Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
Lưu Triệt đã có chuẩn bị từ trước về vụ hàng nhái này ở hiện đại đây là trò thường xuyên. Vốn chỉ chuẩn bị theo thói quen không ngờ lúc này lại hưu dụng.
Vì Lưu Triệt giải quyết dứt khoát dễ dàng nhiều người vốn không biết Hòa Đường Kí. Không quan tâm mấy đồ ăn vặt, hay điểm tâm lắm qua chuyện lần này lại biết đến Hòa Đường Kí.
Mọi người có chung suy nghĩ, cửa tiệm mà có chỗ khác làm đồ nhái. Ắt hẳn phải ngon lắm. Hơn nữa Hòa Đường Kí cũng không chỉ phục vụ người phú quý nhiều món có giá bình dân, phục vụ lại tốt.
Lưu Triệt vững vàng vượt qua sóng gió lần này. Không những thế còn đạp lên nó để mình được tỏa sáng thêm. Ngồi trên ghế, Lưu Triệt nghĩ không hiểu tại sao bản thân lại cứ cảm thấy mấy chuyện gây khó dễ từ lúc mình lên kinh thành.
Ngoài những cái do tranh chấp trong triều đình gây liên lụy. Những thủ đoạn thương trường khác và việc lần này đều xuất phát từ cùng một người nhỉ? Chắc là do mĩnh nghĩ nhiều, làm ăn tốt thì chắc có người đỏ mắt thôi.
Thế nhưng mà sự việc gây rối lần này đã phát hiện ra thủ đoạn gây rối không tầm thường. Nếu không chuẩn bị kĩ càng rất có thể bản thân sẽ phải hứng chịu tổn thất nặng nề. Lưu Triệt xoa trán, mệt mỏi nhìn Hỉ Nhạc đã năng động trở lại.
Tuy vết thương còn chưa lành hẳn, nhưng cũng không còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến Hỉ Nhạc nữa. Thở dài, còn chuyện của Hỉ Nhạc nữa, chỉ hi vọng là mình nghĩ quá nhiều...
Đương lúc tình hình rối ren, thì một sự việc rối ren khác xảy ra. Lam Vũ muốn xin ý chỉ của hoàng thượng. Chọn cho Lam Nguyệt một cô nương tốt Lam Khải cũng cảm thấy có lí, còn gọi Lam Nguyệt đến hỏi xem có ưng ý ai không.
Khiến Lam Nguyệt giận tái mặt, xích mích với Lam Vũ hai huynh đệ to tiếng với nhau. Không biết đã nói qua nói lại những gì mà hôm đó sau khi Lưu Triệt trở về phủ. Thì biết được tin Lam Nguyệt đã đến đón Hỉ Nhạc tới phủ hắn chơi.
Nhận được tin tức Lưu Triệt choáng váng hỏi rõ đâu đuôi sự việc, Lưu Triệt day trán. Xem ra mình thực sự đoán đúng rồi Lam Nguyệt có tình ý với Hỉ Nhạc rồi. Chỉ tại mình cứ mãi không dám hỏi Hỉ Nhạc nếu mình kiên quyết đưa thằng bé về thôn Thạch Thủy thì tốt rồi.
Tuy chỉ là người làm trong nhà, nhưng Lưu Triệt không có ý coi Hỉ Nhạc là nô tài bao giờ. Ngược lại còn rất yêu quý, coi Hỉ Nhạc như đệ đệ lần này thì hay rồi, tại sao đang bao nhiêu chuyện nguy cấp như thế mà chuyện này lại xảy ra.
Lưu Triệt cũng có đến đòi người, muốn đón Hỉ Nhạc về nhưng chỉ gặp được Lam Nguyệt ngay cả một tà áo của Hỉ Nhạc cũng không thấy đâu. Lưu Triệt nói: " Tam hoàng tử, Hỉ Nhạc chỉ là một thường dân thôi ngài đây là...muốn hại Hỉ Nhạc sao? "
Lam Nguyệt nói: " Cô yêu hắn, muốn giữ hắn bên mình, cô sẽ không phụ hắn, ngươi về đi đời này hắn chỉ có thể ở bên cạnh cô thôi"
Lưu Triệt kinh ngạc nhìn người trước mắt. Hắn không còn tỏa ra sự ấm áp vui vẻ thường ngày nữa đây là lần đầu tiên hắn xử dụng xưng hô, tỏ rõ sự khác biệt về thân phận giữa bọn họ. Cũng biểu hiện rõ tâm ý của mình
Lưu Triệt cũng không phải muốn chia rẽ uyên ương mà chỉ sợ có người gây bất lợi cho Hỉ Nhạc thôi. Bởi vậy bèn nói: " Vậy còn ý của Hỉ Nhạc thì sao?... Còn những người khác thì sao? "
Lam Nguyệt rũ mắt nói: " Cô hiểu lo lắng của ngươi. An tâm cô sẽ bảo vệ hắn, cũng sẽ không phụ hắn, hắn cũng sẽ thích cô...."
Lưu Triệt há miệng mấy lần không nói được lời nào cuối cùng trong trạng thái ngây ngẩn bị tiễn ra khỏi phủ. Đứng trước cửa một hồi lâu, cứ đứng đây cũng không phải là cách trở về bàn với Đại Tráng xem sao.
Ai ngờ vừa về liền thấy Lam Vũ ở trong nhà. Cũng tại người này đột nhiên kích thích Lam Nguyệt làm cái gì?
Lam Vũ vừa thấy Lưu Triệt liền chạy qua hỏi: " Người hầu của ngươi đâu? Hỉ Nhạc đâu? "
Lưu Triệt nói: " Sao người không hỏi hoàng đệ của người ấy? "
Lam Vũ cười khổ nói: " Hắn giận ta, không cho ta vào phủ"
Lưu Triệt thờ dài nói: " Hôm nay ta về nhà để ăn cơm thì mới biết Hỉ Nhạc đã bị y đem đi từ lúc nào rồi".
Lam Vũ mệt mỏi ngồi xuống ghế nói: " Ta cũng chỉ muốn tốt cho đệ ấy thôi, nên lập hoàng tử phi sau đó sinh vài đứa con. Hỉ Nhạc chỉ là thường dân thôi, cùng lắm nếu thích thì lập hắn làm thiếp vậy là đã may mắn cho hắn rồi, không phải sao? "
Lưu Triệt nói: " Tam hoàng tử nhìn bề ngoài có vẻ là người ôn hòa nhưng chuyện hắn quyết khó mà thay đổi. Ta đã đến tận phủ muốn đón Hỉ Nhạc. Nhưng hoàng tử biểu hiện rất quyết liệt ta thậm chí không thể thấy được Hỉ Nhạc... "
Lam Vũ nói: " Không lẽ ta làm không đúng ư? Sao nó không hiểu cho ta? "
Lưu Triệt nói: " Giờ tâm ý của tam hoàng tử đã rõ. Còn Hỉ Nhạc thì chưa biết ra sao nếu Hỉ Nhạc không thích...xin hãy giúp ta đưa Hỉ Nhạc về. Còn nếu lưỡng tình tương duyệt hay là người cũng nên thôi đi... "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...