc bọn họ mới mở.”
Hề Bác Văn thổ tào: “Cô dâu trong quan tài, phải không. Tôi bị tiết lộ nội dung cốt truyện cả rồi, không có gì đáng mong đợi.”
Mã Tiểu Đinh bịt miệng của cậu ta: “Ông chỉ có mỗi cái miệng, từ sáng đến tối bô lô ba la.”
Tối thứ sáu, Tống Dụ trở về Mạnh gia, lại bị bà ngoại Mạnh gọi tới. Bà ngoại Mạnh ngày hôm nay dọn dẹp lại căn nhà, phát hiện một ít vật cũ, là một quyển album ảnh, bên trong là ảnh khi cậu còn bé. Bà kêu cậu tới, cho cậu nhìn xem.
Dưới ánh đèn, mái tóc hoa râm của bà ngoại được chải chỉnh tề, giọng nói nhẹ nhàng, tinh tế: “Đây là ảnh chụp cháu lúc năm tuổi, vào dịp Tết đến thành phố C chơi.” Trong mắt bà hiện lên vẻ hoài niệm: “Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng một cái đã mười năm, lúc ấy cháu còn là một cậu bé nhỏ xíu.” Bà đưa tay ra, chỉ trên bức ảnh thứ nhất. Là một đứa nhỏ ngồi trên ghế sofa chơi game, mặc áo lông màu hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái, cả người đều tản ra khí thế người sống chớ gần.
Bà ngoại Mạnh cười nói: “Cháu hôm ấy cáu kỉnh với người nhà, sống chết không chịu ra ngoài, còn nhớ không nè?”
Tống Dụ không hề biết hồi bé mình tính tình như thế này, dở khóc dở cười: “Cháu vì sao mà cáu kỉnh ạ?”
Bà ngoại Mạnh nhìn cậu, nói: “Hiếm được lúc cháu sĩ diện. Mẹ cháu mặc cho một chiếc áo lông màu hồng phấn, trêu ghẹo gọi một tiếng ‘bé gái’, cháu liền nổi giận.”
Tống Dụ cong môi lên: “Nếu vậy thì cũng đâu thể trách cháu ạ. Ép một khốc ca* năm tuổi mặc áo lông hồng nhạt, còn nhục nhã gọi là bé gái, tất cả là do mẹ cháu.”
*khốc ca: chàng trai lạnh lùng
Bà ngoại Mạnh bị lời nói của cậu chọc cười, thở dài bảo. “Trong đầu của cháu toàn nghĩ tới mấy thứ gì đâu.”
Năm tuổi chính là khốc ca.
Lớn lên trở thành soái ca.
Không vấn đề.
Tống Dụ lại lật qua phần phía sau của album ảnh. Cách bao nhiêu năm, cậu dường như thật sự nhìn thấy bản thân mình 10 năm trước, một cậu bé kiêu ngạo, táo bạo, nhưng phần lớn thời điểm đều là một thân một mình yên lặng chơi đùa, ngoan ngoãn lại thanh tú.
Tống Dụ bỗng nhiên đầu óc thông suốt, ngẩng đầu hỏi bà ngoại: “Cháu từ nhỏ đến lớn tính tình đều như vậy ạ?”
Ánh đèn quá ôn nhu.
Bà ngoại Mạnh cười rộ lên, đuôi mắt hằn lên những nếp nhăn tinh tế. Bà nhẹ nhàng nói: “Chứ còn gì nữa, nhìn một cái liền nhận ra.”
Ngón tay Tống Dụ chạm lên trên album ảnh, đầu ngón tay lạnh lẽo, bỗng đại não đau nhói, cả người run rẩy, như thể có thứ gì đó xâm nhập vào.
Tống Dụ mấy ngày nay nằm mơ cực kỳ nhiều lần, thậm chí không còn lấy góc độ một người ngoài cuộc nữa, mà là chân chân thực thực tham dự vào.
Mỗi một chi tiết nhỏ đều đặc biệt rõ ràng, dường như cậu đã thực sự trải qua.
Cậu mơ tới tiệc cưới của chị gái mình.
Tại khách sạn Ly Tân sang trọng nhất thành phố A.
Cô cuối cùng cũng gả cho một người, là một giáo sư đại học tuấn tú nhã nhặn, sạch sẽ như ngọc, tính tình rất tốt.
Một người hoàn toàn không nằm trong tiêu chí lựa chọn bạn đời của cô, lại là người cùng cô đi đến cuối cuộc đời.
Tống Dụ đổi một thân âu phục màu ghi, đứng trong phòng trang điểm chờ cô.
Cô hôm nay là cô dâu, tóc dài buộc cao, váy cưới trắng như tuyết, rực rỡ không gì tả nổi. Khi cô cười rộ lên, đôi con ngươi đen láy thấu triệt, ấm áp đầy tình cảm.
Tống Uyển Oánh hỏi cậu: “Em lên phòng yến hội lầu ba xem thử chưa?”
Tống Dụ ngẩn người: “Chưa ạ.”
Tống Uyển Oánh cười nói: “Chị ở trong đây trang điểm chắc còn tốn thêm một tiếng nữa, em ở đây cũng chẳng nói chuyện, không bằng đi chỗ khác chơi một chút trước đi. Chủ đề hôn lễ này chị nghĩ thật lâu mới quyết định, ngân hà vũ trụ, hiệu quả thị giác chắc hẳn sẽ rất chấn động.”
Tống Dụ bật cười: “Vậy khẳng định sẽ rất lãng mạn.”
Chuyên gia trang điểm bắt đầu giúp cô vẽ mắt.
Tống Uyển Oánh nhắm mắt lại, ý cười nơi khóe môi không giấu được niềm hạnh phúc ngọt ngào: “Tất nhiên rồi, nếu mà em hâm mộ thì mau tìm một người bạn gái đi bảo bối.”
Tống Dụ hừ cười: “Chuyện này thì không cần đâu…” Cậu muốn nói là với thân thể bệnh tật của mình cũng đừng gây họa cho con gái nhà người ta, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã lập tức đổi giọng, biến thành ngữ điệu lười biếng: “Dù sao thì trên cõi đời này, duyên phận là chuyện không thể cưỡng cầu nhất, phải để ông trời an bài.”
Phòng yến hội lầu ba rải rác vài nhân viên công tác, đang vận chuyển thiết bị, điều chỉnh âm thanh ánh sáng. Lúc cậu cùng anh trai bước vào, rất nhiều người đồng thời hô “Đại thiếu, tam thiếu”.
Tống Dụ cười nhạt.
Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Tống Húc nói: “Em đã rất lâu không trở về thành phố A.”
Tống Dụ: “Ừm, cũng vài năm, nhưng mà em cảm thấy cũng không có thay đổi gì.”
Tống Húc hỏi: “Tại sao không gọi điện thoại hẹn bạn cũ ra gặp mặt.”
Tống Dụ: “Anh là anh ruột em đó hả? Em quen bao nhiêu người ở thành phố A, anh không biết sao?”
“Hình như đúng là vậy. Ha ha ha, chẳng quen được mấy người.”
Nhân viên đưa tới hai ly nước uống, Tống Húc từ chối, nghiêng đầu, chăm chú nhìn cậu nói: “Em còn nhớ Tạ Tuy không?”
Tống Dụ hơi ngẩn ra, chậm rãi: “Cậu ta… Em vẫn nhớ.”
Tống Húc dùng giọng điệu tương đối phức tạp nói: “Bên Tạ gia, Tạ tam thiếu sinh bệnh, nhập viện, ông già lại bắt đầu tác quái, thêm vào mấy người anh chị em lòng tham không đáy. Tạ Tuy bị hội đồng quản trị bỏ phiếu đuổi đi, hiện tại tình cảnh không tốt lắm.”
Tống Dụ trong bóng tối ngón tay khựng lại, hỏi: “Tình cảnh không tốt lắm, là không tốt như thế nào?”
Tống Húc: “Tạ gia đã vứt bỏ cậu ta. Người này bề ngoài đã thấy không dễ sống chung. Biết rõ thì thấy càng đúng, tính cách lạnh lùng, thủ đoạn ác liệt, những năm này ở thành phố A đã chọc phải không ít người. Một khi thất thế, khó tránh khỏi việc bị người khác bỏ đá xuống giếng. Hiện tại, cậu ta đang mất tích, nhưng anh biết, không ít người đang tìm cậu ta.”
Tống Dụ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, “Hứa gia?”
Tống Húc lắc đầu: “Tần gia cùng Triệu gia.”
Tống Dụ: “Bọn họ?”
