Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Lúc Lý Phong cùng Đường Xuân Minh chạy tới nhà Lý Chính thì Trầm phu lang đang bề bộn chiêu đãi tộc lão cũng các hán tử có quyền lên tiếng, nhìn thấy phu phu hai người lại đây liền cười nói, “Ta cũng mới từ nhà ngươi về, yên tâm đi, hai đứa nhỏ đang theo Trương Tú cùng Vương Mạc.”

Lý Phong cùng Đường Xuân Minh đều yên lòng gật đầu, bận rộn quá nên không thể trông được hai đứa nhỏ, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng ghé về nhà nhìn một chút, may là có Hà lão ở nhà cũng mấy nhà khác giúp đỡ.

“Phong tiểu tử cùng Minh ca nhi đến rồi, nhanh ngồi đi, chúng ta đang chờ các ngươi a.” Lý gia tộc lão vô cùng nhiệt tình tiến lên chào hỏi, hai người cũng không có khước từ từ chối ngồi xuống cùng Lý Chính, Trầm phu lang hướng Đường Xuân Minh nháy mắt, ý tứ Đường Xuân Minh cũng hiểu, đây là nhóm tộc lão muốn nhờ cậy bọn họ cho nên nhún nhường, bảo hai người không cần quá quá khiêm tốn, cần tranh thủ  đương nhiên phải tranh thủ, nếu không sẽ khiến cho lòng người càng rộng ra.

Việc này trước kia Trầm phu lang cũng đã nói với Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh cũng ý thức được chuyện mình cân nhắc trước đó có thể quá mức đơn giản, hắn tự cao nắm giữ đồ vật quan trọng, nói đến chuyện hiểu lòng người dù cho hắn sống hết đời cũng không thể nói nhìn thấu triệt để được.

Nhưng mà hôm nay làm chủ là Lý Phong, hắn mới là hán tử đương gia, trước mặt người Lý gia Đường Xuân Minh đương nhiên phải cho đủ mặt mũi, không phải bản thân Lý Phong muốn tranh, mà là cho những người Lý gia xem, bằng không chỉ sợ trong lòng mấy người này cũng có chút ý kiến với Đường Xuân Minh, ca nhi có thể làm, nhưng ở bên ngoài phải là hán tử.

“Những người trước kia đến trong nhà chính là thương lượng chuyện buôn bán rượu sao? Các ngươi đã bàn xong rồi chứ?” Có người trước tiên liền hỏi Lý Phong.

Lý Phong cũng không chú ý, trả lời: “Không sai, tuy vị kia là ca nhi, nhưng lai lịch không nhỏ, hắn là gia chủ Dung gia hoàng thương Khánh Quốc, cùng hắn hợp tác bán rượu chúng ta không lo không bán được, nếu lo thì phải lo xem làm sao đảm bảo được chất lượng rượu sản xuất ra, đặc biệt là sau này, Dung đương gia cũng đã nói rồi, nếu như phảm chất giảm xuống hắn sẽ chấm dứt chuyện hợp tác với chúng ta.” Lý Phong cố ý nói ra thân phận của Dung Nguyệt lại nói nghiêm trọng một chút, phía trước chính là để cho mọi người yên tâm, phía sau chính là để cho người biết được, không phải dính vào Dung đương gia mọi chuyện đều tốt đẹp, nếu như không cố gắng ủ ra rượu đạt yêu cầu, mọi người như thế không thể phát tài được.

Lý Phong vừa nói những lời này, những người trong nhà Lý Chính bắt đầu thảo luận, hơn nữa trên mặt mang theo kích động đến đỏ mặt, cái từ hoàng thương này, trước kia đối với bọn họ còn quá mức xa xôi, bọn họ không nghĩ lúc còn sống lại có quan hệ với hoàng thương.


“Hóa ra là Dung gia hoàng thương a.”

“Không nghĩ tới hoàng thương lại do một ca nhi làm chủ.”

“Ai quản hắn có là ca nhi hay không, phải biết hoàng thương chính là có hoàng thượng làm chỗ dựa, dù là ca nhi cũng có thể diện hơn hán tử a.”



Nhìn những người này chỉ biết kích động mà bỏ qua Lý Phong cùng Đường Xuân Minh, Lý Chính hướng hai người cười cười, “Ngươi nhìn bọn họ, trước đó ta không tiết lộ cho bọn họ, chính là sợ bọn họ sẽ như vậy.”

“Ngươi còn nói, chính ngươi không phải cũng như vậy sao, ở trong phòng kích động đi tới đi lui, khiến ta cả đêm ngủ không yên giấc.” Trầm phu lang trừng đương gia nhà hắn một chút, ngay trước mặt hai người Lý Phong vạch trần hắn.

Mặt già Lý Chính đỏ ửng, nhưng mà nhanh chóng giả vờ trấn định, tuy rằng hắn chỉ là Lý Chính một thôn, nhưng sau này phải giao tiếp với hoàng thương, đương nhiên cũng phải đề cao mình một chút, cũng không thể quá không phóng khoáng, bằng không chẳng phải làm mất mặt Phong tiểu tử cùng Minh ca nhi, phụ sự phó thác của bọn họ. Lý Chính không tìm được đối tượng mô phỏng tốt, liền dựa vào các vị quan gia trước kia mình từng thấy được.

Nhìn thấy bộ dáng của Lý Chính như vậy Đường Xuân Minh nhịn cười đến đau cả bụng, Trầm phu lang cũng cười lắc đầu, lão già này, hiện tại nhiệt tình mười phần, nhưng mà hắn cũng biết đương gia nhà mình yêu thích lo chuyện bao đồng được người khác nhìn bằng ánh mắt tôn kính, nói thẳng ra chính là, đương gia nhà mình chính là một người mê quyền thế.


Bọn họ ở bên này nói mấy câu, bên kia mấy người đang kích động rốt cuộc cũng phát hiện bọn họ lạnh nhạt hai người Lý Phong và Đường Xuân Minh, có mấy lão già cũng đỏ ửng mặt như Lý Chính, trong lòng nói vẫn không có tiền đồ như thanh niên, sau đó, ánh mắt nhìn về phía hai người Lý Phong cùng Đường Xuân Minh càng thêm từ ái, hậu bối thật là tốt a, chính mình kiếm tiền còn không quên tộc nhân cùng người trong thôn, sau này chính mình cũng không thể làm những chuyện hồ đồ nữa.

Bị ánh mắt như vậy nhìn không ngừng, Đường Xuân Minh âm thầm run lên, biết trước đã để cho Lý Phong đến đây một mình.

Lý Chính cũng hắng giọng bắt đầu nói chuyện, “Nhà xưởng cất rượu này nhất định phải xây ở thôn Bình Sơn chúng ta, như vậy chúng ta cần phải làm mấy chuyện, một là chỗ xây nhà xưởng, phải xây ở nơi nào, hơn nữa nghe Phong tiểu tử cùng Minh ca nhi nói cần phải tìm nơi ấm áp khuất gió, chuyện thứ hai là cao lương dùng để cất rượu cần phải thôn mình tự trồng ra, đến lúc đó hạt giống đến nhà bọn họ mua là được, cao lương trồng được đến lúc đó do nhà xưởng thu mua, đương nhiên phải chăm sóc cẩn thận, trồng không tốt nhà xưởng có thể không nể tình hương thân mà nhận, nếu không ảnh hưởng đến phẩm chất của rượu, vì vậy chuyện này cần phải nhanh chóng làm được thật tốt, chờ đến khi thông báo mọi chuyện cần làm liền nhanh chóng báo tên những gia đình trồng cao lương, những nhà này cũng phải đăng ký giống như lần trồng lúa mạch trước đó, cũng không thể để người có tâm tư không tốt lấy cao lương không tốt đến giả mạo được.”

Người đang ngồi nhìn nhau, nhất trí gật đầu, “Hẳn là vậy, nhất định phải cố gắng, nếu như thật sự xuất hiện như vậy, cũng không thể nhẹ dạ, nên xử lý như thế nào thì xử thế đấy, dù là trục xuất khỏi thôn chúng ta, cũng không thể để người như vậy làm hỏng thôn chúng ta.”

Liên quan chặt chẽ đến lợi ích, những người này đều không dây dưa dài dòng, ngẫm  lại những chuyện Lý Chính nói, nếu như không nghiêm khắc xử lý, chỉ sợ sẽ khiến cho người sinh ra tâm tư không nên có, vì vậy phải chặn lại chỗ hở này trước tiên.

Có những người này đồng ý, Lý Chính hiển nhiên sẽ càng không nhẹ dạ, tiếp tục nói, “Cũng không phải chúng ta quá mức nhẫn tâm, mà là chờ đến khi sau khi nhưỡng được rượu phát tài rồi, bên ngoài nhất định sẽ có không ít người đỏ mắt chúng ta, nếu như bọn họ dùng bạc thu mua người thôn chúng ta, những người này chọn bạc hay là bảo vệ thôn chúng ta, ai cũng không cam đoan được, vì vậy ta nghĩ thời điểm viết khế ước liền thêm điều khoản này vào trong khế ước, một khi phát hiện liền trục xuất khỏi thôn, tuyệt đối không thể hạ thủ lưu tình, dù là tiểu bối của những người đang ngồi đây cũng không thể nương nhẹ tay được.”

Người ở chỗ này còn chưa lo lắng đến chuyện lâu dài như vậy, bây giờ nghe được hắn nói như vậy, trong lòng mặc dù có cảm giác khó chịu, nhưng mà nghĩ lại, chuyện như vậy không phải là không thể xảy ra, có người chính là kiến thức hạn hẹp, giống như trước Triệu lão ma bị môi ma dùng tiền bạc dụ dỗ đáp ứng chuyện hôn nhân với Trầm đại hộ, không nghĩ tới lại làm hỏng chuyện tốt của Triệu lão tam, bây giờ bọn họ đều cảm thấy cần phải về nhà cố gắng dạy bảo bọn tiểu bối không được như Triệu lão ma, nếu như thực sự xảy ra chuyện như vậy liền ngay cả khuôn mặt già này cũng không thể bảo vệ được.


“Được rồi, liền theo như Lý Chính ngươi nói, đem điều khoản nói cho mọi người trong thôn biết, như vậy đến khi phạm phải liền không cần phải nói nhiều, trực tiếp trục xuất khỏi thôn.” Có người gật đầu đồng ý nói, có người cũng mở miệng phụ họa, lúc này nếu như không nói chẳng phải đồng nghĩa với việc mình cùng người nhà mình kiến thức hạn hẹp sao? Lúc này tuyệt đối không thể thừa nhận.

“Tiếp đó chính là tập trung vào chuyện chia lợi nhuận.” Cuối cùng mới là chuyện quan trọng khiến cho người quan tâm nhất, đây chính là liên quan mật thiết với mọi người, nếu như không có lợi ích nhất định thì những người này sao có thể tận lực mà bảo vệ lợi ích của nhà xưởng được.

Kết quả cuối cùng của buổi thảo luận chính là một nửa lợi nhuận của nhà xưởng dùng cho thôn Bình Sơn, ban đầu xây dựng học đường Lý Chính dự định mấy gia đình có tiền thì lấy ra một phần để mua vài mẫu đất để duy trì học đường, nhưng bây giờ xem ra là không cần thiết, đem lợi nhuận của nhà xưởng duy trì học đường sau này còn dùng để xây dựng đường xá các loại, đều là dùng cho thôn Bình Sơn, Lý Chính nói xong không có ai nghị luận gì, dù sao mọi người đều phải đi đường, hơn nữa tiểu tử trong nhà cũng cần phải đến học đường. Đồng thời nghe đề nghị của Minh ca nhi, nếu sau này có đủ bạc, như vậy bọn nhỏ thôn Bình Sơn cũng không cần giao tiền tu sửa học đường để có thể được đi học nữa, bọn nhỏ đứng đầu những bài kiểm tra cũng có thưởng, dùng để cổ vũ bọn nhỏ, nếu như tương lai trúng tú tài thì phần thưởng càng nhiều hơn.

Lý Phong cung Đường Xuân Minh làm người nắm giữ kỹ thuật cất rượu, chiếm bốn phần mười cổ phần, mọi người nhìn nhau, không ai phản đối đề nghị này, dù sao nhà xưởng này có thể được xây dựng cũng đều là công lao của hai người này, dù cho không có thôn Bình Sơn bọn họ hoàn toàn có thể xây dựng ở bên ngoài, trực tiếp thuê người bên ngoài làm chẳng phài còn kiếm được nhiều tiền hơn mở ở trong thôn sao, vì vậy bốn phần mười thấy thế nào cũng đều là ít không nhiều, nếu như phản đối nữa thì cũng quá là đuối lý.

Còn lại chia thế nào Lý Phong cùng Đường Xuân Minh cũng đều mặc kệ, hơn nữa điều này cũng không phải những người đang ngồi có thể quyết định được, là chuyện của toàn bộ thôn, hai phu phu rất không chịu trách nhiệm ném cho Lý Chính rồi vẫy tay rời đi, ngược lại mặc kệ kết quả như thế nào, những người này sẽ không để cho những người bọn họ chướng mắt đi vào đi.

Sau khi hai người đi ra ngoài liền lên núi nhìn một chút, Đại Sơn cùng mấy hán tử làm rất tốt, xem qua những cành cây bọn họ làm cũng không có vấn đề gì lớn, Đường Xuân Minh ở lại trên núi chỉ đạo thêm một chút mới cùng Lý Phong về nhà.

Sau khi bước vào sân liền nghe được từ trong phòng Hà lão truyền ra tiếng trẻ con kêu a a cùng với tiếng cười khanh khách của A Lâm, hai người đến gần nhìn, hóa ra một già một trẻ đang chơi đùa với tiểu A Sâm a. Bây giờ A Sâm đã có thể lật người, vô cùng hiếu kỳ, lật được một nửa liền bị bàn tay nhỏ của A Lâm đẩy trở lại, A Sâm cũng không tức giận mà còn tưởng rằng ca ca đang chơi với hắn a, ngây ngô nở nụ cười nửa ngày sau đó lại kiên trì không ngừng bắt đầu nghiệp lớn lật người của mình.

“Gia gia, đệ đệ sao lạo ngốc như vậy a.”


“Ha ha, A Lâm khi còn nhỏ nhất định cũng như vậy, như vậy mới có thể nhanh chóng lớn lên  a.” Hà lão nhếch nhếch khóe miệng sau đó đàng hoàng trịnh trọng  giải thích,đứa nhỏ A Sâm đáng thương, đứa nhỏ này đều bị a mẫu ca ca nói ngốc, sau này sẽ không phải thực sự ngốc đi.

“A a…” Vẫn là A Sâm cơ linh, lật được một nửa liền dừng lại đưa mắt nhìn ra cửa, nhìn thấy cha cùng a mẫu liền không tiếp tục lật nữa, ba một cái trở về bộ dáng ban đầu hai tay hai chân ngắn duỗi ra, hướng về phía cửa không ngừng hô hoán, nước miếng đầy mồm.

“A Mẫu! Cha!” A Lâm cũng nhìn thấy, vui sướng kêu.

“Ai! Con trai ngoan!” về đến nhà nhìn thấy nụ cười của con trai ngoan Đường Xuân Minh không nhịn được nở nụ cười đáng giá, ôm lấy con trai quay một vòng, mà Lý Phong thì lại đến bên tiểu A Sâm yên lặng lau nước miếng cho hắn, tiểu A Sâm đạp hai chân không thể chờ được mà bò lên phía trước, trong miệng phát ra âm thanh quái dị không ai có thể nghe hiểu được, giống như muốn trò chuyện với cha nó.

“Thế nào? Tình hình trên núi có tốt không?” Hà lão rót chén trà nóng cho hai người, quan tâm  hỏi chuyện bên ngoài của bọn họ, hiện tại hắn càng ngày càng thích cuộc sống như thế này.

“Ừm, cũng không tệ lắm, Hà lão rảnh rỗi cũng có thể lên núi nhìm chút, đúng rồi, ngày hôm nay còn quyết chuyện nhà xưởng.” Lý Phong vừa ôm lấy tiểu A Sâm vừa nói chuyện với Hà lão, ở phương diện này Hà lão có kinh nghiệm hơn hai người trẻ tuổi bọn họ, ngay cả Lý Chính cũng thường tham khảo kinh nghiệm của hắn, giống như chuyện đề phòng người trong thôn dùng lương thực trồng được bán cho người bên ngoài rồi dùng lương thực giả mạo kém chất lượng bán cho xưởng rượu, chính là Hà lão nói cho hắn, Lý Chính đang cùng người trong thôn còn lâu mới hiểu được sự nghiệp làm rượu của Đường Xuân Minh như Hà lão.

Tác giả có lời muốn nói: không biết cổ phần này của xưởng rượu này có phải là hơi thấp hơn, trước đó có người nói thấy Minh ca nhi quá mức hào phóng, kỳ thực ta giả thiết người như Minh ca nhi, bởi vì ở thôn coi như là ăn cơm trăm nhà, cho nên vẫn rất có cảm tình với người nông thôn,  nhưng cũng bởi vì tứng sống ở thành thị, cũng nhiễm phải chút tính tình lạnh lùng, nhìn phản ứng của hắn đối với những cực phẩm kia, hắn căn bản là không để trong lòng a, những người kia trong mắt hắn căn bản không có chút vị trí nào.

Bởi vì không có ý định để Minh ca nhi chuyển đến nơi khác, vì vậy muốn cắm rễ ở thôn Bình Sơn, nhất định  không thể một người phát tài, hơn nữa hắn cũng không phải là một người có chí lớn, tham tài, nhưng lại không phải sống chết kiếm bạc, bạc đối với hắn mà nói kỳ thực đủ dùng là được, liền ngay cả mua gia trang cũng là do Lý Phong đề nghị, hắn nhất định đã định trước không phải là một nhân vật lớn.

Hơn nữa lúc trước Minh ca nhi mới đến thế giới này, đặc biệt là nhà Trương Tú giúp đỡ hắn rất nhiều, một mùa đông dều dựa vào một nhà Trương Tú Đại sơn giúp hắn nấu nước đốn củi không cần một đồng nào, chuyện này không dễ dàng, vì vậy sau khi phát tài rồi cũng không thể bỏ rơi những người như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui