Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Âu Dương Phong thấy
đại điêu cõng Độc Cô Lưu Vân cứ như vậy mà bay đi không thèm để ai vào
mắt, đương nhiên là không cam lòng, liền cố vận chân khí thổi sáo hòng
sai rắn độc tiếp tục đuổi theo Chu Mộ Phỉ, nhưng y vừa mới vận chân khí
lên thì bụng bỗng đau nhức, chân khí không thể vận chuyển bình thường,
thành ra tiếng sáo thổi ra cũng tán loạn, không thể chỉ huy đám rắn độc
nghe theo hiệu lệnh của y.

Âu Dương Phong biết mình đã bị nội
thương, trong thời gian ngắn không thể chỉ huy rắn độc được, đành phải
tùy ý để cho đám rắn bỏ chạy tứ phía.

Âu Dương Phong che phần
bụng bị thương của mình lại, đi về phía trước, tìm chỗ rừng rậm hoang vu mà ngồi xuống vận công chữa thương.

Qua nửa canh giờ, Âu Dương Phong rốt cục cũng chữa xong, đầy máu sống lại tại chỗ.

Y đứng dậy, đắc ý mà ngửa đầu thét dài một tiếng, sau đó cầm sáo lên
thổi, dự định triệu tập toàn bộ đám rắn độc quay trở về, tiếp tục đối
nghịch với Độc Cô Lưu Vân.

Đương nhiên, mục tiêu chính của y không phải là Độc Cô Lưu Vân, mà là con đại điêu có thể biến hóa thành người bên cạnh hắn.

Y đã phải ăn mệt như vậy, nếu không giết chết con điêu đó thì thật là khó tiêu mối hận trong lòng.

Nhưng mà, tiếng sáo vừa vang lên, Âu Dương Phong bỗng nghe thấy giọng nói
quen thuộc vang lên từ đằng sau: “Tiểu Phong, đừng lãng phí chân khí
nữa, ngươi không triệu tập rắn được đâu.”

Âu Dương Phong chấn
động toàn thân, sau đó cứng ngắc mà quay đầu lại, nhìn bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng ở đằng sau mình.

Âu Dương Phong kinh hãi, nghẹn ngào kêu lên: “Đại ca, sao ca lại rời khỏi Bạch Đà Sơn?”

Thanh niên mặc bạch y lộ vẻ như cười như không mà nhìn y, nhưng trong đôi mắt đen thâm thúy lại không hề hiện lên nét cười: “Đương nhiên là vì phải
đi tìm đệ rồi. Tiểu Phong, đệ càn quấy đã đủ rồi chứ?!”

Từ nhỏ Âu Dương Phong đã mất cha, là do một tay đại ca nuôi lớn, vì thế rất kính
sợ vị đại ca vừa là huynh cũng vừa là cha này. Y vừa nghe thế liền lui
về sau một bước, nói lùng bùng trong miệng: “Đệ, đệ không có càn quấy….”


“Còn nói không có?” Thanh niên áo trắng sa sầm mặt mày, lộ ra khí thế: “Đệ
bất chấp sơn quy của Bạch Đà Sơn, tùy tiện dùng bí thuật triệu tập mấy
vạn rắn độc, tùy ý làm xằng như vậy, trong mắt đệ còn xem ta là sơn chủ
của Bạch Đà Sơn sao?”

Âu Dương Phong chột dạ cúi đầu, một chữ cũng không dám biện bạch.

Thanh niên áo trắng tỏ ra lạnh lùng mà nói: “Về rồi thì xem ta trừng phạt đệ như thế nào.” Nói xong liền xoay người đi.

Âu Dương Phong thấp thỏm trong lòng, vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo.

———-

Độc Cô Lưu Vân nhìn hai hàng lông mày của Hồng Thất nhíu chặt lại, nhất
thời ‘lộp bộp’ trong lòng, nói: “Mộ Phỉ trúng phải loại độc rất lợi hại
sao?”

Hồng Thất gật đầu, nói: “Độc tính rất mạnh, đã xâm nhập vào huyết mạch. Ta chỉ có thể dùng thuốc giải độc thường mang theo bên
người tạm thời ngăn lại độc tính của nó trước, đề phòng độc phát công
tâm. Hy vọng y có thể kiên trì cho đến khi tới Lạc Dương. Chờ đến lúc
trở lại tổng đà, ta sẽ nhờ trưởng lão nhìn xem, đối với việc giải độc
phóng độc, ông ấy rất am hiểu, hẳn là có thể giải được độc này.” Hồng
Thất vừa nói xong, liền lấy ra hai bình thuốc giải độc rắn bình thường,
dùng một lọ thoa ngoài da thoa lên miệng vết thương của Chu Mộ Phỉ, lọ
còn lại thì lấy một viên thuốc cho y ăn, sau đó lại nói: “Có thể làm yêu quái mỹ nhân biến thành người được không? Hình thể hiện giờ của y quá
lớn, làm sao chúng ta đưa y đến Lạc Dương đây?”

Độc Cô Lưu Vân khó xử mà nhìn Chu Mộ Phỉ, hiện giờ Điêu Nhi bị thương nặng như vậy, làm sao còn dư sức mà hóa thành người?

Nghĩ đến đây, Độc Cô Lưu Vân liền nói với Hồng Thất: “Ta cõng Điêu Nhi đi là được.”

Hồng Thất nghe thế liền dùng vẻ khiếp sợ mà nhìn gương mặt kiên quyết của
Độc Cô Lưu Vân, sau đó lại quay đầu nhìn con đại điêu nặng ít nhất hai
ba trăm cân đang nằm trên mặt đất, thầm phun máng ở trong lòng: Đại điêu nặng như vậy mà có thể vừa cõng vừa đi sao?! Xem ra tiểu tử này đối với yêu quái mỹ nhân tuyệt đối là chân ái a!

Sau khi Độc Cô Lưu Vân nói xong, liền đến bên người Chu Mộ Phỉ, khom lưng, gian nan dìu đại điêu nặng chịch lên lưng của mình.

Hồng Thất thấy hắn vừa nói cõng thì liền cõng, trong lòng thán phục đồng

thời cũng có chút lo lắng: “Ngươi cõng yêu quái mỹ nhân như vậy mà còn
có thể chạy sao?”

Độc Cô Lưu Vân gật đầu, nói: “Không sao. Mời Hồng bang chủ đi trước, làm phiền lưu lại ký hiệu ở ven đường, ta sẽ đuổi theo.”

Hồng Thất nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó quyết định, nói: “Không bằng
như vậy đi, ta hy sinh một chút, hai ta thay phiên nhau mà cõng, như vậy thì ngươi có thể nghỉ ngơi được một chốc.” Tuy con đại điêu này vừa
nhìn thì liền biết là rất nặng, nhưng nghĩ lại, lúc nó ở trạng thái
người thì lại là một đại mỹ nhân cực kỳ đẹp, Hồng Thất cảm thấy có cơ
hội được cõng mỹ nhân như thế, cho dù vất vả cũng xứng đáng.

Nhưng Độc Cô Lưu Vân không nhận lấy ân tình của hắn – đùa sao, Điêu Nhi là vợ của hắn, vợ mình thì sao có thể để cho người khác cõng chứ. Độc Cô Lưu
Vân lắc đầu, nói: “Ta cõng được, không cần phiền đến Hồng bang chủ.” Nói xong, hai tay dùng sức nâng đại điêu lên, vận khởi nội lực chạy đi.

Hồng Thất thấy hắn tuy phải cõng đại điêu khá nặng, nhưng cước trình lại rất nhanh. Khóe miệng không khỏi giật giật vài cái, thầm bội phục nghị lực
của hắn, sau đó thi triển khinh công chạy đến Lạc Dương.

Độc Cô Lưu Vân cõng Chu Mộ Phỉ, đuổi theo Hồng Thất.

Chu Mộ Phỉ nằm trên lưng Độc Cô Lưu Vân, tuy bị đè nặng nhưng tốc độ của
hắn vẫn rất nhanh, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc ấm áp nồng
đậm.

Thể trọng hiện giờ của y đương nhiên rất nặng, Độc Cô Lưu
Vân phải cõng một con đại điêu như thế mà chạy, chắc chắn sẽ rất mệt,
nhưng giờ hắn lại chạy nhanh hơn so với bình thường, chứng tỏ trong lòng hắn đang rất lo lắng.

Độc Cô Lưu Vân lo lắng cho an nguy của
mình như thế, có lẽ mình ở trong lòng hắn đã chiếm được một vị trí cực
kỳ quan trọng đúng không. Chỉ là, không biết hắn rốt cuộc có thích mình
không nữa?

Chắc là có một chút chứ nhỉ, nếu không thì sao hắn lại có thể tốt với mình như thế.

Nhưng cũng có khả năng hắn chỉ xem mình như là bằng hữu, dù sao thì cũng đã
nhiều năm như vậy rồi, cũng chỉ có một mình mình ở bên cạnh hắn….


Chu Mộ Phỉ rối rắm nghĩ, hận không thể ngay lập tức biến thành hình người,
cầm hoa cúc trên tay, rồi bứt từng cánh một xuống mà hỏi dò.

Hình thái đại điêu của Chu Mộ Phỉ thật sự là quá nặng, cho dù Độc Cô Lưu Vân có nội lực thâm hậu, nhưng qua một hồi cũng có chút ăn không tiêu.

Chu Mộ Phỉ nhìn thấy vạt áo sau lưng hắn thấm đẫm mồ hôi, có thể thấy hắn cõng mình vất vả biết bao nhiêu.

Nghĩ đến vừa mới nãy bản thân cũng đã cõng hắn bay ra khỏi vòng vây rắn độc, giờ lại đến phiên hắn cõng mình, chẳng lẽ đây gọi là cái gì cho đi đều
phải trả lại sao?

Tuy trong lòng suy nghĩ miên man, nhưng nhìn thấy Độc Cô Lưu Vân vất vả như vậy, Chu Mộ Phỉ vẫn rất đau lòng.

Ai, nếu giờ mình có thể biến thành người thì tốt rồi, như vậy Độc Cô Lưu Vân có thể giảm bớt một nửa gánh nặng.

Nghĩ đến đây, Chu Mộ Phỉ nhắm mắt lại, bắt đầu mặc niệm: Biến thành người, biến thành người….

Độc Cô Lưu Vân vẫn cứ đi về phía trước, bỗng cảm thấy sức nặng lên lưng rõ
ràng có dấu hiệu nhẹ đi, vội vàng quay đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy một
đống lông vũ rụng lả tả như hoa tuyết.

Chu Mộ Phỉ rốt cuộc biến
lại thành người, cho dù lần biến thân này khá là vất vả, lúc biến phải
cố hết sức, nhưng cuối cùng vẫn biến thành người được.

Y nhìn
thân thể trần trụi không một mảnh vải của mình một cái, sau đó vỗ vai
Độc Cô Lưu Vân: “Mau, đưa quần áo của ngươi cho ta mặc!”

Độc Cô
Lưu Vân vội vàng thả Chu Mộ Phỉ xuống, sau đó cởi trường sam của mình ra rồi choàng lên người y, lại không kìm lòng nổi mà lia mắt nhìn thân thể thon dài kiện mỹ kia, trong lòng rung động, cỗ nhiệt ý từ bụng dưới
chui lên, liền cuống quýt quay đầu đi không dám nhìn nữa.

Chu Mộ Phỉ chỉ lo mặc quần áo, đương nhiên không chú ý tới sự khác thường của hắn.

Qua một lát, sau khi Chu Mộ Phỉ đã mặc xong quần áo, Độc Cô Lưu Vân mới
xoay người lại, ôm y vào trong ngực, rồi tiếp tục chạy đi.

Chu Mộ Phỉ thấy hắn dùng tư thế công chúa để ôm mình, khuôn mặt không khỏi phát sốt lên.

Dù sao bản thân cũng là một thằng đàn ông lại bị một tên con trai khác ôm
như vậy thì thật là ấy ấy. Chu Mộ Phỉ muốn kháng nghị, muốn Độc Cô Lưu
Vân thả mình xuống, nhưng bởi vì bị trúng độc nên toàn thân y không còn
chút sức lực gì, căn bản không thể tự mình đi được, đành phải vùi mặt
vào lòng Độc Cô Lưu Vân mà giả chết, tránh né ánh mắt kinh ngạc của mấy
người qua đường.


Sau khi Chu Mộ Phỉ biến thành người, Độc Cô Lưu
Vân cảm thấy áp lực giảm đi nhiều, có thể dùng khinh công chạy đi, vì
thế tốc độ tăng nhanh hơn gấp mấy lần, rất nhanh đã đuổi kịp Hồng Thất
cũng đang cố ý thả chậm lại tốc độ.

Hồng Thất nhìn Chu Mộ Phỉ
đang chôn đầu ở trong lòng Độc Cô Lưu Vân giả làm đà điểu, lộ vẻ ngạc
nhiên mà nói: “Độc còn chưa giải được mà dám biến thành người a. Yêu
quái mỹ nhân thực sự rất để ý đến ngươi đó. Độc Cô huynh đệ, thành Lạc
Dương còn cách khoảng mấy chục dặm nữa, chúng ta tăng tốc thêm chút, nửa canh giờ sau thì có thể tới nơi rồi.– Nếu ngươi mệt, ta có thể hy sinh
một chút, giúp ngươi cõng yêu quái mỹ nhân trong chốc lát.”

Lời
đề nghị này lập tức bị Độc Cô Lưu Vân bác bỏ, sau đó Độc Cô Lưu Vân
không thèm để ý cánh tay đang đau nhức của mình mà ôm Chu Mộ Phỉ tiếp
tục chạy đi, cho dù mệt cũng không chịu để cho Hồng Thất được hời.

Hơn nửa canh giờ sau, trong tổng đà Cái Bang.

Chu Mộ Phỉ được Phạm trưởng lão tuổi chừng năm mươi, có chòm râu bạc bắt
mạch cho, sau đó ông gật gù tấm tắc, cảm thấy kỳ lạ: “Thể chất của vị
tiểu huynh đệ này quả thật khác hẳn so với người thường, y bị Ngũ Bộ Xà* cắn trúng, nếu là người bình thường, cho dù đã được hút máu độc ra
ngoài và dùng thuốc giải độc rắn của bang chủ đi nữa, qua thời gian dài
như vậy cũng không chống đỡ nổi mà hôn mê bất tỉnh, thế nhưng y lại vẫn
có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh như vậy, có thể nói là kỳ tích.”

*Ngũ Bộ Xà: rắn độc Vipe, tương truyền bị rắn này cắn chưa đi được năm bước đã chết.

Độc Cô Lưu Vân vội vàng hỏi: “Vậy trưởng lão có thể giải được độc rắn trên người Mộ Phỉ không?”

Phạm trưởng lão nói: “Tuy không nắm chắc được mười phần, nhưng may mà vị
tiểu huynh đệ này có thể chất đặc thù, độc tính xâm nhập không sâu, ta
sẽ nghiên cứu chế ra một phương thuốc, hẳn là có thể loại trừ hết độc tố còn lại.” Vừa nói vừa lấy bình sứ nhỏ ở trong lòng giao cho Độc Cô Lưu
Vân: “Uống thuốc này, mỗi ngày một viên, có thể tạm thời áp chế độc
tính. Ta sẽ lập tức đi nghiên cứu phương thuốc giải.”

Độc Cô Lưu Vân vội vàng nhận thuốc rồi nói: “Làm phiền.”

Sau đó đứng dậy cùng Hồng Thất tiễn Phạm trưởng lão rời đi.

Sau khi Phạm trưởng lão rời khỏi, Độc Cô Lưu Vân liền dốc bình sứ, đổ ra một viên thuốc màu đen nhỏ rồi đút cho Chu Mộ Phỉ ăn.

Hồng Thất thì sắp xếp chỗ ở cho Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ, nói: “Các
ngươi cứ ở nơi này trước, ta đi sắp xếp chuyện các ngươi ủy thác cho Cái Bang làm, nếu có tin tức sẽ thông báo cho các ngươi ngay lập tức.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận