Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Đại hội thể dục thể thao.

Sau nghi thức kéo cờ là các lãnh đạo đọc diễn văn. Hiệu trưởng, hiệu phó đứng trên đài vừa nói đã mất hết nửa tiếng.

Ước chừng đứng nghe một tiếng, bốn phía tiếng oán trời than đất rần rần, các giáo viên ho khụ một tiếng, cuối cùng sắp xếp, cho phép bọn học sinh ngồi xuống tại chỗ nghỉ ngơi.

Lớp 10A1 ở chính giữa.

Ngồi xếp bằng trên sân cỏ, Tống Dụ xé một viên kẹo bạc hà ra, nhét vào trong miệng.

Cậu nhìn thấy ở trước mặt mình là một chồng phong thư nhỏ màu hồng nhạt, vẻ mặt hơi có chút kinh ngạc, nhíu mày: “Những thứ này là cái gì?”

Hề Bác Văn nhìn những người xung quanh, bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Thư đó. Các bé fangirl của cậu gửi tới, tôi đoán đều là thư ủng hộ, chúc cậu chiều nay thi đấu cố lên. Dụ ca mau mau mở ra nhìn xem.”

Mã Tiểu Đinh ở bên cạnh đếm.

“1, 2, 3, …, 14, 15, 16. Mẹ ơi, mười sáu bức thư.” Y thật lòng thật dạ mà cảm khái một tiếng: “Dụ ca trâu bò, nhìn khắp cả trường Nhất Trung, cũng chỉ có mỗi Tạ thần có thể đọ với anh một trận.”

Tống Dụ ngày hôm qua ngủ không ngon, hiện tại buồn ngủ, nghe vậy phì cười một tiếng. Cậu ngậm kẹo, vị bạc hà mát mẻ tan ở trong miệng, tinh thần mới khá hơn được một chút.

Cậu lấy một phong thư qua: “Đều là thư tình à? Đừng nha, mới sáng sớm, làm người ta ngượng ngùng quá.” Nhưng mà mí mắt cậu díp lại, lười nhác cử động môi, trên mặt ngoại trừ ‘Tôi buồn ngủ’ chính là ‘Muốn đi ngủ’, không có nửa phần dáng vẻ ngượng ngùng.

Mã Tiểu Đinh nhìn trái nhìn phải, phát hiện điều thú vị, cười trên sự đau khổ của người khác: “Dụ ca anh xem này, lần trước anh từ chối một bức thư tình, lần này mọi người đều thông minh, không viết tên thật, để cho anh không tìm được người ta, muốn trả lại cũng không được.”

Tống Dụ nhìn kĩ, quả nhiên trên phong thư đều dùng tên giả, không phải Mỹ Mỹ thì là Mộng Mộng, hoặc là Tiểu Thiển, Vãn Vãn, qua loa hết sức.

Khóe môi cong lên, một chút sự buồn ngủ cuối cùng cũng bị đánh bay.

Tống Dụ tùy tiện mở một bức thư, nhìn lướt qua.

Emoticon đáng yêu trên trang giấy màu sắc rực rỡ, sau đó là một hàng chữ ‘Ông xã cố lên, hôm nay anh là giỏi nhất’. Lại mở bức khác, văn chương thơ mộng hơn rất nhiều, ngôn từ hoa mĩ, kí tên là ‘Bạn gái tương lai của anh’. Đương nhiên cái này cũng không phải là ghê gớm nhất, mấy lá thư tiếp theo chữ kí so với cái trước càng thêm cá tính.

‘Hotgirl đời tiếp theo của trường Nhất Trung’

‘Hôm nay được ngủ với Dụ ca rồi sao’

‘Anh trai giáo bá liếc nhìn em một cái’

‘Tám giờ cưới nha ông xã’

Tống Dụ nhai kẹo, cảm thấy có chút quen mắt, mấy cái tên này đoán chừng đều là ID tài khoản trên diễn đàn của mấy cô nàng, theo một ý nghĩa nào đó cũng coi như là dùng tên thật tỏ tình.

Trong lòng cậu phân tích một trận, cười nói: “Hiện tại nữ sinh trung học thật sự quá rảnh rỗi, tùy tùy tiện tiện đã gọi người khác là ông xã rồi. Vì kỷ luật của trường học, tôi quyết định tiêu chuẩn lấy vợ lấy chồng sau này thêm vào một điều kiện, không nhận lời tỏ tình của nữ sinh đạt tổng điểm thấp hơn 600.”

“Ặc.” Mã Tiểu Đinh hít vào một hơi, thân là một bạn nhỏ học ngu, y cảm giác bị tổn thương nặng nề, “Có thể bớt không? Giảm giá 50%, 300 điểm là được rồi.”

Hề Bác Văn ha ha ha cười rộ lên: “Sợ đến khi điểm trung bình cả khối được công bố, cao hơn trước đây hơn 10 điểm, hiệu trưởng mời cậu lên trước quốc kỳ phát thưởng luôn.”

Tống Dụ: “Đừng nha, cống hiến cho trường học phải giấu công và tên chứ.”

Lúc này, Mã Tiểu Đinh bỗng nhiên bắt đầu kích động cào mặt cỏ.

“Dụ ca Dụ ca, Tạ thần lên đài.”

Lời nói còn lại của Tống Dụ còn chưa kịp ra khỏi miệng liền dừng lại.

Chung quanh bắt đầu trở nên rối loạn, quét sạch vẻ âm u đầy tử khí lúc vừa bắt đầu.

Các nữ sinh tôi đẩy bà, bà đẩy tôi, xì xào bàn tán, khó nén hưng phấn.

Tống Dụ thả xuống đống thư trong tay, ngẩng đầu nhìn lên hướng kỳ đài.

Sau lần phát biểu đại diện học sinh mới, Tạ Tuy lại một lần nữa lên đài, làm đại biểu toàn bộ học sinh. Dưới bầu trời xanh lam trống trải, thiếu niên mặc đồng phục học sinh, tuấn tú kiên cường, xuất chúng chói mắt. Hắn đọc bài diễn văn từ trong bản thảo, không biết có phải là do ngủ không ngon hay không mà âm thanh có chút khàn khàn, thanh lãnh, nhưng cũng đầy cuốn hút.

Ở đây, không ai để ý nội dung hắn nói, toàn bộ chỉ theo dõi khuôn mặt của hắn.

Gió mùa thu lay động tờ giấy trắng trên đầu ngón tay của hắn.

Tống Dụ nghe được tiếng nữ sinh lớp 10A2 phía sau cảm thán.

“Tạ thần quả thực làm chấn động năm cấp ba của tớ. Vẻ ngoài đẹp trai, tính cách tốt, thành tích giỏi giang, âm thanh còn quyến rũ như vậy, tớ nhìn cậu ấy một lần liền động lòng một lần.”

“Hotboy thì ai không yêu chứ? Lần sau có thể đề nghị với trường học, treo ảnh của đệ nhất khối lên trên bảng thành tích, tuyệt đối có thể kích phát ra toàn bộ động lực học tập của tớ. Vừa nghĩ tới việc tớ tăng một hạng tên liền cách cậu ấy gần hơn một bước, ngay lập tức tớ đã muốn mua bộ đề luyện thi đại học rồi.”


“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đừng hỏi, chính là sức mạnh của tình yêu.”

Tống Dụ ngồi trên sân cỏ, nhìn thấy thiếu niên ưu tú kia, khóe môi không nhịn được cong lên.

Bạn cùng bàn của cậu giỏi quá.

Tạ Tuy xuống đài, toàn trường rít gào như thủy triều, tiếng người huyên náo, khiến dàn giáo viên chủ nhiệm nhìn mà lắc đầu.

Tống Dụ hoàn hồn phản ứng lại, trong tay còn cầm phong thư chưa mở, tiếp tục cúi đầu, nhìn tấm ‘thư tình’ cậu nhận được.

Bức thứ 13.

Hề Bác Văn hỏi: “Dụ ca sau khi xem xong định xử lý chúng nó như thế nào?”

Tống Dụ rất tự nhiên: “Ném đi.”

Hề Bác Văn lập tức khoa trương mà ‘Oa’ một tiếng: “Dụ ca, cậu thật là một tên tra nam.”

Mã Tiểu Đinh lắc đầu thở dài: “Ông quên mất rằng Dụ ca của tôi ngoại trừ là giang tinh, trên diễn đàn còn có một tính cách khác, đó là tra nam lãnh khốc.”

Tống Dụ biểu thị bản thân phi thường không đồng ý: “Cái này mà bảo là tra?”

Hề Bác Văn: “Chứ chả lẽ còn không tra?”

Tống Dụ xì cười thành tiếng: “Thế để tôi biểu diễn cho các cậu xem cái gì gọi là tra nam chân chính.”

Trong tay cậu cầm một đống thư, nói với Mã Tiểu Đinh: “Đoán xem tôi hài lòng nhất với lá thư nào?”

Mã Tiểu Đinh ngớ ra, nháy mắt mấy cái: “Lá nào cơ?”

Tống Dụ cởi áo khoác đồng phục, thả ở bên cạnh, tư thế ngồi cà lơ phất phơ. Trong đôi mắt màu trà tràn đầy ý cười, khóe môi lười biếng.

“Cũng có chút khó chọn.”

Cậu rút một phong thư ra, đặt trên nền cỏ.

“Tôi thích nhất là Vãn Vãn.”

Lại một lá.

“Rất tôn trọng suy nghĩ của Mộng Mộng.”

Lại một lá.

“Đọc được thư của Mỹ Mỹ lại không nhịn được cảm thấy rất vui vẻ.”

Lá thứ tư.

“Nói chuyện với Tiểu Thiển lại thoải mái nhất.”

Cậu như đang chia bài, một lá lại một lá đặt xuống.

“Nhưng nếu như nhất định phải chọn ở bên cạnh một người thì sao? Tôi chọn —”

Lá thư trong tay còn chưa kịp thả xuống.

Bên cạnh có người ngồi, âm thanh thanh lãnh, nhàn nhạt hỏi: “Chọn ai?”

Tống Dụ duy trì động tác nhấc tay cầm thư.

Thân thể như bị ấn nút tạm dừng, khóa cứng lại, cái tên trong thư đột nhiên không thể nói ra khỏi miệng.

Nghiêng đầu.

Người vừa mới đứng trên kỳ đài hào quang vạn trượng đã chân dài sải một bước ngồi xuống bên cạnh cậu, gương mặt đẹp trai nhìn cậu, khóe môi mang nụ cười, nhưng tròng mắt đen kịt lại lạnh lẽo.

Đột nhiên chột dạ.

Tống Dụ ho một tiếng, bổ sung hoàn chỉnh câu nói.

“… Chọn học tập.”


Hề Bác Văn cùng Mã Tiểu Đinh đều bị lời nói của tra nam giáo bá Tống Dụ làm cho sững sờ.

Hiện tại mới phản ứng được.

Mã Tiểu Đinh trợn to mắt: “Quá tra.”

Hề Bác Văn đẩy mắt kính, trợn mắt ngoác mồm: “Ai da, Dụ ca, cậu mở ao cá* hay là mở hậu cung vậy?”

*Chữ Dụ (喻) phát âm là (yù), hơi giống với chữ cá (yú)

Bọn họ càng nói càng quá đáng, Tống Dụ trợn mắt trừng một cái.

Đều không nhắc tới chuyện lúc nãy, quả thực là đang giội nước bẩn lên người cậu.

Cậu giải thích với Tạ Tuy: “Vừa mới diễn cho tụi nó coi thôi, không phải ý nghĩ chân thật của tớ.”

Tạ Tuy ung dung thong thả lặp lại, giọng điệu nhàn nhạt: “Thích nhất là Vãn Vãn, rất tôn trọng suy nghĩ của Mộng Mộng, đọc được thư của Mỹ Mỹ lại không nhịn được cảm thấy rất vui vẻ, nói chuyện với Tiểu Thiển lại thoải mái nhất —”

Công khai trước mặt mọi người!

Tống Dụ xấu hổ lập tức nghiêng người, vươn tay ra che miệng hắn, vừa bực mình vừa buồn cười: “Đủ rồi, thích nhất bạn cùng bàn của tớ, đừng nói nữa, đừng nói nữa.”

Lòng bàn tay của Tống Dụ rất nông, da dẻ nhẵn nhụi, mềm mại như ngọc. Đặt ở trên môi, đối với Tạ Tuy mà nói, càng giống như một nụ hôn vào lòng bàn tay.

Thích nhất bạn cùng bàn của tớ. Như nước suối trong veo chảy vào tim.

Hắn đè nén xuống khát vọng trong nội tâm.

Tạ Tuy cầm cổ tay kéo tay cậu ra, khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: “Không thích học tập nữa rồi?”

“Không mâu thuẫn.” Tống Dụ cố ý nói sang chuyện khác, “Đừng nói chuyện này nữa, tớ cho cậu coi chữ ký của mấy bạn đó, thật sự rất lớn mật, kiểu gì cũng có.”

Mở ra lá thư đang cầm trong tay.

Nội dung thư điên cuồng khen cậu, gọi cậu ông xã, đủ loại rắm cầu vồng.

Nhưng chữ kí lại là.

“… Tạ thần, tối qua anh thật tuyệt…?”

Tống Dụ: “…”

Tạ Tuy: “…”

Mã Tiểu Đinh: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Hề Bác Văn cũng nín cười: “Vị này chính là muốn bắt cá hai tay nha.”

Tống Dụ yên lặng cất nó đi.

Tạ Tuy ngồi bên cạnh sau chốc lát sững sờ cũng thấp giọng cười nói: “Cậu tối qua cũng không tệ.”

Tống Dụ: “…!!”

Cậu toan tính muốn chuyển chủ đề: “Hôm nay tớ càng tuyệt, buổi chiều mới là sân nhà của tớ.”

Tạ Tuy đôi mắt cong cong: “Được, tôi rất mong đợi.”

Đại hội thể dục thể thao đương nhiên là phải cổ vũ cho bạn cùng lớp.

Tống Dụ cảm thấy rất phấn chấn.

Bị người khác nhét vào tay một lá cờ nhỏ, thấy khá mới mẻ cùng thú vị, cũng đi theo vung vẩy loạn xạ.

Bên cạnh là tiếng hoan hô, hò hét như thủy triều.

Từng tiếng cố lên, phấn chấn lòng người.


Cậu làm theo một lúc cũng bắt đầu thấy vui vẻ.

Phát thanh viên là Lâm Song Thu, âm thanh truyền khắp toàn bộ sân thể dục.

“Băng qua vạch xuất phát màu trắng, bạn như một tia chớp vàng óng, dưới bầu trời thu này, bộc phát ra sức sống thanh xuân vô hạn. Cố lên, các vận động viên dũng sĩ, như chim ưng cất cánh, chinh phục chiến trường của các bạn!”

Buổi chiều, thi chạy cự li dài 1500m của nam sinh.

Lúc Tống Dụ thay đồ xong bước ra, cả tốp nữ sinh 10A1 bên cạnh đang vui cười, thuận tiện lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, cảm thán, “Dụ ca, cậu sao mà đẹp trai dữ vậy.”

Giang Sơ Niên cầm một cái quạt máy mini, ân cần đưa tới chỗ cậu: “Dụ ca vì làm lớp vẻ vang mà cực khổ rồi.”

Tống Dụ nở nụ cười.

Bên cạnh có nam sinh ồn ào: “Dụ ca, các lớp khác có người xem thường cậu, hiện tại trên diễn đàn lại bắt đầu đặt cược, tôi không phục, đã cược cả cái thân xử nam của tôi rồi! Cậu nhất định phải đạt được hạng nhất đó, đêm đầu tiên của tôi nằm trong tay cậu.”

Bạn cùng phòng của cậu ta trợn mắt ngoác mồm: “Con mẹ nó, ông lại cá đêm đầu nữa hả?! Lần trước còn chưa mất à?”

Nam sinh: “Haiz, nói ra thì rất dài.”

Tống Dụ uống một ngụm nước, cười cười đặt bình nước lên trên bàn, tản mạn nói: “Yên tâm đi. Tôi tham gia chạy cự li dài mục đích là để chứng minh với mọi người. Một người có thể vừa đẹp trai, vừa chạy nhanh.”

Giang Sơ Niên: “???”

Cô bé bật quạt lên mức tối đa, “666.”

Tống Dụ đi vào đường chạy.

