CHƯƠNG 119: THI VIỆN ĐẾN
Các thôn dân đứng trong sông đào móc bùn cặn, nước sông lầy lội đục ngầu, Lôi Hướng Nghĩa kinh hỉ quăng đi xẻng trong tay muốn chạy nhanh lên bờ, lại bị trượt chân, ngã nhào xuống nước bùn, hốc mắt đỏ lên, thì thào tự nói “Tức phụ ta lại có hỉ, tức phụ ta lại có hỉ…”
Hắn quên cả nói với lý chính một tiếng, đứng lên chạy về phía nhà mình, trên mặt đất lưu lại dấu chân bùn ướt sũng.
Các thôn dân cảm khái nhìn bóng dáng hắn ta chạy xa. Tình huống nhà Lôi Đại Cường mọi người cũng biết ít nhiều. Vì Lôi Hướng Nghĩa và tức phụ hắn không có nhi tử nên gần như không có địa vị trong nhà. Lần làm sạch xong này đã tiến hành ba ngày, đều là Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ thay phiên nhau đến, Lôi Hướng Nhân không hề xuất hiện. Khẳng định Lôi Hướng Nghĩa rất mong lần này có thể sinh được con trai.
Thái dương lặn xuống núi, nhiệt độ nước sông hạ thấp, chân trần đứng trong nước bùn cao đến bắp chân, khí lạnh thấu xuống từ bàn chân, cẳng chân xâm nhập lan lên toàn thân khiến người ta không thể tự chỉ mà run run.
Lý chính giương giọng hô: “Được rồi, hôm nay ngừng ở đây thôi.”
Các thôn dân như được đại xá, cầm xẻng, rổ hoặc thùng gỗ chứa bùn lắng nhà mình, nhanh chóng lủi lên bờ, chạy về nhà, ai nấy đều cần lắm một chậu nước ấm để ngâm chân.
Lôi Thiết vừa lên bờ, Phúc thúc và Lôi Tần Nhạc lập tức đón lấy xẻng, thùng gỗ trong tay y.
Trở lại Du nhiên điền cư, Lôi Thiết ở hồ nước rửa bùn đất trên chân và tắm sơ một lần mới về nhà ở.
Tần Miễn đang ngồi xem sách ở cửa nhà chính, thấy bóng dáng y, buông sách trong tay xuống, vào bếp lấy nước ấm đã nấu đi sang phòng tắm, đổ vào thùng tắm.
Lôi Thiết nghe phòng tắm có động tĩnh, đứng ở cửa nhìn Tần Miễn cong lưng thử độ ấm của nước, đi qua ôm người từ đằng sau.
“Tức phụ.”
Tần Miễn không có quay đầu, hai bên khóe môi đều cong lên, từ không gian lấy ra một ít nước linh tuyền đổ vào thùng “Tắm một cái trước đi. Ta đi lấy quần áo cho huynh.”
Lôi Thiết muốn ôm thêm một lát, nhưng cúi đầu nhìn người mình vẫn còn bẩn, đành thả hai tay.
Tần Miễn đóng cửa phòng tắm, đi lên phòng tầng hai, mở tủ quần áo lấy cho Lôi Thiết một lý y, một trung y, một trường bào màu đen viền bạc, một kiện mã giáp và một đôi tất dày. Giày để cạnh cầu thang, hắn chọn một đôi giày vải sạch sẽ.
Trở lại tầng một, gõ gõ cửa phòng tắm rồi đẩy ra, hắn đặt quần áo và giày trên ghế, nhìn người đang ngâm mình trong thùng tắm “Đứng trong nước lạnh lâu quá trời, huynh ngâm mình thêm một lát đi.”
Lôi Thiết gật đầu, bộ dáng chỉ lộ ra đầu, cổ và mái tóc ướt át làm suy yếu đi vẻ trầm lặng, lạnh nhạt mọi khi, bất ngờ là còn có chút đáng yêu.
Tần Miễn thật muốn cười, cất bước đi qua, hai tay vịn thành thùng trêu chọc: “Ta muốn xem mỹ nam dục.”
