Xuyên Việt, Làm Vợ Người Ta

CHƯƠNG 39: Ở NHÀ MỚI (1)
Sau đó, Tần Miễn nhìn ba người Đỗ thị lại đến ăn cơm, không bất ngờ chút nào Thấy Lôi Đại Cường xuất hiện trên bàn ăn cũng không ngoài ý muốn. Chỉ có Lôi Xuân Đào, vì da mặt quá mỏng, không muốn đến. Nhưng mỗi ngày Tần Miễn vẫn chuẩn bị đồ ăn cho nàng, để Đỗ thị mang về.
Gần nửa tháng, nhà mới rốt cuộc hoàn thành, gạch xanh ngói đen, im lặng mà đứng. Bởi Tần Miễn thường xuyên đi ‘đốc công’, hơn nữa thết đãi nhóm người giúp vần công nhiệt tình chu đáo, nên họ cũng ra sức cẩn thận để hồi báo, từng viên gạch viên ngói lót đặt chỉnh tề nhìn là biết rất dụng tâm.
Ngày căn nhà hoàn công, Tần Miễn bao cơm từ bữa trưa đến bữa tối, còn chuẩn bị rượu ngon. Nhóm người giúp vần công ăn được thống khoái, cũng uống được đã ghiền, về nhà bị vợ chửi vài câu vẫn cười hì hì.
Trải qua chuyện này, họ hiểu rõ cách đối nhân xử thế của Tần Miễn và Lôi Thiết nên sau thái độ đối đãi với hai người thêm vài phần thiện ý. Loại thái độ này gây ảnh hưởng nhất định đến các thôn dân khác, nhân duyên của Tần Miễn, Lôi Thiết ở trong thôn cũng tốt hơn, nhất là Tần Miễn. Việc này nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Tần Miễn rèn sắt khi còn nóng, tìm vài thợ hồ nhiều kinh nghiệm đến, cho họ xem bản vẽ thiết kế giường lò hắn vẽ tốt, giải thích cặn kẽ, thành công tạo ra giường lò.
Lôi Thiết trừ lúc thấy bản vẽ lộ ra biểu cảm kinh ngạc thì không phát biểu ý kiến gì, mặc hắn lăn qua lăn lại.
Sau khi xây xong giường lò, Tần Miễn tập trung tinh lực vào phòng tắm. Hắn và Lôi Thiết mất hai ngày lên núi tìm mấy khối đá cẩm thạch, rồi đưa đến Ngọc Thạch các chuyên chế tạo trang sức châu báu để họ dùng công cụ chuyên dụng cắt đá thành từng khối vuông bằng phẳng, dùng để lót nền phòng tắm và bệ bếp. Chỉ cắt mấy đao, mài một chút đã tiêu hao chẵn năm lượng bạc, làm Tần Miễn đau lòng tới mức hôm đó không muốn ăn món mặn.
Người thợ cắt đá trong tiệm kia còn uất ức hơn, đồ cắt chuyên dụng kia là dùng để cắt ngọc thạch phỉ thúy trân châu, không phải cắt đá nhá, song cuối cùng nhìn lượng tiền công, vẫn chịu cắt.

Sau, Tần Miễn và Lôi Thiết lại cầm bản vẽ gia cụ đến tiệm đồ gỗ Phú Quý.
Liêu Chí Phúc nhìn Tần Miễn mặt mày tươi cười bước vào cửa, Lôi Thiết lưng đeo sọt không nói tiếng nào theo cạnh hắn, một màn quen thuộc này khiến ông trong lúc hoảng hốt còn tưởng rằng thời gian đã đảo ngược về một tháng trước.
“Liêu lão bản, đã lâu không gặp.”
Tần Miễn tươi cười cởi mở khiến Liêu Chí Phúc chợt cảm thấy dạ dày đau a “Ha ha, thì ra là tiểu huynh đệ, nhờ phúc nhờ phúc.” Máy cắt mì lần trước giúp ông chủ họ buôn bán lời hơn năm ngàn lượng, với người làm ăn như họ không tính là nhiều, nhưng hiếm cái đó chỉ là lợi nhuận trong một tháng. Thế nên ông không muốn đắc tội Tần Miễn.
“Không dám nhận” Tần Miễn cười càng nhiệt tình “Lần này ta lại đưa tiền đến cho ngài.”
“Hả?” Liêu Chí Phúc dậy hứng thú.
Tầm mắt Lôi Thiết vẫn đặt trên người Tần Miễn. Tức phụ biết kiếm tiền như vậy, y cũng không thể kém hơn hắn.
“Nghĩ gì vậy?” Tần Miễn dùng cánh tay đụng đụng Lôi Thiết, hắn nói mấy lần mà Lôi Thiết cũng không phản ứng.
Lôi Thiết hồi thần, âm thầm kinh ngạc, y vậy mà thất thần dưới tình huống không ở một mình, bất quá vẻ mặt không đổi, thấy Liêu Chí Phúc cũng nghi hoặc nhìn mình, y phản ứng lại cầm mấy tờ giấy trong sọt ra đưa Tần Miễn.
Tần Miễn nhìn thoáng qua một tờ giấy, đưa cho Liêu Chí Phúc “Liêu lão bản xem kỹ trước hãy nói?”
Liêu Chí Phúc tập trung xem, kinh ngạc thấy rõ “Đây là tủ áo?”
“Phải.” Tần Miễn gật đầu.
Liêu Chí Phúc không lập tức phát biểu ý kiến, thấy trong tay Tần Miễn còn mấy tấm giấy nữa, trừng mắt liếc hoả kế đang tò mò thò đầu lại đây, “Không biết quan sát gì cả, còn không mau rót trà cho hai vị huynh đệ đây?”
“Vâng.” Hỏa kế vội lui xuống.

Tần Miễn cười nhẹ, kéo Lôi Thiết ngồi xuống.
Liêu Chí Phúc ngồi đối diện họ, nhìn bản vẽ, châm chước nói: “Đã từng thấy tủ quần áo cửa kéo, nhưng đây là lần đầu ta thấy loại cửa hai bên đều di động được thế này.” Tần Miễn vẽ rất chi tiết, không khó nhận ra chút nào.
Tần Miễn đi thẳng vào vấn đề “Hôm nay chúng ta đến là muốn đặt quý tiệm làm vài món gia cụ Thứ hai là kiếm chút tiền trợ cấp gia dụng. Liêu lão bản thấy bức vẽ này thế nào?”
Liêu Chí Phúc là thương nhân, ánh mắt độc đáo, loại tủ áo này chia làm các ô vuông lớn nhỏ bất đồng, kết hợp luôn với bàn trang điểm, bên cạnh tấm gương có ngăn ô vuông nhỏ, có thể để son phấn, lược, trang sức các loại, ngồi trước bàn trang điểm chìa tay là với tới. Ông dám khẳng định loại tủ này sẽ được nhóm phu nhân tiểu thư hoan nghênh.
Kể cũng lạ, sao trước kia không có ai nghĩ ra cách này? Liêu Chí Phúc có chút ảo não, nhưng vẫn sảng khoái nói: “Bức vẽ này mười lượng bạc, tiểu huynh đệ xem thế nào?”
Tần Miễn không dị nghị, loại tủ áo này không có gì đáng ngạc nhiên, hắn ngại chặt chém người ta.
Liêu Chí Phúc thấy hắn không kêu giá trên trời, mơ hồ đoán được hắn có ý giao hảo với mình, nụ cười trên mặt càng chân thành, dò hỏi: “Còn thứ đồ nào khác không?” Ông nhìn tay Tần Miễn.
Tần Miễn đưa bản vẽ thiết kế sô pha cho ông, giải thích cẩn thận, bản vẽ được đại gia Liêu Chí Phúc khen ngợi, định giá năm mươi lượng.
Cuối cùng, Tần Miễn lấy từ trong sọt ra một cái đĩa và một củ khoai tây.
Liêu Chí Phúc và tiểu hoả kế đầy lòng hiếu kỳ đều ù ù cạc cạc nhìn hắn.

Tần Miễn cười thầm, xoay người đưa lưng về bọn họ, thoáng cái gọt vỏ củ khoai, quay người lại triển lãm cho họ xem.
“Tốc độ lột vỏ có nhanh không?”
Liêu Chí Phúc giật mình: “Việc này… sao mà làm được?”
Tần Miễn cười mà không nói, lại đưa lưng về phía ông, rồi cũng quay người sau chốc lát.
Liêu Chí Phúc nhìn, trong đĩa là một nhúm sợi khoai tây thái mỏng.
-Hết chương 39-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui