CHƯƠNG 178: ĐOÀN TỤ
“Đúng vậy.” Tần Duệ Kỳ thản nhiên gật đầu, giới thiệu với họ “Vị này là phụ thân của ta, vị này là lão cha của ta.”
Lôi Duệ Lân biết ca ca không thích nói chuyện, tiếp lời “Phụ thân, lão cha, vị này là bằng hữu của ta và ca ca, Phùng Ưu Vị này là bạn cùng lớp…”
Từ vẻ mặt nhóc, Tần Miễn cơ bản có thể đoán ra trong năm cậu học trò này, ai quan hệ khá tốt với nhi tử, ai chỉ quan hệ thường thường, đều mỉm cười đáp lại, gỡ hộp đựng thức ăn buộc trên lưng ngựa xuống, mở nắp ra.
“Duệ Kỳ, Duệ Lân, mời bằng hữu các ngươi ăn điểm tâm đi.”
Lôi Thiết cởi túi sách trên lưng cho hai nhi tử, nhẹ nhàng xách trong tay.
“Các ngươi có lộc ăn đấy, điểm tâm phụ thân ta làm mỹ vị vô cùng.” Từ trong hộp đồ ăn, Lôi Duệ Lân lấy ra một ống trúc, đưa tới trước mặt đám Phùng Ưu.
Mấy người Phùng Ưu khó hiểu, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống mời cả bọn uống nước.
Trên mặt Lôi Duệ Lân lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nhắc nhở: “Rửa tay.”
Bọn Phùng Ưu giật mình, thầm nghĩ phụ thân của Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân chu đáo ghê, vươn tay ra, Lôi Duệ Lân đổ nước cho cả bọn rửa tay.
Cả đám rửa tay xong, nói cảm tạ, cầm một khối điểm tâm trong các đĩa, cắn thử một ngụm, hai mắt phát sáng, Lôi Duệ Lân không hề bốc phét chút nào.
Bảy đứa nhỏ cùng nhau chia sẻ số điểm tâm. Trừ Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân, năm người còn lại đều lộ vẻ mặt ăn chưa đã thèm.
Sau khi Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân nói tạm biệt với các bằng hữu, Tần Miễn và Lôi Thiết ôm chúng lên ngựa.
Tần Miễn quay đầu nhìn sang phía Trần Mộc Phong. Lúc Tần Miễn gọi Duệ Kỳ Duệ Lân, Trần Mộc Phong đã phát hiện ra hắn và Lôi Thiết, vừa vặn cũng nhìn sang đây. Bên cạnh Trần Mộc Phong có một cậu nhóc sáu bảy tuổi ăn mặc hoa phục, vẻ ngoài trông không giống hắn ta chút nào.
Ánh mắt hai người giao nhau, Trần Mộc Phong có vẻ xấu hổ cười cười với Tần Miễn, tay phải không được tự nhiên dịch khỏi vai cậu nhóc kia.
Tần Miễn ra vẻ chế nhạo thấy rõ, nhướng mày với hắn ta.
Trần Mộc Phong bất đắc dĩ phất phất tay với hắn, ôm bé trai kia lên.
Tần Miễn, Lôi Thiết gật đầu với hắn ta, giục ngựa rời đi.
Đi đến nửa đường, Tần Miễn chợt nhận thấy có chân nguyên dao động ở đằng xa, chấn động, phản ứng đầu tiên là, chẳng lẽ trong kinh thành ngoài bọn hắn còn có tu chân giả khác? Nhưng không thể nào, lúc trước sư phụ A Thiết nói ông chẳng qua là vô tình rơi xuống thời không này, trừ ông ra, không gian này không có tu sĩ khác.
“A Thiết?”
Ánh mắt Lôi Thiết cũng có một phần chấn kinh, cùng chung suy nghĩ với hắn “Đi xem.”
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng sói tru quen thuộc.
Tần Miễn, Lôi Thiết cả kinh, nghi hoặc liếc nhau.
“Chẳng lẽ là Nhất Điểm Bạch và Kim Mao?” Tần Miễn thất thanh nói.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân trợn to hai mắt.
Lôi Duệ Lân nôn nóng thúc giục “Phụ thân, chúng ta mau đến đó xem đi. Nhất định là Nhất Điểm Bạch và Kim Mao đó!”
Tần Miễn cũng rất hoài nghi. Trấn Lưu Thủy cách kinh thành tổng cộng mấy ngàn dặm đường. Dù Nhất Điểm Bạch và Kim Mao có tâm tìm đến bọn họ, có thể thuận lợi tới kinh thành sao?
Hắn ôm lấy Lôi Duệ Lân, bỏ ngựa, bay nhanh đi xa “A Thiết, ta đến đó xem trước.”
Lôi Thiết lấy ra một thỏi bạc vụn, đưa cho một người qua đường “Làm phiền, đưa ngựa đến phủ Trấn quốc công.”
Người qua đường còn chưa kịp mở miệng, liền thấy nam nhân khí chất lạnh lùng, thân nhẹ như yến này bay lên, mũi chân đạp mấy cái trên các đỉnh mái bên đường, rất nhanh không còn bóng dáng.
Viên An Thế vẻ mặt đau khổ che chắn Nhất Điểm Bạch và Kim Mao phía sau mình, bối rối nhìn thống lĩnh Cấm vệ quân, Lưu Thiên Đức.
“Lưu đại nhân, con sói và con gấu này đều có chủ, ngài xem…”
Lưu Thiên Đức trưng vẻ mặt vô tình, giọng điệu giải quyết việc công “Viên đại nhân, bản quan gánh vác an nguy của kinh thành, cũng nên có trách nhiệm với dân chúng trong kinh thành, ngươi không nên làm bản quan khó xử. Lên, giết chết chúng!”
Cấm vệ quân dưới tay gã lập tức giơ đao lên, cẩn thận bao vây Nhất Điểm Bạch và Kim Mao.
Nhóm dân chúng trốn ở xa xa vây xem lớn tiếng ồn ào “Giết chúng nó!”
“Đúng! Súc sinh hung ác như chúng không thể giữ lại!”
……
Viên An Thế đi đến bên cạnh Lưu Thiên Đức, nhỏ giọng nhắc nhở “Lưu đại nhân, rất có khả năng chúng là của nhà Trấn quốc công –”
Đáy mắt Lưu Thiên Đức chợt lóe một cảm xúc tối tăm khó hiểu, không dấu vết ra hiệu mắt cho một thủ hạ.
Thủ hạ kia lớn tiếng nói: “Là của nhà Trấn quốc công thì thế nào? Trấn quốc công có thể không để tính mạng người dân vào mắt ư? Các huynh đệ, xông lên!”
Nhất Điểm Bạch phẫn nộ nhe răng với bọn họ, bỗng nhiên chuyển mình, thét dài về phía xa xa “UUUU –”
Kim Mao cũng xoay thân, nhìn cùng một hướng với nó, hăng hái giậm nhảy tại chỗ, miệng phát ra tiếng hô quái dị.
Mọi người buồn bực nhìn theo, nghe thấy một giọng nói non nớt chứa sự hưng phấn “Nhất Điểm Bạch — Kim Mao –”
Tần Miễn nhẹ nhàng hạ xuống đất, đúng lúc chắn giữa Lưu Thiên Đức và Nhất Điểm Bạch. Lời nói vừa rồi của Lưu Thiên Đức và thủ hạ gã, hắn nghe rành mạch.
Lôi Thiết, Tần Duệ Kỳ chỉ chậm hơn một bước, đứng bên cạnh Tần Miễn. Lôi Thiết nhàn nhạt nhìn lướt qua Lưu Thiên Đức.
Động tác của Lưu Thiên Đức chợt khựng.
Tần Miễn ôm quyền với Lưu Thiên Đức “Vị đại nhân này quá lời rồi. Con sói và con gấu này nhà chúng ta đã nuôi bảy tám năm, chúng nó chưa bao giờ tổn thương con người, xin hãy an tâm.”
“Tham kiến Trấn quốc công, Trấn quốc phu nhân.” Sau khi Lưu Thiên Đức hành lễ với Tần Miễn và Lôi Thiết, khó xử nói “Bản quan tất nhiên tin lời của Trấn quốc phu nhân, nhưng sói và gấu đều là mãnh thú, lưu lại kinh thành chỉ sợ sẽ khiến dân chúng kinh thành khủng hoảng. Trấn quốc công, ngài xem?”
Người dân kinh thành dễ dàng bị gã kích động, vùng lên rối rít kêu la, hoặc giết Nhất Điểm Bạch, Kim Mao, hoặc đuổi chúng ra khỏi kinh thành.
Lôi Thiết buông Tần Duệ Kỳ xuống, đè bờ vai nhóc.
Tần Duệ Kỳ liếc mắt nhìn Lưu Thiên Đức, kéo kéo tay Lôi Duệ Lân, hai huynh đệ liếc nhau liền ngầm hiểu. Tần Duệ Kỳ đi đến bên cạnh Nhất Điểm Bạch, vẫy tay với nó. Nhất Điểm Bạch lập tức ngồi xổm xuống, để nhóc cưỡi trên lưng.
Đôi con ngươi của Lôi Duệ Lân xoay tròn, rồi chỉ vào Kim Mao, mệnh lệnh: “Kim Mao, ngồi xuống.”
Kim Mao ngốc ngốc nghe theo.
“Lộn nhào… Đứng lên… Lăn lộn… Nhảy lên… Nằm sấp…”
Đám người Lưu Thiên Đức và dân chúng nhìn Kim Mao ngoan ngoãn thực hiện theo lời Lôi Duệ Lân không sai một li, trợn mắt chết lặng Có một vài đứa bé cảm thấy thú vị, vỗ tay cười khanh khách.
Lôi Duệ Lân lên lưng Kim Mao, túm lông nó chơi đùa, cười ngọt lịm với khán giả vây xem “Thúc thúc bá bá di di thẩm thẩm, Kim Mao rất là nghe lời, sẽ không bao giờ tuỳ tiện đả thương ai đâu ạ.”
Lôi Thiết nhìn thẳng Lưu Thiên Đức “Khi bản quan nhập kinh, không dẫn chúng nó theo. Thực hiển nhiên, chúng đã tự mình lặn lội đến kinh thành tìm chủ. Bản quan tin chúng sẽ không tùy tiện đả thương người, nếu Lưu đại nhân không an tâm, có thể đi tra xét. Nếu chúng nó quả thực tổn thương người, bản quan sẽ phụ trách.”
Dân chúng nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ chơi đùa trên người Nhất Điểm Bạch và Kim Mao, nhất thời thay đổi suy nghĩ.
“Con sói và gấu kia rõ ràng đã qua thuần dưỡng, sẽ không làm hại người đâu.”
“Nhìn dáng vẻ chúng kìa, trên đường nhất định ăn không ít khổ, trung thành giống như con chó ta nuôi vậy, thật cảm động.”
…
Lưu Thiên Đức bình tĩnh, chắp tay nói: “Đa tạ Trấn quốc công thông cảm. Chúng ta đi.”
Nếu Nhất Điểm Bạch và Kim Mao đã đến đây, cả nhà Tần Miễn không thể bắt chúng nó lại quay về. Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân vì muốn để dân chúng kinh thành giảm bớt tâm lý sợ hãi đối với Nhất Điểm Bạch Kim Mao, cố ý chia ra, để Nhất Điểm Bạch, Kim Mao chở bọn nhóc.
“Kim Mao…” Lôi Duệ Lân ôm cổ Kim Mao, vừa nghĩ đến nó và Nhất Điểm Bạch vượt ngàn dặm xa tới kinh thành tìm bọn họ thì đau lòng không thôi.
Tuy Tần Duệ Kỳ không nói gì, những tay phải vẫn luôn vuốt nhẹ lưng Nhất Điểm.
Tần Miễn đã sớm thấy vẻ chật vật của Nhất Điểm Bạch và Kim Mao, vừa đau lòng vừa cảm động, tiến lên xoa xoa cái đầu to của Kim Mao. Kim Mao thân mật dùng cái đầu to cọ cọ hắn.
Lôi Thiết cũng có chút cảm khái, tán thưởng vỗ vỗ cổ Nhất Điểm Bạch. Nhất Điểm Bạch dùng đuôi quét qua đùi y một cái, tỏ vẻ chào hỏi, rồi đi đến trước mặt viên An Thế, quay đầu kêu với Tần Miễn, Lôi Thiết một tiếng.
Tần Miễn vẫn nhớ rõ Viên An Thế “Viên đại nhân, đã lâu không gặp, ngài vẫn khoẻ chứ? Đa tạ ngài đã giúp Nhất Điểm Bạch và Kim Mao.”
Viên An Thế cười nói: “Bái kiến Trấn quốc phu nhân, chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi. Lại nói vẫn là Nhất Điểm Bạch thông minh, còn nhớ vị trí của tệ phủ”
Dứt lời, ông lại chuyển hướng qua Lôi Thiết “Hạ quan tham kiến Trấn quốc công.”
“Không cần đa lễ.” Lôi Thiết.
Tần Miễn nói: “Ngày khác ta lại đến quý phủ bái phỏng, đích thân nói tạ Viên đại nhân.”
Viên An Thế vui mừng, vội nói: “Không dám.”
Một nhà bốn người Tần Miễn thêm một sói một gấu không nhanh không chậm đi về nhà, một đám người phía sau bám theo xem náo nhiệt.
Bên ngoài đoàn người, một nam nhân khoảng đầu ba mươi nhìn theo bóng dáng một nhà Tần Miễn, có chút đăm chiêu. Nam nhân vận trường bào tím, toàn thân quý khí, phía sau có hai tùy tùng theo hầu.
“Gia, có gì không ổn sao ạ?” Một tùy tùng cẩn thận hỏi. Vị chủ tử nhà gã là thân đệ đệ của đương kim Hoàng hậu, tức quốc cữu gia, Trưởng Tôn Hách. Ngài là bào đệ duy nhất của Hoàng hậu, rất được Hoàng hậu thương yêu lại vì cầm kỳ thư họa không gì không biết mà được Hoàng thượng sủng tín, có thể nói là đệ nhất tâm phúc hoàng thành, có thể không cẩn thận hầu hạ ư?
Trưởng Tôn Hách thuận miệng nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy hai người mới vừa đi ngang có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu. Đi Đông Dương thư viện.”
“Dạ.”
Một nhà bốn người Tần Miễntrở lại phủ Trấn quốc công, hai con ngựa đã được người đưa về hộ.
Tần Miễn phân phó hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị thức ăn và nước ấm cho Nhất Điểm Bạch, Kim Mao. Chờ Nhất Điểm Bạch, Kim Mao ăn uống no đủ, lượng lớn nước ấm cũng nấu xong. Cả nhà cùng nhau tắm cho chúng.
Nhất Điểm Bạch, Kim Mao đều ngoan ngoãn nằm sấp, mặc người chà rửa. Hai huynh đệ Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân thỉnh thoảng nói chuyện cùng chúng, giống như người bình thường trò chuyện với nhau, Nhất Điểm Bạch và Kim Mao ngẫu nhiên gật gật đầu hoặc nhẹ kêu vài tiếng. Tần Miễn đã đuổi những người khác đi, không sợ ai phát hiện có điều dị thường.
“Phụ thân, cần phải thu xếp phòng cho Nhất Điểm Bạch và Kim Mao nữa” Lôi Duệ Lân vừa chà lông cho Nhất Điểm Bạch vừa nói.
Tần Miễn nói: “Yên tâm, ta đã sai người đi chuẩn bị. Duệ Lân, chậm một chút, kẻo ướt quần áo.”
“Phụ thân, phòng chúng nó ở chính viện luôn ạ?” Tần Duệ Kỳ hỏi.
Tần Miễn nói: “Ừ, sát vách phòng ngươi và Duệ Lân luôn.”
Thấy tay áo đã xắn lên của Tần Duệ Kỳ rớt xuống hơn nửa, Lôi Thiết cúi người xắn lên lại cho nhóc.
Người một nhà đang bận rộn, Phúc quản gia đi tới.
“Khải bẩm lão gia, trong cung cử người đến.”
Tần Miễn và Lôi Thiết đứng lên, thấy một vị công công đứng bên cạnh Phúc quản gia.
Tiểu thái giám tiến lên, cung kính hành lễ với bọn hắn “Tham kiến Trấn quốc công, Trấn quốc phu nhân, nô tài đến truyền khẩu dụ của Hoàng thượng.”
Lôi Thiết hỏi: “Chẳng hay Hoàng thượng có gì phân phó?”
Tiểu thái giám nói: “Ngày mai là ngày nghỉ của Đông Dương thư viện, Hoàng thượng nói, hai vị tiểu công tử đã lâu chưa tiến cung thăm người, ngoài ra cũng muốn gặp hai sủng vật của phủ Trấn quốc công một lần.”
Lôi Thiết gật đầu, nói: “Thay mặt bản quan bẩm báo với Hoàng thượng, ngày mai chúng ta tiến cung vấn an.”
“Dạ, nô tài xin phép cáo lui.”
Tần Miễn ra hiệu mắt cho Phúc quản gia, Phúc quản gia hiểu rõ, cho nội thị không ít tiền thưởng rồi tiễn người đi.
Tần Duệ Kỳ hỏi: “Lão cha, ngày mai ta và đệ đệ sẽ vào cung gặp Hoàng Thượng bá bá sao?”
“Ừ.” Lôi Thiết hỏi “Có muốn gặp lại Hoàng thượng không?”
Tần Duệ Kỳ gật nhẹ đầu “Hoàng thượng coi như không tệ.”
Tần Miễn âm thầm buồn cười. Hai chữ ‘coi như’ vi diệu à nha.
Lôi Duệ Lân hỏi hắn “ Lần trước Hoàng Thượng bá bá mời chúng ta ăn điểm tâm, ta và ca ca cũng muốn làm một ít mời lại Hoàng Thượng bá bá.”
“Được.” Tần Miễn nói “Tắm cho Nhất Điểm Bạch với Kim Mao xong, ta dạy các ngươi làm.”
-Hết chương 178-
———– Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...