Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Thiếu niên khum tay ôm lấy Chu Mộ Phỉ rồi cùng người tên ‘Đường thúc’ kia đi thêm khoảng chừng hơn mười dặm đường, đến trước đại môn đỏ thẫm của một tòa trạch viện.

*trạch viện: tòa nhà rộng có sân

Trạch viện kia trông có vẻ rất lớn, bên trong là nóc nhà trùng trùng điệp
điệp, mơ hồ có thể thấy được điêu lan họa bích* thập phần hoa lệ cổ
điển, cực kỳ giống mấy cái trạch viện của người giàu thường thấy trong
phim.

*điêu lan: lan can được chạm trổ hoa văn.

*họa bích: tường được vẽ thành một bức tranh

Một tòa trạch viện lớn như vậy lại xuất hiện ở vùng hoang vu dã ngoại trông có hơi chút đột ngột, càng kỳ quái chính là đại môn đang mở rộng, nhưng ngay cả thủ vệ cũng không có lấy một bóng người.

Độc Cô Lưu Vân
ôm Cục Lông Nhỏ đến tiền thính, sau đó dừng lại ngay trước cửa đại sảnh, hạ thấp giọng rồi nói: “Sư phụ, đệ tử đã trở lại.”

Chu Mộ Phỉ
ngó vào phòng thăm dò, chỉ thấy một bóng người cao cao mặc trường sam
màu thiên thanh đang lẳng lặng đứng trong đại sảnh.

Nghe thấy tiếng của Độc Cô Lưu Vân, thanh y nhân từ từ xoay người lại.

Hắn khoảng chừng ba mươi tuổi, mày kiếm thon dài chỉnh tề, mắt phượng tối
đen băng lãnh, bộ dáng thâm thúy lãnh ngạnh, cả người lãnh lãnh băng
băng, hoàn toàn không giống người sống, lại có vẻ giống như một khối
băng được điêu khắc tuấn mỹ hơn.

Chạm phải ánh mắt nghiêm túc lạnh như băng của hắn, Chu Mộ Phỉ theo bản năng rụt lui thân người.

Độc Cô Lưu Vân khom người bái lạy: “Đệ tử khấu kiến sư phụ.”

Đôi mắt phượng không hề có chút cảm tình của thanh y nhân rơi xuống người
Chu Mộ Phỉ, nhìn lâu đến mức khiến lông tơ trên người y đều muốn dựng
đứng cả lên, sau đó mới chuyển mắt qua nhìn Độc Cô Lưu Vân, nói: “Trong
tay ngươi là cái gì?”

Thanh âm và dáng người hắn đều băng lãnh
giống nhau không mang theo một chút cảm tình, Chu Mộ Phỉ nhịn không được sợ run cả người.

Độc Cô Lưu Vân đã quen, vừa nghe thấy liền
ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng thanh y nhân mà nói: “Khởi bẩm sư phụ, là một con chim non đệ tử nhặt tại huyền nhai.”


“Ném đi.”

Độc Cô Lưu Vân ngẩn người, một lát sau mới cố lấy dũng khí nói: “Sư phụ,
con chim non này chỉ vừa mới ra khỏi vỏ, bây giờ mà vứt đi nó sẽ chết.”

“Ném đi.” Thanh y nhân lập lại một lần nữa, quanh thân bắt đầu tản mát ra áp lực cường đại.

Ngay cả Cục Lông Nhỏ trong tay Độc Cô Lưu Vân cũng theo bản năng cuộc thành
một cục, Độc Cô Lưu Vân trực tiếp thừa nhận cổ áp lực kia dĩ nhiên càng
cảm thấy cường thế uy áp, thái dương không khỏi toát ra một giọt mồ hôi
lạnh.

Nhưng hắn vẫn cố chấp ôm lấy Cục Lông Nhỏ, miễn cưỡng đưa
đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào thanh y nhân, sau đó thấp giọng khẩn cầu: “Sư phụ, con nhặt thì cũng đã nhặt rồi, người cho con nuôi nó đi. Con
cam đoan sẽ không làm trễ nải việc luyện công, van cầu người mà.”

Thanh y nhân trầm mặc, tính tình của đệ tử hắn từ trước đến nay đều quái gở
trầm mặc ít lời, rất ít khi thỉnh cầu cái gì, thế nhưng lại chỉ vì một
con chim non mà mở miệng khẩn cầu, có thể thấy đệ tử hắn rất thích vật
nhỏ lông xù kia.

Thanh y nhân thầm thở dài.

Dù sao thì đứa nhỏ này cũng chỉ mới mười một tuổi.

Thế nhưng nó không giống với những đứa nhỏ bình thường, nó nhất định không thể bước lên con đường giống như những người khác.

Cho nên, những đứa nhỏ khác có thể vui vẻ hạnh phúc, nhưng nó thì không được.

Cuộc đời của nó chỉ có thể có hai thứ, một là kiếm, hai là báo thù.

Bây giờ bản thân mềm lòng với nó, chính là tàn nhẫn đối với tương lai của nó.

Nghĩ đến đây, thanh y nhân vốn có chút mềm lòng lập tức chấn chỉnh lại tâm
tư, lạnh lùng nói: “Ngươi là đang bắt ta nói đến lần thứ ba sao?”

“Đệ tử không dám.” Độc Cô Lưu Vân kinh hãi dập đầu, hắn rất kính sợ sư phụ, vô luận sư phụ nói cái gì hắn đều sẽ xem như là khuôn vàng thước ngọc*, nhưng mà….

*kim khoa ngọc luật = khuôn vàng thước ngọc

Cúi đầu nhìn Cục Lông Nhỏ cuộn thành một đoàn ở trong tay, trong lòng Độc Cô Lưu Vân vạn phần không muốn buông tha.


Nhưng hắn lại không dám làm trái mệnh lệnh của sư phụ.

Đang trong lúc khó xử, chợt bên ngoài truyền đến một thanh âm trong trẻo:
“Yêu, làm sao vậy? Tiểu Lưu Vân, ngươi lại phạm phải sai lầm bị sư phụ
giáo huấn sao?”

Độc Cô Lưu Vân nghe thấy tiếng nói kia, tinh thần chấn động một cái, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ vui mừng, giống như nhìn
thấy vị đại cứu tinh xuất hiện.

Chu Mộ Phỉ nhìn thấy vẻ mặt của
hắn, trong lòng không khỏi có chút tò mò rốt cục người đến là ai, cố ý
đưa mắt liếc nhìn một cái, nhưng tầm mắt lại bị cản trở nên đành phải từ bỏ.

Cũng may người nọ vừa dứt lời liền đi đến trước mặt thanh y nhân, Chu Mộ Phỉ giờ đã có thể nhìn thấy được y.

Tuổi người này cao nhất cũng xấp xỉ ba mươi, tướng mạo có chút tuấn lãng,
mắt vừa lớn vừa tròn lại vừa sáng, khóe miệng cong cong còn ẩn ẩn hai
cái lúm đồng tiền, trông cực kỳ dương quang khỏe mạnh, khiến y có vẻ nhỏ tuổi hơn hiện thực nhiều, mới vừa nhìn thì bộ dáng chỉ như mới đầu hai
mươi.

Giống như cảm ứng được ánh mắt vụng trộm đánh giá của Chu
Mộ Phỉ, người kia cúi đầu nhìn cục lông nhỏ trong lòng bàn tay Độc Cô
Lưu Vân, hai mắt sáng bừng, nói: “Đây là cái gì vậy? Chim ưng non mới
vừa chui ra khỏi vỏ sao? Là ngươi nhặt được?”

Độc Cô Lưu Vân gật gật đầu, thấp giọng nói: “Là một con điêu non. Con muốn nuôi nó….”

“Nhưng sư phụ ngươi không cho?” Người kia lập tức nhạy bén hiểu được mấu chốt vấn đề.

Độc Cô Lưu Vân nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó đưa mắt cầu khẩn nhìn cái người mới tới kia.

“A Hiên, là ngươi không đúng rồi.” Đôi mắt đen sáng lấp lánh của người kia lập tức rơi xuống khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt vô biểu tình của thanh y
nhân, không chút khách khí tỏ vẻ chỉ trích mà nói: “Lưu Vân nó chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ mới mười một tuổi, ngươi không thể cướp đoạt lạc thú bình thường của một đứa nhỏ a. Mấy đứa nhỏ bằng tuổi nó ai mà không cả
ngày ngoạn nháo chứ, không phải lên núi mò tổ chim thì cũng xuống sông
bắt tôm cá, cuộc sống trẻ thơ muôn màu muôn vẻ. Mà nó lại bị ngươi nhốt ở trong này, mỗi ngày trừ bỏ luyện kiếm thì cũng chỉ là luyện kiếm, mới
có chút lười biếng thì không đánh cũng là mắng, ngươi có phải là quá
khắc nghiệt….”

*lạc thú: niềm vui


“A Thiên, ta đang quản
giáo đệ tử, ngươi đừng xen vào.” Thanh y nhân vẫn không thay đổi biểu
tình nào. “Ngươi cũng biết Lưu Vân và những hài tử khác không giống
nhau.”

“Ta đương nhiên biết.” Người kia hoàn toàn không e ngại sự lạnh nhạt của thanh y nhân, vẫn cứ khoa tay múa chân nước miếng bay tứ
tung: “Lưu Vân có huyết hải thâm cừu, khắc khổ luyện công đương nhiên là cần thiết. Nhưng ngươi cũng không thể buộc nó sống cuộc sống đơn điệu
như vậy, trừ bỏ luyện kiếm ra thì không có cái gì nữa. Chẳng lẽ ngươi
muốn huấn luyện nó thành một công cụ chỉ biết luyện võ thôi sao, bắt nó
giống như ngươi, sau khi lớn lên nhớ lại tuổi thơ thì chỉ có kiếm, không có lấy nửa điểm lạc thú thời ấu thơ sao?”

Thanh y nhân thản nhiên nói: “Cũng đâu có gì không tốt.”

“Đâu có gì không tốt?!” Ngươi kia khoa trương hú lên một tiếng quái dị, sau
đó nghiêm mặt nói: “Ngươi có biết, trước kia bởi vì ngươi bị quản giáo
quá khắc nghiệt, cho nên mới biến thành dạng băng băng lãnh lãnh khô
khan không thú vị như vậy không. Bây giờ Tiểu Lưu Vân đi theo ngươi, chỉ mới qua có hai ba năm giọng điệu liền y chang ngươi. Phỏng chừng qua
thêm hai năm nữa, nó sẽ thành Quý Lăng Hiên phiên bản thứ hai. A Hiên,
ngươi có thể để tay lên ngực tự hỏi, ngươi thật sự sống vui vẻ sao?
Ngươi thật sự muốn nó biến thành một kẻ như ngươi sao?”

Quý Lăng Hiên nghe vậy liền trầm mặc.

Một lát sau, hắn quay đầu nhìn Độc Cô Lưu Vân vẫn còn quỳ trên mặt đất,
thầm thở dài rồi nói: “Dương đại thúc đã biện hộ cho ngươi như vậy, vậy
thì nuôi đi. Nhớ kĩ lời hứa của ngươi. Còn có, đừng quên lý do vì sao ta bắt ngươi diện bích.” Nói xong liền xoay người đi ra tiền thính.

Độc Cô Lưu Vân nghe thấy, mắt liền lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng quy củ dập
đầu với bóng lưng Quý Lăng Hiên, sau đó lớn tiếng nói: “Đa tạ sư phụ. Đệ tử sau này nhất định ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo, chuyên tâm luyện công, sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm tương tự.”

Nói xong lại xoay người dập đầu với Dương Thiên, nói: “Đa tạ Dương đại thúc.”

Dương Thiên phất phất tay: “Đừng cảm tạ, mau đứng lên rửa mặt đi. Nhìn ngươi
đi, giống y như tiểu hoa miêu rồi. Lần này lại bị sư phụ phạt đi diện
bích mấy ngày? Bụng nhất định là đói lắm rồi hả?”

“Bảy ngày.” Độc Cô Lưu Vân đáp. “Con vẫn còn khỏe, nhưng Cục Lông Nhỏ chắc là đã đói
bụng lắm, tối hôm qua từ lúc nó thoát ra khỏi vỏ cho đến giờ vẫn chưa
được ăn cái gì.”