Tống Húc nhíu mày lại, thần sắc khá kỳ quái, nói: “Em không ở thành phố A nên có thể không biết. Anh vẫn luôn nghe nói, Tần Mạch cùng Triệu Tử Vũ đã từng điên cuồng theo đuổi Tạ Tuy. Anh đoán là do cầu mà không được, vì yêu sinh hận. Cần gì phải như vậy chứ. Huống hồ, người như Tạ Tuy, cho dù thất thế cũng không phải dễ trêu.”
Tống Dụ: “…”
Tống Dụ: “Tạ Tuy bây giờ còn ở thành phố A sao?”
Tống Húc hơi ngạc nhiên: “Em đừng bảo cũng muốn tìm cậu ta nhé.”
Tống Dụ: “… Không, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Xuống lầu, cậu nghe được tiếng người bên cạnh trò chuyện, cười trên sự đau khổ của người khác, ác ý khó kiềm nén.
“Ai có thể ngờ, Tạ Tuy ban đầu ở thành phố A một tay che trời như vậy mà cũng lưu lạc đến mức này. Tạ gia không có ý định để cho hắn dễ chịu, hiện tại mắc nợ đầy rẫy, lại không tìm được việc làm, hắn ta chắc không đi ăn xin đâu nhỉ.”
“Cũng không tới nỗi đó chứ, anh còn nhớ mẹ của hắn ta sao, là thiên kim Hứa gia nuôi ra từ trong tơ lụa ngọc ngà, lại tự cam thấp hèn làm tiểu tam của người ta, thật sự chính là rẻ mạt từ trong xương. Tạ Tuy coi chừng cũng giống vậy, tại thành phố A người thích gương mặt đó của hắn không phải ít, nói không chừng là được một nữ nhân nào đó bao nuôi rồi.”
“Ha ha ha, tôi thật muốn ngay bây giờ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn ta. Thật hả giận.”
Bước chân xuống cầu thang của Tống Dụ dừng lại, nghiêng đầu, nhàn nhạt hỏi: “Hả giận cái gì?” Âm thanh lạnh lẽo, âm trầm.
Hai thanh niên đang trò chuyện sửng sốt, bọn họ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là tam thiếu gia Tống gia, nhất thời lúng ta lúng túng, cười mỉa:” Tống Dụ, thật trùng hợp.”
Đôi mắt nhạt màu của Tống Dụ đầy lạnh lẽo cùng châm biếm, khóe môi trào phúng: “Cậu ta thất thế cũng có nữ nhân nguyện ý bao nuôi, có người thích, kiếm được tiền, các người hả giận cái gì? Mặt mũi xấu xí thì có thể đọc nhiều sách hơn được không, chớ tự cho mình là cao sang gì, còn tưởng ai cũng giống mình. Chuyện của dì Hứa —” Cậu tiến lên trước một bước, nhàn nhạt nói: “Đừng để tôi tiếp tục nghe được hai chữ ‘tiểu tam’ đó.”
Dù sao hôm nay cũng là tiệc cưới của Tống gia.
Hai tên thanh niên kia giận mà không dám nói gì, xanh mặt, một lời cũng không nói.
Tống Dụ xoay người xuống lầu, trong con ngươi lại xẹt qua ánh sáng kiên định.
Cậu đối với Tạ Tuy là tình cảm gì?
Có lẽ là dáng vẻ trong sáng và ngây thơ nhất lần gặp nhau thời thơ ấu.
Cho nên mặc dù sau này Tống Húc có nói người ấy nguy hiểm như thế nào, thì đối với cậu mà nói, cũng không quá có sức thuyết phục.
Thậm chí khi Tạ Tuy rơi vào loại tuyệt cảnh như thế này, cậu theo bản năng muốn đi giúp đỡ hắn.
Cậu có số điện thoại cá nhân của Tạ Tuy.
Vốn chỉ muốn gọi điện thoại thử xem.
Không ngờ rằng người kia vậy mà bắt máy.
“Alo.”
Thông qua điện thoại truyền tới âm thanh khàn khàn thanh lãnh, giống y như lúc trước, không hề có chút chán nản rầu rĩ.
Tống Dụ sững sờ, đầu óc như thể bị điện giật, mãi sau mới nhẹ giọng nói: “Là tôi, Tống Dụ, tôi… hôm nay về nước, nếu rảnh thì gặp nhau một bữa không?”
Bên kia im lặng rất lâu. Sau một hồi là tiếng cười khẽ, tản mạn nói: “Được.”
Hẹn gặp nhau tại nhà hàng.
Cậu chọn một sương phòng yên tĩnh, trang trí theo phong cách phục cổ độc đáo. Cây xanh ngăn cách thành một không gian kín đáo.
Thời điểm Tạ Tuy bước vào.
Bàn tay khuấy cà phê của Tống Dụ khựng lại.
Áo sơ-mi trắng, quần dài màu đen, nam nhân dáng người kiên cường, vẻ ưu nhã thong dong trước sau như một. Lúc hắn ngồi xuống, cho dù hiện tại thất thế, nhưng cảm giác ngột ngạt vẫn là một phần không thiếu.
Hắn hỏi.
“Muốn nói cái gì?”
Tống Dụ có lẽ là lần đầu tiên sốt sắng đến như vậy.
Tuy rằng cậu rất muốn làm một tên nhị thế tổ, trực tiếp lật bài đen, đi thẳng vào vấn đề: tôi đến để giúp đỡ người nghèo.
Nhưng cân nhắc đến lòng tự ái của người bạn hồi bé này, cậu yên lặng đè nén ý nghĩ này xuống.
Không thể trực tiếp dùng tiền. Đó là sỉ nhục.
“Tôi… ở thành phố A không có bạn bè gì, dò trong điện thoại di động thấy cậu, liền muốn hẹn ra ngoài gặp mặt, tùy tiện trò chuyện một chút.”
Cậu chỉ có thể nói như vậy.
Tạ Tuy quan sát cậu, khẽ cười, “Được.”
Trên căn bản, cả một bữa cơm đều là Tống Dụ tìm chủ đề để nói.
Tạ Tuy rõ ràng không có hứng thú mấy.
Tống Dụ nói chuyện, nhưng trong lòng thở dài.
Ở đây cùng cậu lãng phí thời gian, Tạ Tuy cũng thật kiên nhẫn.
Lát sau nói chuyện phiếm xong, Tống Dụ chủ động đề xuất: “Để tôi đưa cậu về nhà.”
Tạ Tuy cũng không cự tuyệt, con ngươi sâu thẳm nhìn cậu, cười gật đầu.
Trên xe, cũng là không nói gì với đối phương.
Đưa Tạ Tuy đến dưới lầu, Tống Dụ vốn định đi luôn, kết quả Tạ Tuy hỏi một câu: “Muốn lên lầu nhìn một cái không?” Tống Dụ còn đang suy tư làm thế nào để có thể giúp đỡ hắn, lại bị hỏi như vậy, ngẩn người rồi gật đầu: “Được.”
Vừa lên lầu, cửa đóng lại. Trong phòng đèn trần còn chưa bật, Tống Dụ bỗng nhiên phát hiện eo mình bị một đôi bàn tay nóng bỏng ôm chầm lấy.
Nam nhân cao hơn cậu một cái đầu cúi xuống, trong bóng tối tràn ngập cảm giác ngột ngạt như dã thú.
Cậu cả người sững ra.
Ngay lập tức, toàn thân bị đè lên vách tường.
Một bàn tay khác của nam nhân đè chặt sau gáy cậu, một nụ hôn thanh lãnh nhưng cuồng liệt rơi xuống.
Tinh tế hôn lên môi cậu, đầu lưỡi bá đạo mà luồn vào trong miệng cậu, quấn lấy lưỡi cậu, đầy kỹ xảo mà trêu đùa.
Vừa bừa bãi vừa khiêu khích.
Trong hơi thở đều là cỗ khí tức lãnh đạm kia.
Giống như khi người cấm dục động tình.
Tống Dụ bị sự việc làm cho hoàn toàn ngây ngốc.
Cậu cảm giác được bàn tay thon dài của Tạ Tuy bắt đầu di chuyển xuống dưới, trong nháy mắt suy nghĩ trở về.
Cậu như bị kích nổ, lập tức vươn tay đẩy hắn ra, “Cậu làm cái gì —”
Lại bị Tạ Tuy chuẩn xác siết chặt cổ tay.
Không cho phản kháng.
Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ xuyên vào.
Cặp mắt đào hoa của Tạ Tuy nheo lại, vẻ lạnh lẽo giữa cặp lông mày hóa thành sự cám dỗ cùng mê hoặc. Hắn ở trong bóng tối cười nhẹ: “Đây không phải là mục đích cậu tìm đến tôi sao.”
Tống Dụ: “—!!!”
Tôi cmn là tới cứu đói giảm nghèo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...