Cơ thịt trên mặt Lôi Thiết khẽ giần giật khó thấy, dừng lại một chút, rồi rất nghiêm túc nói “Uyên ương dục càng tốt.”
Uyên… Uyên ương dục! Mặt Tần Miễn nhất thời nóng hổi, chạy trối chết va ‘Rầm’ một cái vào cửa phòng.
Hắn chạy quá nhanh, không thấy được bên môi nam nhân nhà hắn thoáng hiện một nụ cười mê người.
Lôi Thiết ăn mặc chỉnh tề đi ra, Tần Miễn đang sắp bát đũa lên bàn. Hắn đi vào bếp bưng canh xương nấu bắp nóng hôi hổi lên “Tức phụ, lý chính nói trưa mai là có thể kết thúc.”
“Cũng nên xong việc rồi, đã ngâm trong nước lạnh ba bốn hôm liền.” Tay trái tay phải Tần Miễn bưng món ăn lên bàn “Năm nay là lần đầu tiên, quá nổi bật cũng không tốt, về sau lại có việc này thì để hạ nhân đi.”
“Đừng lo” Lôi Thiết cúi đầu hôn hắn một cái “Ta có chân nguyên trong người, không sợ lạnh. Còn có một chuyện.”
“Chuyện gì?” Tần Miễn vừa xới cơm vừa hỏi.
“Tiền thị có hỉ.”
“Vậy sao? Đây là chuyện tốt a.” Tần Miễn khá là vui sướng “Nếu lần này nàng ta có thể sinh con trai thì tốt quá. Cứ nhớ lại trước kia Lôi Hướng Nhân và tức phụ hắn vì có hai nhi tử mà hở cái liền ra vẻ đắc ý, ta liền không thích. Lát nữa chúng ta qua bển một chuyến, biếu cho họ vài thứ tốt.”
Dĩ nhiên là Lôi Thiết gật đầu.
Ăn cơm chiều xong, hai người cùng tới lão trạch. Tần Miễn cầm một cái đèn ***g, Lôi Thiết tay trái xách một con gà mái mẹ, tay phải cầm giỏ đựng, trong giỏ là vài quả lựu vừa hái, vài quả lê vàng và hai bọc điểm tâm.
Người bên lão trạch đã ăn cơm chiều xong, đang ngồi trong sân.
Vệ thị nay đã mang thai bảy tháng, bụng căng tròn, dáng người có chút biến dạng, khuôn mặt hơi béo hơn nhưng không xấu đi, ngược lại xinh đẹp thêm vài phần. Lôi Đại Cường ngồi cùng nàng, cười tủm tỉm nhìn bụng nàng. Rất nhiều lão nhân nói thai này có thể là trai. Qua ba tháng nữa, ông sẽ có thêm một nhi tử trắng trẻo mập mạp.
Nha hoàn tiểu Hỉ cung kính đứng phía sau Vệ thị chờ sai bảo.
Đỗ thị ngồi đối diện Vệ thị và Lôi Đại Cường, mắt không rời bụng Vệ thị, sắc mặt tối tăm.
Lôi Hướng Nhân, Triệu thị ngồi ở một bên, Triệu thị lột vỏ hạt dưa cho Lôi Đại Bảo, Lôi Nhị Bảo. Lôi Hướng Nhân vốc một nắm hạt dưa trong tay, cắn hạt dưa phát ra thanh âm như tiếng chuột cắn.
Lôi Hướng Lễ, Lôi Xuân Đào ngồi cạnh nhau, hai huynh muội nhỏ giọng trò chuyện.
Lôi Hướng Nghĩa ôm Lôi Hân Hân, ngồi kề sát Tiền thị, nhìn Tiền thị cười ngây ngô. Tiền thị tay phải ôm bụng, vẻ mặt thẹn thùng cúi đầu xuống.
“Làm như chưa từng hoài thai vậy.” Triệu thị than thở một câu, tay phải bất giác sờ sờ bụng. Từ lúc sinh Nhị Bảo xong, bụng nàng vẫn luôn không có động tĩnh, nếu có thể sinh thêm con trai thì tốt rồi.
“Lão đại và tức phụ lão Đại đến chơi.” Vệ thị nhìn thấy Tần Miễn, Lôi Thiết trước.
Tần Miễn theo lễ phép, ân cần thăm hỏi một câu “Dạo này tiểu nương có khoẻ không ạ?”
Vệ thị vuốt ve phần bụng nhô lên, trên mặt tản ra ánh sáng mẹ hiền, ôn nhu nói: “Đa tạ ngươi quan tâm, ta rất khoẻ, hài tử rất ngoan.”
Từ lúc Tần Miễn, Lôi Thiết bước vào cửa, Lôi Đại Cường liền trầm mặt, làm như không thấy bọn hắn.
Lôi Đại Bảo, Lôi Nhị Bảo liếc mắt thấy giỏ đựng trong tay Lôi Thiết Thủ, hai mắt sáng rực, nhưng trước khí thế của Lôi Thiết, chỉ nhát gan ngắm nhìn, không dám tới gần.
Lôi Thiết đi đến trước mặt Lôi Hướng Nghĩa, đưa đồ trong tay cho hắn ta.
Tần Miễn cười gật đầu với Lôi Hướng Nghĩa “Tam đệ, Tam đệ muội, chúc mừng, mấy thứ này biếu cho Tam đệ muội tẩm bổ.”
Lôi Hướng Nghĩa cười ha hả tiếp nhận “Cám ơn đại ca, đại tẩu.”
“Đại ca, đại tẩu có tâm.” Tiền thị đứng lên, đối với Tần Miễn, Lôi Thiết khách khí hữu lễ, ánh mắt sáng sủa mang theo chút hãnh diện. Dù không biết thai này là nam hay nữ, nhưng tóm lại là nàng đã mang thai trước Triệu thị.
Đỗ thị vươn tay về phía Lôi Hướng Nghĩa “Lão Tam, đưa ta, ngày mai ta giết nó, hầm canh cho tức phụ ngươi.”
Lôi Hướng Nghĩa không động “Nương, ta giữ trước, ngày mai ta sẽ nấu cho tức phụ.”
“Tam đệ, ngươi là đại nam nhân biết nấu nướng cái gì? Vẫn là giao cho nương đi.” Triệu thị nói chen vào.
“Ta sẽ học. Không phiền nương và nhị tẩu nhọc lòng.” Tuy Lôi Hướng Nghĩa cười nói, nhưng trong mắt chứa vài phần lãnh đạm.
Tần Miễn làm như không thấy sóng ngầm giữa bọn họ “Mọi người trò chuyện tiếp, chúng ta trở về.”
Tần Miễn, Lôi Thiết vừa rời đi không bao lâu, Lôi Hướng Nghĩa đứng lên, nói với Tiền thị: “Tức phụ, ta vừa nhớ mấy hôm trước đại ca bảo ta đưa một mẻ rau củ đến Song Hưởng lâu. Ta đi hỏi họ hôm nào đưa thì thích hợp.”
Tiền thị ôn hòa cười cười “Tướng công đi đi.”
Lôi Hướng Nghĩa ra khỏi sân, nhanh chóng đuổi kịp Tần Miễn, Lôi Thiết.
“Đại ca, đại tẩu.” Lôi Hướng Nghĩa nói thẳng “Ngũ đệ nói chờ hắn thi Viện xong sẽ giúp ta và Tứ đệ phân gia, ta muốn cầu các ngươi một việc.”
Lôi Thiết bình thản gật đầu, ý bảo hắn ta nói.
“Sau khi phân gia, ta và tức phụ muốn chuyển ra ngoài ở. Chỉ là…” Mặt Lôi Hướng Nghĩa hơi đỏ lên “Trong tay chúng ta không có bao nhiêu tiền, nên muốn hỏi mượn các ngươi một ít, đến lúc đó sẽ xây mấy gian phòng gạch ở. Chờ bán than xong sẽ trả lại.”
