Tống Dụ bị hắn nhìn như vậy, có chút ngốc lăng. Thưởng á?
Đúng rồi nhỉ, từ lúc nghỉ hè quen biết nhau cho đến hiện tại, hình như vẫn luôn là cậu cầm đề thi tới quấy rầy Tạ Tuy, cũng chưa hồi báo lại gì cho hắn.
Như vậy không được.
Dụ ca chưa bao giờ là người chỉ nhận mà không trả.
Tống Dụ xáp lại gần, rất nhiệt tình hỏi: “Vậy cậu muốn gì?”
Kề sát nhau, hắn nhìn rất rõ hàng lông mi của Tống Dụ, ngay cả độ ấm của hơi thở cũng có thể cảm nhận.
Tạ Tuy bỗng nhiên cười, chớp chớp mắt với cậu, tựa như một loại ám chỉ ngầm.
Tống Dụ sững sờ. Cậu rất ít khi nhìn thấy động tác đầy khí vị của thiếu niên như thế này trên người Tạ Tuy, tươi trẻ sáng sủa, như ngọn gió sớm thổi tan sương mù.
Tạ Tuy rút một tờ giấy ra từ trong hộc bàn, lại lấy một cây bút. Chung quanh đều là tiếng đọc sách ầm ĩ, hắn viết một hàng chữ cho Tống Dụ.
‘Nói cho tôi biết lúc nãy cậu phiền lòng chuyện gì?’
Chữ của Tạ Tuy rất đẹp, thanh mảnh, nho nhã, nét bút lại hằn rất sâu.
Tống Dụ có chút không hiểu, liếc mắt nhìn hắn một cái. Vậy thứ hắn muốn được khen thưởng là đáp án của vấn đề này?
Có ý gì đây.
Nhưng rất nhiều chuyện không tiện nói ra miệng, viết xuống ngược lại khiến người khác an tâm. Cầm lấy bút, Tống Dụ suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn trả lời.
‘Tớ không quá thích chủ nhiệm lớp chúng ta.’
Tạ Tuy nhìn câu trả lời, tay cầm bút run lên, thấp giọng cười ra tiếng.
Lấy thân thế của Tống Dụ, ở thành phố C muốn đổi một người giáo viên cũng không phải việc khó khăn gì. Một Âu Y Liên cũng đáng giá làm cậu nhóc thấy phiền ư?
Hắn viết.
‘Cho nên?’
Tống Dụ trong đầu nghĩ ‘Cho nên tớ phải nghĩ ra biện pháp đuổi cô ta đi’, nhưng nhớ đến việc cậu trong lòng Tạ Tuy đã là một thằng nhóc lưu manh vô học chỉ biết đánh nhau, nên cậu liền cứu vớt hình tượng của bản thân.
‘Cho nên tớ muốn học cho thật giỏi, vả mặt cô ta.’
Nhưng mà tờ giấy của cậu đang được truyền một nửa thì bị thầy dạy văn tịch thu.
Giáo viên ngữ văn tới giám sát tiết tập đọc, Tạ Tuy môn nào cũng đứng đầu, điểm trung bình lớp hơn phân nửa là nhờ cậy hắn, tất nhiên là đối tượng được quan tâm trọng điểm trong lòng mỗi giáo viên.
Tiến vào phòng học, ông liếc mắt liền thấy Tống Dụ đang truyền giấy quấy rầy Tạ Tuy. Thầy ngữ văn nhíu mày lại, chậm rì rì đi tới, bất mãn lầm bầm: “Tập đọc tập đọc, không đọc ra tiếng thì làm sao tính là tập đọc. Truyền cái gì vậy, đưa cho tôi xem một chút.”
Lúc thầy giáo vào lớp, cả lớp đều trở nên yên tĩnh, đặt sách giáo khoa xuống, nhìn về bên này.
“Không, không có gì.”
Trên giấy có lời nói xấu giáo viên chủ nhiệm, Tống Dụ làm sao có thể cho ông nhìn. Vẻ mặt cậu biến đổi, theo bản năng giật lại, kết quả trang giấy bị xé rách, cậu cầm một nửa.
Giáo viên ngữ văn cầm nửa đoạn cuối, đọc thành tiếng: “Cho nên tớ muốn học cho thật giỏi, vả mặt cô ta.”
Cả lớp bật cười.
Tống Dụ: “…”
Thầy giáo sững sờ, không ngờ rằng Tống Dụ giác ngộ như vậy, “Em muốn vả mặt ai?”
Biểu tình Tống Dụ cứng ngắc.
Tạ Tuy ngồi bên cạnh cậu giúp cậu giải vây, giơ tay lên, giọng đầy ý cười: “Vả mặt em ạ.”
