CHƯƠNG 120: THI ĐẬU TÚ TÀI
Cá vớt lên từ hồ nước nhỏ nhất cũng hơn một cân, lớn nhất chừng ba bốn cân. Đưa một phần đến Song Hưởng lâu, Song Hưởng lâu lập tức đẩy ra toàn ngư yến, lại lôi cuốn vô số thực khách ùn ùn kéo đến.
Nhiều thôn dân cho rằng cá nhà Tần Miễn tốt, muốn mua một ít ướp muối chuẩn bị ăn Tết. Tần Miễn quyết định lấy hai trăm con bán cho các thôn dân, còn lại ngoài lưu trữ để nhà mình ăn dần, thì tiếp tục cung ứng cho Song Hưởng lâu.
Khiến Tần Miễn, Lôi Thiết bất ngờ là gần như mỗi hộ nhà trong thôn đều đến mua cá, đại đa số là mua một con, chỉ có vài nhà mua nhiều. Từ miệng Phúc thúc biết được, rất nhiều thôn dân cho rằng mua đồ nhà bọn hắn có thể lây dính may mắn của bọn hắn, Tần Miễn nghe mà buồn cười không thôi.
Cá trong nhà béo tốt như thế, Tần Miễn đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình, thay đổi các phương pháp chế biến cá, cá chép, cá trích, cá trắm cỏ, hấp, kho tàu, chiên dấm đường, nấu canh… Hắn và Lôi Thiết ăn cá liên tục mấy ngày.
Ngày nào trong Du nhiên điền cư cũng tản ra hương thơm mê người, Chu Nhị Hảo và tức phụ chỉ cách bọn hắn một bức tường ngày ba bữa đều chảy nước miếng theo, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục hâm mộ ghen tị.
Buổi sáng hôm nay, Tần Miễn, Lôi Thiết ở trong lều ấm quan sát tình hình sinh trưởng của rau củ. Nhờ Tần Miễn cung cấp ý tưởng, Phúc thúc, Toàn thúc dẫn dắt những người khác, cân nhắc vài ngày, kết quả tạo ra lều ấm. Lều ấm làm từ chiếu lác, chiếu cỏ lau và vải che mưa, chống được rét, thỉnh thoảng sẽ đốt củi hun ấm lều, nay đã có chút hạt giống gieo trồng khá lâu ra chồi.
Lúc này, ngoài thôn truyền tới tiếng chiêng trống vui mừng, cách ngày càng gần.
“A Thiết, nghe âm thanh này, có phải Ngũ đệ đỗ tú tài rồi hay không?” Tần Miễn suy đoán.
Lôi Thiết thuận tay nhổ gốc một cây mầm lên, thật bình tĩnh “Lát nữa sẽ biết.”
Chỉ lát sau, Lôi Tần Nhạc mặt mày hân hoan vọt vào.
“Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, Ngũ công tử thi đậu tú tài! Xếp nhì bảng!”
Tần Miễn kéo Lôi Thiết đi ra ngoài “Chúng ta cũng đi dính không khí vui mừng.”
Đỗ tú tài xem như là có công danh, tiến vào tầng lớp đại phu(1), được miễn lao dịch, gặp Tri huyện không cần quỳ, hưởng đặc quyền không thể tùy tiện dụng hình. Lôi Hướng Trí xếp nhì danh bảng, thuộc hàng tú tài ‘Lẫm sinh(2)’, được lĩnh tiền trợ cấp, lương thực từ triều đình. Trước cửa lão trạch toàn đầu người, đều là thôn dân hay tin chạy tới xem náo nhiệt. Gần mười năm trở lại đây thôn Thanh Sơn cũng chưa xuất hiện tú tài nào, Lôi Hướng Trí thi đậu tú tài không chỉ là việc vui nhà Lôi Đại Cường, cũng là việc mừng của thôn Thanh Sơn. Nhóm trẻ con cũng bị lây nhiễm không khí vui mừng, thích thú luồn tới luồn lui giữa đám người lớn.
Tần Miễn đi đến cửa sân, nhất thời không chen vào được, chỉ nghe thấy trong sân chất giọng cất cao của Đỗ thị, Lôi Đại Cường, có cả tiếng cười thoải mái của lý chính.
Gần như ai nấy cũng vui sướng, nói lời tốt đẹp hay ho, bởi vậy khi có một lời châm chọc thì nó trở nên rất nổi trội.
“Nhà Lôi Đại Cường sinh ra tú tài thì thế nào? Người trong Huyện đi thật xa đến báo tin vui cho nhà họ, vậy mà ngay cả một đồng tiền mừng cũng tiếc không cho.”
Lời này vừa ra, lập tức có người phụ họa “Đúng đúng, vốn là một việc đại hỉ, Lôi Đại Cường và Đỗ thị lại khiến người báo tin vui đen mặt bỏ đi mất, vậy không phải cụt hứng sao?”
Còn có đứa sắp thành người lớn ồn ào theo “Đúng vậy. Ta còn chạy trước dẫn đường người đến báo tin này, ngay cả miếng nước cũng không được uống.”
Khoé miệng Tần Miễn giật giật. Đỗ thị và Lôi Đại Cường, quả nhiên là cực phẩm vô đối.
Lôi Hướng Trí từ trong sân vội vàng đi ra, mặt mỉm cười, chắp tay với mọi người, nho nhã lễ độ nói: “Đa tạ các vị thúc bá thẩm tẩu đã quan tâm Hướng Trí, Hướng Trí vô cùng cảm kích. Hôm nay khách nhiều, gia phụ gia mẫu chiếu cố không chu toàn, Hướng Trí thay họ bồi tội, thỉnh mọi người thứ lỗi. Ba ngày sau, gia phụ tổ chức thiết yến tại gia, hy vọng các vị nể mặt đến chung vui!”
Mấy câu vừa tri kỷ vừa khách khí, vài thôn dân có phần bất mãn lúc này sắc mặt mới tốt hơn, cười ha hả hàn huyên cùng hắn.
Qua một hồi lâu, họ mới dần dần tán đi.
Lôi Hướng Trí vội mời Tần Miễn, Lôi Thiết vào nhà ngồi “Đại ca, đại tẩu, vừa rồi đã để các ngươi chê cười, mời vào trong ngồi.”
“Không ngại, không ngại, chúc mừng Ngũ đệ đỗ tú tài.” Tần Miễn cười ha hả chắp tay với Lôi Hướng Trí.
Lôi Hướng Trí thở dài nói: “Nếu không đại ca và đại tẩu ủng hộ đệ, đệ cũng sẽ không có thành tích hôm nay.”
Ba người vừa nói vừa đi vào nhà chính.
Lôi Đại Cường và Đỗ thị ngồi ở ghế trên. Lôi Đại Cường cười đến không khép miệng, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Tần Miễn, Lôi Thiết Đỗ thị ngẩng đầu ưỡn ngực, cằm nhếch cao, cả người nom cao hơn trước kia một khúc.
Tần Miễn như cười như không. Từ sau khi Vệ thị vào cửa, hắn đến lão trạch mấy lần, đây vẫn là lần đầu tiên một mình Đỗ thị ngồi cùng Lôi Đại Cường ở ghế trên.
Vệ thị ngồi ở ghế dựa một bên, trên mặt không có vẻ gì là bất mãn, trong mắt mỉm cười, dường như sự vui mừng đối với Lôi Hướng Trí đậu tú tài là phát ra từ nội tâm.
Đám người Lôi Hướng Nhân, Triệu thị, Lôi Hướng Nghĩa, Tiền thị, Lôi Hướng Lễ Lôi Xuân Đào đều mặt mày vui tươi ngồi trên ghế dài.
Trên bàn cơm chính giữa nhà chính bày mấy đĩa đồ ăn, một đĩa hạt dưa, một đĩa đậu phộng rang, một đĩa bánh quế hoa và một đĩa hạt trần, hẳn là để chiêu đãi người đến báo tin vui và lý chính. Hiếm thấy là Đỗ thị không có lập tức cất chúng đi sau khi lý chính ra về.
Ba người Lôi Hướng Nhân, Triệu thị, Lôi Đại Bảo liên tục cắn hạt dưa giống như đang thi đấu.
“Các ngươi tới vừa lúc.” Ngón tay Lôi Đại Cường chỉ Tần Miễn, Lôi Thiết “Lão Đại, lần này Ngũ đệ ngươi đỗ tú tài là đại sự làm rạng rỡ tổ tông. Ta và nương ngươi đã thương lượng, quyết định ba ngày sau bày tiệc đãi khách.”
Đỗ thị tiếp lời “Đến lúc đó cần mời viện trưởng, phu tử của lão Ngũ, bà con thân thích. Về phần người trong thôn kiến thức hạn hẹp…”
Tần Miễn cười cười, bị Đỗ thị thấy, cau mày, vẻ mặt không vui “Tức phụ lão Đại, ngươi cười cái gì?”
Tần Miễn vừa vô tội vừa chân thành “Ta cảm thấy vui mừng cho Ngũ đệ!”
Đỗ thị không tin lời biện hộ của hắn, nhưng chẳng thể làm gì, tiếp tục nói: “Về phần mấy người trong thôn kiến thức hạn hẹp kia, khẳng định là kéo cả nhà đến ăn uống. Nhân số cộng lại không ít. Bàn tiệc thượng đẳng chừng hai bàn, bàn tiệc trung đẳng bốn bàn, bàn tiệc phổ thông khoảng mười bàn. Tiêu phí khẳng định không nhỏ. Chúng ta tính toán sơ qua, đại khái cần bảy tám lượng bạc.”
Lôi Hướng Trí nhíu mi “Cha, nương, có phải nhiều quá không? Mọi người đều biết điều kiện nhà chúng ta, không cần bày vẽ quá làm gì.”
Lời này do Lôi Hướng Trí mở miệng mới hợp. Nếu là bất cứ ai trong Lôi Thiết, Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa hay Lôi Hướng Lễ mở miệng, Đỗ thị, Lôi Đại Cường nhất định sẽ cho rằng bọn họ không coi trọng đại sự của đệ đệ. Về phần Lôi Xuân Đào thì càng không được phép nói, cô nương chưa lấy chồng không có tư cách tham dự đại sự trong nhà.
“Lão Ngũ” Lôi Đại Cường oán trách Lôi Hướng Trí “Năm đời Lôi gia chúng ta chỉ có mình ngươi là tú tài, dĩ nhiên phải làm lớn. Lão Đại, ngươi là lão Đại trong nhà, ngươi thấy thế nào? Lần này khách mời không chỉ có thân thích cùng người trong thôn, còn có Viện trưởng và phu tử của Ngũ đệ ngươi, không thể khiến Ngũ đệ ngươi mất mặt.”
Lôi Hướng Nhân nói chen vào: “Cha, nương, dứt khoát đãi khách ở Song Hưởng lâu luôn đi, bớt được nhiều việc!”
Hai mắt Triệu thị tỏa sáng, nhanh chóng phụ họa “Đúng vậy, đãi khách ở Song Hưởng lâu rất có mặt mũi! Đại ca đại tẩu đều là người nhà, còn có thể bớt được khoản tiền lớn. Đúng không cha, nương?”
Vẻ mặt Tần Miễn lạnh lùng, thầm kiểm điểm bản thân có phải lúc trước đã quá nhân từ với Lôi Hướng Nhân, Triệu thị không.
Lôi Thiết lạnh nhạt nhìn Đỗ thị, Lôi Đại Cường, chờ họ tỏ thái độ.
