CHƯƠNG 97: TRƯỞNG TẨU KHÓ LÀM A…
Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ vác cái cuốc từ ngoài ruộng đi tới, tay áo xắn lên, mặt đầy mồ hôi.
“Đại ca, Đại tẩu.”
Tần Miễn gật đầu, thuận miệng hỏi: “Vừa ra ruộng?”
“Phải ạ. Đi làm cỏ cho ruộng rau. Trong nhà trồng ba mẫu đất rau dưa, đều mọc rất tốt.” Lôi Hướng Nghĩa lộ vẻ vui mừng.
Lôi Hướng Lễ rất bình tĩnh. Không phân gia, tiền kiếm được cũng không phải là của mình.
Tần Miễn sờ cằm, hầu như trước nay hắn chưa từng thấy Lôi Hướng Nhân ra ruộng. Tuy thật đồng tình với đám người Lôi Hướng Nghĩa, nhưng những ganh đua thế này là chuyện của lão trạch, hắn cùng Lôi Thiết đã ra riêng, không có lập trường nhúng tay vào.
“Thỉnh thoảng các ngươi chọn vài loại rau củ tươi ngon đưa đến tửu lâu, ta và A Thiết sẽ đánh tiếng với người ở tửu lâu trước.” Hắn hòa khí nói.
“Ơ?” Lôi Hướng Nghĩa đáp ứng “Cám ơn” Nói nhiều hơn nữa ngược lại sẽ tổn thương tình cảm, ghi tạc trong lòng là được.
Tần Miễn, Lôi Thiết vừa đi vài bước, Lôi Hướng Nghĩa chần chừ một chốc, bước nhanh đuổi theo.
Lôi Hướng Lễ dừng một chút, cũng đi qua.
“Đại ca, Đại tẩu.”
Tần Miễn xoay người, nghi hoặc hỏi: “Còn có việc gì sao?”
Lôi Hướng Nghĩa cười khổ một tiếng “Đại tẩu, ta cũng không quanh co lòng vòng với ngươi. Ta cùng Tứ đệ đều có ý ra riêng, nhưng đề cập với cha nương mấy lần vẫn không được họ tán thành. Ta biết Đại tẩu là người có nhiều chủ ý, không biết có thể chỉ điểm cho chúng ta một đường sáng không?”
Tần Miễn thầm nhíu mày. Lôi Hướng Nghĩa xin bọn hắn giúp đỡ, có thể lý giải, nhưng không nên ở ngay giữa đường thế này. Nếu bị người khác bắt gặp, truyền đến tai Lôi Đại Cường, Đỗ thị, tương lai Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ nhắc lại việc phân gia, nhất định Lôi Đại Cường, Đỗ thị sẽ hoài nghi sang hắn và Lôi Thiết. Hắn không muốn lại kéo lực chú ý của hai ông bà kia về phía bọn hắn.
Lôi Hướng Lễ tỉnh táo hơn, nhìn trái nhìn phải, không tán đồng nói với Lôi Hướng Nghĩa: “Nhị ca, ngươi lỗ mãng quá, nếu bị người khác thấy chúng ta đứng trò chuyện lâu với Đại ca Đại tẩu, sẽ gây phiền toái cho bọn họ.” Đỗ thị và Lôi Đại Cường là kiểu người gì, mấy huynh đệ đều ngầm hiểu với nhau.
Lôi Hướng Nghĩa phản ứng lại, sửng sốt, vội vàng nói xin lỗi “Đại tẩu, là ta sơ ý.”
Tần Miễn nhìn quanh, xác định phụ cận không có những người khác, lắc đầu với Lôi Hướng Nghĩa “Sáng mai các ngươi hái chút rau củ, đi cùng chúng ta đưa đến tửu lâu.” Haiz, trưởng tẩu khó làm a.
Lôi Hướng Nghĩa ngầm thả lỏng một hơi, Tần Miễn nói như vầy chính là đồng ý ra chủ ý cho họ. Lấy danh nghĩa đi đưa rau củ, Lôi Đại Cường, Đỗ thị sẽ không có lý do để hoài nghi.
“Đa tạ Đại tẩu.” Lôi Hướng Lễ vui mừng nói.
Để tránh bị người chú ý, bốn người nhanh chóng tách ra.
Về tới nhà, Tần Miễn hưng trí bừng bừng huấn luyện Lôi Thiết về phương diện tính kế.
…….
Trời hửng sáng, hoàn thành tiết mục luyện tập buổi sáng xong, Lôi Thiết bắt đầu huấn luyện Lôi Tần Nhạc và chín gia tướng Phúc thúc Phúc thẩm ra vườn rau hái rau củ, chuẩn bị chuyển đến tửu lâu.
Tần Miễn làm vài cái bánh chiên đơn giản cho bữa sáng, để trong nồi đậy vung lại, chờ Lôi Thiết về cùng nhau ăn. Hắn mang theo Nhất Điểm Bạch tới vườn rau.
Tại bãi đất trống ven mảnh rừng cây nhỏ, Lôi Thiết bảo đám gia tướng tương lai cột bao cát nặng hai cân ở cổ tay và cổ chân, chạy ba vòng quanh bãi đất. Trên người đeo vật nặng làm bọn Lôi Tần Nhạc không quen, nhưng đều cắn răng kiên trì. Chủ tử nguyện ý truyền bản lĩnh cho bọn nó là vinh hạnh của bọn nó. Cũng là cơ hội hiếm có, không có ai muốn từ bỏ.
Chạy lòng vòng xong, Lôi Thiết đánh một bộ quyền pháp. Đám người Lôi Tần Nhạc nghiêm túc quan sát, đồng thời tranh thủ nghỉ ngơi một lát.
“Hôm nay học một nửa trước.” Lôi Thiết mặt lạnh nói xong, đánh lại nửa đầu bộ quyền pháp với tốc độ tương đối chậm.
Biểu diễn hoàn tất, y lãnh đạm nói: “Tất cả thử xem.”
Mười người Lôi Tần Nhạc cùng nhau tái diễn các chiêu thức theo trí nhớ.
Lôi Thiết phát hiện Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Huệ học nhanh nhất, khẽ gật đầu, nhớ tới Lôi Tần Huệ chính là thiếu niên có biểu hiện xuất sắc nhất khi y tuyển mua người, có thể đem làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. “Có ai biết chữ không?” Lôi Thiết hỏi.
Lôi Tần Huệ đứng ra “Khải bẩm đại thiếu gia, tiểu nhân biết chữ.”
Lôi Thiết lấy một tờ giấy từ trong tay áo đưa cho nó “Về sau dựa theo nội dung trong này huấn luyện, Lôi Tần Nhạc phụ trách giám sát.”
Lôi Tần Nhạc tất cung tất kính nói:“Dạ, đại thiếu gia!”
“Bài quyền pháp hôm nay, Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Huệ phụ trách dạy những người khác. Sáng ngày mốt sẽ kiểm tra.”
Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Huệ đồng thanh nói: “Dạ!”
Lôi Thiết không tự mình giám sát, khiến cả bọn thả lỏng sau khi chịu áp lực cực lớn.
Tần Miễn ở xa xa nhìn thoáng qua, không đi tới mà rẽ qua vườn rau.
Lôi Thiết sải bước đuổi kịp, đi sóng vai cùng hắn. Ngoại trừ truyền thụ quyền pháp cùng chưởng pháp, các mặt huấn luyện khác không cần y phải luôn có mặt. Y cũng không thể dùng toàn bộ thời gian để bồi dưỡng gia tướng.
Phúc thẩm, Phúc thúc ngồi xổm trong vườn rau hái rau củ. Cạnh đất trồng rau đặt vài cái sọt to, bên trong chứa đầy cà tím, cà chua, dưa chuột, rau hẹ và ớt xanh.
Phúc thúc phủi phủi tay đầy bùn đi tới, cẩn thận tránh đi rau củ dưới đất “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, không ít rau củ đã có thể hái. Có điều chúng ta chỉ có một chiếc xe, sợ là không đủ dùng.”
Tần Miễn nhìn rau củ tươi ngon mọng nước, rất vừa lòng “Không còn cách nào. Thúc mượn trong thôn một chiếc xe ứng phó tạm. Đến trấn trên lại mua thêm chiếc xe nữa.”
“Dạ, tiểu nhân đi làm ngay.”
Tần Miễn, Lôi Thiết xuyên qua rừng đào trở về nhà.
Tần Miễn nói chuyện phiếm với y “Mấy bữa nay không tới tửu lâu, không biết tình hình buôn bán thế nào.” Mặc dù có lòng tin, nhưng không tận mắt nhìn thấy tình hình ở tửu lâu, hắn vẫn lo.
Chất giọng bình thản của Lôi Thiết luôn ẩn chứa sức mạnh khiến hắn an tâm “Sẽ không kém. Sau khi tửu lâu khai trương một tháng, mỗi ngày đều có món mới ra mắt, tất nhiên sẽ hấp dẫn thực khách.”
Tần Miễn khôi phục tự tin “Ừ, ta tin là thế!”
Hắn vỗ vỗ lưng Lôi Thiết “Cả người toàn mồ hôi, huynh mau tắm rửa đi. Ăn xong bữa sáng liền đi trấn trên đó.”
Ăn sáng xong, bọn hắn đi ra đại môn, nhóm người Phúc thúc đã chất toàn bộ rau củ lên xe, mười mấy cái sọt chiếm hết chỗ hai chiếc xe.
Phúc thúc, Lôi Tần Nhạc mỗi người đánh một chiếc, Tần Miễn, Lôi Thiết cưỡi ngựa.
Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ sớm chờ sẵn ở cửa thôn, trên xe lừa mượn được cũng để mấy sọt rau củ xanh non.
“Đại tẩu, ngươi xem thử rau củ chúng ta mang tới đi.“ Lôi Hướng Lễ chủ động nói. Đại ca, Đại tẩu có ý tốt chiếu cố bọn họ, họ vô cùng cảm kích, tất nhiên sẽ không giở trò dối trá, rau củ bị sâu mọt hay dập nát đều loại ra cẩn thận.
“Không cần, ta đương nhiên tin tưởng các ngươi.” Tần Miễn cười nói.
Hắn ra hiệu Phúc thúc, Lôi Tần Nhạc đánh xe chạy đằng trước.
Lôi Tần Nhạc là đứa tinh khôn, Phúc thúc cũng không phải hồ đồ, nhìn ra mấy người bọn hắn có việc muốn nói, vội vàng đánh xe chạy nhanh hơn, kéo xa khoảng cách.
“Đại tẩu, chuyện ngày hôm qua đã làm phiền các ngươi rồi.” Lôi Hướng Lễ chắp tay nói.
Tần Miễn xua tay, cũng không quanh co lòng vòng “Sở dĩ các ngươi muốn phân gia, chủ yếu là vị Nhị đệ nhỉ?”
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ đều không phủ nhận.
“Phải.”
Lôi Hướng Lễ giải thích: “Chúng ta và Nhị ca dĩ nhiên có tình nghĩa huynh đệ, nhưng có nhiều lúc Nhị ca, Nhị tẩu rất quá đáng. Một lần hai lần, chúng ta làm huynh đệ, có thể nhường nhịn, nhưng nếu cứ thế mãi sẽ mài mòn hết tình cảm còn lại của chúng ta, không bằng sớm tách ra tự quản.”
Tần Miễn chậm rãi nói: “Hiện tại các ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất, phân một nhà Nhị đệ ra.”
Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Nghĩa đồng thời sửng sốt. Vốn họ chỉ nghĩ sẽ tự mình tách ra, ngược lại không nghĩ tới khả năng phân mỗi Lôi Hướng Nhân ra riêng. Nếu có thể tách Lôi Hướng Nhân ra thì thật không tồi, nhưng với tính cách của Lôi Hướng Nhân, e là rất khó.
Lôi Hướng Lễ hỏi: “Cái thứ hai thì sao?”
Lôi Hướng Nghĩa không nói chuyện, cúi đầu suy xét, có chút động lòng. Kỳ thật hắn ta cũng không muốn tách ra cùng Lôi Hướng Trí, nếu phân mình Nhị ca ra thì rất được. Lôi Hướng Trí tiền đồ sáng lạn, hắn ta và Tiền thị có thể thơm lây hay không không quan trọng, chỉ hi vọng hài tử của hắn dính chút vinh quang của Lôi Hướng Trí. Sau này hắn ta nhất định sẽ có nhi tử, bất kể nhi tử theo đường khoa cử hay nữ nhi xuất giá, có một thúc thúc lợi hại, chúng sẽ không quá kém.
“Thứ hai chính là hai người các ngươi tách ra.” Khoé môi Tần Miễn thoáng hiện một cười mỉa mai, giọng điệu bình thản luận sự “Tin rằng các ngươi cũng rõ Nhị đệ không thể nào đồng ý tách ra cùng Ngũ đệ.”
Vẻ mặt Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ đều bất đắc dĩ, song song gật đầu. Lôi Hướng Nhân tệ hại nhưng không ngu, trái lại có chút khôn vặt, sao nhìn không ra Lôi Hướng Trí tiền đồ tốt đẹp.
“Nếu chọn cách thứ nhất thì nên làm thế nào?” Lôi Hướng Nghĩa hỏi.
Tần Miễn cười cười “Sở dĩ Nhị đệ ở lão trạch có thể không kiêng nể gì, thứ nhất là vì trong mấy huynh đệ các ngươi, chỉ có hắn sinh được tôn tử cho lão gia tử, lão thái thái, còn là hai đứa. Thứ hai, là bởi vì nương.”
Trong tiếng Lôi Hướng Nghĩa đượm chút buồn rầu “Phải. Nương rất coi trọng Nhị ca.” Uyển chuyển mà nói, trong bốn nhi tử của Đỗ thị, bà thương nhất lão Ngũ, tiếp theo là lão Nhị.
“Cho nên, chỉ cần có thể thay đổi cái nhìn của nương về Nhị đệ…” Tần Miễn không nói quá rõ, chung quy hắn cũng không thể cầm tay chỉ dạy Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, cụ thể làm thế nào vẫn phải xem chính họ.
Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ như có chút đăm chiêu.
Lôi Thiết không hề nói chuyện, nghiêng đầu nhìn Tần Miễn. Tức phụ thật thông minh.
Tần Miễn nói tiếp: “Đương nhiên. Các ngươi còn có một trợ thủ lớn mạnh.”
Lòng Lôi Hướng Lễ khẽ động “Vệ thị.”
“Không sai.” Lôi Hướng Nghĩa cũng thông suốt, tinh thần phấn chấn “Chỉ sợ Vệ thị so với chúng ta lại càng không thích Nhị ca. Nếu chúng ta muốn tách Nhị ca ra, Vệ thị nhất định nguyện ý giúp chúng ta.”
Tần Miễn mặc kệ bọn họ tính toán cụ thể, chỉ nói điều mình có thể nói “Nếu các ngươi chọn cái thứ hai, khả năng thành công cũng rất khó. Kỳ thật nương biết rõ tính nết Nhị đệ — nếu hai người các ngươi đều ra riêng, việc trong nhà ai làm?”
Lôi Hướng Nghĩa ấp úng nói: “Vậy chỉ có thể chọn cách thứ nhất sao?”
Lôi Hướng Lễ nhíu mày, hắn ta càng muốn tự mình ra riêng. Mỗi ngày ở lão trạch đều đã ầm ĩ. Đến khi hắn ta thành thân, chỉ sợ sẽ càng ‘náo nhiệt’.
“Cũng không hẳn…”
Một câu của Tần Miễn khiến Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ phải nhìn qua với ánh mắt lấp loé.
-Hết chương 97-
—— Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...