Thầy văn trừng mắt, nhất định không tin, dù sao trên giấy viết ‘cô ta’ chứ không phải ‘cậu ta’. Nhưng đây là việc giữa học sinh với nhau, đụng vào chút là được rồi, cái tuổi này đều sĩ diện.
Thầy cũng không bức Tống Dụ giao nửa còn lại ra, cau mày dạy dỗ: “Trong tiết tập đọc không được truyền giấy, ngồi cùng bàn từ sáng đến tối kề nhau một chỗ, còn có lời gì chưa nói xong.”
Những học sinh khác trong lớp nín cười tới khó chịu.
Tống Dụ: “…”
Thầy giáo đi rồi, Mã Tiểu Đinh cười tới không ngậm miệng được, sau đó từ phía sau hỏi Tống Dụ: “Dụ ca, cách kỳ kiểm tra tháng chỉ còn vài tuần, anh đã bắt đầu tuyên chiến Tạ Thần rồi hả?”
Tống Dụ tức giận trừng y: “Đúng vậy!”
Hề Bác Văn cầm bút giả bộ làm micro, đưa đến chỗ Tạ Tuy bên cạnh: “Phỏng vấn Tạ thần, đối mặt với lời khiêu khích từ học bá đến từ thành phố A, cậu nghĩ như thế nào?”
Tạ Tuy cong môi: “Cực kỳ vinh hạnh.”
Mã Tiểu Đinh vỗ tay: “Dụ ca của em đúng là trâu bò, hai tay nắm cả giáo bá lẫn học bá, làm đại ca Nhất Trung của thành phố C.”
Tống Dụ là học dốt giả dạng học bá, thẹn quá hóa giận: “Câm miệng.”
Kiểm tra tháng đối với Tống Dụ mà nói là một chuyện tương đối quan trọng của cấp ba, là một lời giải thích cho cha Tống mẹ Tống ở thành phố A. Nếu mà cậu lại thi được 350 điểm, sợ là cha mẹ cậu sẽ cảm thấy cậu ở thành phố C không chịu học hành, không biết làm trò bậy bạ gì, còn không bằng trở lại, đặt dưới mí mắt mình thì an tâm hơn.
Tiết tập đọc kết thúc, lúc thu bài tập, Tống Dụ mới phát hiện mình quên mang vở theo.
Cán bộ ngữ văn là cô bé hỏi về tập xác định lần trước, dung mạo xinh đẹp, tính cách cũng đặc biệt dịu dàng: “Tôi có thể đợi cậu, có muốn trở về lấy không? Thời gian hẳn là đủ.”
Tống Dụ sống ở chung cư cho giáo viên, qua lại mất ít nhất cũng phải nửa tiếng. Cậu nhớ rằng bài tập này chỉ có 300 chữ, còn không bằng ngay bây giờ làm lại: “Cám ơn cậu, để tôi làm lại là được. Nội dung là gì vậy.”
Cán bộ ngữ văn lần đầu tiên tiếp xúc với cậu, vốn tinh thần đang căng thẳng, sau khi phát hiện Tống Dụ nói chuyện bình dị gần gũi như vậy, trong lòng vừa vui mừng vừa ngây ngốc, mặt ửng đỏ nói: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Nội dung là kế hoạch cùng dự định trong học kỳ mới.”
Tống Dụ: “Được rồi.”
Hôm qua cậu viết như thế nào nhỉ…
À, hôm qua cậu lên mạng chép.
Tuy rằng Tống Dụ nỗ lực làm học bá, nhưng viết văn viết nhật ký kiểu này từ xưa đến nay chưa bao giờ là thế mạnh của cậu.
“Cho tớ xem của cậu đi.”
Tống Dụ nghiêng đầu, cầu viện bạn cùng bàn của mình.
Tạ Tuy cười, từ chối: “Cái này e rằng không được, của tôi đối với cậu không có chút giá trị tham khảo nào.”
Tống Dụ: “Đều là học sinh cấp ba, mười lăm, mười sáu tuổi. Cậu có ý gì? Xem thường người khác hả?”
Tạ Tuy không ép cậu, đưa tờ giấy trên bàn qua.
Tống Dụ liếc mắt nhìn, tức giận đến hai mắt tối sầm.
Kế hoạch học kỳ mới của Tạ Tuy căn bản không dài 300 chữ, thậm chí 30 chữ còn không tới.
Rõ rõ ràng ràng viết một hàng trên vở:
Trợ giúp bạn cùng bạn của tôi đạt được hạng nhất toàn thành.
Tống Dụ: “…”
Hắn chính là ỷ vào thành tích bản thân tốt, giáo viên ngữ văn sẽ không bắt ép hắn, cho nên làm càn như vậy sao.
Tống Dụ phi thường bất mãn đối với kế hoạch của hắn: “Cậu muốn giúp tớ vượt qua cậu?”
Tạ Tuy: “Ừm.”
Tống Dụ: “Sau đó không còn gì khác?”
Tạ Tuy cười: “Đúng rồi, kế hoạch học kỳ này của tôi, chỉ có cậu.”
Tống Dụ: “…”
Cán bộ ngữ văn đứng bên cạnh chờ thu bài tập: “!!!”
Lần trước hỏi bài, sau khi bị hotboy lạnh lùng nghiền nát trái tim, bản thân cô bé chuyển sang làm fan cp.
Hiện tại có thể xem như gì?
Chính chủ trực tiếp phát đường hả?
Thông minh là có thể không cần cố gắng sao? Tống Dụ ghen tị tới nổi bong bóng, quyết định dạy dỗ hắn đàng hoàng: “Cậu như vậy mà được hả, có muốn học cho giỏi, có muốn thi vào đại học A hay không?!”
Tạ Tuy không để ý đến sự phẫn nộ của cậu, cười nói: “Cậu còn không mau viết?”
Tống Dụ lúc này mới nhớ ra cán bộ lớp còn đang chờ mình, nghiêng đầu nói: “Đợi tôi tẹo, cho tôi 15 phút.”
Cán bộ ngữ văn cười tới không khép được miệng: “Không có gì, không có gì, tôi có thể nộp bài vào tiết sau. Cậu với Tạ thần cứ từ từ.”
Đợi thêm một giờ tôi cũng nguyện ý!!
Tạ Tuy nhìn dáng vẻ khổ đại cừu thâm của cậu, tốt bụng bảo: “Tôi có thể cho cậu một số ý tưởng.”
Đôi mắt Tống Dụ tỏa sáng: “Ví dụ.”
Tạ Tuy: “Mục tiêu đầu tiên, trước khi khai giảng trở thành giáo bá.”
Tống Dụ: “… Câm miệng.”
Cuộc hẹn tòa Thư Sơn thứ sáu đã phát triển đến nước này, Tống Dụ không muốn cũng phải đáp ứng. Trách thì trách một ngày trong kỳ nghỉ hè của bản thân cậu ngứa tay, bật diễn đàn Nhất Trung lên, gây thù hằn vô số. Hôm nay có Cao Phong, coi chừng ngày mai lại có Phong Cao. Còn không bằng thẳng thắn đạt thân phận giáo bá, uy chấn tứ phương.
Cậu tại sao trước đây lại muốn làm bình xịt chứ – nhưng nếu không phải cha cậu không hiểu ra sao gọi điện thoại lại, ước hẹn kỳ thi tháng sau, cậu làm sao lại tức giận đến mức đi cà khịa người ta.
Cho nên, bố à, con trai của bố không lo học tập cho giỏi mà đi làm giáo bá, đều là do bố cõng trách nhiệm đó.
Lưng bố khỏe ghê.
Cái bài post “Quyết chiến tầng thượng tòa Thư Sơn” mấy ngày nay độ hot một mực tăng cao.
Đặc biệt, sau khi ‘Ông xã Dụ ca của cưng’ trả lời, càng đẩy bầu không khí lên cao trào.
Khối 11, lớp 11A15.
Cao Phong lần đầu được nhiều người quan tâm như vậy, hưng phấn quá mức, ngồi trong phòng học, đối mặt với một đám người dò hỏi, bốc phét tới mức không biết trời đâu đất đâu.
“Kỳ thực anh đây không hề đặt việc này trong lòng, nhìn bộ dáng của Tống Dụ như con gái thế kia, coi chừng động ngón tay một cái đã ngã xuống.”
“Không cần đâu, ây da, việc này cần gì náo động lớn như vậy, ha ha ha ha ha.”
Nói ‘không cần đâu’, nhưng miệng vui tới mức không khép lại được.
Trần Chí Kiệt với mái tóc nhuộm đen lại, quy củ ngồi hàng cuối cùng làm bài tập, cười lạnh một tiếng.
Cao Phong nghe thấy, quay đầu lại, hớn hở đắc ý: “Cười cái gì? Lúc mày làm giáo bá có bao giờ uy phong như tao vậy sao?”
Trần Chí Kiệt một lời cũng không nói.
Ánh mắt thương hại nhìn gã, như nhìn một thằng ngu mà không biết mình ngu.
Cao Phong tức giận: “Nhìn cái gì, muốn đánh nhau một trận?”
Trần Chí Kiệt không thèm để ý gã, đứng dậy nộp bài tập.
Người ngốc có phúc của người ngốc, nhưng óc chó thì gì cũng không có.
Cao Phong ngồi tại chỗ, hùng hùng hổ hổ.
Trong phòng học cãi lộn không ngừng, hiện tại mọi người đều nhận định Tống Dụ là cái tên bình xịt kia, các nam sinh ồn ào muốn Cao ca dạy dỗ cậu một trận.
Các nữ sinh lại liên tục đảo mắt.
Hoàn toàn không hòa hợp với hoàn cảnh là một nữ sinh ngồi bên cửa số. Mái tóc dài đen mướt đẹp đẽ ngay ngắn xõa sau lưng, dưới áo khoác đồng phục học sinh là một bộ đầm giá cả không hề rẻ. Nước da cô trắng trẻo, đeo trang sức trang nhã, khí chất tốt đẹp, là hoa khôi lớp A15, cũng là crush của không ít người, bao gồm cả Trần Chí Kiệt.
“Hân Hân, cậu xem bài post kia chưa?”
Người ngồi trước bàn của cô là một cô bé mặt tàn nhang, cố gắng tới bắt chuyện, trong mắt không giấu được vẻ lấy lòng.
Bạch Tuyết Hân nhìn cô ta một cái.
Nữ sinh tàn nhang nói tiếp: “Nghe nói Tống Dụ 80% khả năng chính là Dụ ca! Wow! Không ngờ Dụ ca trên mạng hận đời như vậy trong thực tế lại thanh tú đáng yêu đến thế!”
Bạch Tuyết Hân đối với chuyện trên diễn đàn cũng hiểu biết đôi chút, có điều, dưới cái nhìn của cô, chúng đều rất ấu trĩ và buồn cười, như trẻ con giả bộ làm người lớn vậy.
“Một cái bình xịt mà thôi, đáng để quan tâm sao?”
Bạch Tuyết Hân nhàn nhạt nói.
Cô bé tàn nhang xấu hổ cười, tự chuốc nhục nhã, quay đầu đi.
Bạch Tuyết Hân cúi đầu, mở tin nhắn trong điện thoại di động ra. Gửi tới từ người dì được gả vào Hứa gia ở thành phố A của cô.
[Hân Hân, cháu có biết người nào tên Tạ Tuy ở trường cháu không? Cháu tốt nhất nên tiếp cận cậu ta, người thiếu niên này thân phận không đơn giản.]
Thân phận Bạch gia ở thành phố C coi như không tệ, nhưng so với những hào môn ở thành phố A kia vẫn không đáng được nhắc tới.
Có thể làm cho người dì này bảo là thân phận không đơn giản, vậy có nghĩa là thật sự không đơn giản.
Hơn nữa, nghe nói còn là hotboy mới lên ngôi, thật sự mà nói thì đúng là cặp đôi hoàn hảo với cô.
Bạch Tuyết Hân vui vẻ cong khóe môi.
Buổi tối, trong phòng, Tống Dụ đối diện với màn hình vi tính, đang xem bài tập từ vựng. Nếu không phải là việc bất đắc dĩ, cậu cũng sẽ không dùng thế lực của Mạnh gia để xử lý chuyện trong trường học. Vừa qua gặp phải bà cô chủ nhiệm cực phẩm, nếu truyền đến tai cha cậu, phỏng chừng lại nhận ngay một cú điện thoại thúc cậu trở về nhà.
Tống Dụ cảm thấy Âu Y Liên mà không thanh lọc lại tư tưởng của mình thì thực xin lỗi chức nghiệp giáo viên của cô ta, tương lai nhất định sẽ làm chậm trễ càng thêm nhiều người.
Nghĩ đến trong sách, Tạ Tuy bị Vương Từ điên cuồng quấy rầy, thậm chí bị xúc phạm nhân phẩm, nhưng Âu Y Liên vẫn mở một mắt nhắm một mắt, chuyện gì cũng bảo là mấy trò đùa giỡn nho nhỏ của bạn cùng lớp.
Tống Dụ liền tức giận.
Ngay lúc cậu đang tức giận gần chết, từ trong máy tính đột nhiên xuất hiện một email.
Người gửi email giấu danh tính.
Mở ra là một phần tư liệu, là kinh nghiệm giảng dạy trước đây của Âu Y Liên, còn có vài tấm ảnh screenshot, là lời tự thuật của một nữ sinh bị cô ta bức tới mức mắc bệnh trầm cảm, vài lần tự sát chưa thành công.
Tống Dụ sững sờ. Âu Y Liên thì ra so với những gì cậu nghĩ còn quá đáng hơn?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...