Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
Lam Vũ nói: " Ngươi nói vậy là ý gì? Tam đệ là hoàng tử sao có thể lập một thường dân. Hơn nữa lại còn là đàn ông làm chính phi còn nữa đệ đệ ta có gì không tốt mà Hỉ Nhạc lại có thể không thích hả? "
Lưu Triệt nói: " Cũng đâu biết được, với lại làm chính phi cái gì? Hỉ Nhạc bị đệ đệ ngài liên lụy kìa"
Lam Vũ và Lưu Triệt vì đệ đệ của mình giương cung bạt kiếm với nhau. Ôn Thương và Đại Tráng không thể không đứng ra giảng hòa. Ôn Thường nói: " Bây giờ không phải lúc cãi nhau, nếu cứ như thế này hoàng thượng sớm muộn cũng biết chuyện. Chúng ta nên bàn xem xử lý chuyện này thế nào đã"
Lúc này hai người mới chịu ngồi xuống. Nhưng vẫn nhìn nhau khó chịu, không khí vô cùng căng thẳng, Ôm Thường thở dài. Về chuyện này Lam Nguyệt thực sự giống Lam Khải chỉ sợ hắn cố chấp không chịu buông tay.
Nếu Hỉ Nhạc cũng có tình ý thì mọi chuyện không quá khó khăn. Nhưng nếu không chỉ sợ Lam Nguyệt sẽ tìm cách ép buộc Hỉ Nhạc ở bên mình. Giống như....Ôn Thường rũ mắt thở dài.
Phủ tam hoàng tử, Hỉ Nhạc vui chơi ăn no ngủ kĩ một buổi. Hôm sau đã muốn về nhà, nhưng Lam Nguyệt không cho. Tìm cách dụ dỗ Hỉ Nhạc ở lại chơi, còn lừa Hỉ Nhạc là Lưu Triệt nói hắn ở lại đây cho an toàn.
Hỉ Nhạc ở đến hôm thứ ba thì bắt đầu thấy không ổn muốn về thăm Lưu Triệt nhưng Lam Nguyệt nhất quyết không cho. Hỉ Nhạc nháo nói: " Sao lại không cho ta về, không sao đâu ta chỉ là người làm ai lại nhắm tới ta với lại ta nhớ lão bản lắm rồi"
Mấy hôm nay Hỉ Nhạc cứ nhắc Lưu Triệt đã làm cho Lam Nguyệt khó chịu rồi. Hôm nay lại nói câu này liền triệt để chọc giận Lam Nguyệt. Lam Nguyệt nắm chặt vai Hỉ Nhạc nói: " Tại sao lúc nào cũng nhắc Lưu Triệt? Hắn là tức phụ của Hổ tướng quân ngươi thích hắn thì hắn cũng không đáp trả"
Hỉ Nhạc nói: " Người nói gì vậy, Hỉ Nhạc chỉ là ngưỡng mộ lão bản thôi.. "
Câu tiếp theo liền bị Lam Nguyệt dùng miệng của hắn chặn lại Hỉ Nhạc kinh ngạc muốn há miệng nói chuyện. Lại bị Lam Nguyệt thừa cơ vói lưỡi vào trong miệng bị hôn đến nhũn ra, Hỉ Nhạc lúc này mới ý thức được vấn đề.
Muốn đẩy Lam Nguyệt ra để chạy trốn, lại bị y túm lại ném lên giường. Rồi nhanh chóng đè lên, Hỉ Nhạc tìm cách thoát thân mấy lần nhưng không thành. Lam Nguyệt vừa hôn vừa cắn gặm thưởng thức mĩ vị từ người dưới thân.
Hỉ Nhạc khóc không ngừng nói: " Đừng mà... Đừng như vậy... Thả ta ra"
Nhưng Lam Nguyệt giống như không nghe thấy khóa chặt tay Hỉ Nhạc. Chuyện muốn làm vẫn tiếp tục làm, mãi tới khi ngước lên lần nữa từ cơ thể Hỉ Nhạc vì muốn hôn Hỉ Nhạc mới nhìn thấy khuôn mặt nước mắt đầm đìa của Hỉ Nhạc.
Mới giật mình buông tay, nhìn thấy Hỉ Nhạc quần áo gần như bị mở hết. Trên người nhiều vết gặm cắn, hai tay sau khi mình thả ra thì đỏ lên, đang run rẩy không ngừng. Lam Nguyệt mới bàng hoàng....mình vừa mới làm cái gì?
Nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Hỉ Nhạc, ôm lấy thân mình đang run rẩy không ngừng vào lòng. Lam Nguyệt nói: " Hỉ Nhac... Hỉ Nhạc...đừng khóc ta xin lỗi, ta không biết tại sao mình lại như vậy nữa, ta sẽ không bao giờ như vậy nữa..."
Nói xong lại hôn lên mặt Hỉ Nhạc vài cái,nói: " Ở bên cạnh ta, đừng rời xa ta có được hay không?... Hỉ Nhạc...Hỉ Nhạc... "
Lam Nguyệt gọi tên người trong lòng liên tục nhưng Hỉ Nhạc quá sợ hãi không nói được lời nào, Lam Nguyệt đau lòng liên tục thì thầm vào tai Hỉ Nhạc: " Ta hứa... Ta hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa...ta yêu em Hỉ Nhạc.."
Đến khi lần nữa buỗng tay, Hỉ Nhạc đã khóc thiếp đi từ lúc nào. Lam Nguyệt hôn lên trán Hỉ Nhạc thì thầm nói: " Xin lỗi....nhưng ta sẽ không để em đi đâu"
Ôn Thường nói đúng, Lam Nguyệt thực sự cố chấp giống như Lam Khải vậy...
Chuyện này đến ngày thứ bảy thì cũng đã đến tai Lam Khải làm Lam Vũ lo lắng không thôi. Ấy vậy mà mẫu phi hắn còn nói: " Con xem ta nói có sai đâu họ Lam con quả là thích nam phong hơn mà"
Làm Lam Vũ tức tới bốc khói, Lam Khải đích thân tới thăm con trai thứ ba của mình. Nhìn đứa con đứng trước mặt, Lam Khải quả thực không biết nên nói gì đứa con này lúc này vừa lạ lại vừa quen.
Ngồi một lúc, Lam Khải thử đánh tiếng nói: " Nguyệt Nhi nghe nói con đưa một người về phủ? "
Vốn định thăm dò xem sao, ai ngờ Lam Nguyệt nghe xong liền quỳ xuống nói: " Phụ hoàng, thần nhi bất hiếu xin phụ hoàng tác thành cho thần nhi. Nhi thâng thực sự yêu hắn, nhi thần có con hay không cũng không quan trọng mhưng nhi thần không thể không có hắn xin người hãy hiểu cho.. "
Lam Khải nhìn Lam Nguyệt quỳ trên đất lại nhớ đến mình năm xưa đã khổ sở như thế nào. Vì bản thân là thái tử mà không dám thể hiện tâm tư với Ôn Thường cuối cùng hối tiếc tới tận bây giờ.
Dù sao Lam Nguyệt cũng không phải là người có thể trở thành hoàng đế. Lam Khải thở dài nói: " Đừng có ép buộc người ta nếu hắn cũng đồng ý... Vậy thì tùy con"
Nói xong phất tay ra về, Lam Nguyệt ngẩn ngơ quỳ ở đó. Sau đó mừng như điên dập đầu: " Đa tạ phụ hoàng.. "
Sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong. Lam Khải lắc đầu, cũng không tiễn phụ hoàng nó. Thôi vậy... Tiện ra cung đi thăm Ôn Thường xem sao...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...