Xuyên Việt Luôn Bị Nam Chủ Công Lược

Lê Lạc sững sờ một lát, ngay sau đó cũng duỗi tay ôm lấy bả vai Tần Dục, ở bên tai Tần Dục khẽ mỉm cười nói: “Dục, ta đã trở về.” Cho nên ngươi không cần vì ta lo lắng, cũng không cần suốt đêm ngủ không yên, bởi vì ta hiện tại đã ở đây, ở trước mặt ngươi.

Tần Dục cực lực khắc chế xúc động muốn nắm lấy cằm Lê Lạc rồi hôn sâu bờ môi của hắn. Y hít sâu một hơi, lại dùng sức ôm thêm một chút, lúc sau mới buông Lê Lạc ra, chỉ là mắt trầm đi một ít.

Lê Lạc không nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Tần Dục, hắn quét một vòng Tần Dục, liền phát hiện Tần Dục so với lúc trước khi hắn bị bắt gầy đi một vòng. Lê Lạc không khỏi trong lòng càng thêm áy náy, nhịn không được nói: “Thực xin lỗi, Dục, làm ngươi lo lắng.”

Tần Dục còn đang muốn nói gì đó thì một dáng người tiếu lệ ( *đẹp ) vội vàng chạy vào. Vừa thấy Lê Lạc, khuôn mặt minh diễm động lòng người hiện lên sự vui vẻ, tiếp theo liền rớt nước mắt, nhào vào trong lòng Lê Lạc, “Mục Trừng ca ca, ngươi rốt cuộc đã trở lại. Yên nhi hảo lo lắng cho ngươi!”

Lê Lạc chỉ có thể luống cuống chân tay cúi đầu lau nước mắt cho nữ hài tử trong lòng, một bên nhẹ giọng an ủi nàng.

Bởi vậy hắn không thấy rằng sau khi Liễu Nhược Yên nhào vào trong ngực hắn, sắc mặt Tần Dục lập tức liền biến đen, càng miễn bàn tới lúc sau hắn an ủi Liễu Nhược Yên, sắc mặt kia quả thực cùng đáy nồi rất giống nhau.

Đứng ở một bên thấy toàn bộ hành trình, tiểu thống lĩnh không khỏi đánh một cái rùng mình, sau đó thấy ánh mắt cảnh cáo của Tần Dục, hắn liền cúi đầu run sợ, thậm chí hắn cũng không dám đứng lên nhắc nhở Lê Lạc chuyện này.

******

Trăng bạc treo cao, trong hoàng cung một mảnh đèn đuốc sáng trưng, đặc biệt là Ngự Hoa Viên trong hoàng cung, cứ mười bước liền nhìn thấy một chiếc đèn lồng treo cao.

Hiện tại là mùa xuân, các loại kỳ hoa dị thảo trong Ngự Hoa Viên tranh nhau nở rộ, không khí tràn ngập hương thơm của hoa nở.

Nguyên bản lễ ăn mừng ban đầu đã bị Tần Dục đàn áp, lúc này bởi vì Lê Lạc đã trở lại, liền tổ chức lại ở Ngự Hoa Viên.


Tần Dục ngồi trên ghế chủ tọa, môi mỏng mang theo một nụ cười khéo léo, một bên dùng môi nhấp nháp ly rượu, một bên dùng khóe mắt như có như không ngắm đóa hải đường nở rộ ở phía sau lưng người thanh niên, nổi bật với mặt mày tuấn tú.

Từ khi các tướng sĩ tới kính rượu, Lê Lạc không biết đã uống bao nhiêu rượu, khuôn mặt trắng nõn đều ửng đỏ, ánh mắt trở nên có chút mê ly, càng khiến cặp mắt phượng thêm đẹp đẽ. Đôi môi như hai cánh hoa do rượu mà trở nên đỏ mọng, so với những cánh hoa hải đường phía sau hắn càng thêm xinh đẹp hơn.

Tần Dục nhìn Lê Lạc hiện tại đã say khướt mê người, bên trong mắt ám sắc càng thêm dày đặc, liền giống như thời điểm đen tối nhất trong ngày, sâu không thấy đáy.

Lê Lạc không hề ý thức bị một con mãnh thú theo dõi, người khác kính bao nhiêu hắn liền uống bấy nhiêu. Đến cuối cùng liền cảm thấy ý thức chính mình bắt đầu có điểm mơ hồ, trong đôi mắt phượng như bao bởi một tầng thủy quang, người trước mặt đều có chút không thấy rõ.

Tần Dục thấy thế, liền đứng lên, hơi hơi giơ tay, nói: “ Các vị cứ tiếp tục, trẫm có chút mệt mỏi, liền đi về trước. Tô phó quan nhìn qua cũng say, trẫm liền dẫn hắn đi.”

