CHƯƠNG 42: THUÊ CỬA TIỆM
Mặt trời lặn rồi mọc, một ngày mới lại đến.
Tần Miễn từ từ húp bát canh trứng, chân dưới bàn huých huých chân Lôi Thiết “Hôm nay đi dạo trấn trên một chuyến đi, mua những đồ cần thiết. Ngoài ra ta muốn xem có căn tiệm nào thuê được không. Mùa thu đông là mùa dễ kiếm tiền.”
Tay Lôi Thiết khựng lại “Bán thứ gì?”
Tần Miễn dùng thìa gõ gõ bát canh, tự tin nói: “Đồ ăn.” Món ăn trong đầu hắn không có một ngàn thì cũng mấy trăm loại, hơn nữa có nước linh tuyền trong tay, không lo không kiếm được tiền. Muốn ưỡn lưng ngẩng cao trong thời đại này, hoặc là có tiền, hoặc là có quyền, hoặc là có thế, trước mắt hắn chỉ có thể lấy tiền tài làm mục tiêu. Mà ngành ăn uống là kiếm tiền nhanh nhất. Các mặt khác sau này từ từ tính.
Lôi Thiết nhìn hắn thật sâu, gật đầu.
Ăn xong bữa sáng, hai người đánh xe trâu lên trấn trên. Bánh xe cuồn cuộn nổi lên lá vàng khô héo, tung tăng theo gió bay càng xa.
Thứ cần mua không ít, không lắp mái vào xe ba bánh, Tần Miễn và Lôi Thiết cùng nhau ngồi ở càng xe, ăn mặc thật dày nên chẳng thấy lạnh, đón gió thổi, mặt lành lạnh rất dễ chịu.
Tần Miễn từng lén đút trâu uống nước linh tuyền nên trâu nhỏ nhà hắn rất có linh tính, an phận chạy theo ven đường, còn có thể tự động tránh tảng đá ổ gà, khiến người lấy làm kỳ lạ.
Đến trấn trên, hai người nương theo hai bên phố tìm cửa tiệm mặt tiền thích hợp. Nhưng rất nhanh, Tần Miễn phát hiện mình quá lạc quan rồi. Trấn Lưu Thủy một thành trấn tương đối náo nhiệt, nhưng chính vì thế, thị trường sớm bão hòa và tương đối ổn định, muốn tìm được căn tiệm mặt tiền cho thuê hay bán ra cũng không dễ.
Đi quanh một vòng tiểu trấn vẫn chưa thấy tiệm nào thích hợp, Tần Miễn không cam lòng, tìm đến nha tử. Trong tay nha tử có vài gian cửa hàng, trong đó một căn nằm gần ngã ba đường, diện tích và vị trí đều rất thích hợp, nhưng căn tiệm này chỉ bán không cho thuê, chào giá hai trăm lượng. Tần Miễn mua không nổi, đành tiếc nuối xua tay, chuyển sang cân nhắc cải biến nhà dân thành cửa tiệm, nhưng mấy gian nhà dân bán và cho thuê trong tay nha tử đều không thích hợp làm cửa hàng.
“Căn kia rất tốt đấy ạ.” Nha tử chưa từ bỏ ý định tiến cử căn tiệm giá hai trăm lượng kia cho Tần Miễn, “Gian cửa hàng lớn lại lấy sáng tốt như vậy, chỉ hai trăm lượng là rất rẻ. Qua đợt này rồi sẽ không còn nữa đâu.”
Tần Miễn cười gượng. Nếu có tiền, ai không muốn mua.
“Căn này.” Lôi Thiết mở miệng, ngón tay thon dài chỉ một trang giấy trên bàn.
Nha tử thầm kinh hỉ. Cửa tiệm này treo lâu rồi mà không có ai hỏi thăm, chẳng lẽ hôm nay có thể cho thuê được?
Tần Miễn hơi kinh ngạc. Từ khi hắn ở cùng Lôi Thiết, y nói chuyện nhiều nhất là lúc bàn việc nhà, bình thường không dễ dàng mở miệng. Đây là lần đầu tiên y chủ động phát biểu ý kiến. Nhưng hắn không hề thấy không vui, ngược lại còn vui vẻ, cảm giác hắn không chỉ có một mình.
Hắn cười cười với Lôi Thiết rồi mới nhìn tờ giấy kia, nội dung ít lời mà nhiều ý, giới thiệu sơ nét về cửa tiệm, nhíu mày “Căn này vị trí không tệ, nhưng nhỏ quá. Chúng ta bán đồ ăn, dù sao cũng phải bày được năm sáu bàn khách chứ?”
Lôi Thiết: “Chỗ này ta có ấn tượng, bên trong tiệm không lớn nhưng cửa khá rộng”
Tần Miễn động lòng, nếu trước cửa rộng thì bày thêm vài bàn bên ngoài cũng được, nghĩ đến đây, hắn hỏi nha tử “Tình trạng cửa tiệm này thế nào?”
Nha tử vui vẻ, nhanh chóng kể tường tận “Ta là người trung thực nên không ngại nói thật với hai người. Nhiều năm trước chỗ này là một gốc đại thụ đã mọc trăm năm, bên trái là tiệm tạp hoá, bên phải là tiệm may, sau gốc cây này bị một hộ nhà giàu mua đào đi. Quan phủ cảm thấy để không mảnh đất này thì tiếc, bèn xây lên một căn, vốn là tiệm trà nước. Nhị vị công tử đừng thấy diện tích nó nhỏ, nhưng vị trí tốt, tiền thuê cũng không cao, một tháng hai lượng bạc, thuê một năm cũng chỉ hai mươi bốn lượng.”
“Ra vậy.” Tần Miễn hơi động tâm “Có thể vào xem tiệm một chút không?”
“Dĩ nhiên là được, ta có chìa khoá của nó đây.” Mặt nha tử tươi cười, càng thêm ân cần “Nhị vị, mời.”
Hai người đi theo nha tử đến trước căn tiệm kia, nha tử mở cửa. Tần Miễn nhìn nhìn hai bên cửa hàng rồi mới vào cửa. Bên trong còn bốn bộ bàn ghế, tuy cũ nhưng không bị hư hại gì. Diện tích quả thật không lớn, nhìn ra được là nhà xây chen, hình thang, trong chật ngoài rộng. Không tính bếp phía sau, trong tiệm bày được nhiều nhất bốn bàn. Đúng như Lôi Thiết nói, ngoài cửa có phiến đất trống, ước chừng có thể bày bốn năm bàn.
Trước Tần Miễn còn ngại chỗ này nhỏ, nay nhìn thì cảm thấy phù hợp. Cửa tiệm quá to, hắn và Lôi Thiết cũng loay hoay không xuể.
Tần Miễn nhìn Lôi Thiết trưng cầu ý kiến.
Lôi Thiết gật đầu.
Tần Miễn đã có quyết định, nói với nha tử: “Vậy căn này đi, thuê một năm.”
Nha tử mừng rỡ nói: “Được, vậy chúng ta ký văn thư trước?”
Tần Miễn nâng tay ý bảo hắn ta dẫn đường.
Đến trạm môi giới làm thủ tục, nha tử giao chìa khóa cho Tần Miễn.
Cầm chìa khóa, Tần Miễn có cảm giác thật vi diệu: Ta coi như là người có sự nghiệp rồi. Hắn hưng phấn ngẩng cao đầu kéo Lôi Thiết đi về phía trước “Đi, chúng ta vào cửa tiệm coi cần mua gì rồi bổ sung luôn, mau chóng khai trương.”
-Hết chương 42-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...