CHƯƠNG 60: SÓI CON ĐEN
“Để ta thử.” Trương Đại Xuyên tự nhận sức lực không nhỏ, tâm hiếu thắng nổi dậy, tiến lên cầm lấy cường cung trong tay Tần Miễn, hai tay dùng sức, sau đó thẳng thắn lắc đầu “Không được.”
Lôi Hướng Lễ, Ngô Địch cũng hiếu kì cầm thử, cũng không kéo được dây cung, hâm mộ lực cánh tay của Lôi Thiết không thôi.
“Thấy chưa?” Tần Miễn lại ưỡn eo lên, đắc ý nói.
Lôi Hướng Lễ đưa cung tên của mình qua, “Đại tẩu, muốn dùng cung của ta không?” Cường cung của Lôi Thiết có thể săn lợn rừng, gấu, hổ thể hình cỡ lớn, còn loại cung nhỏ như của hắn ta chỉ bắn động vật nhỏ như gà rừng, thỏ hoang.
Lôi Thiết nhìn hắn ta một cái, đẩy trở về, nói với Tần Miễn: “Chờ ngươi học xong ta lại mang ngươi đi.”
Tần Miễn vui mừng gật đầu “Được.”
Mấy người tiếp đi hướng lên núi, chợt nghe có tiếng giống như thứ gì to lớn đang tới gần.
Lôi Thiết, Trương Đại Xuyên cảnh giác giương cung tên lên.
Cây cối phía trước bị đẩy ra, một nam tử trẻ tuổi mặc bố y màu xám xuất hiện, tay nắm cây cung, nhìn thấy họ thì sửng sốt.
Người này dịch sang bên cạnh nhường lối, phía sau lại có một người đi ra, cũng là một vị nam tử trẻ trung, lưng đeo cung tên, mặc đồ đi săn màu trắng, cổ áo viền lông cáo, vạt áo thêu chỉ bạc, bên hông giắt ngọc bội Dương Chi, toàn thân quý khí, vẻ mặt lộ vài phần ngạo mạn.
Phía sau vị này còn có một nam tử mặt chữ điền, phục sức giống người đầu tiên đi ra trong nhóm họ. Cho thấy hai nam tử áo xám chính là tuỳ tùng của nam tử bạch y.
Đôi bên không quen biết nhau, cả tiếp xúc ánh mắt cũng chỉ là thoáng qua.
Tần Miễn lại bỗng nhiên nghe thấy trong cái sọt của người đi sau cùng truyền ra tiếng tru bi ai mà phẫn nộ, đáy lòng tự dưng sinh ra cảm giác nặng nề không tên, bước chân thoáng khựng lại, tức thì buồn cười lắc đầu. Trong sọt kia là con mồi của họ, nhược nhục cường thực không phải quy luật của tự nhiên sao?
“Sao vậy?” Lôi Thiết cầm tay hắn.
Tần Miễn lắc đầu nói: “Không có gì.”
Đúng lúc này, phía sau vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất. Tần Miễn quay đầu, một con thú màu đen tứ chi và miệng bị dây thừng trói rơi trên đất liều mạng giãy dụa. Nguyên lai con mồi không cam tâm bị bắt, dù bị trói thành như thế vẫn có thể nhảy ra khỏi sọt.
Nam tử bạch y quay đầu, sửng sốt rồi vỗ tay cười nói: “Tốt! Tính cách càng cương liệt, thuần hoá được nó sẽ càng có cảm giác thành tựu!”
Tùy tùng mặt chữ điền vội vàng đi bắt con thú kia về. Nó lại dùng lực vặn vẹo, quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Miễn, giống như quen biết hắn.
Tần Miễn tập trung nhìn kỹ, chấn động. Đó là một chú chó da lông toàn thân màu đen, chỉ vị trí chính giữa hai lỗ tai có dúm lông trắng, tựa như một điểm trắng, càng bất ngờ là nó giống hệt chú chó hắn từng cứu kiếp trước! Điểm khác duy nhất là con trước mặt này nhỏ hơn, chỉ to bằng một con mèo trưởng thành.
Hắn ngẩn ra, rồi đột nhiên tiến lên muốn ôm lấy chó con. Chó kia cũng kỳ lạ, không những không sợ hắn còn vặn vẹo cơ thể muốn di chuyển về phía hắn. Tần Miễn một tay ôm nó lên. Chó đen vừa tiến vào lòng hắn liền an tĩnh kỳ dị, mắt lạnh nhìn chằm chằm nhóm ba người nam tử bạch y.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tùy tùng mặt chữ điền phản ứng lại trước tiên, lớn tiếng quát: “Ngươi làm gì vậy?”
Lôi Thiết nhanh chóng xoải bước tới bên cạnh Tần Miễn, tay đặt lên vai hắn, mắt lạnh nhìn tùy tùng kia.
Trương Đại Xuyên, Lôi Hướng Lễ, Ngô Địch cảm giác sự tình thật quái lạ, nhưng họ không sợ, đều đi tới đứng cùng một chỗ với Tần Miễn, Lôi Thiết.
Nụ cười trên mặt nam tử mặc bạch y dần biến mất, nhìn Tần Miễn với ánh mắt bất thiện.
Tần Miễn cũng biết sự việc không tốt, nhưng hắn không thể mặc kệ chú chó đen này, vẻ mặt áy náy nhìn nam tử bạch y, lời nói thành khẩn “Vị công tử này, là ta thất lễ. Nhưng chắc ngài cũng nhìn ra chú chó này quen biết ta. Thực không dám giấu diếm, nó đã từng cứu mạng ta. Ta nguyện ý dùng tiền mua nó, công tử có thể ra giá.”
Sắc mặt nam tử bạch y lạnh đi, híp mắt cười khinh miệt, không nói lời nào.
Tùy tùng mặt chữ điền hừ lạnh một tiếng “Bộ công tử chúng ta giống như người thiếu tiền lắm sao? Còn không mau buông nó xuống! Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.”
Tần Miễn khẽ nhíu mày, cực lực tranh thủ “Ta dĩ nhiên biết công tử không thiếu tiền, nhưng con chó này đối với công tử mà nói chỉ là một con mồi. Chúng ta nguyện ý săn mấy con mồi trao đổi với một con này của công tử, không biết ý công tử thế nào?”
Tuỳ tùng còn lại nhếch mí mắt, mất kiên nhẫn nói: “Ngươi ở trong cái thôn nhỏ xíu này thì biết gì? Thứ này hiếm có ở chỗ thông minh, công tử chúng ta đuổi theo nó mất ba ngày mới bắt được nó, muốn mang về thuần dưỡng. Bao nhiêu con mồi so ra đều kém nó. Thôi đi, ta nói nhiều với ngươi làm gì, mau buông nó xuống.”
Tùy tùng mặt chữ điền trừng mắt, hung ác nói: “Còn không buông? Muốn chúng ta động thủ thật?”
Trương Đại Xuyên thấy thế không ổn, nhỏ giọng khuyên Tần Miễn “Những người này vừa nhìn là biết không đơn giản, chúng ta bình dân bá tánh không thể trêu vào đâu.”
Tâm Tần Miễn trầm xuống, nhất thời không có cách nào, luống cuống nhìn sang Lôi Thiết.
Lôi Thiết cho hắn một ánh mắt trấn an, rút về tay phải kề lên vai hắn, từ trong lòng lấy ra một bình sứ tinh xảo màu xanh đậm, đi về phía nam tử bạch y.
Nam tử bạch y nãy giờ vẫn như có như không đánh giá nam tử có sẹo trên mặt này, trực giác cảm thấy đối phương không đơn giản.
“Không biết các hạ có từng nghe nói qua ‘Thanh Lệ đan’?” Lôi Thiết nhàn nhạt hỏi.
Nam tử bạch y vốn tựa vào thân cây, nghe vậy thì chợt động dung, đứng thẳng lên, trong mắt có vẻ nghi hoặc “Là thần dược trong truyền thuyết có thể giải bất cứ kỳ độc nào, được người xưng là thần đan Thanh Lệ đan? Trên đời thực sự có thứ này?”
Tần Miễn cả kinh, vội vàng đi qua kéo tay áo Lôi Thiết, nhỏ giọng nói: “Chúng ta nghĩ biện pháp khác đi.”
Lôi Thiết dùng ánh mắt ý bảo hắn an tâm đừng vội nóng nảy, nhàn nhạt nói: “Không sai. Dùng đan này đổi lấy con mồi của các hạ.”
“Công tử, cẩn thận mắc mưu.” Hai tùy tùng vội nhắc nhở. Một mãng phu thôn dã làm sao có được thứ đan dược thần kỳ như thế chứ?
Nam tử bạch y có chút do dự “Làm sao ta biết đan dược này có phải thật không?”
Lôi Thiết đưa bình sứ cho hắn ta “Vậy thì phải xem sự sáng suốt và hiểu biết của công tử.”
Nam tử bạch y vừa thấy bình sứ, sắc mặt liền biến đổi. Bình sứ này không phải loại sứ thông thường mà là sứ thiên bích thượng đẳng, không dễ nung chế, còn có tác dụng trắc độc, cực kỳ quý báu. Riêng bình sứ nho nhỏ này thôi giá cũng ít nhất năm trăm lượng bạc trắng. Bình sứ như vậy không có khả năng chỉ để đựng đan dược giả. Tính lui một bước, dù đan dược bên trong là giả, nhưng dùng một con mồi đổi lấy đồ sứ trị giá năm trăm lượng bạc cũng không thiệt.
Nam tử bạch y nhìn chằm chằm Lôi Thiết hồi lâu, Lôi Thiết đứng đầu sóng không mảy may sợ hãi.
Nam tử bạch y do dự một lát, cất bình sứ vào lòng “Nó thuộc về các ngươi.” Nói xong, vội vàng rời đi. Hắn ta muốn mau chóng tìm người trong nghề giám định đan dược trong chiếc bình này.
Hai tùy tùng kinh ngạc liếc nhau, nhanh chóng đuổi kịp.
“Công tử, chờ chúng ta với!”
Ba người rất nhanh biến mất sâu trong rừng rậm.
Có ba người Trương Đại Xuyên ở đây, Tần Miễn không thể hỏi rõ chuyện Thanh Lệ đan, đành đè nén nghi vấn, cởi bỏ dây thừng trên mình chó đen nhỏ.
Chó đen nhỏ nức nở với hắn một tiếng, nằm mềm oặt trên đất thở phì phò.
Tần Miễn nhìn ra nó suy yếu, lấy túi nước trong sọt ra đút nó uống.
Ngô Địch ngồi xổm một bên, hiếu kỳ hỏi: “Tẩu tử, nó thật sự đã cứu ngươi ư?”
“Phải.” Tần Miễn nói “Ta đã cứu con chó này, con chó này cũng cứu ta.” Hắn vẫn cho rằng việc hắn trùng sinh không thoát khỏi liên quan với không gian lúc trước chó đen đưa cho hắn. Tuy không rõ chú chó này và chú chó kiếp trước có phải là một không, nhưng nếu gặp nhau thì chính là hữu duyên. Hắn không thể thờ ơ bỏ mặc.
“Đây là sói.” Lôi Thiết nhìn tức phụ với ý tứ hàm xúc không rõ. Tức phụ nói không nhớ được chuyện lúc trước, lại nhớ ra con sói này. Ừ, trên người tức phụ lại có thêm một điểm đáng ngờ.
“Hả?” Tần Miễn nghẹn họng nhìn trân trối “Là sói thật à?”
Lôi Thiết gật đầu.
Ba người Trương Đại Xuyên cũng trợn mắt há hốc mồm, nhìn thú nhỏ dịu ngoan uống nước trong lòng bàn tay Tần Miễn, thấy thế nào cũng không dám tin đây là sói. Trong lòng bọn họ, sói là loài mãnh thú thị huyết hung tàn.
Sói đen nhỏ uống nước có pha nước linh tuyền, chỉ chốc lát sau liền đứng lên được.
Tần Miễn xoa xoa đầu nó “Được rồi, không sao nữa rồi, đi đi. Đừng để bị người bắt được nữa đấy.”
Sói đen nhỏ cọ cọ đùi hắn một chút, chạy vào bụi cỏ, không còn tung tích.
Lôi Hướng Lễ cười khổ với Tần Miễn nói: “Đại tẩu, lá gan ngươi lớn thật, vừa rồi đút nước cũng không sợ nó cắn ngươi.”
“Đúng vậy, ta cũng hoảng cả hồn.” Ngô Địch phụ họa.
Vả mặt Lôi Thiết hờ hững, không nói gì. Nếu con sói kia dám cắn, y nhất định có biện pháp ngăn lại.
Tần Miễn mỉm cười “Ta cảm thấy vài loài động vật rất có linh tính, có thể cảm giác được thiện ý và ác ý của con người.”
“Thật thần kỳ.” Trương Đại Xuyên sờ cằm nói: “Hồi nhỏ ta thường nghe kể không ít cố sự sói dại xuống núi ăn trẻ con, thật không ngờ sói cũng có thông nhân tính.”
Đám người đứng tại chỗ thổn thức một phen, Trương Đại Xuyên nói: “Được rồi, tiếp tục săn mồi thôi.”
Họ lại săn thêm bốn con gà rừng và phát hiện một con lợn rừng nặng gần trăm cân. Cung tên của ba người Trương Đại Xuyên vô tác dụng, vẫn là cường cung của Lôi Thiết một mũi tên bắn gục lợn rừng đi đời nhà ma.
Tần Miễn vui vẻ không thôi “Ăn tết không cần tiêu tiền mua thịt heo nữa.”
Trương Đại Xuyên vội hỏi: “Nghe nói thịt lợn rừng bổ dưỡng hơn thịt heo nuôi nhà, Thiết tử, bán cho ta một ít được không?”
“Ta cũng muốn mua.” Ngô Địch nói.
Tần Miễn, Lôi Thiết nhìn nhau, tỏ thái độ “Tuy lợn rừng này do Lôi Thiết bắn chết, nhưng phải phiền ba người chặn đường thoát của nó, đừng nói cái gì mua với không mua, hai người các ngươi mỗi người mười cân thịt. Tứ đệ cũng lấy thêm mười cân mang về cho cha nương nếm thử.”
Ba người Trương Đại Xuyên biết hắn và Lôi Thiết không phải người nhỏ mọn, khách khí hai câu rồi vui vẻ tiếp nhận.
“Chắc gần giữa trưa rồi nhỉ?” Lôi Hướng Lễ nhìn sắc trời.
Tần Miễn nói với Lôi Thiết: “Chúng ta ở trên núi ăn chút gì luôn đi.” Hắn nhớ rất lâu trước kia Lôi Thiết từng cho hắn chân gà nướng, thực hoài niệm mùi vị này nha.
Đối với hắn, Lôi Thiết có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, không có dị nghị.
“Chúng ta cũng không vội trở về.” Trương Đại Xuyên nói, “Cùng nhau ăn đi.”
Lôi Hướng Lễ và Ngô Địch cũng không ý kiến.
Mấy người đi theo Lôi Thiết đến bên một con suối, Lôi Thiết và Trương Đại Xuyên đến bờ suối làm gà, Tần Miễn, Lôi Hướng Lễ, Ngô Địch nhặt củi quanh đây.
Sai khi đống lửa nhóm lên, Lôi Thiết bẻ gãy một cành cây, xiên qua gà rừng đã lột da, lấy một bọc đồ gia vị trong lòng ra, dùng bàn chải nhỏ quết gia vị lên gà. Từ khi Tần Miễn phát minh ra gia vị lẩu, mỗi lần y lên núi săn thú sẽ mang theo một bọc nhỏ, làm gia vị nếu nướng ăn ở trên núi.
Ba ngươi Trương Đại Xuyên dĩ nhiên cũng được chia một ít.
Lôi Thiết có kinh nghiệm nhất, nướng xong con gà rừng đầu tiên, toàn bộ đưa cho Tần Miễn rồi nướng con thứ hai.
Tần Miễn bẻ một cái đùi cho y, ôm toàn bộ con gà rừng cắn. Gà rừng quết gia vị nướng càng thơm mềm, ăn ngon tới hận không thể nuốt luôn lưỡi.
Sau lưng vang lên tiếng sột soạt, con sói đen nhỏ gặp trước đó đạp lên lá khô chạy chậm lại đây, dừng trước mặt Tần Miễn.
Tần Miễn bật cười, dùng chủy thủ nhỏ cắt đầu gà, cổ gà và phao câu gà xuống ném cho nó.
Sói đen nhỏ ngốn sạch trong mấy ngụm, im lặng ngồi xuống cạnh Tần Miễn, thỉnh thoảng lắc lắc cái đuôi, thoạt nhìn như một chú chó.
Bốn người Tần Miễn, Trương Đại Xuyên, Lôi Hướng Lễ, Ngô Địch mau chóng ăn xong, Lôi Thiết cũng nướng xong gà rừng, thấp giọng hỏi Tần Miễn “No rồi sao?”
Tần Miễn gật đầu “No lắm rồi.”
Lôi Thiết chia gà nướng ra thành hai nửa, một nửa ném cho sói đen nhỏ.
Sói đen nhỏ nhìn y một cái, không khách khí cúi đầu cắn.
Trương Đại Xuyên, Lôi Hướng Lễ, Ngô Địch mơ hồ hiểu ra lý do Lôi Thiết làm như vậy, đều nhìn về phía Tần Miễn.
Tần Miễn giống như không có việc gì, lặng lẽ nhéo nhéo lỗ tai đang nóng lên.
-Hết chương 60-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...