Dương Thiên vươn tay sờ sờ đầu hắn rồi nói: “Vậy ngươi mau đi đi. Ta đi xem sư phụ ngươi. Ngươi cũng đừng trách hắn,
tính tình hắn hơi kém một chút, nhưng tâm địa rất tốt.”

“Con biết sư phụ tốt với con.” Độc Cô Lưu Vân gật gật đầu nói: “Con không có giận người.”

Nhìn Dương Thiên rời khỏi tiền thính xong, Độc Cô Lưu Vân mới ôm Cục Lông Nhỏ đến trù phòng ở hậu viện.

*trù phòng: phòng bếp


Mới vừa đến cửa trù phòng, liền nhìn thấy Trần mụ đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa hôm nay.

*ngọ thiện: bữa trưa

Nhìn thấy Độc Cô Lưu Vân bước vào, Trần mụ lập tức ngừng tay, từ ái đưa tay
xoa đầu hắn, nói: “Tiểu Lưu Vân, mấy ngày nay không thấy ngươi, nghe nói lại bị chủ nhân phạt đi diện bích à?…… Đứa nhỏ đáng thương, mấy ngày
nay nhất định ăn không ít khổ đi? Ngươi chờ chút, Trần mụ mở bếp nấu một nồi canh gà bồi bổ cho ngươi.”

Độc Cô Lưu Vân không thích cùng người khác thân cận quá mức, lại càng không thích bị người khác thương hại.

Cho dù hai năm nay Trần mụ đối đãi với hắn vô cùng tốt, nhưng hắn vẫn thầm
lùi ra sau một bước né tránh cái tay đang xoa đầu mình, hơi nhíu mi chặn lại lời nàng: “Trần mụ, ta không đói lắm, nhưng cục lông nhỏ này chắc
là đã đói bụng lắm rồi, người nấu cho nó một ít cháo trước đi.” Vừa nói
vừa nâng Cục Lông Nhỏ lên.

Trần mụ cúi đầu nhìn con chim non lông xù xù tròn vo trong tay hắn, nói: “Ngươi nhặt được? Muốn nuôi nó?”

Độc Cô Lưu Vân gật gật đầu: “Sư phụ đã đáp ứng.”

“Được được, ngươi đi rửa mặt trước đi, ta lập tức đi nấu cháo.”

Độc Cô Lưu Vân đặt Cục Lông Nhỏ lên ghế, lấy một bồn nước lạnh rửa mặt, sau đó quay lại nhấc Cục Lông Nhỏ lên, bản thân thì ngồi lên ghế.

Trần mụ thuận tay lấy hai cái bánh bao từ trong lồng hấp đưa cho Độc Cô Lưu
Vân, “Hai cái bánh bao này còn nóng, ngươi ăn dằn bụng trước đi.”

Độc Cô Lưu Vân nói cảm ơn, đưa tay nhận lấy bánh bao ăn từng miếng một.

Chu Mộ Phỉ ngồi xổm trên đùi Độc Cô Lưu Vân, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt.

Y phát hiện sau khi thiếu niên rửa mặt xong thì rất dễ nhìn nha, mày kiếm thanh tú lại ngay thẳng, môi hồng răng trắng, đôi mắt đen láy sáng lấp
lánh, sau này lớn lên khẳng định là một mỹ nam tử đi hết trăm dặm mới
tìm được một.

Bất quá lực chú ý của Chu Mộ Phỉ không dừng lại
trên mặt thiếu niên lâu lắm, bởi vì y đã bị mùi vị thơm ngon của cái
bánh bao trong tay Độc Cô Lưu Vân hấp dẫn mất rồi.

Ô, thơm quá…… Chắc chắn là nhân thịt heo……

Chu Mộ Phỉ thèm tới mức nước miếng muốn chảy đầy đất, đôi mắt tròn tròn đen láy nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào cái bánh bao trắng trắng mềm
mềm kia, y chợt nhận ra bản thân thật sự rất là đói.

Đáng tiếc không cần người khác nói, bản thân y cũng biết mình khẳng định là vô duyên với bánh bao thịt rồi.

–Chim non mới phá vỏ thì làm sao ăn thịt được chứ, nhiều lắm chỉ có thể ăn chút cháo thôi.

Bất quá có cháo ăn cũng được rồi a!…. Cái thím bên kia, động tác của ngài nhanh lên một chút đi a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận