Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
Lưu Hiền đau đầu không thôi, lão vẫn biết Phùng thị không ưa Lưu Triệt. Cũng biết Phùng thị nhiều lần ra tay với Lưu Triệt nhưng lão nhắm mắt làm ngơ. Cứ tưởng Lưu Triệt là một kẻ vô dụng không ngờ khi ra tay, lại quyết liệt đến như vậy. Hoàn toàn không để ý quan hệ máu mủ ruột thịt.
Lưu Triệt mà biết Lưu Hiền nghĩ gì, chắc cười to. Bản thân vốn không phải nguyên chủ mắc gì hắn phải để ý quan hệ máu mủ với nhà họ Lưu.
Lưu Hiền nói: " Tiểu Triệt đừng có nghĩ ta là ngọn đèn cạn dầu ngươi đừng có mà không biết điều"
Lưu Triệt cười nhạt, y đã nắm bắt toàn bộ nguồn cung của nhà họ Lưu hoàn toàn có thể làm nhà họ Lưu điêu đứng. Lần này chỉ là muốn cảnh cáo Lưu gia thôi bởi vậy liền nói: " Lưu lão gia yên tâm, ta chỉ muốn cảnh cáo một chút thôi. Lưu Triệt bây giờ, không còn là Lưu Triệt trước kia. Nhà họ Lưu hưng thịnh hay suy tàn hoàn toàn không liên quan đến ta. Người quản tốt người của người thì nước sông không phạm nước giếng thôi"
Lưu Hiền nghe vậy thở phào, xem ra Lưu Triệt còn chưa muốn tuyệt tình với Lưu gia. Nhịn không được nhìn Lưu Triệt lần nữa nếu trước đây Lưu Triệt cũng như vậy. Lão làm sao nỡ tuyệt tình đến mức như vậy.
Nhìn Lưu Triệt bây giờ, thủ đoạn như vậy. Thực sự có chút giống lão năm xưa...để Lưu Triệt biết lão nghĩ gì chắc hộc máu. Chỗ tốt đều là giống lão có phải hay không? Lão tử không có một cọng lông dính dáng tới lão có được hay không.
Trước khi Lưu Hiền ra về Lưu Triệt như có như không hỏi: " Lưu lão gia, mẫu thân của ta năm xưa thực sự là bệnh chết? "
Lưu Hiền nghe vậy liền khựng lại, thực ra đối với chuyện này lão cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là năm xưa thấy Lưu Triệt giống vợ nhiều hơn mình. Lại có Phùng thị đồn thổi bên tai, lão liền nghi ngờ liệu có phải mình bị cắm sừng hay không. Ngày mẹ Lưu Triệt chết lão vẫn canh cánh điều này bởi vậy không thèm nhìn nàng một lần. Ngay cả khi nàng chút hơi thở cuối cùng cũng không.
Lưu Triệt quay lưng lại phía Lưu Hiền, nói: " Nhiều người trông giống mình....nhưng chưa chắc đã là giống mình... "
Lưu Triệt nói câu này, vốn là để nói nguyên chủ không giống Lưu Hiền cũng không có gì lạ. Mà thực ra nguyên chủ cũng không hoàn toàn giống mẫu thân. Chẳng qua là giống mẹ nhiều hơn cha chỉ có như vậy mà lại đem lại bất hạnh cho cả hai mẹ con.
Đơn giản là cảm thấy nguyên chủ thực đáng thương cũng thực oan khuất, mẹ nguyên chủ. Đường đường một hoàng hoa khuê nữ cả đời chỉ biết có Lưu Hiền. Cuối đời lại phải chịu sỉ nhục, chết không nhắm mắt.
Mà nguyên chủ....aiz... Lưu Hiền hốt hoảng nhìn bóng lưng Lưu Triệt. Nó biết được những gì? Nó biết mình nghi ngờ mẫu thân nó? Câu nó nói là ý gì? Giống mình nhưng hóa ra lại không phải giống mình?
Tính Lưu Hiền vốn đa nghi, nếu không cũng không chỉ vì vài ba câu nói. Mà nghi ngờ mẹ con nguyên chủ... Mang tâm trạng rối bời Lưu Hiền thất thần trở về.
Lưu Triệt cũng không biết chỉ vì một câu nói bâng quơ của mình lại khiến Lưu Hiền suy nghĩ nhiều như vậy. Cũng là khởi nguồn cho nhiều sóng gió sắp tới.
Lưu Triệt vì chuyện kinh doanh sứt đầu mẻ trán Đại Tráng ở nhà lại phi thường thoải mái. Một số người trong thôn ghen tị hận nói: " Đại Tráng suốt ngày ở nhà, cứ đà này tức phụ hắn sẽ leo lên đầu hắn"
Đối với chuyện này Đại Tráng lựa chọn bỏ ngoài tai tức phụ nhà tôi tài giỏi mấy người ghen tị chứ gì. Thả một ổ chó con tầm sáu con ra nhìn đám chó chạy tung tăng trong sân. Rất tốt, vài tháng nữa đám này lớn mấy kẻ vớ vẩn sẽ không dám lảng vảng gần nhà mình nữa.
Mọi người trong thôn Thạch Thủy đều nghĩ là của cải trong nhà Đại Tráng là do Lưu Triệt làm ra toàn bộ. Mà không biết Đại Tráng đã âm thầm mua núi, mua ruộng, chuẩn bị cho thuê ruộng với giá cả phải chăng. Chủ yếu là để mua chuộc lòng người cho tức phụ được mọi người yêu quý.
Trở về với Lưu Triệt, vì chuyện của Lưu Hiền mà Lưu Triệt khá khó chịu. Hỉ Nhạc thấy sắc mặt y quả thực quá khó coi đành nêu ý kiến nói Lưu Triệt về sớm nghỉ ngơi.
Lưu Triệt đành giao lại cửa tiệm cho Hỉ Nhạc rồi về trước, không biết là mình vừa về không lâu. Phùng thị dẫn mẫu thân của Lưu Hiền là Tiền thị đến muốn dạy dỗ mình cuối cùng bị Hỉ Nhạc uy vũ đuổi đi.
Phùng thị, và Tiền thị dù sao cũng là phu nhân nhà giàu không thể khóc nháo mất mặt như Triệu lão thái. Đành ngậm ngùi tức giận trở về, tuy tức giận nhưng Phùng thị vẫn khá hài lòng. Mẹ chồng tức giận như vậy, hẳn là sẽ không có ý định làm thân lại với Lưu Triệt.
Lưu Triệt vừa về tới nhà liền thấy trong sân có mấy con chó con, con nào con nấy béo múp, bông xù. Thấy mình liền tụ lại sủa những tiếng kêu non nớt. Lưu Triệt chỉ cảm thấy mình nhũn ra năng lượng cạn kiệt trong ngày đã được nạp đầy trong tức khắc.
Chó ở đâu ra a, đáng yêu quá Lưu Triệt nghĩ. Tay ôm mấy con, lại dụi mặt vào lông chúng. Hôn con này một ngụm, lại hôn con kia một ngụm. Lưu Triệt thỏa mãn, hồi nhỏ luôn bị cha mẹ la. Vì ôm hôn chó mèo, sở thích này bị mắng bao lần Lưu Triệt vẫn không thể bỏ được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...