Nhóm tướng sĩ này cơ hồ đều là bình rượu, không nói đến ngàn ly không say, nhưng uống lâu như vậy bọn họ chỉ là không đủ lanh lẹ, thấy Tần Dục phải rời khỏi, lại cũng không có hạn chế bọn họ tiếp tục hưởng thụ rượu ngon món ngon khó có được này, đều sôi nổi đứng dậy cảm tạ ân điển của Tần Dục.

Tần Dục hơi ôm lấy eo của Lê Lạc, đem hắn mang ra Ngự Hoa Viên. Sau khi đi ra khỏi Ngự Hoa Viên, y dứt khoát liền đem Lê Lạc ôm lên, hướng tới tẩm điện của mình nhanh đi đến. Những cung nhân cầm đèn đi phía trước Tần Dục tất cả đều nhu thuận cụp mắt, phảng phất hoàn toàn không có nhìn thấy gì hết.

Lê Lạc cả người đều mơ mơ màng màng, thẳng đến khi được đặt lên giường mềm mại, ý thức mới thanh tỉnh một chút.

Mắt phượng hơi nheo lại, thật lâu lúc sau mới thấy rõ người trên người mình. Bởi vì uống say, tính trẻ con của hắn liền nổi lên, thanh âm đều có vẻ mềm như bông, như là muốn bay lên, “Dục…… Là ngươi sao?”

Hắn chính là không chút nào tự ý thức, chính mình lúc này, ở trong mắt Tần Dục cỡ nào dẫn người phạm tội.


Mái tóc đen dài của hắn tán loạn, càng tôn lên làn da trắng như mỹ ngọc. Trên mặt hắn mang theo nét đỏ ứng, ánh mắt thủy diễm ( * sáng, rực rỡ ), môi sắc thủy nhuận ( * ngậm nước ). Cần cổ dài giống như một món đồ sứ sang trọng mong manh, ẩn trong cổ áo màu lam nhạt.

Tần Dục từ phía trên cúi xuống nhìn Lê Lạc, khóe môi hơi hơi gợi lên, đôi mắt lại tối thêm vài phần, “Không phải ta, ngươi còn tưởng là ai? Nhược Yên muội muội, ân?”

Lê Lạc tựa hồ không thể hiểu được ý tứ của Tần Dục, hơi nghiêng nghiêng đầu, “Dục?”

Tần Dục “A” cười một tiếng, lại nghĩ tới chiều nay Lê Lạc ôm Liễu Nhược Yên khuyên nhủ dỗ dành, y nheo nheo mắt, duỗi tay nhẹ nhàng nhấc cằm Lê Lạc lên, “Ta đã sớm cùng ngươi đã nói, không cần cùng Liễu Nhược Yên tiếp xúc nhiều, bởi vì…… Ta sẽ đố kỵ.”

Nói xong, y liền cúi đầu hôn lên cánh môi Lê Lạc, cường thế bá đạo không cho phép cự tuyệt.

Khát vọng bị y áp chế qua nhiều năm, hiện tại liền có thể bộc lộ ra ngoài. Bây giờ rốt cuộc y đã có được người mà y muốn từ lâu. Bởi vậy lực đạo nhất thời không khống chế được, liền cắn rách môi Lê Lạc, Lê Lạc đột nhiên khịt mũi, cau mày muốn đẩy Tần Dục ra.

Tần Dục bắt được cánh tay giãy giụa của Lê Lạc, ánh mắt hung ác lập tức nhu hòa xuống, y nhẹ nhàng chạm vào cánh môi chảy máu của Lê Lạc, nói: “Nếu ngươi ngoan ngoãn, người liền không bị đau được không?”

Lê Lạc im lặng một lát, mới ngốc ngốc gật đầu, ánh mắt như cũ mơ mơ màng màng, “Không cần…… Đau.”

Tần Dục nhịn không được cười khẽ ra tiếng, nhịn không được ở trên môi Lê Lạc lại hôn một cái, “Thật ngoan.”


Hành động Tần Dục quả thực nhẹ nhàng chậm lại, người dưới thân này là người mà y muốn quý trọng cả đời, y tự nhiên cũng không nghĩ muốn đả thương hắn, nhưng mà muốn ăn bao nhiêu lần liền không nhất định a.

Tần Dục nhẹ nhàng cởi quần áo của Lê Lạc ra, nhìn thân hình xinh đẹp thanh niên dần dần hiện ra dưới mắt mình, hô hấp không khỏi càng thêm nặng.

Tuy rằng trước đó y đã nhìn vô số lần, nhưng vẫn như cũ có cảm giác với thân thể thanh niên, đối với y mà nói chính là một liều xuân dược không bao giờ hết.

Tần Dục thành kính ở trên người Lê Lạc lưu lại dấu vết của mình, cho đến khi y làm đủ tiền diễn (* màn dạo đầu ), mới động thân tiến vào.

Lê Lạc ở thời điểm Tần Dục tiến vào bởi vì đau đớn mà giãy giụa một hồi, tiếp theo liền bị Tần Dục cúi xuống hôn qua.

Dần dần thân thể Lê Lạc liền bắt đầu nhũn ra, sau đó nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ làm Tần Dục không thể kiềm chế được ăn hắn từ trong ra ngoài ăn một lần lại một lần.

Bên trong tẩm điện tiếng giường vang thẳng cho đến khi trời tản sáng của ngày hôm sau mới dừng lại, Lê Lạc nhắm mắt bị Tần Dục gắt gao ôm vào trong ngực ngủ say.

Nhưng chỉ là trong lúc ngủ mơ hắn vẫn nhịn không được nhẹ giọng phát ra tiếng nức nở, mí mắt đều sưng đỏ, môi rách ra, trên người tràn đầy dấu hôn tím tím xanh xanh, càng miễn bàn tới bộ vị trọng yếu, đầy dấu vết ái muội che kín.

*****

Lê Lạc từ trong ngủ mơ tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, nhưng mà so với đau đầu càng rõ ràng hơn chính là —— hắn cảm thấy trên người mình giống như bị vài cái bánh xe ngàn cân nghiền qua nghiền lại, xương cốt cả người đều nhức mỏi lợi hại. Hơn nữa chỗ kia cảm giác cứ quai quái, thật giống như có thứ gì đó ở bên trong.

Chẳng lẽ sau khi say rượu toàn bộ thân thể đều khó chịu như này sao?

Lê Lạc nghi hoặc khẽ hừ một tiếng, muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng lại phát hiện bên hông chính mình tựa hồ có thêm một cái cánh tay, ngăn trở động tác của hắn.


Lê Lạc quay mặt lại, liền nhìn thấy Tần Dục đang nhắm mắt nằm ở phía sau hắn, bả vai rộng lớn trần trụi lộ ra bên ngoài chăn mỏng, mặt trên còn có vài vết cào đỏ thẫm.

Trên mặt y còn mang theo biểu tình thập phần thỏa mãn, nhìn qua dường như ngủ rất sâu.

Lê Lạc lúc này cuối cùng cũng đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, trong đầu lóe lên vài hình ảnh hỗn loạn, nghĩ tới đây sắc mặt hắn liền lúc trắng lúc đỏ.

Càng miễn bàn tới hiện tại, cái đồ vật kia của Tần Dục vẫn còn đang ở bên trong thân thể hắn.

Lê Lạc chống người dậy, muốn hất cánh tay Tần Dục ra, nhưng thắt lưng mềm nhũn, vậy liền nhích về phía thành giường, ngay sau đó eo hắn bị một cánh tay hữu lực ôm lấy, kéo vào trong lồng ngực đầy ấm áp.

Sắc mặt Lê Lạc đỏ bừng mở to mắt nhìn về phía Tần Dục, môi hơi run run vài cái mới phát ra tiếng hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Tần Dục ôm Lê Lạc, nhìn Lê Lạc giống như mèo nhỏ tạc mao, giương nanh múa vuốt, thật đáng yêu, lại nhịn không được rướn người qua, ở ngoài miệng Lê Lạc hôn một cái.

Lê Lạc lập tức liền che miệng lại, ánh mắt càng thêm phẫn nộ mà xấu hổ buồn bực nhìn Tần Dục, “Tần Dục!”

Tần Dục ôm lấy eo Lê Lạc, đồ vật còn chôn trong cơ thể Lê Lạc còn giật giật. Y khẽ nhếch môi, giọng điệu trầm thấp, ở bên tai Lê Lạc nhẹ nhàng nói, nhưng là ở trong đầu hắn lại như hạ một quả bom nguyên tử phá nát mọi thứ, “Như ngươi nhìn thấy, Mục Trừng, ta đối với ngươi có tình cảm, trước nay đều không chỉ là tình cảm huynh đệ, mà ta vẫn luôn muốn là như vậy, có thể ôm ngươi, có thể có được ngươi, có thể cùng ngươi ở bên nhau, ngươi hiểu được không?”

Lê Lạc nghe Tần Dục xong nói, chỉ cảm thấy tựa hồ mình nghe được chuyện không có thực, mà chính hắn tối qua bị Tần Dục ăn sạch sẽ, hắn thật sự cũng không muốn tin, đây cũng là sự thật.

Tần Dục nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Lê Lạc, nhịn không được lại hôn lên gương mặt cùng môi hắn một chút, sau đó liền rút ra, đem Lê Lạc ôm lên, “Ta trước mang ngươi đi rửa sạch thân thể, đem đồ vật ta lưu tại trong cơ thể ngươi lấy ra nếu không đối với thân thể ngươi không tốt.”

Nói xong, Tần Dục ôm Lê Lạc tiến vào cửa nhỏ bên cạnh tẩm điện, bên trong chính là một cái bể tắm thật lớn, trong bồn tắm chứa đầy nước ôn tuyền lưu động. Vô luận khi nào đi đến, thủy ôn ( * nhiệt độ nước) đều vừa phải, làm người ta cảm thấy thập phần thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui