Nếu nói chuyện của Triệu gia có cái gì tốt, chính là khiến cho hai tiểu tử nhà Lý Chính cùng Đường Xuân Vanh ngày càng ý thức được tầm quan trọng của quyền thế, ba người cùng nhau về huyện học tập biểu thị lần sau nhất định phải thi đỗ, bây giờ có thể dựa vào người khác bảo vệ sản nghiệp của thôn, nhưng tương lai liền do bọn họ bảo vệ.
Chuyện này động tĩnh không nhỏ, Đằng Dục ở trong huyện cũng nhanh chóng biết được, hắn cũng cảm thấy chuyện này có khả năng còn có điều không rõ, sau khi tìm hiểu quả nhiên hắn phát hiện được, việc này là do mấy nhà liên thủ cùng nhau thao túng, nhắc tới cũng có quan hệ với người giang hồ mà Triệu Đại Ngưu lui tới kia, người kia ở trước mặt người khác trào phúng Triệu Đại Ngưu keo kiệt lại vô dụng nhát gan, tiêu hết bạc lại còn muốn trốn chỗ hắn, đi chết đi. Kết quả hắn oán Triệu Đại Ngưu như vậy khiến cho người có tâm nghe được, âm thầm tra một chút, quả nhiên là người thôn Bình Sơn, nghĩ thầm người bên ngoài nhúng tay vào không dễ, nhưng mà ra tay từ người thôn Bình Sơn liền không thành vấn đề đi, bây giờ thôn Bình Sơn càng ngày càng náo nhiệt, chuyện làm ăn của Thính Cảnh Các cũng càng ngày càng tốt đến mức đã sắp đè ép mấy tửu lâu khác không thể không đóng cửa rồi.
Bọn họ cũng thăm dò được gia đình bán rau kia ra tay cũng hào phóng, đối với người trong thôn đặc biệt coi trọng, vì vậy cho rằng chỉ cần có nhà ở thôn Bình Sơn thì sớm muộn có thể đào ra bí mật của Thính Cảnh Các cùng thôn Bình Sơn. Cũng là bọn họ quá mức tham lam, thôn Bình Sơn thôn đã bắt đầu bán rau ra bên ngoài, nếu như có ý chỉ cần chờ rau bán ra là được, nhưng bọn họ còn không vừa lòng, muốn đem chỗ tốt chiếm hết. Vì vậy liền tính kế Triệu Đại Ngưu, hơn nữa hầu như không tốn chút sức lực nào liền đem Triệu Đại Ngưu dẫn vào tròng, Đằng Dục cũng vì chuyện này đến thôn Bình Sơn một chuyến, nói với Lý Phóng, “Có danh hiệu của Dung đương gia bọn họ liền lập tức thu móng vuốt về, hơn nữa ta thấy Dung đương gia hẳn cũng đã phái người chào hỏi chỗ Huyện lão gia, mấy gia đình tham gia đều có nha dịch đến chào hỏi, điều này khiến cho bọn họ không thể không cụp đuôi cẩn thận hành động.”
Bây giờ Đằng Dục cũng coi như đường làm quan rộng mở, thừa dịp cơn gió đông này hắn liền nhanh chóng mở rộng sản nghiệp ra phủ Định Châu và cũng nhanh chóng đứng vững gót chân, vì vậy hiện tại mỗi lần hắn đến thôn Bình Sơn đều chuẩn bị một phần hậu lễ cho nhà Lý Phong, già trẻ trong nhà đều không thiếu. Không có nhà Lý Phong, hắn dù làm thế nào cũng không thể đi được đến bước này.
Lý Phong cùng Đường Xuân Minh liếc nhìn nhau một chút, nói: “Như vậy cũng được, sau này ít nhất này ở huyện An Bình này, sẽ không ai đến thôn Bình Sơn thôn sinh sự nữa.” Đặc biệt là Lý Phong an tâm, cho dù hắn rời nhà một thời gian cũng không cần lo lắng an nguy trong nhà. Dưới cái nhìn của hắn, Triệu vương cùng Dung đương gia sẽ không nhanh thất thế như vậy, Hà lão cũng đã phân tích cách hành sự của Triệu vương cùng nguyên nhân tin hắn, đồng thời sẽ còn tiếp tục tin hắn.
Triệu gia bị như thế, Đường Xuân Minh đứng xem liền cảm thấy sảng khoái, xem đi, cũng không cần tự mình động thủ, những người này đều có thể tự mình dằn vặt lẫn nhau, nếu như lần này thôn không có ra tay dùng bạc chuộc lại, kết quả của Triệu gia sẽ càng thảm hại hơn. Tuy nói trong này cũng là do có người mưu hại tính kế thôn Bình Sơn, nhưng hắn tin chỉ cần Triệu Đại Ngưu đi ra khế phòng cùng khế đất cũng lấy luôn đi, kết quả không thể tốt hơn chuyện này bao nhiêu, lúc hắn mang đi chỉ sợ cũng đã có suy nghĩ mang cái này đi đổi bạc để đánh bạc rồi.
Xem đi, làm cha mẹ không thể quá bất công, coi trọng cái này lơ là cái khác nhất định sẽ để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng, Triệu Đại Ngưu làm ra hành động như vậy ngoại trừ nguyên nhân hắn là một tên vô dụng ra, chưa chắc đã không phải do Triệu lão ma bất công chỉ biết đến một mình Triệu lão tam. Lúc Triệu Đại Hổ còn sống còn có thể so sánh mình không phải là đứa kém nhất, nhưng mà sau khi Triệu Đại Hổ chết đi liền càng thêm rõ ràng.
Nhìn hai đứa nhỏ của Mình, Đường Xuân Minh tự tin tràn đầy, chỉ cần có một chút dấu hiệu đi lệch, hắn cũng có thể đảo ngược lại được.
Thời điểm Hồ lang trung đến tìm Hà lão uống rượu tán gẫu cũng nói đến tình huống ba người Triệu gia, lần này Triệu lão ma thật sự bị bệnh, mà không phải giả vờ, có thể thấy được cứ giả bệnh mãi sẽ gặp báo ứng. Mà lần này Triệu Đại Ngưu bị đòn cũng đủ đau, có thể là Triệu tộc trưởng sợ tính tình của Triệu Đại Ngưu sẽ gây tai họa gì cho thôn, vì vậy nhẫn tâm đánh gãy hai chân hắn, sau khi trải qua trị liệu chỉ sợ sau này cũng không tốt lên được, trừ phi nhà bọn họ có thể lấy bạc ra mua dược liệu tốt.
Đường Xuân Minh nghe xong không gợi lên được nửa phần thông cảm, trong tộc đều có hình phạt riêng, đây chính là đặc điểm của thời đại này, hơn nữa trước sau cũng không có khác biệt gì lớn, dù chân của Triệu Đại Ngưu hoàn hảo không có chút tổn hại nào, ở trong cái nhà này cũng gần như là một kẻ tàn phế.
Vì vậy hắn vẫn hài lòng về kết quả, Triệu gia đổi tộc trưởng mới rồi, tộc trưởng này là một người rất thức thời, mà một mình nhà Triệu lão ma có làm ầm ĩ cũng không được, thực sự là quá sảng khoái a.
Không có chuyện phiền lòng những ngày tháng trải qua càng ngày càng thoải mái, Đường Xuân Minh phát hiện mình đã có dấu hiệu béo lên.
Trời bắt đầu nóng lên, Toàn Dương quán cũng bắt đầu ngừng kinh doanh đợi đến nửa cuối năm thì bắt đầu kinh doanh tiếp, cũng khiến cho những người muốn ăn tiếc hận, nhưng mà cũng biết trời nóng ăn thịt dê có chút không tiêu, vì vậy cũng không lo lắng gì, không có Toàn Dương quán, món ăn của Thính Cảnh Các cũng không tồi.
Lý Phong cùng Đường Xuân Minh cũng không có tiếc hận gì, từ khi Toàn Dương quán khai trương tiêu tốn không ít dê, nếu như tiếp tục mở nữa có thể không cung ứng được, vì vậy toàn lực phát triển đàn dê trên núi mới là quan trọng. Hơn nữa, cũng sắp tới thời điểm bán băng, cửa hàng kia để đó cũng không lãng phí, chờ đến khi bán băng xong cũng đến lúc chuẩn bị mở Toàn Dương quán.
Trương Trường Minh trở về thôn việc đầu tiên chính là đưa sổ sách đến nhà Lý Phong, bây giờ không nói chính hắn, ngay cả cha mẹ ở nhà cũng nhắc nhở hắn đi theo Lý Phong làm việc tuyệt đối không thể làm mấy trò vặt, Trương Trường Minh liền nở nụ cười, nói hắn không phải là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa lấy oán báo ân, đặc biệt không thể học đồ vô dụng là Triệu Đại Ngưu, dám đi tìm giang hồ, hán tử có bạc trong tay lại bị phú quý mê hoặc quăng ca nhi trong nhà ra sau gáy.
Hơn nữa bây giờ tầm mắt cũng mở rộng hơn, hắn có cảm giác ca nhi của mình rất được, thiện tâm, nếu như lúc trước không giúp đỡ Minh ca nhi trong những ngày tháng khó khăn nhất, hiện tại sao hắn có những ngày tươi đẹp khiến người khác ước ao chứ. Cũng bởi vậy, trong lòng hắn luôn nhỡ kỹ điểm này, dù là quen biết cũng phải làm việc bằng lương tâm, lòng tốt đều sẽ được báo đáp.
Đường Xuân Minh cầm sổ sách cười đến đôi mắt đều híp lại, Toàn Dương quán của hắn có thể không so được tửu lâu khác, nhưng giá cả thịt dê trong đó vô cùng cao, vì vậy từ khi mở đến khi đóng cửa, bạc kiếm trong tay đã qua ngàn lượng, thực sự là lãi kếch sù a. Vỗ vỗ vai Trương Trường Minh, vui vẻ nói, “Hiện tại cuộc sống gia đình của ngươi cũng không sai a, nhìn còn béo hơn trước kia, còn một thời gian nữa mới mở cửa hàng băng, khoảng thời gian này cố gắng ở nhà bồi Mạc ca nhi đi, bằng không hắn liền biến thành oán phu, ha ha.”
Trương Trường Minh cả người phát lạnh, nhanh chóng cách xa Minh ca nhi một chút, không thấy ánh mắt của Lý Phong đại ca đều không đúng sao. Minh ca đủ sảng khoái, nhưng có chút không được, không biết duy trì khoảng cách với những hán tử như hắn, nói chuyện cũng không giữ ý gì, đương nhiên đây là do hắn coi hắn như Vương Mạc, nhưng bên cạnh còn có con sói thời khắc bảo vệ địa bàn của mình đấy, Minh ca nhi đúng là không ý thức được cần phải chú ý hán tử bọn họ chút nào.
Ai, trong lòng không ngừng lau mồ hôi, ý lạnh trên người cũng dẫn biến mất, Trương Trường Minh nhếch miệng cười nói: “Hết cách rồi, ngày ngày ăn ngon trong lòng cũng thoải mái vui vẻ, không béo cũng không được, lần sau liền cùng Lý Phong đại ca thỉnh giáo chút quyền cước công phu tiêu tan đống mỡ trên người, bằng không Mạc ca nhi cũng sẽ ghét bỏ ta, ha ha.”
Lời này của Trương Trường Minh không bao lâu liền hối hận, để Lý Phong dạy công phu quyền cước? Thật đúng là đơn phương chà đạp, khiến Trương Trường Minh có nỗi khổ cũng không nói được, ai bảo trước đó hắn nhanh mồm nhanh miệng giờ muốn thu lại cũng không được.
Nhưng mà hiện tại hắn còn không biết, cùng Lý Phong cùng với Đường Xuân Minh bán rau, hắn cũng biết được một số gia đình giàu có trên trấn, cũng giúp chào hàng một chút, hiện tại đều là khách quen của thôn, dưới tình huống mấy hán tử ra ngoài tìm đường tiêu thụ kia ăn hoặc ít hoặc nhiều thiệt thòi cũng đã dần dần tìm được đường đi, những nhà trồng rau trong thôn cũng bắt đầu có tiền.
Có thể là chịu ảnh hưởng của ca nhi nhà mình cũng với chỗ Lý Phong giúp đỡ cả làng, hắn cũng có ý thức giúp đỡ người trong thôn, chí ít chuyện làm ăn ở trong huyện cũng đã có, những nơi khác cũng thấy thành quả, mặc dù mình không kiếm được tiền trong chuyện này, những trong lòng hắn cũng có cảm giác thành công.
Hiện ở bên ngoài có không ít nơi đều biết có một thôn Bình Sơn, mà rau trồng từ thôn Bình Sơn thôn trồng ra đều vô cùng tốt. Chờ mấy năm nữa, tin tưởng danh tiếng thôn Bình Sơn thôn sẽ càng thêm vang dội.
Chuyện này Lý Phong cùng Đường Xuân Minh cũng ít nhiều biết một ít, bởi vì những nhà thu được tiền kia, khi nhìn thấy A Lâm ra ngoài chơi, đều nhét vào túi nó chút đồ ăn vặt, số lần càng ngày càng nhiều, A Lâm đều không từ chối được cũng bắt đầu trốn người trong thôn, thường thường kể khổ ở trong nhà, nhướng mày hỏi người trong nhà nên làm thế nào bây giờ? Nó lớn như vậy cũng có chuyện phiền lòng a, khiến cho Đường Xuân Minh nghe xong cười lăn lộn trên giường.
Cuối cùng biện pháp giải quyết là đem đồ ăn vặt kia chia sẻ cùng mấy tiểu đồng bọn trong thôn, Đường Xuân Minh cũng thường thường làm một ít đồ ăn để khi A LÂm ra ngoài chơi thì mang theo, hắn cũng không thể để A Lâm tạo thành thói quen cứ nhận lấy mãi, hơn nữa hiện tại trong nhà cũng không thiếu mấy thứ này, không cần thiết phải nuôi thành tính tình cứ khom khom giữ lấy.
Dưới cái nhìn của hắn bạc kiếm được là để tiêu.
&&&
Giống như trong một đêm, các thôn dân phát hiện phía sau núi nhà Lý Phong đều xuất hiện thêm nhiều màu sắc, nhìn kỹ lại, còn không phải là hoa quả năm mới trồng xuống đều đã ra hoa rồi sao? Còn có những cái cây gì mà cây dại, lại cũng nở hoa rồi, thực sự là thần kì.
Bọn Đại Sơn đương nhiên đã sớm phát hiện biến hóa trên núi, cũng nói cho Lý Phong cùng Đường Xuân Minh lên núi xem qua. Hai người bọn họ nhìn nụ hoa nhìn tuy rằng nhiều nhưng qua một thời gian sẽ rụng mất, dù có kết quả cũng không nhiều, nhưng đây cũng là tin tức đáng mừng không phải sao.
Lại nói, mấy loại cây bụi năm ngoái trồng như cẩu kỷ hay mơ mới là sinh trưởng mạnh, cây mơ vào tháng bốn tháng năm đã bắt đầu nở, mà cẩu kỷ cũng vào tháng sáu mới tiến vào thời kỳ kết quả, mà cái sau thời gian kết quả càng dài, từ tháng sáu đến tháng mười một là hái được. Hà lão từ khi nhìn thấy cẩu kỷ nở hoa liền nhanh chóng giục Đường Xuân Minh thời điểm đó nhanh chóng hái, cũng không thể lãng phí để cho gà mổ, Hà lão vẫn tương đối có lòng tin với cẩu kỷ Đường Xuân Minh trồng ra.
Có thể không tự tin sao? Không thấy phẩm chất của dược liệu trồng trong sân còn tốt hơn trước kia hắn tự trồng sao, còn nguyên nhân trong đó, căn bản không cần phải đi truy tìm làm gì.
Từ khi có thể hái, Lý Phong liền bắt đầu phát động bọn nhỏ trong thôn, chỉ cần hái đưa đến gia đình hắn, đều dựa vào số lượng trả tiền. Tuy rằng người trong thôn không biết bọn họ mốn đống quả dại này làm gì, nhưng mà thịt muối nhỏ thì cũng là thịt a, dù sao bọn nhỏ chỉ đi học buổi sáng, buổi chiều cũng là chơi bên ngoài, còn không bằng đến nhà Lý Phong kiếm chút tiền a, tự mình đi mua đồ ăn vặt cũng tốt, còn tiểu ca nhi không thể đến trường, càng không thể chờ được muốn tham gia.
Hơn nữa đến sau núi nhà Lý Phong không chỉ có thể hái trái cây kiếm tiền, còn có thể chơi đùa cùng Đạp Vân nhà hắn a.
Nửa cân cẩu kỷ cùng cây mơ, liền được một đồng, tay chân chịu khó, một ngày có thể hái được mười mấy cân, được đến mười mấy đồng tiền lớn, nếu là trước kia, cũng là tiền công của một người trưởng thành, đối với bọn nhỏ mà nói, đây chính là một nguồn thu lớn, một tháng có thể kiếm được nửa lượng a.
Sau khi cẩu kỷ chở về liền lập tức phơi khô, nhưng quả mơ thì làm gì? Hiện tại nhà Lý Phong cũng không thiếu hoa quả ăn, quanh năm suốt tháng trong nhà cũng không thiếu hoa quả ngâm, lấy mơ về cũng chỉ là mới mẻ thôi. Đường Xuân Minh suy nghĩ một chút vẫn là làm thành nước hoa quả, thời gian bảo quản có thể lâu hơn một chút.
Cẩu kỷ phơi nắng đều bị Hà lão mang đi, mang theo A Lâm, Đường Xuân Minh phát hiện, hiện tại Hà lão đã để nó nhận thức dược liệu cùng đọc một số sách thuốc đơn giản, nghĩ thầm chẳng lẽ Hà lão muốn bồi dưỡng A Lâm làm truyền nhân của hắn? Sau đó lại cảm thấy không cần phải làm rõ làm gì, A Lâm đồng ý có học liền chứng tỏ có năng khiếu một chút, dù cho không có năng khiếu thì hiểu một chút tri thức về dược liệu cũng tốt, hắn biết A Lâm vẫn luôn hâm mộ đám tiểu tử có thể đến học đường kia.
Đường Xuân Minh phụ trách làm hoa quả ngâm, Lý Phong làm trợ thủ, thời điểm làm Đường Xuân Minh liền nghĩ đến cửa hàng băng, ngoại trừ bán băng, còn có thể bán chút đồ ăn vặt thử, đập nhỏ băng sau đó cho vào hoa quả ngâm cùng nước, tuyệt đối ngon miệng lại mát mẻ, ừm, còn có thể thêm chút đậu đỏ đậu xanh.
Lý Phong cũng tùy theo Đường Xuân Minh dằn vặt những thứ này, hơn nữa loại đồ ăn này, trong kinh thành hay châu phủ cũng không phải không có, nhưng mà khẳng định không ngon bằng nhà mình sản xuất. Hai người liền lấy chút băng ra, Lý Phong dễ dàng đập nát băng, sau đó bỏ vào đậu đỏ cùng hoa quả ngâm, Đường Xuân Minh ăn đến con mắt đều híp lại, vẫn là Lý Phong ngăn hắn không được ăn nữa, loại thời tiết này không được ăn nhiều đồ lạnh, đặc biệt là ca nhi.
Lại làm ra đồ ăn mới, đương nhiên muốn kêu mấy gia đình được chia hoa hồng của cửa hàng băng đến, để bọn họ nếm thử chút, nghiên cứu xem bán mấy thứ này như thế nào. Trương Trường Minh liền vỗ tay bảo hay, hắn chính là biết mấy gia đình giàu có lúc trời nắng cũng sẽ tự chế một ít đồ ăn từ băng, hơn nữa mùi vị của mấy loại trái cây kia vô cùng tốt, tiện đây có thể đem tất cả trái cây nhà Lý Phong làm thành hoa quả ngâm bán đi.
Trước kia thấy Lý Phong để Lý Phong cho bọn nhỏ trong thôn hái đống quả dại này hắn còn không nghĩ ra, cẩu kỷ có thể làm dược liệu bán cho tiệm thuốc, nhưng mà cây mơ chính là quả dại không đáng giá a? Không nghĩ tới Minh ca nhi thật có nhiều chủ ý, đảo mắt liền nghĩ ra được biện pháp.
Chờ sau khi hoa quả ngâm làm xong, cửa hàng băng trong huyện cũng được mở Trương Trường Minh lại bắt đầu sinh hoạt của một chưởng quỹ của hắn, khoảng thời gian trước được rèn luyện, hắn hoàn toàn có thể tự đảm nhận được công việc này. Ngoại trừ hoa quả ngâm làm từ hoa quả sau núi nhà mình, Đường Xuân Minh còn lấy ra một chút hoa quả trong không gian làm, vì muốn tăng thêm mấy loại hàng trong cửa hàng băng.
Sau đó hắn dùng sữa dê làm thành bơ cũng để vào trong cửa hàng. Trong không gian hắn có không ít sữa dê, theo số lượng dê ngày càng gia tăng đồng thời chính mình cũng gây giống, mấy đứa nhỏ căn bản uống không kịp sữa dê nhà sản xuất ra, Đường Xuân Minh cũng không muốn lãng phí, trước hết để vào không gian, sẽ không xảy ra tình huống bị biến chất.
Kết quả trên trấn sau khi nước hoa quả cùng băng được tung ra đặc biệt được người hoan nghênh, đặc biệt là lúc trời nóng bức, đều được người lớn trẻ nhỏ yêu thích, ngay cả lọ để đựng nhìn cũng rất đẹp, khiến cho Đường Xuân Minh không thể không giới hạn mức tiêu thụ, bằng không sẽ không thể cung cấp kịp.
Đương nhiên đây là nói sau, hiện ở trong sân giàn nho mới bắt đầu kết quả
Trong sân cây nho đã sớm sinh trưởng rất tốt, sớm đem toàn bộ cái giàn mọc kín, một chùm có không ít quả to gần bằng quả trám, dưới giàn nho có một cái bàn, A Sâm lộ cánh tay bắp đùi cả người tròn vo bị bây quanh, cả nhà cũng không chê đơn điệu trải qua một buổi chiều như vậy.
Tính tình A Lâm càng ngày càng hoạt bát, học được không ít thói hư tật xấu của Đường Xuân Minh, xoa xoa bóp bóp tay chân đầy thịt của đệ đệ nói, “Đệ đệ ngươi thật béo a, ca ca đã không ôm được ngươi nữa rồi.” Nói xong cố ý thở dài.
Đường Xuân Minh ở dưới giàn nho nhịn cười nhéo mặt A Sâm: “Xem đi, ngay cả ca ca ngươi cũng chê ngươi béo, sau này cũng không thể theo người ta tùy tiện ăn được.”
“Phốc, phốc!” A Sâm cũng học được phản kháng, miệng nhỏ cố phun ra một ngụm nước, còn quay về phía a mẫu nó, mà không có quay về ca ca nó, ai bảo A Mẫu nhéo hắn mặt, đau quá a.
Đường Xuân Minh run lên một hồi lâu, sau đó đột nhiên nhảy lên đến đem đứa nhỏ xấu xa này bắt lấy, đánh mấy lần lên mông nó: “Ngươi là tiểu bại hoại, lại dám phun nước miếng ta, xem ta có đánh ngươi không.”
“A a… Phốc phốc…” A Sâm đáng thương vừa kêu vừa hướng về phía Lý Phong cầu ôm, A Mẫu xấu, cha cha mau tới cứu A Sâm.
Lý Phong nhịn cười giải cứu tiểu A Sâm từ tay Đường Xuân Minh, giải thích thay A Sâm: “A Sâm là muốn bắt đầu học nói chuyện a, bộ dáng như vậy liền không phải lần đầu tiên, ngươi đừng nên hiểu lầm.”
“Thật sự?” Đường Xuân Minh xem một màn này, tiểu bại hoại này lại văng hắn một mặt đầy nước, không thấy A Lâm đều trốn đến trong lồng ngực của Hà lão cười trộm sao, Hà lão cũng là một mặt cười xấu xa, sao hắn lại xui xẻo vậy chứ.
“Đương nhiên, xem hàm răng của A Sâm nhà chúng ta đều mọc thêm ra mấy cái.” Lý Phong cũng không thể nói với A Sâm là a mẫu nó đang trêu nó.
“Đúng vậy đúng vậy, A Sâm muốn nói chuyện a.” A Lâm hưng phấn dạy đệ đệ nói chuyện.
Thời điểm Đường Xuân Minh xoắn xuýt đến cùng là A Sâm cố ý hay vô tình, cửa viện liền vang lên tiếng gõ cửa, Đường Xuân Minh không thể tiếp tục nghiên cứu nữa liền chạy ra cửa, Tiểu Hoa vẫn luôn trung thành đi cạnh hắn. Mở cửa ra nhìn, lại là hai nhóm người đến, một nhóm là chỗ Trương Trường Minh, vừa nhìn là biết Dư Mộ họ người mang đồ đến, nhưng một nhóm khác là người của Dung gia, là thay mặt cho Dung Nguyệt, Đường Xuân Minh vừa mời hai người này vào nhà vừa gọi Lý Phong, “A Phong, Dư Mộ cho người mang đồ đến.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...