CHƯƠNG 163: LÔI LÃO TAM, LÔI LÃO TỨ VÀ LÔI LÃO NGŨ
Tuy Lôi Hướng Nhân và Triệu thị khiến người chán ngán, nhưng các thôn dân không hề nghĩ hai phu thê họ lại có kết cục như vậy, tội nghiệp cho Đại Bảo và Nhị Bảo tuổi còn nhỏ đã mất cả song thân.
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ chỉ có thể mời đại bá nương đến lo liệu tang sự cho Triệu thị, mặt khác viết thư khẩn gửi đi kinh thành báo tang. Chờ hai người nhận được hồi âm thì đã là hơn mười ngày sau.
Thư do Lôi Hướng Trí viết , Lôi Hướng Trí ở kinh thành cũng sống không dễ dàng.
Sau khi Lôi Đại Cường, Đỗ thị hay tin Lôi Hướng Nhân xảy ra chuyện, bảo Lôi Hướng Trí viết thư cho Lôi Thiết, muốn Lôi Thiết, Tần Miễn ra tiền chuộc Lôi Hướng Nhân ra. Lôi Hướng Trí không nghe theo, hắn cho rằng để Lôi Hướng Nhân ngồi lao tù vài năm cũng là chuyện tốt, ăn chút khổ sở sẽ nhận được bài học, nếu hai ba năm sau Lôi Hướng Nhân có tiến bộ, hắn ta sẽ nghĩ biện pháp Nếu Lôi Hướng Nhân không hề sửa đổi, vậy thì đành thôi, xem như không có người ca ca này. Lôi Đại Cường, Đỗ thị cân nhắc, vẫn quyết định nghe lời tiểu nhi tử. Chung quy bọn họ dựa vào tiểu nhi tử mà dưỡng lão, mà không phải nhị nhi tử. Cái chết của Triệu thị, Lôi Đại Cường, Đỗ thị chỉ thổn thức hai câu, không có nhắn nhủ gì. Về phần Lôi Đại Bảo, Lôi Nhị Bảo, ý Lôi Đại Cường, Đỗ thị là muốn Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ nhận nuôi chúng. Lôi Hướng Trí tạ lỗi về việc này, bày tỏ thật lòng trong thư, hắn ở kinh thành còn chưa vững chân, không đủ sức lo cho Đại Bảo Nhị Bảo, gửi về hai mươi lượng bạc kèm theo thư tín.
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ đều không nguyện ý thu dưỡng Đại Bảo và Nhị Bảo. Nếu chỉ nuôi lớn hai đứa thì khẳng định không thành vấn đề, nhưng chỉ bảo chúng nên người là một trách nhiệm rất nặng. Tính tình Đại Bảo, Nhị Bảo đã sớm bị Lôi Hướng Nhân, Triệu thị nuôi lệch, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ tự nhận không có bản lĩnh kéo được chúng thẳng lại, cũng lo lắng Đại Bảo, Nhị Bảo vô hình trung sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho con cái mình. Là người, thì luôn có tư tâm.
Hai huynh đệ bàn bạc với nhau, lại viết thư gửi Lôi Hướng Trí, nói ra băn khoăn của bọn họ. Trong lúc đợi Lôi Hướng Trí hồi âm, hai huynh đệ cũng chưa dẫn Đại Bảo, Nhị Bảo về nhà mình, chỉ mỗi ngày mang cho chúng ba bữa cơm, cũng đốc thúc chúng đến học đường. Về phương diện ăn mặc, hai huynh đệ đều không bạc đãi Đại Bảo, Nhị Bảo, hài tử nhà mình có, Đại Bảo, Nhị Bảo cũng sẽ có. Thế nhưng, Lôi Đại Bảo và Lôi Nhị Bảo còn chưa ý thức được, nay chúng đã không còn Lôi Hướng Nhân và Triệu thị che chở, không có tư cách bốc đồng nữa. Hai huynh đệ vẫn giống như trước bướng bỉnh và ngang ngược, thậm chí hơi bất mãn món ăn liền chửi ầm lên với Tiền thị, Tôn thị, học được hết chín phần Triệu thị, tới nỗi khiến phu thê Lôi Hướng Nghĩa và phu thê Lôi Hướng Lễ càng thêm không thích hai đứa nó.
Không qua bao lâu, Lôi Hướng Trí hồi âm. Lôi Đại Cường, Đỗ thị bảo Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ đưa Đại Bảo, Nhị Bảo về nhà mẹ đẻ của Triệu thị, hằng năm, bốn người Lôi Thiết, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí mỗi người ra hai lượng bạc đưa Triệu gia, đến khi Đại Bảo tròn mười sáu tuổi mới thôi.
Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ thân là chú ruột Đại Bảo, Nhị Bảo, ra chút tiền hỗ trợ hai đứa lớn lên cũng nên, hai người đều không có ý kiến, nhưng ăn ý không nói chuyện ra tiền với Tần Miễn, Lôi Thiết.
Hai người rút thời gian đến chỗ lý chính một chuyến, nói chuyện muốn đưa Đại Bảo, Nhị Bảo về Triệu gia Nhà cửa của Lôi Hướng Nhân thì cho người khác thuê, chung quy phòng ốc trường kỳ không có người ở sẽ xuống cấp rất nhanh, đương nhiên tiền thuê nhà đều thuộc về Đại Bảo, Nhị Bảo, Lôi Hướng Nghĩa ghi sổ trước, tạm thời bảo quản thay chúng. Ruộng đất nhà Lôi Hướng Nhân cũng cho thuê, thu vào cũng là của Đại Bảo, Nhị Bảo, chờ sau khi hai đứa lớn lên sẽ giao lại chúng. Mấy việc này đều phải phiền lý chính đứng ra làm chứng.
Nhà mẹ đẻ Triệu thị không có phân gia, vốn không đồng ý nhận nuôi Đại Bảo, Nhị Bảo, nhưng vừa nghe hàng năm sẽ lấy được sáu lượng bạc, lại đồng ý.
Sau khi Đại Bảo, Nhị Bảo bị đưa đi, chuyện nhà Lôi Hướng Nhân toàn bộ kết thúc.
Qua vài ngày, Lôi Hướng Lễ đến nhà Tần Miễn, muốn vay tiền hắn và Lôi Thiết, tính mở một tiệm tạp hoá tại nhà.
Tần Miễn vô cùng ủng hộ, trước kia đã phát hiện Lôi Hướng Lễ có chút đầu óc buôn bán, nay xem ra là thật. Mấy năm này, nhờ sự tồn tại của khu chế biến, điều kiện trong nhà các thôn dân tốt hơn trước rất nhiều, cũng thường bỏ tiền mua thêm chút món ngon cho bữa cơm Không ít phụ huynh lúc vui vẻ sẽ thưởng hài tử mình một hai đồng tiền, đợi gánh hàng rong ghé thôn thì có thể mua chút quà vặt ăn Ngoài ra, các thôn phụ cận cũng bắt đầu có người đến khu chế biến làm việc, nếu thôn Thanh Sơn có tiệm tạp hoá, trong nhà cần mua chút đồ linh tinh càng tiện hơn, không cần chạy xa đến trấn trên. Thế nên Lôi Hướng Lễ mở tiệm tạp hoá trong thôn xác thực sẽ thu lợi nhuận.
Tần Miễn hào phóng cho Lôi Hướng Lễ mượn hai mươi lượng bạc, hơn nữa truyền thụ cho hắn ta một ít mánh lới buôn bán.
Lôi Hướng Lễ rất biết tiếp thu. Khoảng chục ngày sau, tiệm tạp hoá Lễ Ký khai trương, bán những món thôn dân thường xuyên cần dùng đến, như mỡ, muối, tương, dấm, trà, đường, rượu, kim chỉ,… một ít đồ nhắm như đậu phộng chiên, đậu nành rang muối, dưa cải, thịt muối và các món ăn vặt ngon rẻ, đối với người trong thôn mà nói, hàng hóa trong tiệm khá đầy đủ, hơn nữa hầu như mỗi thứ đều rẻ hơn trấn trên một hoặc nửa văn tiền. Không chỉ thế, Lễ Ký còn cho người mua cùng thôn ghi nợ, một tháng kết sổ một lần, nhưng nếu có người khất nợ ba lần liên tục, về sau sẽ không cho nợ nữa. Ngoài ra tiệm còn giúp các thôn dân bán hộ hàng thủ công mỹ nghệ tự làm như sọt nhỏ, giỏ nhỏ, túi tiền…, cung cấp tiện lợi cho thôn dân.
Để kéo sinh ý cho Lôi Hướng Lễ, Tần Miễn bảo Lôi Tần Nhạc ôm một vò trứng gà muối nhà mình làm đi gửi bán, mỗi trứng muối bán một văn tiền, rất được hoan nghênh.
Tôn thị khéo tay, thỉnh thoảng còn tặng cho mấy khách quen một ít điểm tâm nhỏ tự làm. Lôi Hướng Lễ nhiệt tình, Tôn thị hiền lành, thôn dân cùng thôn và vài thôn láng giềng dần dần quen tới nơi này mua đồ linh tinh. Bọn nhỏ ở học đường hết tiết học cũng thỉnh thoảng chạy tới mua chút quà vặt, chẳng hạn như hạt dưa rang, một văn tiền mua được không ít, ăn đã đời. Không đến nửa tháng, tiệm tạp hoá Lễ Ký đã vững chân, sinh ý phát đạt vô cùng.
Thấy Tứ đệ đã kiếm được nghề ra tiền, Lôi Hướng Nghĩa, Tiền thị đều ngồi không yên. Hai người cũng không có tay nghề, chỉ biết làm ruộng, muốn thoáng cái nghĩ ra biện pháp kiếm tiền thật sự không dễ. Cuối cùng, vẫn là Tiền thị có chủ ý, không phải Ngô Địch trong thôn nuôi gà phát tài sao? Bọn họ có thể nuôi vịt. Trong thôn có vài cái ao to, còn có một con sông, điều kiện chăn nuôi đủ cả. Bất quá, có một vấn đề: Người ăn trứng gà và thịt gà nhiều nên nuôi gà có thể phát tài Bọn họ nuôi vịt, vậy cũng bán trứng vịt và thịt vịt sao?
Hai phu thê nghĩ đến Tần Miễn sành làm ăn buôn bán, liền đi thỉnh giáo Tần Miễn.
Tần Miễn tỏ vẻ tán thưởng và ủng hộ chủ ý của họ, đề xuất trước tiên nên nuôi một ít tích lũy kinh nghiệm, bởi cả hai đều còn trẻ, có đủ thời gian sức lực đi trải nghiệm, hoàn toàn không cần sốt ruột. Sau khi đúc kết được kinh nghiệm lại gia tăng số lượng chăn nuôi cũng chẳng muộn. Về phần tiêu thụ trứng vịt, thịt vịt, lại càng không cần lo, chỉ cần khám phá ra nhiều cách ăn trứng vịt, thịt vịt, nhất định sẽ bán ra được.
Hai phu thê rất tín nhiệm đầu óc làm ăn của Tần Miễn, tiếp nhận đề nghị của hắn.
Tần Miễn cũng cho họ vay hai mươi lượng bạc.
Không qua bao lâu thì tới tháng Chạp.
Lôi Hướng Trí cách mỗi hai tháng sẽ viết một phong thư cho các huynh trưởng, đã thành thói quen, trước khi hết năm lại gửi về một phong thư. Năm nay là năm đầu tiên nhập kinh, phải lưu lại kinh thành, để có thể kịp thời đi chúc tết, giữ ấn tượng tốt với thượng cấp Trong thư, hắn giải thích, nhận lỗi và chúc tết các huynh trưởng trước, gửi cùng thư còn có lễ mừng năm mới tặng cả nhà ba vị huynh trưởng.
Về phần Lôi Đại Cường và Đỗ thị, nghĩ cũng biết, sau khi thấy cảnh phồn hoa kinh thành, họ sẽ vui lòng trở lại nơi góc núi sao?
Không có Lôi Đại Cường, Đỗ thị và Lôi Hướng Nhân, ba nhà Lôi Thiết, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ trái lại còn thân thiết hơn, qua lại với nhà Lôi Đại Cương cũng gần hơn dĩ vãng. Tháng Giêng chúc tết, bốn nhà ngươi tới ta đi, thay phiên mời cơm, cực kỳ náo nhiệt.
Viên Viên và Mãn Mãn được hoan nghênh nhất trong đám tiểu bối, trong tháng Giêng, chỉ bao lì xì họ hàng đã thu vào hơn hai mươi, thêm lì xì thôn dân cho, tổng cộng phải hơn tám mươi bao.
Hai tiểu tử kia mừng húm ôm tráp tiền của mình ra, lấy tiền bạc trong bao xì cất vào hộp, còn bắt Tần Miễn, Lôi Thiết chuẩn bị cho mỗi đứa một cuốn sổ ghi chép, trịnh trọng viết lên trang đầu quyển sổ danh tự của chính mình.
Tên của hai tiểu tử khá nhiều nét, hơn nữa chỉ vừa học viết không lâu, ba chữ liền chiếm đầy cả trang giấy, chữ ‘Duệ’, ‘Kỳ’ và ‘Lân’ còn viết giống như là hai chữ rời, Tần Miễn cười trộm hơn nửa ngày.
Lôi Thiết bị hai đứa con ép phải áp đảo hắn lên giường, ba người cùng nhau gãi hắn ngứa ngáy.
Đầu xuân, trong thôn có thêm một đàn vịt , tổng cộng năm mươi con, lắc lư theo sát mông gà mẹ(1) chạy tung tăng khắp nơi, mỗi con lông mượt như nhung tựa như từng trái cầu lông vàng óng.
Tháng tư, Lôi Hướng Trí lại viết thư về, báo tin đã thăng lên thành Tu soạn Hàn Lâm Viện lục phẩm.
Tần Miễn có chút bất ngờ, tốc độ Lôi Hướng Trí thăng quan không khỏi quá nhanh. Nhưng dù thế nào, thăng quan là chuyện tốt, hắn cùng Lôi Thiết viết thư hồi âm chúc mừng.
Qua xong ngày mùa thì đã gần tháng Bảy, thời tiết nóng nực, không phải dịp tốt ra ngoài du ngoạn. Hơn nữa, năm nay nhà bọn hắn sẽ rất bận rộn. Viên Viên và Mãn Mãn tròn bốn tuổi, ngoài việc học tập, còn bắt đầu tu luyện cùng Tần Miễn, Lôi Thiết. Bốn tuổi là một trong các độ tuổi thích hợp trúc cơ nhất.
Viên Viên, Mãn Mãn trúc cơ không cần tiến hành giống như lần Tần Miễn trúc cơ, mà là trực tiếp dùng đan Trúc Cơ do Tần Miễn luyện chế. Hơn nữa Viên Viên, Mãn Mãn vốn thai nghén trong không gian, cơ thể hầu như không có tạp chất, quá trình hai nhóc trúc cơ không chịu bất cứ đau đớn nào.
Tu chân tổng cộng có mười hai giai đoạn: Trúc Cơ, Khai Quang, Dung Hợp, Tâm Động, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Động Hư, Đại Thừa và Độ Kiếp, mỗi một giai đoạn chia ra làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ. Hiện tại Tần Miễn đang là sơ kỳ Tâm Động, Lôi Thiết là trung kỳ Nguyên Anh, có hai người bọn hắn chỉ bảo, Viên Viên Mãn Mãn sẽ tu luyện thuận lợi.
-Hết chương 163-
Chú thích:
(1) không phải lỗi. Vịt không bao giờ ấp trứng, trứng vịt là do gà mái ấp thay nên ban đầu sẽ theo gà mái chạy tới chạy lui.
———– Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...