Âu Dương Phong tức
sùi bọt mép cứ y như con bò điên đang đỏ mắt mà xông lên lầu, vừa chuẩn
bị xông vào phòng Độc Cô Lưu Vân, tóm cái con đại điêu đáng ghét kia nhổ lông làm món chim nướng, thì chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng:
Thao*! Bản thiếu chủ còn chưa tắm rửa thay quần áo!
*Thao= [bad word], đệt. Từ chửi nhưng vì Âu Dương Phong là người cổ nên không thể nhét mấy từ kia được nên để tiếng Hán luôn.
Đã bị bất tỉnh rồi lại còn bị con đại điêu đáng ghét ném tới cái chỗ kia
hơn nửa đêm, trên người đã ám đầy mùi thối hoắc, nếu cứ để vậy mà xông
vào còn không bị Độc Cô Lưu Vân và con súc sinh người toàn lông kia cười chết luôn sao?
Bản thiếu chủ Bạch Đà Sơn luôn chú trọng hình
tượng đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại chuyện này rồi, vì
thế lại lao xuống lầu, chạy đến phòng bếp của khách điếm, vừa thấy cái
lu nước còn hơn phân nửa, liền quyết định nấu nước tắm rửa.
Nhưng rất nhanh sau, Âu Dương Phong đã buông tha cho cái ý tưởng không thực
tế này, bởi vì đối với tiểu thiếu gia từ nhỏ đã được sống an nhàn sung
sướng ngay cả chai nước tương ngã mà cũng không cần phải dùng tay dựng
lên như y mà nói, chuyện nhóm lửa thực sự là làm khó cho y quá.
Âu Dương Phong bị khói hun đến nước mắt chảy ròng ròng, nhưng bếp lò vẫn
thủy chung không thèm cháy lên một nhúm nào, vì thế y nổi giận đùng đùng hung hăng đá đống củi không cho y chút mặt mũi để trút căm phẫn, sau đó ôm thùng nước lạnh trở về phòng, cắn răng mà tắm nước lạnh, sau đó vừa
lau khô thân thể thay một bộ quần áo sạch sẽ vừa răng va lập cập vào
nhau, sau đó nghẹn đầy bụng lửa giận vọt tới trước phòng Độc Cô Lưu Vân, hung hăng đá văng cửa phòng.
Lại nói đến Chu Mộ Phỉ, y đang phải dùng biểu tình cực kỳ 囧 ORZ mà chịu đựng cảm giác khác thường do ngón
tay của Độc Cô Lưu Vân vẽ loạn ở chỗ đó, đợi đến khi ngón tay của Độc Cô Lưu Vân rút ra, thì khuôn mặt tuấn tú đã đỏ đến mức có thể nấu chín
trứng tôm luôn rồi.
Vừa thấy quá trình bôi thuốc đã kết thúc, y lập tức đứng lên, cầm lấy tiết khố* mặc vào.
*tiết khố aka quần lót
Lúc y mới vừa mặc xong tiết khố, đang đưa tay nhận lấy cái quần dài Độc Cô
Lưu Vân đưa, thì chợt nghe bùm một tiếng, cửa phòng làm bằng gỗ khá dày
đã bị chia năm xẻ bảy phơi thây trên đất.
Chu Mộ Phỉ cả kinh, tay run lên, vừa mới cầm được cái quần dài lại rơi xuống đất.
Hai người giật mình quay đầu lại, nhìn thấy Âu Dương Phong giận tung trời đứng trên đống gỗ vụn.
Âu Dương Phong một cước đá văng cánh cửa, bất chấp ngón chân bị gỗ Hoàng
Lê đập đau, lửa giận ngập trời mà hét lớn: “Tên Độc Cô kia, mau giao con điêu súc sinh kia ra đây!”
Lời còn chưa dứt, thì cơn giận trên mặt đã biến thành vẻ kinh ngạc.
Y ngây ra như phỗng mà nhìn Độc Cô Lưu Vân chỉ mặc mỗi trung y đang ngồi
trên giường, cùng với một nam tử tuấn mỹ tóc xám chỉ mặc mỗi cái tiết
khố, trong đầu nháy mắt trống rỗng.
Chu Mộ Phỉ cũng ngây ra như phỗng nhìn Âu Dương Phong: “……”
Mẹ nó! Sao lại xui như vậy, cư nhiên lại để tên tiểu bạch kiểm này thấy hết!
Này có tính là bắt gian tại giường trong truyền thuyết không?!
Nhưng y lập tức mắng bản thân một câu, cái này sao mà so được a!
Âu Dương Phong cũng có phải là người của Độc Cô Lưu Vân đâu, bị y nhìn thấy thì làm sao, sợ cái gì!
Một lát sau, lý trí của Âu Dương Phong rốt cục cũng quay trở lại, gương mặt từ trắng bệch thành đỏ hồng, từ hồng lại chuyển sang xanh, ngọn lửa
phẫn nộ từ trong đôi mắt hoa đào bắn ra: “Độc Cô Lưu Vân, đây là có
chuyện gì?! Y là ai!”
Lúc Âu Dương Phong xuất hiện trong phòng,
Độc Cô Lưu Vân có chút giật mình, nhưng hắn lập tức khôi phục lại vẻ
bình tĩnh đạm mạc thường ngày, mặt không chút thay đổi mà nói: “Ngươi
không phải đã thấy rồi sao, chính mắt ngươi đã thấy rồi mà. Về phần y là ai, ngươi không cần biết.”
Âu Dương Phong không ngờ hắn sẽ dùng
thái độ này mà đối đãi với mình, không khỏi ngẩn người, nhưng khi nhìn
thấy hai người thân thiết ngồi ở trên giường, còn lộ vẻ thân mật, giống
như một đôi nhân nhân tình sâu như biển, trong lòng càng giận đến mức
không nhịn được, lật bàn, nói: “Thật ghê tởm! Độc Cô Lưu Vân, ngươi sao
có thể bắt cá hai tay! Nếu ngươi đã thích bản thiếu chủ, sao còn dám lén lút qua lại với tên tiện nhân này sau lưng bản thiếu chủ….”
Một câu còn chưa nói xong, trong phòng lập tức vang lên hai giọng nói phản bác.
Chu Mộ Phỉ rống giận: “Ngươi mới là tiện nhân, cả nhà ngươi đều là tiện
nhân, toàn bộ Bạch Đà Sơn các ngươi đều là tiện nhân! Âu Dương Phong,
lão tử nhịn ngươi lâu lắm rồi! Đừng tưởng ngươi là Tây Độc chó má gì đó
thì ông sẽ sợ ngươi!”
Độc Cô Lưu Vân thì lại lạnh lùng trách mắng: “Câm miệng! Ngươi không được vũ nhục Điêu…. Mộ Phỉ!”
Không thể không nói, khí tràng của công thật sự mạnh gấp không biết bao nhiêu lần so với thụ a.
Cơn rống giận của Chu Mộ Phỉ bị Âu Dương Phong quyết đoán biến thành gió
thoảng bên tai, y chỉ ra vẻ thương tâm phẫn nộ mất mát mà nhìn Độc Cô
Lưu Vân đang tản mát ra khí lạnh mãnh liệt, không thể tin được nói:
“Ngươi, ngươi không phải thích ta sao? Sao phải bảo vệ tên, tên….” Đáng
thương cho bạn thiếu chủ vì bi phẫn quá độ mà ngay cả ba chữ “bản thiếu
chủ” cũng quên xưng luôn.
“Ta chưa từng thích ngươi.” Độc Cô Lưu Vân không chút lưu tình đánh gãy lời nói ngu si của y: “Chưa từng có.”
Âu Dương Phong nhìn vẻ mặt băng lãnh của hắn, bất tri bất giác lui về sau hai bước, khó có thể tin mà nhìn Độc Cô Lưu Vân.
Y nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới Độc Cô Lưu Vân lại dùng biểu tình như vậy mà nhìn mình, hắn không phải là thích mình sao?
Nhưng lại bởi vì tự nhận mình mắc nợ mà muốn bồi thường cho mình.
Sao mới chưa qua một buổi tối, thái độ của hắn lại chuyển biến nhanh như vậy?
Là bởi vì hôm qua mình chuốc thuốc hắn sao?
Không, nhất định không phải thế.
Âu Dương Phong dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm Chu Mộ Phỉ đang luống
cuống tay chân mặc quần áo: Nhất định là hắn! Nhất định là do tên tiện
nhân đáng ghét này thừa dịp mình không ở đây dụ hoặc Độc Cô Lưu Vân, cho nên hắn mới thay lòng đổi dạ!
Trong cảm nhận của y, Độc Cô Lưu
Vân là thuộc về y, y có thể không cần Độc Cô Lưu Vân, nhưng Độc Cô Lưu
Vân không thể không cần y.
Nếu tên tiện nhân không biết từ đâu chui ra này đã cướp đồ trong tay mình, vậy bản thân chỉ có thể giết nó!
Nghĩ đến đây, sát khí trong mắt Âu Dương Phong lập tức hiện lên.
Độc Cô Lưu Vân vẫn luôn chú ý mọi nhất cử nhất động của Âu Dương Phong, đương nhiên nhìn thấy biến hóa trên vẻ mặt của y rồi.
Mắt thấy trong mắt Âu Dương Phong có sát khí hiện ra, hắn lập tức cảnh
giác, nhanh như chớp che trước người Chu Mộ Phỉ, đồng thời cầm lấy bảo
kiếm mình đặt ở đầu giường giơ lên trước ngực.
Cùng lúc đó, Âu Dương Phong cũng đã lặng lẽ lấy ra một nắm ngân châm độc, nâng tay bắn về hướng Chu Mộ Phỉ.
Độc Cô Lưu Vân lập tức rút kiếm, dùng chiêu “Cửu Thiên Lãm Nguyệt” cản độc
châm Âu Dương Phong bắn ra, tiện đà trường kiếm trong tay chỉ xéo vào mi gian Âu Dương Phong, hai mắt lạnh lùng nhìn Âu Dương Phong, nói: “Âu
Dương Phong, ta đã biết sự thật của đêm đó. Ta biết đêm đó trong sơn
động người giúp ta không phải là ngươi. Nếu bây giờ ngươi rời đi, ta có
thể tha cho ngươi một mạng. Bằng không, đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
Âu Dương Phong nhìn thanh kiếm băng lãnh trong tay hắn, cùng với ánh mắt
lạnh lùng còn hơn thanh kiếm trong tay kia, cảm thấy trong lòng như bị
trọng kích, khó chịu nói không nên lời.
Đồng thời còn dâng lên hận ý mãnh liệt đối với hai người trước mắt.
Nhất là cái tên tiểu tiện nhân được Độc Cô Lưu Vân bảo hộ như gà mái ở đằng
sau kia, Âu Dương Phong thề nhất định phải lột da róc xương bầm thây vạn đoạn y để giải mối hận trong lòng!
Bất quá, tuy Âu Dương Phong
rất phẫn nộ, nhưng cũng may không bị phẫn nộ tới mức choáng váng đầu óc, vẫn còn giữ được vài phần thanh tỉnh.
Y nghiêm túc cân nhắc tình huống trước mắt: Bản thân mình vì vội vã đi tìm Độc Cô Lưu Vân tính sổ, cho nên ngoại trừ mấy bao độc chân ra, căn bản không có vũ khí mang lực sát thương gì, nếu đơn đả độc đấu, sẽ không thể thắng được Độc Cô Lưu
Vân.
Nếu triệu hồi rắn độc tới hỗ trợ, Độc Cô Lưu Vân thì có con
đại điêu kia giúp đỡ, điêu lại là thiên địch của rắn độc….. Đúng rồi,
con điêu kia đâu?
Âu Dương Phong lúc này mới nhớ tới mục đích
mình xông tới đây vốn là muốn tìm con đại điêu kia tính sổ, nhưng vừa
đến thì lại nhìn thấy cái màn cái khiến y muốn hộc máu hơn, nên mới quên mất vụ này.
Nhưng cho dù có thấy con điêu kia thì sao?
Nhìn thái độ hiện tại của Độc Cô Lưu Vân đối với mình, lại cân nhắc con điêu yêu dấu của hắn, Âu Dương Phong đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nghĩ
rằng hắn sẽ chủ trì công đạo cho mình mà đưa con điêu kia cho mình báo
thù rửa hận, y vẫn còn biết tự mình biết mình.
Vì thế Âu Dương
Phong ôm một bụng lửa giận nhưng chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Độc
Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ ở trên giường, sau đó hung ác nói: “Đôi cẩu
nam….nam các ngươi, bản thiếu chủ nhớ kỹ món nợ ngày hôm nay, một ngày
nào đó sẽ tới tìm các ngươi tính sổ! …… Còn cái con súc sinh đáng chết
kia nữa!” Vừa nói vừa tức giận ngập trời mà đi ra ngoài!
Chu Mộ
Phỉ ở đằng sau Độc Cô Lưu Vân nghe thấy liền xù lông, không chút do dự
mà rống lên: “Ngươi mắng ai là súc sinh hả!? Cái đồ tiểu bạch kiểm vô
liêm sỉ kia!”
Âu Dương Phong vừa mới đi ra khỏi cửa: “……” Kỳ
quái, bản thiếu chủ chỉ mắng con điêu kia thôi, tên tiểu tiện nhân này
làm gì mà tự mình nhập vai luôn vậy?
Sau khi đuổi được vị khách Âu Dương Phong không mời mà đến, Độc Cô Lưu Vân mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Phải biết là dược hiệu trên người hắn vừa mới được giải trừ, cả người giờ
đây đã không còn chút sức lực nào, lại còn phải bảo hộ Chu Mộ Phỉ, nếu
thật sự động thủ với Âu Dương Phong, chỉ sợ không thể chiếm được tiện
nghi.
Mẹ nó vừa mới sung sướng xong lại phải đánh nhau với người ta, tiểu công của ngươi chịu không nổi a!
Độc Cô Lưu Vân quay đầu nhìn Chu Mộ Phỉ, muốn nói với y không cần sợ, mình
sẽ bảo vệ y, nhưng vừa mới quay qua, lại không ngờ nhìn thấy một con đại điêu khổng lồ đang nằm sấp phía sau lưng hắn, hai mắt nhắm chặt lại, vù vù ngủ ngon lành.
Độc Cô Lưu Vân: “…..” Không phải đâu nha, sao mới qua một lát Mộ Phỉ lại biến thành điêu rồi?
Nhớ tới buổi tối hôm trước Điêu Nhi đáng thương bị mình làm tới mức hôn mê
không thể duy trì hình người, phải biến trở về nguyên thân, đến nỗi để
mình hiểu lầm người cùng một chỗ với mình là Âu Dương Phong, làm hại
Điêu Nhi chỉ có thể ở một bên nhìn mình ân cần chăm sóc cho Âu Dương
Phong, lại còn cùng cưỡi ngựa với y, trong lòng Điêu Nhi lúc đó nhất
định rất khó chịu!
Nghĩ đến đây, trong lòng Độc Cô Lưu Vân không khỏi dâng lên một cỗ yêu thương đau lòng nồng đậm.
Độc Cô Lưu Vân vươn tay, dịu dàng vuốt ve lông vũ nâu đậm bóng loáng sau
lưng đại điêu, thầm nghĩ trong lòng: Mộ Phỉ ngươi yên tâm, ta tuyệt đối
sẽ không cô phụ ngươi, mặc kệ ngươi là người, hay là điêu, thậm chí là
yêu quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...