Trên khán đài lại là một trận đồng loạt ‘A a a a a a a’ đcm đẹp trai quá.

Một nam sinh đội mũ lưỡi trai cầm gậy selfie hướng góc bên kia, cảm xúc mãnh liệt dâng trào: “Hello lại là tôi, Đại K của mọi người, tôi cmn thực sự là yêu say đắm Tống Dụ, chuyện hư hỏng gì của cậu ấy tôi cũng muốn quay lại. Nhìn thấy anh chàng lạnh lùng bên kia không, dù cậu ấy không thể nói chuyện với chúng ta, nhưng trong lòng chúng ta có thể tâm tình với cậu ấy. Bạn cùng phòng của tôi lần này không cược Maserati nữa, bắt đầu dâng Rolls-Royce, Tống Dụ được hạng nhất sẽ tặng. Đại K vì tình bạn bè mà tặng kèm một tấm phiếu giảm giá 8 nhân dân tệ.”

Mã Tiểu Đinh cùng một đám đàn em của y một lần nữa võ trang đầy đủ, huýt sáo, vỗ tay, còn có que phát sáng, toàn bộ cầm trong tay.

Hề Bác Văn đoạt lấy con gà rít gào, sợ mất mặt.

Mã Tiểu Đinh vung vẩy cánh tay, huýt còi một tiếng vang dội: “Dụ ca cố lên!”

Tống Dụ hiện tại đang đứng trên làn chạy số 3, là người gây chú ý nhất.

Bên cạnh cậu là một nam sinh nước da màu đồng, nhìn cậu cười một cái: “Dụ ca dự định đoạt hạng mấy vậy?”

Tống Dụ: “Đây là điều tôi có thể quyết định sao? Cậu không thấy tôi trên lưng đeo trách nhiệm nặng bao nhiêu à?”

Bao nhiêu lần đầu tiên của mọi người, bao nhiêu xe xịn, biệt thự sang trọng.

Nam sinh: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Một tiếng súng vang lên.

Trận thi đấu bắt đầu.

Từ vạch xuất phát màu trắng, thiếu niên tuấn tú như một tia chớp phóng thẳng đi.

“A a a a!”

Sân trường lại một trận rít gào.

Giang Sơ Niên lo lắng tới mức siết chặt tay cô bạn cùng bàn.

Lương Doanh Doanh không thể nhịn được nữa: “Bà không có cược đêm đầu, căng thẳng cái gì!”

Giang Sơ Niên: “A a a tôi có tôi có, Dụ ca mà thắng tôi sẽ dâng tặng nụ hôn đầu của mình cho cậu ấy!”

Lương Doanh Doanh: “… Bà muốn ăn đòn hả.”

Thể lực của Tống Dụ rất khá, nhưng dù sao cũng chỉ mới huấn luyện một tuần, cùng học sinh năng khiếu so sánh thì vẫn có chút chênh lệch. Hai vòng đầu, cậu cùng một nam sinh cao to khác giằng co lẫn nhau, xa xa dẫn trước mọi người, không ai kém ai nửa bước.

Nhưng đến một vòng cuối cùng là thời kỳ bất lợi của cậu, lực bạo phát không đủ, chuẩn bị đến giai đoạn chạy nước rút cậu càng mệt mỏi, toàn thân nặng như chì, tốc độ từ từ chậm lại.

“Dụ ca — Cố lên!”

Gần như đa số mọi người đều căng thẳng chung với cậu, hai tay đặt bên miệng, lớn tiếng hò hét.

Mã Tiểu Đinh cầm chai nhựa trong tay đập đùng đùng, tiếng còi càng ngày càng cao.

“Dụ ca cố lên!”

Một vòng cuối cùng.

Mắt thấy mình đang cách vạch đích càng ngày càng gần, người còn lại bắt đầu bỏ xa Tống Dụ.


Trên khán đài bạo phát âm thanh gầm rú tới tê tâm liệt phế.

“Dụ ca!! Đêm đầu tiên của tôi a a a cậu phải phụ trách a a a a!”

Khán giả: “…???”

Mấy lời hò hét đều bị nuốt ngược trở vào.

Có người kia tiên phong, lời động viên sau đó cũng đổi vị, càng gần vạch đích mọi người càng kích động.

“Dụ ca! Ảo ảnh Rolls-Royce! Thấy không! Ở vạch đích đang chờ cậu!”

“Dụ ca! Một tòa biệt thự bờ biển ở trước mặt kìa!”

“Ai có thu âm tiếng chó sủa không, tôi cảm thấy cái ý kiến xấu xa kia có thể dùng được.”

“Chó sủa cái quỷ gì — Dụ ca! Mau nhìn Tạ thần! Một người bạn trai đẹp trai như vậy đứng ở vạch đích, cậu nhìn thấy không?”

Bên cạnh đường chạy là tiếng ủng hộ thống nhất.

Bên tai Tống Dụ chỉ có tiếng gió, lồng ngực không đủ không khí, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm vạch đích.

Ngay tại lúc này.

Thời khắc chạy nước rút.

Vào đúng lúc này, cậu đột nhiên bung toàn bộ sức lực, toàn thân như được nạp vào một nguồn sức mạnh mới, nghiến chặt răng, phóng nhanh như một cơn gió.

Như một tia chớp xông về vạch đích.

“Oa a a a a —!”

Khán giả trên khán đài lập tức kích động tới mức đứng lên.

Trong phòng phát thanh, Lâm Song Thu lấy ra bản thảo mới, cầm sát micro nhẹ giọng đọc.

“Hò hét, kích động, vui sướng, đây là chúng ta ở thời khắc này. Rượt đuổi, tim đập, chấp nhất, thắng bại chỉ trong một giây suy nghĩ, đây là chiến trường của các bạn, cạnh tranh để trở thành nhà vua, thanh xuân thuộc về chúng ta, mùa thu không bao giờ kết thúc.”

Kém một chút nữa.

Tống Dụ nhìn bóng lưng của người trước mắt, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Lòng háo thắng mãnh liệt đột nhiên quật khởi, trong não bộ chỉ có một ý nghĩ.

Vượt qua hắn!

Lật qua trang tiếp theo.

Thần sắc Lâm Song Thu sững sờ.

Cô lập tức cười rộ lên.

Giọng nói của cô bé bỗng nhiên chậm lại.

Thanh âm ngọt ngào, mang theo ý cười, chân thành mà đọc.

“Mồ hôi của cậu nhỏ xuống đường chạy, tưới bỏng suy nghĩ tôi, ánh mắt của cậu nhìn về phía đích cuối, ác liệt xuyên thủng linh hồn tôi.”

“Quá nhiều từ ngữ hoa mỹ ngày thường tôi không có cách nào nói với cậu, chỉ có thể giờ khắc này lặng lẽ kể ra, giấu sau tiếng reo hò.”

“Cậu là ngân hà, là lý tưởng, là tất cả sự tốt đẹp tôi có thể tưởng tượng đến.”

Mỗi một bước chạy, cậu đều có thể nghe được tiếng hô hấp nặng nề của mình, cổ họng khô khốc, phế phổi như bị lửa đốt.

“Cám ơn cậu xuất hiện trong cuộc đời tôi, tô điểm hết thảy những năm tháng khô khan tầm thường. Làm ngọn gió vị bạc hà giữa ngày hè, treo nơi phần đuôi thanh xuân của tôi.”

“Thiện lương, đáng yêu, thông minh, ông xã Dụ ca của tôi ạ.”

Mấy giây cuối cùng, đầu óc Tống Dụ trống rỗng. Không biết mình rốt cuộc có vượt qua được người kia không, vì tầm mắt cậu chỉ tập trung nhìn vào vạch đích.

Tạ Tuy đứng ở đó.

“Nhanh một chút.”

Tiếng còi đột nhiên vang lên.

Khoảnh khắc giẫm chân lên vạch đích, cậu giống như một dây cung bị căng đứt, sự mệt mỏi cùng thoát lực bao phủ toàn thân.

“Nhanh hơn chút nữa.”

Tiếng người bốn phía huyên náo, tiếng la hét nổi lên khắp nơi.

Tầm mắt cậu mờ mịt, lúc sắp sửa khuỵu xuống thì lại rơi vào một cái ôm mạnh mẽ lại thanh lãnh.

“Băng qua vạch đích, vào trong trái tim tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui