Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
Ôn Thường bị nhốt trong phủ thái tử đã hơn một tháng từ vùng vẫy đã thành chết lặng mặc cho Lam Khải muốn làm gì thì làm.
Tin tức Ôn Thường bị Lam Khải giam giữ cuối cùng cũng lọt tới tai phụ hoàng và mẫu thân y. Hoàng đế khá hài lòng về điều này như vậy sau này sẽ có cớ phế thái tử.
Hoàng hậu thì lo lắng không thôi, sai người đến giết Ôn Thường. Khiến Lam Khải nổi trận lôi đình Lam Khải quyết có được ngai vàng, năm hắn hai mươi hai tuổi. Hắn thành công thượng vị, đá phụ hoàng y khỏi vương vị.
Lam Khải sau khi lên ngôi tỏ rõ thái độ lạnh lùng với mẫu tộc. Việc đầu tiên sau khi lên ngôi là bí mật ban tử cho thái tử phi. Mẫu thân y muốn trách vấn còn trai lại bị chính con trai mình giam lại.
Ngày hôm đó sau khi tổ chức xong nghi lễ đăng cơ. Lam Khải ngồi trên long ỷ, trên đùi là Ôn Thường,vuốt ve khuôn mặt của Ôn Thường Lam Khải nói: " Ngươi xem ta đã trở thành cửu ngũ chí tôn ngươi sẽ trở thành hoàng hậu của ta là người duy nhất ta yêu trên đời"
Nhưng Ôn Thường chỉ lặng im tựa như một con rối gỗ Lam Khải cưỡng ép y ngẩng đầu lên. Thấy đôi mắt năm xưa làm mình mê luyến giờ đây trống rỗng. Che mắt Ôn Thường lại, hôn lên môi y, Lam Khải nói: " Bao giờ thì ngươi mới có thể chấp nhận ta"
Lam Khải nhốt Ôn Thường gần năm năm cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp với y. Hứa sẽ cho y tự do, bảo toàn cho thê nhi của y nhưng y sẽ không bao giờ được gặp lại họ không được rời xa Lam Khải.
Quan hệ giữa Ôn Thường và Lam Khải sau đó phi thường kì lạ. Thi thoảng Lam Khải sẽ đến phủ thượng thư hoặc triệu Ôn Thường vào cung với lí do bàn chuyện để giữ lấy Ôn Thường nhắc nhở y là thuộc về ai.
Mỗi ngày Lam Khải đều thì thầm vào tai Ôn Thường, nói: " Ngươi là người của ta"
Tuy bản thân đau khổ, cũng khiến Ôn Thường đau khổ. Những Lam Khải lại không muốn buông tay muốn xin lỗi y nhưng lại không thể nói được thành lời.
Mãi cho tới khi Lưu Triệt xuất hiện, Lam Khải mới thấy Ôn Thường có sức sống trở lại. Lam Khải vui mừng nhưng cũng đau lòng hắn yêu người phụ nữ kia đến thế ư?
Cuối cùng thì mình vẫn là một kẻ không có thứ gì trong tay Lam Khải chua xót nghĩ. Nâng đỡ Lưu Triệt, quan tâm Lưu Triệt Ôn Thường cũng đến tìm Lam Khải vì chuyện của cháu mình.
Tuy không phải là vì muốn được gặp mình nhưng cũng chịu nói chuyện với mình. Điều đó cũng đủ làm Lam Khải thấy vừa lòng.
Thế nhưng mà hạnh phúc đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Trời mới biết khi Ôn Thường xin cáo lão hồi hương. Lam Khải đã hoảng sợ muốn giữ lấy y lại thấy ánh mắt của Ôn Thường nhìn mình.
Nhắm mắt, Lam Khải đành chấp nhận buông tay sau khi Ôn Thường rời đi, Lam Khải cảm thấy như bị rút hết sức sống. Cơm không muốn ăn, nước cũng không muốn uống.
Mất vài năm để ổn định thời cục, truyền lại ngôi vị cho thái tử. Lam Khải nằm trên lòng sàn, mệt mỏi nhắm mắt. Lam Khải mất tới mấy năm mới tìm được loại thuốc. Khiến cho người uống vào sẽ không còn hơi thở không còn mạch đập, giống như người chết.
Uống vào, mọi người đều tưởng Lam Khải đã băng hà nên tổ chức quốc tang long trọng. Lam Khải nằm trong quan tài được đưa vào lăng tẩm buổi tối nắp quan lại được mở ra.
Lam Vũ tâm trạng phức tạp nhìn phụ thân lên xe ngựa đi xa. Tam đệ cũng đã đưa Hỉ Nhạc đi rồi, phụ thân hắn cũng đi rồi. Ngôi vị hoàng đế này...thực quá trống trải... Thảo nào phụ hoàng hắn không muốn làm nữa.
===============================
Ôn Thường đi dạo trong thôn, mỏi chân liền dừng lại ngồi xuống. Nhìn lên bầu trời đầy sao, hắn chết rồi đáng ra phải cảm thấy nhẹ nhõm chứ? Tại sao lại cảm thấy nặng nề như vậy....
Chợt thấy trên mặt ướt át, Ôn Thường đưa tay lên lau. Sau đó cười khổ: " Nước mắt?.... Tại sao mình lại khóc...quả nhiên mình là người ti tiện sao? "
Lam Khải đi không ngừng nghỉ mới đến được thôn Thạch Thủy. Trong đêm tối lần mò đi tìm nhà của Lưu Triệt. Không ngờ lại thấy một bóng dáng quen thuộc Lam Khải không nhịn được vươn tay chạm vào người đó.
Ôn Thường kinh ngạc nhìn người trước mắt, mấp máy môi nói: " Người...người... "
Lam Khải ôm lấy Ôn Thường, khóc nói: " ta xin lỗi...ta xin lỗi...ta biết lỗi rồi...xin đừng ghét bỏ ta...ta sẽ không bao giờ...không bao giờ ép buộc ngươi nữa.. "
Ôn Thường có một cảm giác vui xướng từ tận sâu trong đáy lòng. Ra là bao năm qua mình cũng đã sớm bỏ người này vào trong tim, nhẹ nhàng ôm lấy Lam Khải.
Ta cũng xin lỗi ngươi bao nhiêu năm qua đay vò ngươi như vậy.... Ôn Thường gạt nước mắt của Lam Khải, mỉm cười nói: " Chuyện trước đây coi như xí xóa chúng ta làm lại từ đầu"
Lam Khải ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Ôn Thường. Đã bao lâu...bao lâu rồi mình không còn thấy nụ cười này nữa, hạnh phúc gật đầu, hai người nắm tay nhau về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...