Bầu không khí Triệu gia bên này hoàn toàn khác với nhà Lý Phong.
Con cháu tam thúc công ở bên ngoài, nghe tam thúc công ở trong phòng nói chuyện với Triệu lão tam, lên án con cháu bất hiếu với hắn cùng tộc nhân thấy lợi quên nghĩa, nhưng nghiêm túc, trên mặt những người con cháu này trên mặt không lộ ra chút khổ sở, ngược lại có vẻ mặt “Cũng chỉ đến như thế”, dù cho bọn họ thật sự mang lên lưng danh bất hiếu, chỉ cần không tham gia khoa thi, thì đối với bọn họ, cũng không có ảnh hưởng lớn tới tương lai.
Trước đây còn cân nhắc đến vấn đề gả cưới của tiểu bối, có thể ảnh hưởng đến danh tiếng hay không, nhưng mà hiện tại thôn Bình Sơn một mảnh tốt đẹp, chính bọn họ cùng thấy rõ, sau này thôn Bình Sơn chính là người người ngóng trông gả vào, dù là Triệu gia bọn họ cũng không lo cưới không được ca nhi hợp ý.
“Các ngươi nói lần này Triệu lão tam trở về có nháo ra chuyện gì hay không?” Tiểu nhi tử của tam thúc công thấp giọng nói cùng những người khác.
“Hắn có thể nháo ra được chuyện gì chứ?” Người kia khẽ liếc mắt về phía trong nhà, “Chỉ bằng đạo đức này của hắn, sau này thi đỗ cũng chưa chắc thăng chức nhanh được, dù cho hắn có luồng cúi thì sau lưng còn có một đám cản trở.” Không cần nói cũng rõ, mọi người đều biết cản trở chính là một nhà Triệu lão tam kia, Triệu Đại Ngưu không thấy chưa chắc cả nhà này đã nghiêm túc đi tìm, hiện tại cũng không có tin tức, thật khiến cho người ta khôn thể tin đươc Triệu lão tam ở trong thành có thật sự tìm kiếm hay không, tính tình người này lương bạc khiến lòng người phát lạnh, ai dám đem hy vọng ký gửi lên người hắn.
“Đúng đấy, bên nhà Lý Phong có hoàng thương Dung gia đứng đằng sau không phải là người mà một tú tài có thể so được, ta nghĩ sau khi Triệu lão tam thi đỗ cũng không dám công khai đối phó với Lý Phong cùng Minh ca nhi, các ngươi nhìn xem trước kia có lúc nào hắn có thể ra vẻ trước mặt bọn họ? Còn không phải là đều đứng sau lưng người khác đến lúc mấu chốt lại đi ra giả bộ làm người tốt, cũng là Minh ca nhi xé rách mặt hắn, lúc này mới chọc lão gia tử không vui.” Nói xong lại hơi liếc về phía gian nhà.
“Ta rất kính phục Minh ca nhi!” Có người nói, khi đó vẫn không có Lý gia làm chỗ dựa, Lý Phong cũng mới về thôn không biết rõ Minh ca nhi nên cũng không có liên quan gì, Minh ca nhi dám cùng Triệu gia và tam thúc công tách ra, bây giờ nghĩ lại cũng không dễ dàng gì.
Bọn họ nhỏ giọng trao đổi ở bên ngoài, trong phòng tam thúc công tức giận nện giường: “Nhìn không khí bây giờ của thôn Bình Sơn đi, từng người từng người trong mắt chỉ có bạc không còn những thứ khác? Một mực không hiểu nỗi khổ tâm của ta lại cùng mấy người Lý gia kia thông đồng làm bậy, lão tam, hiện tại ta chỉ có thể hi vọng vào ngươi, chỉ cần ngươi thi đỗ cử nhân, ta liền có thể làm tộc trưởng một lần nữa, lấy sức mạnh của cả tộc ủng hộ ngươi thi khoa cử.”
“Tam thúc công, ngài nói Lý gia thật sự bám vào được hoàng thương Dung gia? Bọn họ sao lại có thể có được quan hệ này? Chẳng lẽ là trước kia Lý Phong ở bên ngoài quen biết được?” Hoàng thương Dung gia xuất hiện khiến Triệu lão tam chấn kinh (*chấn động + kinh ngạc*), học trên huyện khiến cho tầm mắt của hắn mở rộng hơn trước kia nhiều lắm, biết Dung gia có địa vị thế nào, chính những gia đình giàu có trên huyện muốn tạo dựng quan hệ cũng không có biện pháp, nhưng mà Lý Phong cùng Đường Xuân Minh chỉ là một nông gia ở thôn Bình Sơn, sao có thể làm được chuyện này? Chỉ có thể là do Lý Phong kia.
