CHƯƠNG 89: SAO CÓ THỂ KHÔNG CÓ THI VÕ
Hoắc Tư Duệ và hai vị nam tử trung niên cùng nhau đi tới.
“Tần lão bản.”
Nam tử trung niên đi trước vận một thân áo dài nhà giáo, có năm phần tương tự Hoắc Tư Duệ, bụng phệ, mặt mày hiền từ, cười rộ lên trông giống hệt phật Di Lặc. Vị nam tử trung niên còn lại lớn tuổi hơn, mặc áo dài màu xám, đầu đội khăn đen, thân hình thon gầy, động tác thanh nhã, ánh mắt lóe ra sự thông tuệ.
Hoắc Tư Duệ nói với nam nhân giống phật Di Lặc: “Cha, vị này chính là một trong hai lão bản của Song Hưởng Lâu, Tần lão bản. Tần lão bản, vị này là cha ta, tục danh(1) Vĩnh Thành.”
Hình tượng Hoắc viện trưởng hoàn toàn không giống như Tần Miễn đã nghĩ nên nhất thời không che giấu được kinh ngạc, nhưng hắn điều chỉnh biểu cảm rất nhanh, bước lên chào “Hoắc viện trưởng, tiểu tử xin vấn an ngài.”
Hoắc Vĩnh Thành có thể trở thành viện trưởng một thư viện, nhất định có công danh trong người, Hoắc Tư Duệ lại không giới thiệu, chắc là Hoắc Vĩnh Thành đã dặn dò, không muốn lấy công danh đè người.
Hoắc viện trưởng thấy nét kinh ngạc trong mắt Tần Miễn, khiêm tốn cười cười, không để trong lòng “Tần lão bản không cần đa lễ. Quý tửu lâu tổ chức cuộc thi tài nghệ như vậy cũng là chuyện có lợi cho các học trò. Lão phu ra một phần lực chỉ là nhấc tay chi lao.”
Hoắc Tư Duệ lại giới thiệu người còn lại “Vị này là Lưu phu tử của thư viện chúng ta, tục danh Kính Hiền.”
“Kiến quá Lưu phu tử.” Tần Miễn chắp tay thi lễ nói.
Lưu phu tử nói: “Lão phu không mời đã đến, xin Tần lão bản chớ trách.”
Tần Miễn vội nói: “Không dám. Hoắc viện trưởng cùng Lưu phu tử đại giá quang lâm chính là sự vẻ vang đối với tệ tửu lâu. Hai vị, mời vào!”
Hắn tự mình đưa Hoắc viện trưởng và Lưu phu tử đến lâu Tân Chí.
Đi vào đại đường tầng một, Hoắc viện trưởng, Lưu phu tử liền nhìn thấy nội đường gần như đã ngồi đầy. Vài học trò đứng chen chúc trước vách tường tán thưởng bình luận gì đó. Hai người hiếu kỳ đến gần, ánh mắt chạm phải bài thơ trên vách, không khỏi chăm chú nhìn kỹ.
“Xuân. Ngọc biếc điểm cây một ngọn cao, vạn tơ rủ ánh lục rờn treo. Nào hay lá mảnh ai đem cắt? Ngọn gió cuối xuân tựa kéo dao(2). Thơ hay!”
Lưu phu tử ngâm xong, có chút kích động tán thưởng.
Hoắc viện trưởng không ngờ có thể thấy một áng thơ tứ tuyệt bậc này trong tửu lâu, cũng gật đầu, trong mắt hàm chứa kinh hãi.
Hai người không kịp trao đổi, lại nhìn về phía ba bài thơ khác.
“Hạ. Cây xanh rậm rạp ngày hè dài, ảnh ngược đình mái soi hồ nước. Mành hạt thuỷ tinh lay trong gió, khắp viện thơm ngát hương tường vi(3).”
“Thu. Suối xanh êm ả lượn bên đồi, màu nước thu trong ánh sắc trời. Xa tít hồng trần ba mươi dặm, lá vàng mây trắng nhẹ nhàng trôi(4).”
“Đông. Nghìn non chim vắng hết, muôn dặm người không vết. Nón lá chiếc thuyền con, buông câu dòng nước tuyết(5).”
Sau khi xem xong, Hoắc Tư Duệ khẩn cấp hỏi: “Tần lão bản, dám hỏi bốn bài thơ này xuất phát từ người nào? Cả bốn đều tuyệt thế vô song, thi nhân có thể làm ra tất tài năng không ai sánh bằng!”
Mấy câu này cũng là lời Hoắc viện trưởng và Lưu phu tử muốn nói, chẳng qua bị Hoắc Tư Duệ đoạt trước. Ánh mắt cả hai lấp lánh nhìn Tần Miễn.
Tần Miễn cười ha ha “Là lúc A Thiết ở bên ngoài tình cờ nghe người ta đọc, cảm thấy nghe không tệ nên ghi nhớ.”
“Hả?”
Ba người Hoắc viện trưởng rõ là thất vọng trước đáp án này, nhưng không còn cách nào.
“Hoắc viện trưởng, Lưu phu tử, Hoắc công tử, bên này, xin mời.” Tần Miễn mời họ đến một bàn bốn chỗ ngồi.
Rất nhanh liền có *** tiểu nhị dâng trà thượng đẳng, một đĩa điểm tâm mứt anh đào tương, một phần nước anh đào đựng trong bình lưu ly, xuyên qua lưu ly trong suốt nước anh đào càng lộ vẻ mê người, phối với bộ bốn tách lưu ly đồng bộ với bình Còn có thêm một giỏ nhỏ tinh xảo đan bằng cành trúc, bên trong đựng anh đào tươi rói còn vương giọt nước, lóe ra ánh sáng, dụ người thèm ăn.
“Các vị từ từ thưởng thức.” Tiểu nhi khom lưng thi lễ, kính cẩn nghe lời lui ra.
Hoắc Tư Duệ ngồi tiếp chuyện với Hoắc viện trưởng, Lưu phu tử một chốc, ăn chút điểm tâm, hoa quả, rồi sang ngồi chung với nhóm đồng môn.
Vừa tới thời gian thi đấu, khách nhân trong tửu lâu không hẹn mà cùng yên tĩnh lại. Sở dĩ hôm nay họ tới, một mặt là để ăn cơm, mặt khác vì muốn xem thi tài.
Tần Miễn, Lôi Thiết cùng nhau đứng bên người Hoắc viện trưởng. Tần Miễn chắp tay nói: “Các vị, tại hạ Tần Miễn, vị này là Lôi Thiết, hai chúng ta là lão bản của Song Hưởng lâu, hoan nghênh các vị hôm nay đại giá quang lâm Song Hưởng lâu. Hi vọng mọi người ăn được vui vẻ, ở đến thoải mái. Cuộc thi tài nghệ lập tức sẽ bắt đầu, trước đó ta xin được giới thiệu với mọi người hai vị khách quý, Hoắc viện trưởng cùng Lưu phu tử của thư viện Thanh Vân.”
Hoắc viện trưởng, Lưu phu tử chắp tay chào mọi người.
Tần Miễn nói tiếp: “Nhị vị này chính là bình phán của cuộc thi tài, do đó chư vị dự thi không cần lo lắng cuộc thi có điều bất công.”
Mọi người rối rít gật đầu. Người từ huyện Chiêu Dương gần như đều biết Hoắc viện trưởng không chỉ là viện trưởng thư viện Thanh Vân, còn là Tiến sĩ Hiếu Huệ hai mươi năm, nhân phẩm, tài học cùng danh vọng đều đáng tin.
Tần Miễn gật đầu ra hiệu với Tôn Mậu Sinh.
Tôn Mậu Sinh đi tới chính giữa đại đường, nở nụ cười giương giọng nói: “Tại hạ là chưởng quầy Tôn Mậu Sinh của Song Hưởng lâu, đa tạ các vị đã ủng hộ. Cuộc thi tài hiện tại bắt đầu –”
“Khoan đã!” Một thư sinh vừa cao vừa to bỗng nhiên đứng lên. Nhìn áo bào học trò màu trắng trên người, cũng là học trò của thư viện Thanh Vân.
Nội đường đột nhiên yên ắng, ánh mắt mọi người đều dồn lên người thư sinh nọ.
Tần Miễn chú ý trong tay hay trên người người nọ đều không có bông hồng nhỏ, mặt hơi sa sầm. Chẳng lẽ chưa bắt đầu đã có người muốn quậy?
Lôi Thiết đè vai hắn lại, ánh mắt bình thản không sợ sóng dữ khiến hắn nhanh chóng trấn định. Phải ha, dù tên này muốn quấy rối thật thì sao, có A Thiết hắn cần gì sợ?
Hoắc viện trưởng nhỏ giọng hỏi Hoắc Tư Duệ “Người kia cũng là học trò thư viện chúng ta? Ngươi quen mặt không?”
Hoắc Tư Duệ gật đầu, sắc mặt là lạ “Có biết. Hắn… đại khái là học trò ăn được nhất thư viện chúng ta.” Đến giờ Hoắc Tư Duệ vẫn nhớ rõ lần đó tới nhà ăn ăn cơm, thấy trên bàn cơm trước mặt Bao Húc xếp chồng năm cái bát không, trong tay còn ôm một cái bát ăn hùng hục.
“Hả? Ha ha.” Hoắc viện trưởng vuốt râu, cười đến rất kỳ quái.
Lôi Hướng Trí nhận ra vị thư sinh kia, vội vàng đi qua, ôn hòa nói: “Bao sư đệ, nếu ngươi có bất cứ nghi vấn gì, chờ đến cuộc thi kết thúc rồi nói.”
“Không được!” Bao Húc gấp gáp nói “Đợi cuộc thi kết thúc mới nói sẽ không kịp. Ta muốn nói các mục thi của Song Hưởng lâu đều là thi văn, vì sao không có thi võ? Ta cũng có tài nghệ, ta biết võ công!”
Té ra là chuyện này. Tần Miễn cất cao giọng nói: “Việc này quả thật là sơ sót của chúng ta.”
Hắn thẳng thắn thú nhận làm các khách nhân ở đây rất có hảo cảm.
Khuôn mặt Bao Húc hơi béo, cười rộ ha ha trông vô cùng phúc hậu, hắn ta vui sướng hỏi: “Có phải ta có thể tham gia thi đấu không?”
Tần Miễn nâng tay ý bảo hắn ta chớ nóng vội, giương giọng hỏi: “Không biết còn vị học trò nào muốn tham gia tỷ thí võ nghệ không?”
Lại thêm hai thư sinh đứng lên.
Bộ Thanh Vân vui vẻ, nói với Khúc Tung Văn: “Vậy tốt ghê. Dù công phu ba người họ không giỏi cũng có thể lấy được vị trí nhất nhì ba.”
Vương Thượng Văn bên cạnh câm nín, nói: “Ngươi nói nhỏ chút.”
Tần Miễn thầm nghĩ cái này dễ làm, mở miệng cười nói “Bởi vì nhân số tham gia tỷ võ quá ít, chờ sau khi thi văn kết thúc, ba vị hãy đấu cùng ta. Nếu ba vị đều thắng được ta, rồi tiếp tục so đấu với nhau, chọn ra vị trí nhất nhì ba. Nếu ai bị thua thì không có tư cách tham gia xếp hạng. Không biết ý ba vị đây thế nào?”
“Hả?” Khúc Tung Văn giật mình hỏi Lôi Hướng Trí “Đại tẩu ngươi cũng biết công phu?”
Lôi Hướng Trí cũng rất bất ngờ “Không rõ, hẳn là Đại ca ta dạy.”
Các khách nhân càng phấn khởi hơn, không ngờ đến ăn một bữa cơm còn có thể xem đấu võ ngoạn mục. Vương triều Đại Hạ trước nay trọng văn khinh võ, người biết võ công không nhiều.
Bao Húc không chút do dự đáp ứng, ngốc ngốc nói: “Tần lão bản, ngài xem người ngài rất nhỏ… dù mứt anh đào ở đây ăn rất ngon — Ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.”
Khoé miệng Tần Miễn giật giật, trên mặt lại tỉnh rụi, bên môi mỉm cười lộ tư thái thế ngoại cao nhân bí hiểm, chậm rãi nói: “Chờ các hạ đánh thắng tại hạ lại nói.”
Biểu hiện này thật sự trấn trụ được Bao Húc, vẻ mặt đối phương trở nên nghiêm túc, tay nắm thành quyền.
Hai vị thư sinh Lý Sơn, Chu Hải cũng đồng ý.
Lúc này Tôn chưởng quầy mới tiếp tục đề tài trước đó: “Tỷ thí đầu tiên, ngâm thơ, chủ đề là ‘Ăn’, các loại đồ ăn, nguyên liệu nấu ăn, rau củ, rượu hay hoa quả đều được. Giấy và bút mực đã bị xong, mời chư vị dự thi viết xuống bài thơ của mình. Thời gian là một nén nhang (15 phút).”
Hoắc viện trưởng như có chút đăm chiêu nhìn Tần Miễn, Lôi Thiết. Hai vị lão bản vì tuyên truyền tửu lâu thật đúng là dốc hết sức lực.
Lôi Hướng Trí suy nghĩ một lát, nhấc bút viết.
Tần Miễn, Lôi Thiết đứng ở một góc không bắt mắt thầm đánh giá mọi người trong đại đường, chẳng ngoài ý muốn bắt gặp vài gương mặt không mấy xa lạ — là những người mua phối phương gia vị, mục đích hôm nay họ đến quá rõ.
“Tức phụ, ngươi sẽ đấu võ với họ?” Lôi Thiết hỏi.
Tần Miễn cười, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ huynh ra đấu? Muốn thắng họ còn không dễ như trở bàn tay?”
Lôi Thiết mặt không biểu cảm, trong mắt lại hiện lên ý cười.
Tần Miễn thấy rõ ràng, nín cười. Người này cũng thích được khen?
Miệng Lôi Thiết thì thầm một câu “Ta chỉ thích nghe ngươi khen.”
Ánh mắt Tần Miễn ngập tràn ý cười, tiếp tục nói việc chính “Dù sao chỉ có ba người, sắp thành hạng nhất nhì ba cũng chỉ mấy chục lượng. Quan trọng là làm không khí náo nhiệt a.”
Tầm mắt đám người Niếp Hành, Khúc Tung Văn, Hoắc Tư Duệ đều dừng ở hai người kề tai nói nhỏ, nhìn ra được tình cảm họ vô cùng tốt.
“Niếp Hành đặt phòng thượng khách, nam nhân trẻ tuổi đi cùng và tiểu tư phân biệt đặt phòng xa hoa và gian phổ thông.” Lôi Thiết.
Tần Miễn không để tâm, nói: “Không ngoài ý muốn. Song Hưởng lâu chẳng có gì mờ ám, cứ để bọn họ xem. Tửu lâu nhà chúng ta độc đáo ở chỗ linh hồn, không phải chỉ có hình thức bên ngoài.”
Bộ dáng tức phụ kiêu ngạo trông thật chói mắt. Lôi Thiết yên lặng cầm tay đối phương.
-Hết chương 89-
Chú giải:
(1) Tục danh: tên huý, tên thật do cha mẹ đặt
(2) Bài gốc là: Bích ngọc trang thành nhất thụ cao, vạn điều thùy hạ lục ti thao. Bất tri tế diệp thùy tài xuất, nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao (Bài Vịnh Liễu của tác giả Hạ Tri Chương)
Bản dịch này tui tham khảo ở đây: violet /thcs-ducthanh-hatinh/entry/show/entryid/3109358/cmid/2955717
(3) Bài gốc là: Lục thụ âm nùng hạ nhật trường, lâu thai đảo ảnh nhập trì đường. Thủy tinh liêm động vi phong khởi, mãn giá sắc vi nhất viện hương (Bài Sơn Đình hạ nhật của tác giả Cao Biền)
Bài này dễ tui tự edit.
(4) Bài gốc là: Thanh khê lưu quá bích sơn đầu, không thủy rừng tiên nhất sắc thu. Cách đoạn hồng trần tam thập lý, bạch vân hồng diệp lưỡng du du (Bài Thu nguyệt của tác giả Trình Hạo)
Bản dịch của Thiện Thanh, tui tham khảo ở đây: .thivien.net/Tr%C3%ACnh-H%E1%BA%A1o/Thu-nguy%E1%BB%87t/poem-gZqVuem630l0YKZD5bl7zA
(5) Bài gốc là: Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt. Cô chu thoa lạp ông, độc điếu hàn giang tuyết (Bài Giang tuyết của tác giả Liễu Tông Nguyên)
Bản dịch này của Lê Nguyễn Lưu, tui tham khảo ở đây: .thivien.net/Li%E1%BB%85u-T%C3%B4ng-Nguy%C3%AAn/Giang-tuy%E1%BA%BFt/poem-prdeDjQPjCYKiqLv4pSC3w?Page=2
——– Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...