Lôi Đại Cường cũng nghĩ chủ ý của Lôi Hướng Nhân không tệ, đang muốn gật đầu, ánh mắt chạm phải đôi mắt băng lãnh vô tình của Lôi Thiết, giật mình một cái, trừng mắt nhìn Lôi Hướng Nhân, Triệu thị nổi giận: “Các ngươi không lên tiếng, không ai bảo các ngươi câm đâu!”
Lôi Hướng Trí thở phào nhẹ nhõm.
Lôi Thiết: “Ta và tức phụ ta ra năm lạng bạc, hai mươi vò rượu ngon, ngoài ra bao hai bàn tiệc thượng đẳng.”
Lôi Đại Cường khẽ gật đầu “Ngươi có thể đặt Ngũ đệ ngươi trong lòng là rất tốt. Còn nữa, điều một đầu bếp từ Song Hưởng lâu lại đây.”
“Cha, việc này không ổn.” Lôi Hướng Trí lập tức phản đối, đón nhận ánh nhìn nén giận từ Lôi Đại Cường, kiên nhẫn giải thích nói “Khách nhân của Song Hưởng lâu bình thường đều là những người không thể đắc tội. Vạn nhất vì thiếu đi đầu bếp chậm trễ khách quý sẽ rất hệ trọng. Bàn tiệc thượng đẳng theo như lời đại ca tất nhiên cũng là từ Song Hưởng lâu ra, như vậy đã có mặt mũi lắm rồi.”
Lôi Đại Cường nghĩ thấy cũng phải, sau này lão Ngũ còn tham gia thi hội, hiện tại không thể cương cứng cùng lão Đại, liền gật đầu “Cha nghe lời ngươi.”
Đỗ thị bổ sung: “Hoa quả và cá nhà lão Đại cũng đưa một chút đến đây.”
Lôi Thiết không để ý đến bà.
Lôi Hướng Trí đứng lên “Nương, ngài và cha thương lượng việc đãi khách trước. Ta tán gẫu cùng đại ca, đại tẩu.”
Hôm nay Đỗ thị nhìn Ngũ nhi tử thấy thế nào cũng thích, liên tục gật đầu “Được, được, đi đi.”
Tần Miễn, Lôi Thiết cùng Lôi Hướng Trí ra ngoài.
Lôi Hướng Trí thở dài “Cuối cùng cũng có thể thở lấy hơi.”
Tần Miễn hiểu được ngụ ý của hắn, không biết nói gì.
Ba người chậm rãi đi về phía cuối thôn.
“Ngũ đệ, kế tiếp còn thi Hương vào tháng Chín sang năm, không nên lười biếng nghen.” Tần Miễn nói đùa.
Lôi Hướng Trí mỉm cười “Đại tẩu yên tâm. Chẳng qua là tú tài mà thôi, nguyên bản ta không định mở tiệc đãi khách. Chỉ là chuyện đến báo tin vui hôm nay không xử lý tốt, đắc tội một vài người, thôi thì nhân cơ hội này tháo bỏ gút mắc trong lòng họ.”
Tần Miễn âm thầm gật đầu. Lôi Hướng Trí thoạt nhìn có chút ngờ nghệch, kì thực là người trí tuệ, rất nhiều việc đều nhìn trong mắt, có thể làm ra phân tích chính xác, cũng tìm được biện pháp giải quyết thích hợp. Loại người này hợp với chốn quan trường. Có lẽ tương lai Lôi Hướng Trí thật có thể vẻ vang. Chỉ cần bản tâm hắn không thay đổi, thì đáng giá tiếp tục lui tới.
“Người đến nhà chúng ta lấy tiền luôn, thuận tiện mang chút hoa quả về.” Tần Miễn nói.
Lôi Hướng Trí vô cùng kính trọng người đại tẩu này, thậm chí có vài phần quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ, cười đồng ý “Dạ, cám ơn đại tẩu.”
Sau khi vào Du nhiên điền cư, Lôi Hướng Trí nói: “Đại ca, đại tẩu, lần này ta được ở nhà nghỉ ngơi mười ngày mới cần trở lại thư viện, ta tính sau tiệc đãi khách sẽ đề nghị phân gia với cha nương.”
“Chuẩn bị phân như thế nào?” Tần Miễn hỏi.
Lôi Hướng Trí nói: “Nếu đã ra riêng, thì Nhị ca, Tam ca, Tứ ca và ta đều tách ra, cha, nương, tiểu nương nguyện ý theo ai thì ở cùng người đó.”
“Nhị ca ngươi sẽ bằng lòng sao?” Tần Miễn không cho là đúng.
Lôi Hướng Trí nghiêm mặt nói: “Đại tẩu, đại ca, không ngại nói lời thật tâm với các ngươi, ta muốn chức vị, chỉ có chức vị mới có cơ hội thực hiện khát vọng của ta. Ta không sợ người nhà cùng hưởng chung phúc, chỉ sợ người sẽ kéo chân ta. Nếu tính cách nhị ca nhị tẩu chung quy không thể thay đổi, tiếp tục ở cùng ta, sẽ mang đến phiền toái. Nghĩ theo hướng nhẹ, là gây chuyện thị phi Nghĩ theo hướng trầm trọng, e là có thể chọc tới kiện cáo. Đến khi đó, muốn tách ra với lại họ càng khó. Vậy nên ta định nhân cơ hội, cũng tách Nhị ca ra. Sau khi nhị ca nhị tẩu phân ra, không có cha nương, Tam ca, Tứ ca hỗ trợ, chỉ có thể dựa vào chính mình, đối với họ không hẳn là không tốt.”
Tần Miễn nhìn hắn tán thưởng, có chí khí “Ngươi có thể hiểu rõ điểm này là tốt. Có điều, muốn Nhị đệ tách ra khỏi ngươi, rất khó.”
Đây là lời nói thật, bình thường Lôi Hướng Nhân, Triệu thị cũng hay thổi phồng trước mặt thôn dân Ngũ đệ mình có bao nhiêu lợi hại, chờ tương lai Ngũ đệ làm quan lớn, gã cũng được nương nhờ gì gì. Đều là người một nhà, có ý tưởng nương nhờ thực bình thường, nhưng chỉ lo họ không những muốn nhờ, mà còn rước phiền toái cho.
Lôi Hướng Trí gật đầu “Phải. Cho nên ta còn cần đại ca, đại tẩu trợ giúp một tay.”
“Chúng ta có thể giúp việc gì?” Tần Miễn khó hiểu. Hắn và Lôi Thiết đã tách ra, không có lập trường nhúng tay chuyện phân gia của lão trạch.
Trong Du nhiên điền cư đều là người của Tần Miễn, Lôi Thiết, Lôi Hướng Trí không sợ lời mình nói bị truyền ra, thẳng thắn “Ta muốn hỏi mượn đại ca, đại tẩu một trăm lượng bạc. Đến lúc đó cho nhị ca hai con đường, ở cùng ta, không có tiền Một mình tách ra, cho hắn một trăm lượng bạc.”
Tần Miễn bật cười. Đây quả thật là biện pháp tốt. Một trăm lượng không phải số nhỏ, lấy lão trạch làm ví dụ, nếu cả đời chỉ kiếm ăn từ ruộng, hai đời cộng lại cũng chưa chắc có được một trăm lượng. Hơn nữa Lôi Hướng Nhân, Triệu thị đều là loại người ánh mắt thiển cận, bình thường ở nhà không được ăn ngon mặc tốt, rất có khả năng không chịu nổi dụ hoặc của một trăm lượng.
-Hết chương 120-
Chú giải:
(1) Đại phu này không phải thầy thuốc, mà là một chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ.
(2) Lẫm sinh: Người học trò được triều đình cấp lương để theo học tới lúc thành danh
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam] Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...