“Dung gia thật sự lợi hại như vậy?” Tam thúc công nhíu mày nhìn Triệu lão tam.
Triệu lão tam hạ thấp giọng nói: “Nghe nói sau lưng Dung gia chính là Triệu vương điện hạ, Triệu vương điện hạ tuy rằng không vào triều nắm quyền, nhưng lại là người đương kim thánh thượng tín nhiệm nhất, nếu như nghe nói Dung đương gia đến thôn Bình Sơn chúng ta, chỉ sợ ngay cả Huyện thái gia đều ngồi không yên muốn đich thân đón tiếp, có quan hệ với Dung gia không chỉ là dính tên hoàng thương, chỗ lợi nhất chính là sau lưng có Triệu vương điện hạ kìa.”
Triệu lão tam muốn điên rồi, nếu như cơ hội này cho hắn thì thật tốt, chỉ cần vào mắt Triệu vương, hắn dám cam đoan, ngày tháng hắn thăng chức rất nhanh sẽ đến sớm, một chủ bộ nho nhỏ sao dám làm khó dễ hắn.
Đắc tội rồi chủ bộ hắn ở trong huyện mới biết cái gì gọi là ngàn bước khó khăn, nhưng mà làm việc này chính là a mẫu hắn, khiến cho hắn có nỗi khổ cũng không thể phát ra chỉ đành nén giận trong bụng, cũng càng muốn tương lai thi đỗ đáp lễ lại vị chủ độ đại nhân kia, huyện An Bình không phải là nơi hắn có thể hoành hành được.
“Vậy phải làm sao? Bên Minh ca nhi kia có thể xác đinh thực sự là Dung đương gia sao? Sẽ không là hắn tự tạo ra chứ?” Tam thúc công vẫn không thể tin được, một ca nhi xuất thân tử nông gia sao có thể có năng lực cùng kiến thức như vậy, tổ tiên Đường gia không giống như Triệu gia có thể có đại nhân vật gì, đời đời kiếp kiếp đều là kiếm ăn trong đất, cùng chỉ có cha Đường Xuân Minh thi đỗ đồng sinh. Lý gia bên này thì càng không cần phải nói, nếu như tổ tiên Lý gia từng có đại nhân vật gì, ban đầu cũng không bị người người liên hợp chiếm một vị trí trong thôn Bình Sơn này, những thôn khác xung quanh, nào có thôn nào cho phép người ngoài thôn vung tay múa chân.
Ngay cả tiểu tử Lý Phong kia, nếu như trước kia ở bên ngoài làm võ quan ghê gớm gì, sao lại cam lòng trở về quê trồng trọt chứ? Không phải là hắn không lọt nổi mắt xanh, mà là người ai lại không đi chỗ cao mà lại đi chỗ thấp chứ?
Tam thúc công trước sau không thừa nhận mình cũng có ngày nhìn nhầm, tính tình càng ngày càng bướng bỉnh bảo thủ.
Triệu lão tam nhíu nhíu mày: “Lúc đó ta cũng không ở nhà, hơn nữa Dung đương gia cũng không phải là người dễ dàng nhìn thấy được, thế nhưng nghe người trong thôn miêu tả thì thấy rất có khả năng…” Điểm quan trọng nhất, vậy thì là vị đi tới thôn Bình Sơn kia là ca nhi, mà rất nhiều người biết chuyện về Dung đương gia cũng nói hắn là một ca nhi.
Triệu lão tam hiện tại có chút hối hận, hối hận lúc trước không ngăn cản hành vi của a mẫu, nếu như a mẫu có thể đối xử tử tế với Đường Xuân Minh, như vậy sau này Đường Xuân Minh cùng sẽ không cách lòng với Triệu gia, cho dù sau này có tái giá cũng sẽ không cắt đứt liên hệ với Triệu gia, dựa vào tầng quan hệ này càng không để tiểu tử vừa sinh ra đã đổi sang họ Lý, như vậy dù cho hiện tại thật sự có quan hệ với hoàng thương Dung gia, chính là để Đường Xuân Minh nói chút, đáp được cái thuyền lớn này không phải là việc khó.
Càng nghĩ càng cảm thấy tất cả chuyện a mẫu làm đều là kéo chân sau hắn, hận đến hàm răng đều muốn cắn chảy máu. Vào lúc này hắn liền đã quên, lúc trước hắn lạnh lùng đến mức nào nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, trong lòng liền ngay cả một chút cảm thông cũng không bỏ ra ngoài.
Không nói đến bên này tam thúc công cùng Triệu lão tam đang bàn luận mưu tính chuyện, mà người của Triệu gia ở bên ngoài muốn báo cho Lý gia một chút để nhà Lý Phong đề phòng Triệu lão tam, Triệu gia đã xảy ra vấn đề rồi, hơn nữa lại còn là chuyện lớn!
Triệu Đại Ngưu trở về, nhưng là bị người áp trở về!
Lúc đó nhà Lý Phong rốt cục cũng tiến Đằng Dục cùng người của Dung gia đã thương lượng xong phương án phân phối, hai bên đưa đi một đoàn xe lương thực lớn, Đường Xuân Minh ngồi trên giường đến bạc tính toán thu được bao nhiêu từ đợt làm ăn này, vừa tính toán xem dùng lúa mì mới này xay thành bột nếm thử mùi vị xem sao, lúa mì vụ đông thời gian dài nhiệt độ lại chênh lệch lớn, tuy rằng sản lượng không bằng vụ xuân, nhưng mà vẫn nhiều hơn quá khứ nhiều lắm.
“Ca, số bạc này cũng kiếm quá dễ đi.” Đường Xuân Vanh hiện tại còn có chút choáng váng, sau khi hắn chuyển lúa trong nhà đến, tuy rằng kiên trì lấy giá giống như người trong thôn nhưng cũng được gần sáu mươi lượng bạc, mà trong nhà còn để lại một chút lúa mạch, bằng không thu hoạch từ năm mẫu còn nhiều hơn nữa, cái này còn chỉ là nửa năm a, sau đoan ngọ còn gieo một đợt mới, vậy thì quanh năm suốt tháng dựa vào trồng trọt cũng có thể giàu nứt đố đổ vách a.
“Có bạc cho ngươi kiếm ngươi cứ thu đi, thời đại này còn có người ngại trong tay cầm nhiều bạc sao?” Đường Xuân Minh xoa nhẹ đầu đệ đệ, tóc bị vò cho loạn xạ, Đường Xuân Vanh vẫn còn cười ngây ngốc, một chút cũng không để ý đến hình tượng của bản thân đã bị ca ca phá hủy.
Hà lão vô cùng tán thành kiến nghị của Đường Xuân Minh, giục Lý Phong nhanh chóng mang đi, hắn cũng vô cùng chờ mong đợt lúa mì vụ đông này. Lý Phong cũng không phản đối, lúc này liền mang năm mươi cân lúa mạch đến chỗ xay bột của thôn, năm nay nhà trồng lúa đều để lại hoặc nhiều hoặc ít lúa cũng có suy nghĩ giống như Đường Xuân Minh, lúa mạch quý giá như vậy tốt xấu gì mình cũng phải nếm thử chút dù là nhà không nỡ cũng để lại mấy cân, không phải người lớn muốn ăn, mà là đứa nhỏ trong nhà cũng vô cùng bận rộn, cho bọn chúng cải thiện một chút, vì vậy chỗ xay bột cũng có không ít người. Nhưng mà sau khi Lý Phong đến liền chủ động nhường vị trí lại, khiến cho nhà hắn xay trước tiên. Lý Phong cũng không khách khí, đem lúa cho chủ xay rồi đi về trước.
Cũng là trên đường trở về thấy có người áp giải một hán tử bộ dáng chật vật đi về phía thôn, ban đầu hắn còn chưa nhìn ra được người bị áp giải là ai, những người áp giải này một mặt hung thần ác sát, nhìn liền biết không phải là người tốt, việc liên quan đến thôn Bình Sơn hắn không thể không hỏi thăm một chút, kết quả vừa hỏi liền hay, lại là Triệu lão đại.
“Thực sự là nghiệp chướng a, Triệu lão đại này lấy bạc của Triệu gia khoái hoạt bên ngoài, không biết làm sao liền chọc đến sòng bạc trong huyện, còn cầm cả nhà mình, người trong sòng bạc liền áp hắn về thu nhà.”
“Cái này còn không liên quan gì đến chúng ta, đều là Triệu Đại Ngưu tự mình dính vào, thiếu nợ phải trả là thiên kinh địa nghĩa (*điều bình thường, hợp lý*).” Một hán tử vẻ mặt dữ tợn đi bên người Triệu Đại Ngưu lớn tiếng nói.
Lý Phong nhìn Triệu Đại Ngưu ở giữa hận không thể chôn mình xuống dưới đất, trong lòng vô cùng căm ghét, không chỉ có trộm bạc đi, còn dính vào bài bạc, sòng bạc tiến vào tốt như vậy sao? Nhẹ thì mất tầng thịt nặng thì táng gia bại sản bán nhà bán phu lang.
Nửa đường nhờ người quen biết truyền tin về nhà, Lý Phong xoay người đi đến nhà Lý Chính, chuyện dính đến ruộng đất hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy khiến cho hắn không thể không nghi ngờ, trước kia Trương Trường Minh nói còn dính vào giang hồ, sao mới chỉ chớp mắt chưa được bao lâu liền thua bạc phải gán cả nhà để trả?
Động tĩnh ở thôn Bình Sơn không thể giấu được người có tâm ở bên ngoài, trước kia đã có người đánh chủ ý đến Minh ca nhi, nhưng mà căn bản không để những người kia như ý, hiện tại động tĩnh của thôn Bình Sơn càng ngày càng lớn, khó trách những người kia lại nghĩ ra cách khác đem bàn tay tiến vào thôn Bình Sơn. Những chuyện này chỉ sợ là do ban đầu bọn họ không cân nhắc đến, cũng may mà Hà lão nghĩ đến, cái sòng bạc này đến cùng là hướng về Triệu Đại Ngưu về đến hay là có rắp tâm khác Lý Phong cùng không chắc, nhưng thôn Bình Sơn cũng không thể rơi vào tay người ngoài.
Đường Xuân Minh ở nhà còn đang thảo luận cùng Hà lão và A Vanh sau khi xay bột liền lấy chút ra làm mì sợ cùng sủi cảo, A Lâm ở bên cạnh không ngừng vỗ tay hoan hô, ngày hôm nay bận bịu ở nhà cũng không lo được hai đứa nhỏ, tiểu A Sâm liền mong chờ a mẫu không chịu thả ra, ai muốn ôm cũng không được, bằng không khóc cho những người lớn ở đây xem, tuy rằng nó nhỏ nhưng cũng không dễ dàng, hừ hừ.
“Minh ca nhi, Triệu Đại Ngưu xảy ra vấn đề rồi, vào sòng bạc còn cầm cố cả nhà nữa, người cũng đến muốn thu nhà a, A Phong ca đến nhà Lý Chính nên bảo ta nói cho mọi người một tiếng.” Người đến sau khi truyền lại lời liền nhanh chóng chạy đến Triệu gia xem tình hình.
Đường Xuân Minh ôm con trai nhỏ nhìn về phía Hà lão đang chơi đùa cùng tiểu A Sâm, Hà lão vừa nghe việc này mặt liền nghiêm nghị lên, không sớm không muộn liền ngay tại lúc này muốn tiến vào thôn Bình Sơn, không trách hắn nghĩ đến có âm mưu, thực sự là hắn gặp qua quá nhiều hắc ám, nơi hắc ám bẩn thỉu nhất trên đời cũng chính là tranh đấu trong cung a.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi xem xem, trước tiên đem con giao cho Trần sao sao trông một chút. A Lâm ở nhà cố gắng trông đệ đệ nha, gia gia cùng A Mẫu đi ra ngoài một chút.” Hà lão sờ sờ A Lâm đầu.
“A Mẫu cùng gia gia đi đi, A Lâm sẽ trông kĩ đệ đệ.” A Lâm vỗ ngực nhỏ bảo đảm.
Đường Xuân Minh gọi Trần sao sao vào, giao phó cho hắn một chút liền cùng Hà lão đi ra ngoài, Đường Xuân Vanh đương nhiên cũng đi theo. Qua nhà Trương Tú gọi người, trong nhà không có ai, sợ là đã sớm nghe được tin tức liền chạy qua. Đợi đến nhà Triệu gia, Lý Phong cùng Lý Chính cũng đã đến, cùng những người trong thôn cùng tộc lão, Triệu gia không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện, nhưng mà lần này nhiều người đến nhất, người bên ngoài nhúng tay vào thôn Bình Sơn, đủ để người thôn Bình Sơn cảnh giác.
Liền ngay cả Triệu gia tam thúc công cũng bò lên từ trên giường bệnh, được Triệu lão tam nâng đỡ lại đây.
Trong gian Triệu gia tiếng khóc rung trời, tiếng mắng chửi sắc bén chói tai.
Trương Tú quả nhiên ở chỗ này, nhìn thấy mấy người Đường Xuân Minh đến đây liền nhanh chóng chạy đến bên mấy người họ, nói những chuyện vừa xảy ra cho những người đến sau.
“Triệu Đại Ngưu này thật sự là khiến người ta không nghĩ tới, hắn đi ra ngoài lại còn mang khế đất mang theo, bây giờ đều ở trong tay sòng bạc, giờ thì hay rồi, người sòng bạc cũng nói, nếu như không có bạc, thì sẽ thu đất, đây chính là Triệu a ma cùng Vương Xuân Hoa mắng Triệu Đại Ngưu đấy, hiện tại ngay cả Vương Xuân Hoa cũng hận chết Triệu Đại Ngưu.”
“Vô liêm sỉ! Triệu Đại Ngưu này vô liêm sỉ cực điểm!” Lý Chính vừa nghe tức giận mắng, bình thường chỉ cảm thấy Triệu Đại Ngưu vô dụng cùng nhát gan, nhưng cũng không cảm thấy hắn sẽ gây ra chuyện gì, giờ thì hay rồi, vừa gây ra chuyện liền là chuyện lớn, nhìn xem làm chuyện vô liêm sỉ nào, lấy bạc của gia đình cùng tộc nhân không tính, lại còn đem phòng đất đều đánh bạc, người này nếu như là con hắn, hắn đã sớm cắt đứt chân rồi, vô dụng thì ở nhà, đỡ phải đi ra ngoài gieo vạ cả nhà!
Cổng Triệu gia đã sớm bị người chặn mất, nhưng mà nhìn thấy Lý Chính cùng tộc lão đến đây, người trong thôn tự động nhường ra một con đường.
Triệu tam thúc công mới đến một bước, ở trong sân tức giận đến không thở nổi, Triệu lão tam vừa thuận khí cho tam thúc công vừa trừng Triệu Đại Ngưu tức giận chất vấn. Lúc người đến thông báo hắn đang cùng tam thúc công thương lượng chuyện về Dung gia, liền được người báo Triệu Đại Ngưu thua bạc cầm nhà đất, ngay lập tức có cảm giác trời sập, không còn nhà bọn họ liền ở đâu, phải đi nơi nào? Triệu Đại Ngưu tên vô liêm sỉ muốn giết chết người một nhà sao? Triệu lão tam lúc đó trước mắt liền biến thành màu đen, tại sao hắn liều mạng nỗ lực muốn tiến tới, nhưng những người nhà lại từng từng ở phía sau cản, hiện tại mới phát hiện trong mấy người a mẫu cùng huynh đệ, kỳ thực Nhị ca Triệu Đại Hổ mới là tri kỷ nhất cùng làm người bớt lo lắng nhất.
Đáng tiếc không có thuốc hối hận, bằng không hắn nhất định sẽ liều mạng ngăn cản Đại Hổ vào núi, như vậy cũng sẽ không xuất hiện chuyện Đường Xuân Minh tái giá.
Vương Xuân Hoa tức giận véo Triệu Đại Ngưu, Triệu lão ma thì cầm gậy đánh Triệu Đại Ngưu, vừa đánh vừa mắng: “Ngươi sao lại không chết ở bên ngoài? Ngươi cái tên trời đánh Triệu gia có lỗi gì với ngươi chứ? Ngươi là tên hỗn trướng tán tận lương tâm, ngươi sống sót còn có ích lợi gì chứ? Còn không bằng sinh ra rồi nhét vào trong hố phân…” Triệu Đại Ngưu ôm đầu nằm trên mặt đất không nói tiếng nào, trên người cùng trên đầu đều là dơ bẩn như đã lâu rồi chưa tắm, không hề giống như miêu tả trước đó của Trương Trường Minh.
“Được rồi, đánh mấy lần là được, dù cho ngươi có đánh chết Triệu Đại Ngưu trước mặt chúng ta, nên thu vẫn phải thu.” Hán tử có vẻ mặt dữ tợn khoanh tay đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.
Gào ——” Triệu lão ma nhất thời gào một tiếng rồi ngồi dưới đất, “Ta là tạo nghiệt gì a, còn muốn lão ma này sống tiếp nữa hay không …”
Đường Xuân Minh nhìn Triệu lão ma kêu khóc, nghe Trương Tú nói với hắn, trước đó Triệu lão ma muốn tìm cái chết muốn va về phía những người này, nhưng những này căn bản không đem một lão ma bệnh tật để vào mắt, đưa tay đẩy một cái liền đem hắn ném ra.
Bạc là chính là tính mạng của hắn, nhà này còn quan trọng hơn, Đường Xuân Minh mắt lạnh nhìn về phía Triệu lão ma thấy không thể giảng hòa được, quả nhiên lập tức lại một ùng ục bò lên quỳ trước mặt tam thúc công liều mạng dập đầu: “Tam thúc công, Lý Chính lão gia, các vị tộc lão, đây chính là nhà cha hắn để lại a, cũng không thể khiến người ta thu đi mất, như vậy làm gì còn con đường cho lão ma này sống a, ngay cả con đường tú tài của lão tam cũng bị cắt đứt a, một lão ma như ta dập đầu trước mặt các ngươi, cầu các ngươi cứu cứu Triệu gia ta cứu cứu lão tam.”
“Đúng rồi, bạc đều là Triệu Đại Ngưu ghi nợ, các ngươi đem hắn cầm đi bán, còn có ca nhi cùng con hắn, đều cầm gán nợ có đủ hay không?” Triệu lão ma đem Triệu Đống cùng Triệu Mai trốn trong góc kéo ra, đẩy một cái về mấy người đòi nợ, lại chỉ vào Vương Xuân Hoa, “Ai nợ các ngươi tìm người đó đi, nhà kia không phải của Triệu Đại Ngưu, các ngươi đem khế đất đưa ta…” rồi lại giống như điên rồi lao vào muốn đòi lại khế đất.
“A ——” Vương Xuân Hoa sửng sốt một chút sau khi phản ứng lại Triệu lão ma nói cái gì liền hét rầm lêm, sau đó hai mắt trắng dã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
“Ta không muốn, ta không muốn…” Triệu Đống lần thứ hai cảm thấy sợ sệt, lại sẽ cùng Triệu Mai luôn luôn bị hắn ức hiếp ôm nhau cả người run lên.
Vốn còn có người đồng tình Triệu lão ma, già rồi mà còn bị con trai vô liêm sỉ bức đến mức này, nhưng mà tình cảnh trước mắt lại khiến cho lòng người phát lạnh, liên tưởng đến một màn năm ngoái, lúc đó còn không phải là muốn bắt Minh ca nhi cùng Lâm tiểu ca nhi đi đổi bạc sao, lão ma như vậy căn bản không khiến người ta đồng tình chút nào, xem trong mắt cũng chỉ có một mình Triệu lão tam, những người khác dù là Triệu Đại Ngưu hay Triệu Đại Hổ dù có chết cũng không khiến cho hắn rơi một giọt nước mắt nào.
Người làm a mẫu làm được đến mức này cũng thực sự là làm người giận sôi rồi.
Tam thúc công run run người nhặt cái gậy Triệu lão ma ném qua một bên muốn đánh, “Tên hỗn đản nhà ngươi còn nói cái gì, nếu muốn bán thì bán ngươi đi.”
Triệu lão ma gào lên một tiếng rồi nhảy lên. Triệu Đổng cùng Triệu Mai cũng không muốn che chở a ma, a ma muốn bán bọn nó, bọn nó làm sao còn sức quan tâm đến những chuyện bên ngoài.
Hán tử kia ôm tay cười lạnh, “ Chỉ mấy người bọn hắn? Có thể đáng giá được mấy đồng? Bán hết cũng không trả nổi bạc Triệu Đại Ngưu nợ, lão ma, ngươi có biết con trai ngươi đến cùng thiếu bao nhiêu bạc không?” Người kia đưa tay ra, giơ hai ngón tay nói, “Hai trăm, hẳn hai trăm lượng bạc trắng, mấy mặt hàng nhà ngươi có thể trị giá hai trăm lượng bạc sao?” Ngữ khí tràn ngập xem thường, còn có chút gì đó quanh co méo mó.
“A Mẫu ngươi câm miệng!” Trán Triệu lão tam nổi lên gân xanh, thật không muốn thừa nhận người như vậy là a mẫu của mình, liều mạng nén giận nhìn về phía hán tử kia, chắp tay nói, “Ta là Triệu Bình Xuyên, tam đệ của Đại Ngưu, hiện đang học trên huyện, trong nhà chúng ta cũng không có bạc dư, chúng ta có thể thương lượng xem có biện pháp nào khác để chuộc lại khế phòng cùng khế đất không?”
Người đến cười một tiếng, hán tử vừa mới động tay chân liền kêu lên, “Hóa ra là lão tú tài a, không nghĩ tới lại có một huynh trưởng không có tiền đồ như vậy, nhưng mà coi như ngươi là lão tú tài đi nữa, thiếu nợ thì phải trả là thiên kinh địa nghĩa, dù là bẩm báo lên nha huyện lão gia thì cũng là như vậy, nếu không muốn bị thu hồi thì giao bạc ra, hai trăm lượng, chờ vài ngày nữa liền không còn là con số này đâu, chúng ta chính là muốn nhắc nhở các ngươi nha.”
Tam thúc công cùng Triệu lão tam trước mắt lần thứ hai biến thành màu đen, những con đỉa hút máu này lãi chính là cao như vậy, hai người cùng quay đầu mạnh mẽ nhìn Triệu Đại Ngưu đang giả chết, hận không thể ngàn đao băm nát hắn.
“Dù là bán ngươi cũng không thể kiếm được số bạc này a, nhà các ngươi cũng không có ca nhi nào khá hơn một chút? Nói không chừng khiến chúng ta vừa ý liền có thể thu ít bạc hơn một chút lại còn trả khế đất cho các ngươi, đại ca ngươi nói có đúng không?” Hán tử khác cười dâm đãng nói.
Hán tử đi đầu kia ánh mắt quét một vòng quanh sân, mấy ca nhi nông thôn này thật sự là không có mấy người có thể làm bọn họ vừa ý, nhưng mà bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nhìn thấy Đường Xuân Minh đang nói chuyện cùng Lý Phong, thật không nghĩ tới chốn hoang dã này còn ẩn giấu một mặt hàng cực phẩm. Hán tử đứng bên cạnh người gọi là đại ca kia cũng nhìn thấy Đường Xuân Minh, nhất thời lộ ra ánh mắt thèm nhỏ dãi, đưa tay chỉ chỉ ra ngoài, “Thấy không, muốn như vậy, nói không chừng hai trăm lượng bạc cũng có thể miễn cho các ngươi, đại ca ngươi nói có đúng không, ha ha…” Tùy ý cười dâm đãng.
Ba hán tử nhìn hán tử cao to bên cạnh liền biết khí lực không nhỏ thường làm chuyện đồng áng, nhưng mà giờ lại cảm thấy trên người bỗng nhiên lạnh lẽo, lập tức bóng đen lóe lên, ầm ầm ầm ba tiếng, ba người không hề có chút sức lực chống đỡ ngã ra ngoài, đám người cùng nhau phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Lại để ta nghe được lời nói như vậy lại nhìn thấy ánh mắt như vậy, các ngươi liền đem mắt cùng đầu lưỡi để lại đi!” Âm thanh tràn ngập uy hiếp vang lên trước mặt ba người, những người này cũng là to gan bằng trời, nhưng hôm nay phá lệ lại cảm thấy cả người rét run không ngừng.
Trong đám người phát sinh từng tiếng hút không khí lạnh, sớm biết Lý Phong có thể sống sót được từ trên chiến trường thì thân thủ vô cùng lợi hại, lại có một Dư Mộ sức mạnh không phải của con người, đều đoán Lý Phong cũng không kém, tuy nhiên vạn vạn không nghĩ tới thân thủ lại tuyệt vời như vậy, ngẫm lại trước kia có người dại dột muốn trêu chọc Lý Phong, thực sự là tìm đường chết a, bọn họ tuyệt đối không cho rằng Lý Phong chỉ nói chơi.
Những hán tử mới vào núi đánh sói hoang cùng Lý Phong đã sớm nhìn thấy thân thủ của hắn, những con sói hoang kia hầu như là của hắn giết, giết đến sói cũng sợ, vì vậy bình thường bọn họ đều vô cùng kính trọng Lý Phong, nhưng mà dù đã sớm biết, bây giờ nhìn thấy thân thủ hắn như vậy cũng bội phục không thôi.
Hai mắt Đường Xuân Minh lấp lánh, hán tử nhà hắn quá lợi hại, bị Hà lão đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng mới tỉnh lại, trước mắt còn chuyện quan trọng cần làm, muốn hâm mộ thì trở về rồi nói tiếp. Đường Xuân Vanh đứng bên cạnh cũng không khác hắn là bao, biết ca phu lợi hại, nhưng không nghĩ tới lại tuyệt vời như vậy, ngẫm lại ca phu khuyên hắn luyện tập thân thể một chút đừng vì trong thời gian ngắn không thấy hiệu quả lại bận bịu chuyện học hành, thường thường vẫn là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, hiện tại hắn hối hận rồi, hắn nên để ca phu dạy hắn mấy chiêu, dù cho không làm được đến mức này, nhưng ít nhất có thể dược lên núi đánh sói cùng đi.
Đường Xuân Minh đến bên người Lý Phong, sát khí trên người Lý Phong nhất thời biến mất, lạnh lẽo trong mắt cũng dần dần tan ra. Đường Xuân Minh bắt lấy cánh tay của hắn nói, “Không cần tức giận với loại người như vậy, dạy dỗ một trận là được rồi, để bọn họ sau này đừng có mà chọc đến thên Bình Sơn chúng ta, người thôn Bình Sơn không phải là dễ chà đạp.”
“Đúng, đúng, ” Triệu lão ma như nhìn thấy cứu tinh vừa bò vừa lê tới, muốn ôm chặt đùi Lý Phong, nhưng mà Lý Phong có thể dễ dàng ôm lấy như vậy sao? Mang theo Minh ca nhi tránh ra, nhưng Triệu lão ma không dễ hết hi vọng như vậy, vẫn như trước hướng hai người kêu lên, “Trước đây đều là lão ma ta sai, ta dập đầu nhận lỗi với các ngươi, ta chính là nên đánh, ” vừa nói liền vừa tát bản thân hắn, trên mặt lập tức sưng lên, “Phong tiểu tử, Minh ca nhi, Minh ca nhi, nể tình chúng ta trước kia, để bọn họ buông tha Triệu gia được hay không? Lão ma ta cầu ngươi, cầu ngươi đại nhân đại lượng…”
“Được rồi!” Trong đám người có người tức giận quát lớn, một vị hán tử trung niên gầy gò đi ra.
Cách làm của Triệu lão ma khiến người trong thôn vô cùng xem thường cùng tức giận, sao Minh ca nhi cùng Phong tiểu tử phải cứu Triệu gia bọn họ? Họa là bọn hắn chọc, lấy thái độ như vậy là buộc bọn hắn cứu sao? Minh ca nhi không cứu liền thành Minh ca nhi không đúng? Không có kiểu bức người như vậy, Minh ca nhi không có quan hệ với Triệu gia.
Tộc trưởng mới nhận chức của Triệu gia quả thực không nhìn được nữa, nếu như hắn không nhúng tay vào chuyện này liền làm khó Minh ca nhi, chỉ sợ Phong tiểu tử lại trách tội lên người bọn họ, thật vất vả mới hòa hoãn quan hệ lại bởi vì Triệu lão ma mà trở nên càng thêm gay go, hắn cũng không thể để chuyện như vậy xảy ra, vì vậy liền không nhịn được lên tiếng.
Mọi người đảo mắt nhìn tộc trưởng mới của Triệu gia cùng tam thúc công.
“Ta là tộc trưởng mới của Triệu gia, việc này không có quan hệ với A Phong cùng Đường phu lang, các ngươi không cần làm khó dễ họ, ai làm người đấy chịu, hiện tại mới biết cuống lên, biết vậy sao trước đó còn làm? Không có trưởng bối dung túng tiểu bối sao có thể không ngừng mắc lỗi?” Ngữ khí nghiêm khắc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...