CHƯƠNG 180: MỘC QUẬN VƯƠNG VÀ TIỂU HẦU GIA
Tần Miễn chấn động. Đỗ thị đã chết? Ai lại xuống tay với một phụ nhân nội trạch(1) như bà?
“Hoàng thượng, xin thứ tội.” Lôi Thiết nhìn về phía Hiếu Huệ đế.
Ánh mắt Hiếu Huệ đế hơi âm trầm. Ngài cũng đang suy nghĩ là ai xuống tay với Đỗ thị. Trong mắt Hoàng đế, Đỗ thị không chỉ là một phụ nhân nội trạch, còn là mẫu thân của Trấn quốc công. Ngài không thể không hoài nghi sau chuyện Đỗ thị bị giết còn có nội tình khách. Ngài tuyệt không nghi ngờ Lôi Thiết, nếu Lôi Thiết muốn xuống tay với Đỗ thị, sẽ không đợi đến bây giờ.
“Ừ, Lôi ái khanh quỳ an đi.”
Tần Duệ Kỳ hiểu chuyện nói: “Duệ Kỳ và Duệ Lân ngày khác lại đến vấn an Hoàng Thượng bá bá.”
Hiếu Huệ đế lại cười nói: “Được.”
Sau khi bốn người Tần Miễn cáo lỗi, dẫn theo Nhất Điểm Bạch, Kim Mao rời đi.
Đoan Ninh công chúa tiếc nuối nhìn Nhất Điểm Bạch, Kim Mao đi xa, Kim Mao trông hàm hậu khù khờ lại đáng yêu, cô vốn định đến làm quen với nó.
“A Hách, hôm nay ở lại cung dùng bữa đi. Lâu rồi khanh chưa tiến cung, bồi trẫm tán gẫu một lát.” Hiếu Huệ đế nói với Trưởng Tôn Hách.
Trưởng Tôn Hách đương nhiên tuân theo “Thần cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thái hậu, Hoàng hậu và Đoan Ninh công chúa nhìn ra họ có chuyện nói, đều tìm cớ rời đi.
Đoan Ninh công chúa mang theo một đại cung nữ và sáu tiểu cung nữ dọc theo đường đá cuội nhỏ, không nhanh không chậm đi về phía trước, ánh mắt lướt qua muôn hoa đang ganh đua khoe sắc, tâm tình vui vẻ, nhịp bước nhẹ nhàng, vừa chuyển qua một cửa nguyệt môn(2) bất chợt thấy đại hoàng tỷ Yến Thanh công chúa mặt mày âm u đứng nơi đó tựa như quỷ mỵ, sợ tới mức tim suýt nữa nhảy ra ngoài.
“Đại hoàng tỷ sao lại một mình đứng đây?” Đoan Ninh công chúa không thích vị đại hoàng tỷ này, nhưng bận tâm thể diện Hoàng gia, đành phải lộ vẻ tươi cười với đối phương.
Yến Thanh công chúa lạnh lùng nhếch môi, hất cằm lên “Phụ hoàng triệu kiến cả nhà Trấn quốc công, vậy mà gọi cả ngươi đến đó. Có phải họ muốn gả ngươi cho Trấn quốc công hay không? Hiện trong lòng ngươi rất đắc ý nhỉ?”
Đoan Ninh công chúa giận quá hoá cười, hai lúm đồng tiền hiện rõ, lại gần kéo kéo cánh tay Yến Thanh công chúa, giọng điệu thân mật cứ như Yến Thanh công chúa là người chí thân của mình, dịu giọng làm nũng: “Đại hoàng tỷ — tỷ cho rằng hoàng muội cũng giống hoàng tỷ, không bận tâm thanh danh sao? Hoàng muội cành vàng lá ngọc, thân phận tôn quý, muốn tìm phò mã dạng nào mà không được, sao phải không biết xấu hổ chen giữa phu thê người ta? Đại hoàng tỷ — tỷ nói oan cho hoàng muội rồi.” Từng câu từng từ không chữ nào không châm chọc Yến Thanh công chúa. Nói xong còn ủy khuất giậm chân.
Chủ tử thế nào, liền có hạ nhân thế đó. Cung nữ phía sau cô cũng không sợ Yến Thanh công chúa, đều cúi đầu, mím môi cười trộm.
Yến Thanh công chúa giận dữ, hai mắt như bốc lửa.
“Đoan Ninh, ngươi láo xược!”
Đoan Ninh công chúa buông cô ra, bĩu môi một cái, chớp mắt mấy cái, lại phẩy phẩy hàng mi vừa cong vừa dài, làm dáng hoạt bát đáng yêu, miệng phát ra tiếng cười trong trẻo như chuông bạc “Đại hoàng tỷ hẳn là hồ đồ rồi? Hoàng muội và hoàng tỷ phẩm cấp ngang hàng, sao lại dùng từ ‘láo xược’ được?”
Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời “Ai da, hôm nay ánh nắng thực độc, hoàng muội nên về sớm một chút, tránh cho làn da bị tổn thương. Đại hoàng tỷ, hoàng muội xin phép đi trước.”
Đoan Ninh công chúa uốn gối thi lễ, nhẹ nhàng mà đi, đi hai bước lại quay đầu “A, quên nói với đại hoàng tỷ. Cao dưỡng nhan lúc trước Trấn quốc phu nhân đưa cao, hoàng tổ mẫu và mẫu hậu đều dùng qua, hiệu quả rõ rệt. Nếu đại hoàng tỷ cần, hoàng muội có thể đến chỗ hoàng tổ mẫu và mẫu hậu nói vài lời, cầu người ban cho đại hoàng tỷ một lọ. Không nhanh bảo dưỡng cho tốt thì sẽ muộn. Hoàng muội đi trước đây.”
Nộ khí bốc lên cuồn cuộn trong ***g ngực Yến Thanh công chúa, hao mòn hết hơi sức của cô. Yến Thanh công chúa chỉ có thể vô lực đỡ tường, ánh mắt chứa đầy hận ý cùng không cam tâm, nhưng vừa nghĩ đến thủ đoạn của Tần Miễn, sắc mặt liền trắng bệch, đành dậm chân, phất tay áo bỏ đi.
Trong đình tứ giác, gió nhẹ hiu hiu, hương trà thăm thẳm.
“A Hách, theo suy đoán của ngươi, là ai sẽ xuống tay với mẫu thân Trấn quốc công?” Hiếu Huệ đế hỏi.
Trưởng Tôn Hách cười “Đâu phải tỷ phu không biết ta không bao giờ quản những chuyện này? Hôm nay chỉ là trùng hợp.”
Hiếu Huệ đế sao không nhìn ra đối phương kiêng dè, khẽ lắc đầu, nụ cười nhàn nhạt hàm chứa sự bao dung. Năm đó, Đại Hạ quốc và Tây Man bùng nổ chiến tranh, binh lính Đại Hạ thương vong thảm trọng, thần y Tằng Thư Nghi không đành lòng, đã hơn bảy mươi tuổi vẫn lao tới chiến trường, chữa thương cho binh lính Đại Hạ, thậm chí còn dùng kỳ dược cứu sống Hoàng chủ tướng lúc ấy chỉ còn một hơi thở. Tên tuổi Tằng đại phu vang rền thiên hạ, ở trên chiến trường gần ba năm, cuối cùng vì mệt nhọc quá độ mà chết. Không lâu sau, dân gian có lời đồn, loại dược Tằng đại phu dùng để cứu Hoàng tướng quân chính là Thanh lệ đan, trước khi Tằng đại phu chết còn tặng viên Thanh lệ đan cuối cùng cho một người hữu duyên. Thanh lệ đan là vật gì? Sách sử ghi lại, vào hơn hai trăm năm trước, đại danh y đương thời Ngụy Liễm Chi từng dùng Thanh lệ đan cứu sống lão Hoàng đế trúng phải kỳ độc. Hoàng đế cảm kích Ngụy Liễm Chi, còn đặc biệt gả công chúa cho nhi tử Ngụy Liễm Chi. Nhưng sau không biết phát sinh biến cố gì, phương pháp điều chế Thanh lệ đan mất đi. Dần dà, càng nhiều đại phu cho rằng Thanh lệ đan chỉ là một sự tồn tại trong truyền thuyết, chung quy ‘thứ có khả năng giải kỳ độc khắp thiên hạ’ rất khó mà tin nổi. Nhưng tám năm trước, Trưởng Tôn Hách lại ngoài ý muốn có được một viên Thanh lệ đan. Trưởng Tôn Hách đặc biệt tìm đến vị quân y lúc trước đã cùng Tằng đại phu cứu chữa Hoàng tướng quân, xác nhận Thanh lệ đan quả thật có công hiệu giải bách độc, liền hiến cho Hiếu Huệ đế. Chẳng trách Hiếu Huệ đế đối với Trưởng Tôn Hách tín nhiệm có thừa.
Sở dĩ Lôi Thiết dám đem thứ bảo bối như Thanh lệ đan ra trao đổi, là vì truyền thuyết dân gian xác định Thanh lệ đan chỉ còn duy nhất một viên. Nếu nam tử bạch y kia thật sự biết về Thanh lệ đan, chắc chắn cũng từng nghe truyền thuyết này, tự nhiên sẽ không cưỡng cầu nông phu thôn quê như Lôi Thiết cho mình thêm nhiều Thanh lệ đan.
Trưởng Tôn Hách và Hiếu Huệ đế đến hôm nay mới biết, Trấn quốc công chính là nguyên chủ nhân của Thanh lệ đan.
Hiếu Huệ đế nghĩ năm xưa Tằng thần y bỏ ra một viên Thanh lệ đan cứu Hoàng tướng quân, thì tặng Thanh lệ đan cho vị chủ tướng khác cũng không lạ. Đối với Tằng Thư Nghi, vốn dĩ ngài có vài phần oán khí, ngài là Hoàng đế, địa vị cao nhất, Tằng Thư Nghi lại không hiến bảo vật cho ngài, mà là đưa cho ‘người hữu duyên’ gì đó. Không ngờ quanh co một vòng, Thanh lệ đan vẫn rơi vào tay ngài.
Hiếu Huệ đế nói sang chuyện khác “Ngươi và Mộc Phong vẫn lề mề vậy sao?”
Trên mặt Trưởng Tôn Hách lộ ra vài phần cười khổ, vài phần bất đắc dĩ “Hôm qua là Mộc Phong đón Mẫn Chi tan học. Nhưng Minh thân vương vẫn không…”
“Cả hai ngươi đều là người trẫm để ý, trẫm quản không được các ngươi.” Hiếu Huệ đế lắc đầu, ra chiều không biết làm sao. Trần Mộc Phong và Trưởng Tôn Hách, một là con cháu tôn thất, một là quốc cữu, đều là người Hiếu Huệ đế kiêng kị, hai người họ bên nhau càng hợp ý ngài. Trưởng Tôn Hách đã có đời sau, nhưng Mộc quận vương chưa có. Vì vậy Minh thân vương kiên trì không đáp ứng chuyện của họ, đưa ra yêu cầu, trừ phi Trần Mộc Phong có đời sau, ông mới đồng ý để Trần Mộc Phong và Trưởng Tôn Hách bên nhau. Nhưng Trưởng Tôn Hách lại không cho phép Trần Mộc Phong dính dáng đến nữ nhân. Thế nên ba người vẫn đang giằng co, thoạt nhìn sẽ còn tiếp tục giằng co một thời gian dài. Hiếu Huệ đế không để tâm mấy tiểu tiết này, chỉ cần xác định Trần Mộc Phong và Trưởng Tôn Hách không có sức uy hiếp với mình là được.
Lại nói đến Tần Miễn, Lôi Thiết, sau khi ra cung liền về thẳng phủ Trấn quốc công. Quả nhiên Phúc quản gia bẩm báo, Lôi Hướng Trí đến báo tang, biết cả nhà hắn đã tiến cung, lại vội vàng rời đi.
Cả nhà Tần Miễn thay quần áo trắng, lên xe ngựa, chạy đến nhà Lôi Hướng Trí.
Dọc đường hai phu phu truyền âm trao đổi.
“A Thiết, huynh cảm thấy chuyện này là sao?” Tần Miễn hỏi. Suy cho cùng, cũng là Đỗ thị tự gây nghiệt. Vốn hết thời hạn mười ngày, Lôi Thiết sẽ sai người thả bà ra. Nhưng Đỗ thị kiêu ngạo thành quen, mười ngày ở trong lao, có Lôi Hướng Trí chi tiền hối lộ ngục tốt, tuy rằng ở không tốt, nhưng vẫn ăn ngon uống no. Vì vậy Đỗ thị cho rằng Lôi Thiết không đủ gây sợ, mỗi ngày ăn no xong thì bắt đầu mắng Lôi Thiết, còn nói đợi bà ra ngoài sẽ cho cả nhà Lôi Thiết đẹp mặt. Lôi Thiết biết tin, liền kéo dài số ngày ngồi tù của Đỗ thị, cũng cấm Lôi Hướng Trí hối lộ vì bà. Đỗ thị ăn không ít khổ, nhận thấy không ổn mới chịu thành thật, ra đại lao không bao lâu thì bị sát hại. Nếu lúc trước bà không chửi rủa uy hiếp một nhà Lôi Thiết, kỳ hạn mười ngày vừa đến liền rời khỏi đại lao, có lẽ sẽ tránh được một kiếp này.
Lôi Thiết: “Đúng là nhằm vào ta.”
Tần Miễn gật đầu “Ta cũng có cảm giác này. Mục đích của đối phương có thể là muốn châm ngòi ly gián huynh và ngũ đệ, mục đích cuối cùng vẫn là đối phó huynh. Nhưng ta nghĩ không thông, dù chia rẽ quan hệ của các ngươi thì thế nào? Ngũ đệ chỉ là quan ngũ phẩm, cũng không đủ tạo thành uy hiếp cho huynh.”
“Ta mặc kệ.” Trong mắt Lôi Thiết loé lên tia sáng lạnh “Nhưng nếu có người dám xuống tay với ngươi, Duệ Kỳ và Duệ Lân, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.”
Tần Miễn híp mắt, trầm giọng nói: “Có khả năng Hiếu Huệ đế sẽ biết.” Hắn cứ cảm thấy, Hiếu Huệ đế đang hạ một bàn cờ lớn.
Đến cửa phủ Lôi Hướng Trí, trên đại môn giăng lụa trắng, như vậy bên trong hẳn đã bố trí linh đường, mơ hồ truyền ra từng trận tiếng khóc.
Bốn người Tần Miễn định vào cửa thì bị hạ nhân phủ Lôi Hướng Trí ngăn lại.
Tần Miễn và Lôi Thiết cũng không cố chấp muốn vào. Thứ nhất, bọn hắn không muốn quỳ lạy Đỗ thị, thứ hai, từ khi Lôi Thiết bắt Đỗ thị vào đại lao, gần như người khắp kinh thành đều biết Trấn quốc công và kế mẫu không hợp nhau, nếu kiên trì đi vào quỳ lạy có khi còn khiến người ta nghĩ họ làm bộ làm tịch.
Tần Miễn, Lôi Thiết dẫn hai nhi tử hướng vào toà nhà, cúi đầu ba cái rồi thôi.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân chưa từng được Đỗ thị quan tâm và yêu thương, đối với chuyện Đỗ thị ly thế, căn bản không có cảm giác gì, chỉ là không thích nơi nơi đều một màu trắng chói mắt.
Cả nhà lên xe ngựa trở lại phủ Trấn quốc công.
Lôi Thiết đổi quần áo, ra ngoài tra xét chuyện Đỗ thị bị giết Tần Miễn ở nhà chăm lo bài vở của hai đứa con, lại kể cho các nhóc vài chương trình học thời hiện đại.
Ban đêm, hai phu phu đều đang ngủ say, cửa phòng đột nhiên bị hạ nhân gõ vang.
Lôi Thiết đứng dậy mở cửa, một lát sau, cầm một phong thư dán kín trở vào.
“Lại xảy ra chuyện gì?” Tần Miễn câm nín. Từ khi đến kinh thành, gần như chẳng có chuyện gì tốt lành.
Lôi Thiết: “Người bên phủ ngũ đệ đưa tới”
Tần Miễn dậy chút hứng thú, tựa vào cánh tay y cùng nhau xem thư.
Thư quả thật là Lôi Hướng Trí viết, nội dung rất lý trí. Lôi Hướng Trí tin tưởng cái chết của Đỗ thị không phải do Lôi Thiết xuống tay, hơn nữa sẽ không trách Lôi Thiết, cũng thừa nhận chính bản thân phải chịu một phần trách nhiệm. Trong thư, Lôi Hướng Trí phân tích mục đích sau màn của hung thủ, giống như Tần Miễn, hắn cho rằng mục đích hạ độc thủ là muốn ly gián quan hệ giữa hắn và Lôi Thiết. Lôi Hướng Trí đề nghị hai huynh đệ giả vờ trở mặt, không lui tới nữa, chỉ mong từ đó có thể tìm ra hung thủ thực sự, báo thù cho Đỗ thị.
Lôi Hướng Trí gởi thư khiến Tần Miễn an tâm, xoay người ôm lấy Lôi Thiết “Ngủ. Đại sự to mấy cũng đợi ngày mai hãy nói.”
-Hết chương 180-
Chú giải:
(1) Phụ nhân nội trạch: ý chỉ người phụ nữ bình thường trong gia đình, phụ trách việc nhà.
(2) Cửa nguyệt môn
cửa nguyệt môn
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...