CHƯƠNG 169: NHẤT PHẨM CÁO MỆNH PHU NHÂN
Tần Miễn đứng dậy đáp lời “Hồi Hoàng thượng, thưa phải.”
Lôi Thiết đứng lên, sóng vai cùng Tần Miễn. Viên Viên Mãn Mãn cũng đứng theo.
Hiếu Huệ đế dùng ánh mắt tối nghĩa nan giải nhìn chăm chú Lôi Thiết chốc lát, một lần nữa đánh giá phân lượng của Tần Miễn ở trong lòng y, nhàn nhạt nói: “Tất cả đều ngồi đáp lời đi. Không cần khẩn trương, chúng ta cứ tán gẫu như người bình thường vậy.”
Bốn người Tần Miễn lại ngồi xuống.
Hiếu Huệ đế uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Mấy ngày gần đây trẫm cảm thấy hơi uể oải, không biết Tần công tử có thể chẩn đoán bệnh cho trẫm một phen không?”
Vẻ mặt Lý công công biến đổi, thấp giọng nói: “Hoàng thượng?” Bắt mạch phải đến gần người, Hoàng thượng tùy tiện cho phép người còn chưa hiểu rõ tiếp cận là rất mạo hiểm.
Hiếu Huệ đế liếc sắc lẻm một cái, Lý công công kính sợ cúi đầu, không dám mở miệng nữa.
Lôi Thiết phảng phất như không thấy, nói với Tần Miễn: “Tức phụ, ta cùng Hoàng thượng từ biệt nhiều năm, cũng thực lo lắng long thể Hoàng thượng. Không bằng ngươi vì Hoàng thượng, bắt mạch qua sợi tơ.”
Hai người nhìn nhau, tâm ý tương thông. Phải biết tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất. Từ lúc bước vào cung, bọn họ đã dấn thân vào hố sâu kinh thành này. Chỉ có phơi này một phần ưu thế thích đáng, mới có thể bảo hộ người nhà thật tốt, khư khư che dấu thực lực sẽ chỉ khiến người cho rằng bọn họ yếu đuối, dễ lấn lướt.
“Tần công tử còn có thể bắt mạch qua sợi tơ?” Vẻ mặt Hiếu Huệ đế ngạc nhiên, đôi mắt u tối hàm chứa nghi ngờ “Trẫm nghe nói rất nhiều năm trước quả thật có đại phu y thuật cao minh có thể làm được điều này, nhưng nay, ngay cả Thái y viện của trẫm cũng không người nào có bản lĩnh này.”
Tần Miễn cũng không bác bỏ, nụ cười nhẹ cung kính tản ra thần thái tự tin “Không bằng Hoàng thượng gọi một vị nội thị không khoẻ trong người đến, để thảo dân thử một lần trước.”
Hiếu Huệ đế ra hiệu một ánh mắt cho Lý công công.
Lý công công nhanh chóng gọi một tiểu thái giám tới.
Hiếu Huệ đế bảo nó viết cảm thụ về thể trạng mình ra giấy, chú ý thấy Viên Viên Mãn Mãn không dậy nổi tinh thần, nhớ tới chúng đã chạy hơn mười ngày đường, có phần yêu thương, phân phó Lý công công đi chuẩn bị một ít điểm tâm, hoa quả và thức uống trẻ con thích ăn. Nước trái cây, đồ uống linh tinh sớm đã truyền đến kinh thành, chẳng qua hương vị hoa quả có lẽ không ngon bằng Du nhiên điền cư.
Hai vị nội thị tay chân nhẹ nhàng nâng một chiếc bàn tròn nhỏ đặt trước mặt Viên Viên Mãn Mãn, nhón thị nữ bưng điểm tâm, hoa quả và nước trái cây đặt lên bàn.
Viên Viên Mãn Mãn đứng lên, hai tay ôm quyền, hồn nhiên tươi cười với Hoàng đế “Cám ơn Hoàng thượng bá bá.”
Tần Miễn thất kinh, không để lại dấu vết nhìn về phía Hiếu Huệ đế.
Khí tức Lôi Thiết nghiêm nghị.
Hiếu Huệ đế sửng sốt, rồi cười vang một trận, phất tay với bọn hắn “Được Viên Viên và Mãn Mãn gọi như thế, trẫm nhất thời cảm thấy như trẻ đi mười mấy tuổi. Viên Viên, Mãn Mãn, nếu các ngươi thích ăn, trẫm sẽ sai Ngự thiện phòng làm một ít để các ngươi mang về.”
“Đa tạ Hoàng thượng bá bá.” Viên Viên Mãn Mãn lại nói lời cảm tạ, mỗi đứa chia ra, cầm một khối điểm tâm đưa cho Tần Miễn, Lôi Thiết.
Tần Miễn mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Các ngươi ăn đi, ta và lão cha không đói bụng.”
Viên Viên Mãn Mãn nghe vậy mới tự mình ăn.
Hiếu Huệ đế thấy bốn người bọn hắn đều không hề hoài nghi điểm tâm có vấn đề, ý cười trong mắt chân thật hơn chút.
Chờ tiểu thái giám viết xong, Lý công công cột một sợi tơ mảnh vào cổ tay nó, một đầu khác đưa cho Tần Miễn.
Hiếu Huệ đế và Lý công công đều nhìn chằm chằm Tần Miễn.
Tần Miễn kéo thẳng sợi tơ, ngón tay đặt lên sợi tơ.
Vẻ mặt Lôi Thiết không hề lo lắng Viên Viên Mãn Mãn càng thoải mái mà ăn điểm tâm.
Tần Miễn trầm tâm cảm thụ một phen, rồi tự tin nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vị tiểu công công này hẳn là bị trúng phong vào buổi tối hôm kia, hơi nhiễm phong hàn, hiện toàn thân vô lực, đầu óc nặng nề, khẩu vị nhạt nhẽo, còn có chút buồn nôn, chỉ cần uống hai thang thuốc là khoẻ hẳn.”
Hiếu Huệ đế cầm tờ giấy trên bàn lên đọc, gần như khớp hết, khen ngợi: “Tốt! xem ra mấy lão gia hoả kia của Thái y viện nên kiểm điểm lại bản thân một chút.”
Ngài không nhắc lại việc để Tần Miễn chẩn mạch cho mình. Một Hoàng đế sẽ không dễ dàng để người không tín nhiệm biết về thể trạng của mình. Tần Miễn tự nhiên cũng sẽ không không biết ý mà đề cập.
Hiếu Huệ đế buông chú ý với Tần Miễn, ngoắc ngoắc Viên Viên và Mãn Mãn “Viên Viên, Mãn Mẫn, đến đây, đến bên cạnh Hoàng thượng bá bá.”
Viên Viên, Mãn Mãn nhận được cái gật đầu đồng ý của lão cha, bịch bịch chạy lên bậc thềm, đi đến trước long ỷ.
Hiếu Huệ đế mỗi tay ôm một đứa, mỉm cười hỏi hai đứa bao nhiêu tuổi, có biết chữ hay không, bình thường thích làm gì, thích ăn gì linh tinh, thấy hai đứa bé không hề sợ ông giống như những người khác, trong lòng sung sướng, càng thêm yêu thích.
Viên Viên Mãn Mãn hồn nhiên chất phác, lại trời sinh trí tuệ, ngẫu nhiên thốt ra vài câu nhân tiểu quỷ đại, chọc Hiếu Huệ đế cười ha hả.
Trong lòng Hiếu Huệ đế tự có một cán cân, Tần Miễn, Lôi Thiết tuyệt không biết ngài sẽ hỏi vấn đề gì, không có khả năng dạy trước cho Viên Viên Mãn Mãn trả lời. Viên Viên Mãn Mãn nói là xuất từ bản tâm, bởi vậy ngài mới càng cảm thấy chúng hồn nhiên khả ái.
Hai người Tần Miễn, Lôi Thiết ngược lại biến thành phối hợp diễn.
Lý công công cúi đầu, đầy ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên ông thấy Hoàng thượng thân cận với tiểu hài tử như vầy, lần thứ hai thầm khẳng định Trấn quốc công là tân quý kinh thành danh xứng với thực.
Khoảng hai ba khắc sau, Hiếu Huệ đế mới cho mấy người Tần Miễn quỳ an(1).
“Trấn quốc công, Trấn quốc phu nhân, về sau hãy thường mang Viên Viên Mãn Mãn tiến cung gặp trẫm. Viên Viên, Mãn Mãn, các ngươi có bằng lòng không?”
Viên Viên không nói chuyện, chỉ gật đầu.
Mãn Mãn cười tủm tỉm nói: “Ta và ca ca sẽ mang điểm tâm mời lại Hoàng Thượng bá bá.”
Tần Miễn len lén lau mồ hôi.
“Ha ha ha… Được!” Hiếu Huệ đế cười to “Các ngươi quỳ an đi. Trấn quốc công vừa hồi kinh, trẫm cho khanh nghỉ ba ngày.”
“Đa tạ Hoàng thượng. Chúng thần xin cáo lui.”
Lý công công sắp xếp một tiểu công công đưa một nhà Tần Miễn đến cửa hoàng cung.
Lên xe ngựa, Tần Miễn nhìn thoáng qua Viên Viên Mãn Mãn, nội tâm lo lắng. Tục ngữ có câu gần vua như gần hổ. Nhưng hắn không thể trực tiếp hỏi Viên Viên và Mãn Mãn có thích Hoàng thượng hay không, càng không thể bảo chúng phòng bị Hoàng thượng, một khi hai hài tử lộ ra biểu hiện đề phòng trước mặt Hiếu Huệ đế, vốn không chuyện cũng thành có chuyện.
Lôi Thiết nắm tay hắn, truyền âm nói: “Tức phụ, chớ lo lắng. Viên Viên và Mãn Mãn có thể cảm giác được ai thật lòng đối tốt với chúng. Bọn nhỏ thông minh hơn chúng ta nghĩ nhiều.”
Tần Miễn nghĩ đến hai chữ ‘bản tâm’, cười cười thư thái. Về mặt giáo dục Viên Viên và Mãn Mãn, hắn và Lôi Thiết luôn theo hướng chính diện và tích cực. Hắn hẳn là nên tin tưởng Viên Viên Mãn Mãn, hai hài tử sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời có tính chất mạo phạm, tốt hơn hết là thuận theo tự nhiên. Mà dẫu có chuyện, hắn và Lôi Thiết vẫn có thể là một vùng trời chống đỡ cho hai đứa.
“Ta hiểu rồi.”
Lôi Thiết khẽ hôn mi tâm hắn, giọng nói nhàn nhạt ẩn chứa sức mạnh khiến người an tâm “Ngươi và hài tử cảm thấy vui vẻ thì cứ làm, phía sau đã có ta.”
“Được!” Tần Miễn cười tiêu sái “Chúng ta phải khiến những ngày sống tại kinh thành khoái hoạt và thích ý như ở thôn Thanh Sơn.”
Hai người truyền âm trao đổi, hai đứa nhóc không hay biết gì, ngủ ngon trong lay động của xe ngựa.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Trấn quốc công, Phúc thúc và Trần Phúc cùng ra ngoài nghênh đón. Trần Phúc tuy chỉ là lâm thời đến hỗ trợ, nhưng biểu hiện chu toàn như một quản gia thực thụ, hiển nhiên là do chủ tử công đạo, Tần Miễn thầm ghi nhớ phần tình này của Trần Mộc Phong.
Trần Phúc đưa họ đến chính viện, Lôi Thiết đặt Viên Viên Mãn Mãn đã ngủ say lên giường, bị Tần Miễn lôi kéo, để Trần Phúc và Phúc thẩm dẫn bọn hắn dạo qua nhà mới một vòng.
Trấn Quốc công phủ tọa bắc triêu nam, diện tích cả thảy ước chừng trăm mẫu, cả toà kiến trúc đều là đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, phong vị cổ kính. Từ đại môn đi vào là tiền viện, phòng nghị sự, phòng khách, phòng kho, chuồng ngựa… đều ở tiền viện, trong viện có hoa viên nhỏ và một sân luyện võ cỡ lớn, đảo tọa phòng hai bên đại môn(2) là phòng gác cổng và chỗ ở của các hạ nhân. Xuyên qua sân luyện võ là cổng thuỳ hoa(3).
Cổng thuỳ hoa là thông đạo duy nhất giữa nội trạch và ngoại viện.
Qua cổng thuỳ hoa chính là nội trạch, hành lang hai bên nối nhau, vây quanh ba viện, chính viện, đông viện và tây viện. Chính viện chiếm diện tích lớn nhất, trong viện có hoa viên và một sân luyện công cỡ nhỏ. Không biết Hiếu Huệ đế có phải là suy xét đến thân phận võ tướng của Lôi Thiết nên mới ban toà trạch tử này cho y. Đối với một nhà nhân khẩu đơn giản như nhà Tần Miễn, toà nhà này khá phù hợp. Nội trạch có ba viện, Tần Miễn, Lôi Thiết ở chính viện đợi Viên Viên và Mãn Mãn lớn hơn thì có thể chia ra ở đông viện và tây viện.
Đáng ca ngợi nhất là gia cụ trong nhà rất đầy đủ, gần như không cần Tần Miễn phí tâm sắm sửa nữa. Nếu cảm thấy không thích hợp, chỉnh sửa chút là được.
Phía sau nội trạch còn có một tiểu viện, trong tiểu viện có sẵn một loạt dãy nhà, đất trống cũng không nhỏ.
Tần Miễn một bên kéo Lôi Thiết đi dạo, một bên hưng trí bừng bừng nói với y kế hoạch thiết kế lại phủ Trấn quốc công. Về việc Tần Miễn dự định vây một khối đất trồng rau trong tiểu viện, Lôi Thiết mặt không đổi sắc, gật đầu phụ họa, Trần Phúc dưới chân lảo đảo một cái.
Đang muốn hỏi Trần Phúc về mấy hạ nhân trong phủ thì tiểu tư đến báo, có thánh chỉ đến.
Mấy người vội vàng quay ra chính đường tiền viện, Trần Phúc phân phó hạ nhân mau chóng bày hương án.
Tần Miễn âm thầm suy đoán Hiếu Huệ đế đang làm trò quỷ gì, chỉ một tháng ngắn ngủi đã hạ ba đạo thánh chỉ cho bọn hắn. Nơi nào đó trong kinh thành e là đã dậy sóng.
Chú ý vẻ mặt Lôi Thiết như có chút đăm chiêu, hắn truyền âm hỏi: “A Thiết, bộ huynh biết là việc gì à?”
Lôi Thiết hỏi: “Tức phụ, ngươi có biết mẫu thân hoặc phu nhân của quan viên từ ngũ phẩm trở lên, không có ngoại lệ, đều được thụ phong làm cáo mệnh phu nhân(4)?”
Bước chân Tần Miễn khựng lại, khóe miệng run rẩy “Theo ý huynh, đạo thánh chỉ này là phong ta làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân?” Nếu thật sự là vậy, hắn phải đánh giá lại Hiếu Huệ đế lần nữa.
Lôi Thiết gật đầu.
Hai người không kịp nói thêm, người truyền chỉ đã vào tới, quả nhiên tứ phong Tần Miễn làm chính nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, đưa đến cùng thánh chỉ còn có cáo mệnh văn thư màu đỏ bề ngoài như quyển trục bằng ngọc và một bộ phục sức của cáo mệnh nhất phẩm.
-Hết chương 169-
Chú giải:
(1) Quỳ an: lễ tiết hoàng đế triều Thanh 1. Là dập đầu vấn an 2. Là cách nói uyển chuyển bảo người lui xuống.
(2) Đảo tọa phòng hai bên đại môn: xem hình dưới
(3) Cổng thuỳ hoa: xem hình dướitứ hợp viện
(4) Cáo mệnh phu nhân: tước hiệu gia phong cho mẫu thân hoặc thê tử quan lớn vào các triều đại Đường, Tống, Minh, Thanh. Chức cáo mệnh này có quan hệ với chức quan của trượng phu, có bổng lộc, không có thực quyền
——— Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...