Lôi Thiết nhìn Tần Miễn Lôi Hướng Nghĩa cũng nhìn Tần Miễn, mang theo ý đùa giỡn.
Tần Miễn nổi giận trừng mắt nhìn Lôi Thiết. Có ý gì đây? Chẳng lẽ một chuyện nhỏ như vậy hắn còn không cho Lôi Thiết làm chủ sao?
Lôi Thiết trấn an sờ sờ đầu hắn, hỏi Lôi Hướng Nghĩa “Bao nhiêu?”
Lôi Hướng Nghĩa nói: “Năm lượng là đủ rồi.”
Tần Miễn sảng khoái nói: “Tam đệ, ngươi ngày mai qua lấy tiền. Chúng ta cho ngươi mượn mười lượng, dư dả chút để ngươi mua đồ tẩm bổ cho Tam đệ muội. Không cần trả vội, lúc nào dư dả hẵng trả.”
Lôi Hướng Nghĩa nghĩ đến sau cùng cũng sắp rẽ mây nhìn thấy mặt trời, hốc mắt ửng đỏ, cảm kích nói: “Đa tạ đại tẩu và đại ca.”
Đều là đệ đệ Lôi Thiết, Tần Miễn sẽ không bên nặng bên khinh, bổ sung “Ngươi hãy âm thầm nói việc này cho Tứ đệ. Đến thời điểm các ngươi ra riêng, nếu hắn cũng muốn dọn ra ngoài, chúng ta cũng có thể cho hắn mượn chút tiền.”
Lôi Hướng Nghĩa cảm khái: “Ta và Tứ đệ đều khiến đại tẩu, đại ca bận tâm rồi.”
“Được rồi, trở về đi.” Tần Miễn không để ý, vẫy tay.
Sắc trời dần tối, Lôi Thiết lấy mồi lửa từ trong lòng ra, thắp sáng đèn ***g xong, một tay tiếp nhận đèn ***g từ Tần Miễn, tay kia nắm tay hắn đi.
Tản bộ trong ánh lửa hôn ám dưới bầu trời đêm, tĩnh lặng mà thong dong.
“Ban ngày ban mặt mà lộ liễu thế nào sao?” Tần Miễn lắc lắc đôi bàn tay hai đan vào nhau của cả hai.
Lôi Thiết: “Mặt đất có ổ gà.”
Tần Miễn nhướng mày. Con đường này hắn chưa đi được một trăm thì cũng có tám mươi lần, sao không biết nó có ổ gà nhỉ? Bất quá bàn tay to của nam nhân thực ấm áp, hắn cũng không nỡ buông.
“Sắp tới Ngũ đệ sẽ thi Viện, có phải chúng ta nên bày tỏ một chút không?”
Lôi Thiết nghĩ nghĩ “Tặng tiền?”
Tần Miễn buồn cười liếc ngiêng nhìn y “Tục quá. Có điều ta cũng không nghĩ ra tặng gì thì hợp, dứt khoát tặng một bộ giấy và bút mực đi.”
Trung tuần tháng Mười, kỳ thi Viện đến. Thi Viện tiến hành tại thư viện Thanh Vân, do Phủ thành phái đề đốc học chính tới chủ trì, tổng cộng hai đợt, mỗi ngày một đợt.
Chuyện này là đại sự của lão trạch, Lôi Đại Cường mang theo Đỗ thị, Lôi Hướng Lễ đến trọ ở trong huyện thành Chiêu Dương trước thi một ngày, lúc thi sẽ bồi bên ngoài thư viện.
Nhà Tần Miễn bận rộn vớt cá trong hồ nước, không có đi cùng. Vì không để người bên lão trạch cảm thấy bọn hắn không để tâm đệ đệ, Tần Miễn cho Lôi Hướng Trí năm lượng bạc phòng thân, cũng chủ động đề xuất tài trợ phí dụng Lôi Đại Cường, Đỗ thị và Lôi Hướng Lễ tiêu ở Huyện thành — cho Lôi Đại Cường năm lượng bạc.
-Hết chương 119-
——– Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...