Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Ươm mầm rau không tốn quá nhiều thời gian, rải rác có mấy nhà lấy được mầm rau từ nhà Đường Xuân Minh, vưi mừng về nhà trồng. Lý Phong cùng Đường Xuân Minh nếu không phải bận rộn trong đất thì chính là vào núi làm việc, không có thời gian nhàn rỗi. Sau khi nghe Triệu vương nói, trong lòng Lý Phong càng thêm cảm giác bức thiết, trước khi xa nhà, hắn nhất định phải thu thập xong toàn bộ phía sau núi, lại thuê đầy đủ công nhân, đến lúc đó Minh ca nhi ở nhà cũng không cần quan tâm đến quá nhiều chuyện.

Còn nói như thế nào, trong nhất thời hắn còn không tìm được cơ hội thích hợp.

Ngày đông qua đi, Lý Phong thường xuyên đi tuần tra trong núi, kiểm tra các cạm bẫy được đặt khắp nơi, trước đó trong mùa đông tuy rằng cũng thỉnh thoảng nghe được tiếng sói tru trong núi, nhưng có thể là lần kia Lý Phong giết quá mức ác liệt, bầy sói không dám hướng về thôn nữa, thôn Bình Sơn cuối cùng cũng coi như qua được một năm mới yên ổn.

Tại thời điểm bận rộn như vậy, vị đại diện mà Triệu vương có nhắc qua kia đúng hẹn mà tới, trùng hợp chính là, Đằng Dục nhận được tin tức của Lý Phong cũng chạy tới vào hôm đó, đây chính là lần đầu tiên trong năm mới Đằng Dục đến Lý gia, trên xe ngựa đương nhiên cũng mang tới không ít lễ vật. Lý Phong tuy rằng không thiếu các loại đồ ăn tự sản xuất, nhưng mà có vài thứ không có cách nào tự mình sản xuất được, Đằng Dục đưa tới không ít hải sản khô sống còn có các loại trò chơi mới mẻ từ nam tới bắc.

Vị đại diện của Triệu vương này vẫn còn vô cùng trẻ tuổi, hai người vốn còn cho rằng là một trung niên có kinh nghiệm vô cùng phong phú, càng khiến người khó mà tin được chính là, tuy rằng hắn mặc trang phục của hán tử, nhưng đặc điểm của ca nhi vô cùng rõ ràng, Triệu vương lại để một ca nhi thay mặt hắn xử lý phương diện làm ăn, hơn nữa vào nam ra bắc, chính Lý Phong nhìn thấy  cũng không khỏi kính phục.

Đúng là người đến một chút cũng không dễ chịu, đi thẳng vào vấn đề  báo ra thân phận của mình, xuất thân của hắn chính là hoàng thương Khánh Quốc, nhưng bởi vì hắn là chi thứ hơn nữa còn là ca nhi, vì vậy liền nhanh chóng quyết định nương nhờ vào Triệu vương, đồng thời dựa vào nỗ lực cùng thiên phú kinh thương mà được Triệu vương tin cậy cùng coi trọng, bởi vậy sau khi nhận được lời nhắn của Triệu vương liền lập tức qua đây.

Người đến tên là Dung Nguyệt, khi Đằng Dục biết được hắn chính là người của Dung gia, hoàn toàn đánh mất phong độ mà lắp ba lắp bắp: “Ngươi… Ngươi… Lại là Dung gia… Gia chủ…” Hắn có chết cũng không nghĩ tới chuyện sẽ được ngồi cùng bàn với hoàng thương Dung gia,  trong dân gian có rất nhiều lời đồn về hoàng thương Dung gia, hắn cũng từng nghe không ít lời đồn, không nghĩ tới vị đương gia trẻ tuổi này lại thực sự là ca nhi, mặt Đằng Dục cũng bắt đầu đỏ. (* Đừng ai ship thuyền này nhé, có chìm ta không chịu trách nhiệm đâu:))

Dung Nguyệt cười cười, dung mạo của hắn không phải vô cùng xuất sắc, có thể bởi vì thường xuyên vào nam ra bắc chịu gió phơi sương nên da thịt hơi sạm lại, nhưng thần thái lại sáng láng, vẫn khiến cho người khác không thể rời mắt. Hắn chắp tay nói, “Nhờ có Triệu vương điện hạ yêu mến, bằng không ta cũng không ngồi vững được cái vị trí gia chủ này.”


Ngôn từ khiêm tốn, nếu như không có hậu trường mạnh mẽ là Triệu vương, trong cuộc tranh đấu của Dung gia hắn không có khả năng giành thắng lợi, đối mặt với quyền uy của Triệu vương, những thân thích cùng bàng chi kia dù gan có to hơn nữa cũng không dám sinh sự, dù oán hận trong lòng cũng không dám quá lộ liễu, nhưng mà, nếu như Dung Nguyệt không có đủ điều kiện cùng đủ thực lực khiến Triệu vương chú ý, hắn cũng không thể được Triệu vương chống đỡ sau lưng.

Đằng Dục chỉ nghe được một chút lời đồn, hiện tại nhìn thấy ngược lại bản thân lại tin tưởng một phần trong đó, có người nói vị gia chủ Dung gia này không để ý đến toàn gia tộc phản đối mà quyên phột phần lớn tài sản cho triều đình mà không ít chuyện làm ăn cũng để dưới tên Triệu vương, lợi nhuận của cuộc kinh doanh này đương nhiên phần lớn cũng lọt vào túi tiền của Triệu vương, mà Dung gia chỉ được một phần nhỏ. Bây giờ nghĩ lại, vị gia chủ Dung gia này cũng là bất đắc dĩ, nhưng nếu đổi lại là chính hắn, Đằng Dục  thầm nghĩ hắn cũng không thể làm được đến bước đập nồi dìm thuyền như vậy, mà hắn càng không ngờ tới chính là, vị gia chủ này lại trẻ tuổi như vậy, sự quyết đoán như vậy khiến cho hắn tự cảm thấy xấu hổ.

Nhưng đối với Dung Nguyệt mà nói, nếu như lúc trước không đi bước này, gia sản nhất định bị bàng chi đoạt mất, mà chính hắn kết quả tốt nhất cũng là bị coi là món đồ mà gả đi, càng gay hơn chính là có thể ngay cả tính mạng cũng sẽ biến mất ở trong trạch viện của Dung gia.

“Dung đương gia khiêm tốn, nhiều người như vậy, nhưng Dung đương gia lại luôn được sự tin tưởng của Triệu vương điện hạ cũng không phải không có lý do.” Còn những lời đồn khác chửi bới Dung Nguyệt Đằng Dục đều tự động coi đó là do đố kị mà ra, trong đó phần lớn là nói vị Dung đương gia này là nhờ bò lên giường Triệu vương mới có thể được đến tất cả địa vị như vậy giờ, coi Dung đương gia như là hồ ly chuyển thế.

“Đằng công tử cũng không kém, việc làm của Đằng công tử ta cũng có nghe được chút ít.” Dung Nguyệt cũng khen Đằng Dục một câu.

“Các ngươi không phải cứ muốn khen đi khen lại đấy chứ, tất cả ngồi xuống nói chuyện cụ thể đi.” Đường Xuân Minh nghe được răng liền ê lên, đối với hắn, hắn cảm thấy Dung Nguyệt vô cùng tốt, càng thêm hứng thú đối với trải nghiệm của hắn, hơn nữa mấu chốt nhất chính là, đối mặt Dung Nguyệt, hắn không có bị loại áp lực như khi gặp Triệu vương.

“Lẽ ra nên như vậy, Đằng công tử mời ngồi.”


“Dung đương gia xin mời.”

Dung Nguyệt không phải đến một mình, bên người có không ít hộ vệ cùng tùy tùng, sau khi Lý Phong sắp xếp xong những người này mới đến bên Đường Xuân Minh. Hắn đúng là nghe qua một ít thông tin về hoàng thương Dung gia, sau khi bệ hạ lên ngôi có thể kiên trì đánh nhau với phương bắc, trong đó có công lớn của Dung gia, trước đây Dung gia có thể nói là phú khả địch quốc, kỳ thực đã sớm bị hoàng gia để ý, nếu như không có Dung gia đương gia quả quyết nương nhờ vào Triệu vương điện hạ hiện nay, chỉ sợ Dung gia đã không còn tồn tại nữa. Tuy rằng Dung gia mất đi phần lớn tài vật, nhưng có thể thoát khỏi nguy cơ đã là không dễ.

Tiên đế hưởng lạc, sinh hoạt xa hoa, khiến cho quốc khố trống trơn, Dung gia phú khả địch quốc không thể không trở thành cái gai trong mắt hoàng đế, có hoàng đế nào có thể chịu được một hoàng thương gia còn giàu có nhiều của cải hơn quốc khố.

Triệu vương đích thân đến thôn Bình Sơn là xuất phát từ sự coi trọng với Hà lão, còn Lý Phong chỉ là tiện thể, nhưng mà có thể làm cho đương gia Dung gia tự mình đến đây, điều này chứng tỏ Triệu vương vô cùng coi trọng sản xuất của bọn họ.

“Lý tham tướng.” Nhìn thấy Lý Phong đi vào, Dung Nguyệt lập tức đứng dậy ôm quyền, Đằng Dục cũng mới biết được Lý Phong trước kia có chức quan, mà Đường Xuân Minh càng chỉ biết hắn chi cao hơn mấy người Dư Mộ một chút, còn cái khác, dù sao người này cũng đã ra khỏi rồi, hắn cũng không có hứng thú hỏi đến, cho nên đây cũng là lần đầu tiên biết, ánh mắt không khỏi nhìn Lý Phong.

Trong lòng Lý Phong cười khổ một tiếng, hắn còn chưa kịp thẳng thắng với Minh ca nhi, từng chuyện từng chuyện liền đến, nghiêm nghị nói với Dung Nguyệt, “Dung đương gia khách khí, Lý mỗ hiện tại chỉ là một gã nông thôn áo vải, không dám đảm đương chức vụ này.”

“Được rồi, ta gọi một tiếng Lý đại ca đi, Đại ca sao, tiểu đệ này có lễ.” Đàng hoàng trịnh trọng  chào hai phu phu, Đường Xuân Minh vội vàng tránh đi, trong lòng thậm chí còn nghĩ, chẳng trách có thể trở thành đương gia hoàng gia, tuy hắn nhìn trẻ như vậy, tuy nhiên cũng không coi thường Lý Phong, càng không cần nói hắn, trong sự nghi ngờ vẫn rất có hảo cảm với người như vậy, đặc biệt ở niên đại này, một ca nhi có thể đi trên con đường như vậy có thể nói là vô cùng vất vả, đây chính là thế giới lời đàm tiếu có thể bức chết một người a.


Sau đó hai bên mới đi vào đề tài chính, Dung Nguyệt trước khi đến hiển nhiên đã điều tra rõ chuyện của Lý Phong cùng Đường Xuân Minh, hỏi, “Điện hạ đã nói với ta, nhất định phải nắm được rượu của Đường Ký, trước đây tuy rằng đại ca có cung cấp một phần phối phương, nhưng ta có người làm tuy rằng hương vị không tồi, nhưng vẫn không thể so được với rượu của Đường Ký, trong này có bí mật gì vậy? Đại ca cùng ca sao muốn hợp tác như thế nào?”

Năm trước, trong phần lễ mừng còn có một phần phương pháp cất rượu, nhưng không có tặng kèm phối phương của men rượu, dù sao một quý nhân như vậy, muốn đánh động hắn cũng không hề dễ dàng, chính là Dung gia phải dâng lên một số tài sản lớn mới được Triệu vương che chở, hơn nữa Đường Xuân Minh cũng không cảm thấy phương pháp này có gì cần phải che dấu, cổ đại ở Trái Đất có thể phát hiện ra phương pháp này, tin tưởng ở thời không này sớm muộn gì cũng có.

Chỗ rượu đưa đi kia, sau khi Lý Phong cùng Đường Xuân Minh thương lượng mới dùng thương hiệu Đường Ký giống như Toàn Dương Quán, tuy rằng trên gia phả Đường Xuân Minh đã mang dòng họ Lý, nhưng đối với Lý Phong mà nói, đây chính là Đường Xuân Minh mang tới từ thế giới khác, chưa chắc không có ý nghĩ muốn kỷ niệm, hơn nữa đây vốn là thứ của Đường Xuân Minh, hắn không có bất kỳ ý muốn chiếm đoạt nào.

“Đúng,” Đường Xuân Minh thẳng thắng thừa nhận, “Rượu của Đường Ký chỉ có dùng lương thực cùng nước suối trong núi mới có thể ủ ra được mùi vị như vậy, lương thực cùng nước nơi khác dù có muốn cũng khó có thể có được hiệu quả như vậy, Dung đương gia có thể nếm thử xem nước nơi này có điều gì khác biệt so với nơi khác không.”

Nước trà này là dùng trà của Hà lão dùng cho khách, Hà lão phở phì phò cò kè mặc cả cùng Đường Xuân Minh, chút trà này của hắn không dễ kiếm, đều là đưa đến từ trong kinh thành, chính hắn cũng không đủ uống, lại bị Đường Xuân Minh cái người không hiểu trà đạo này lấy đi không ít, quả thực lãng phí, Hà lão thở phì phò nói, chờ đến khi hắn tìm được cây trà ngon nhất, nhất định phải để một vùng đất trên núi cho hắn trồng ít trà ngon, ai bảo Minh ca nhi có một tay trồng cây ăn quả cùng trồng rau rất tốt, không cần lãng phí.

Đường Xuân Minh từ trước đến nay cũng không nghĩ tới, hắn thực sự không có nhiều chú ý tới trà, nhưng mà nếu như Hà lão muốn thì không gì không thể, hừ hừ, đừng tưởng hắn không biết, bí mật trong nhà đã bị Hà lão biết gần hết rồi, bằng không tại sao trong sân lại động tay động chân trồng một ít dược liệu bảo bối của hắn chứ, ở trên núi trồng trà, chỉ sợ đã sớm đánh chủ ý rồi.

“Đúng vậy, nước ở chỗ Đường phu lang không nơi nào có được, mỗi lần ta đến nơi này đều phải dừng lại ở đây một quãng thời gian, Dung đương gia xin mời.” Đằng Dục cũng không tham dự vào chuyện làm ăn của bọn họ, chỉ tiếp lời Đường Xuân Minh, có thể thúc đẩy bút làm ăn này cũng là chuyện có lợi cho hắn, quan trọng nhất chính là, Đằng gia nếu như so sánh với Dung gia, căn bản là không cùng một đẳng cấp, Dung gia chính là đem chuyện làm ăn trải rộng khắp Khánh Quốc a.

Dung Nguyệt uống một ngụm trà, trong miệng chà chà tán thưởng, trà cùng nước tốt mới có thể pha được trà ngon như vậy, nghe được tình huống thủ hạ điều tra trên đường hắn đến có cố ý rẽ qua nếm thử những món ăn nổi tiếng của tửu lâu của Đằng Dục, dễ dàng có thể hiểu được, nguyên liệu nấu ăn không phải là điều mà tửu lâu dưới tay hắn có thể so sánh được.


“Nhưng mà một nhà Đại ca sao không thể ủ ra được lượng chúng ta cần.” Dù sao sức mạnh của một người cũng có hạn, không nói đến chỗ khác, chỉ cung cấp chỗ của Triệu vương đã cần không ít.

“Chúng ta cũng đã cân nhắc qua, đang chuẩn bị thương lượng ra một phương án.” Đường Xuân Minh cùng Lý Phong liếc mắt nhìn nhau, nhưng vẫn là do Đường Xuân Minh mở miệng, bởi vì Dung đương gia là ca nhi, vì vậy hai người cũng không có quá nhiều cấm kỵ, hơn nữa những việc này vốn là do Đường Xuân Minh ra chủ trương, “Chúng ta nghĩ để trong thôn đứng ra, ở trong thôn xây một nhà xưởng, lấy nguyên liệu nay tại chỗ, cố gắng tạo được nhiều rượu nhất có thể, còn những cái khác, nếu sản xuất ở chỗ khác, chúng ta không thể đảm bảo được chất lượng. Theo ý của chúng ta, rượu chỗ chúng ta có thể chia làm hạng nhất, hạng hai, đương nhiên tốt nhất sẽ hạn chế số lượng không thể quá nhiều, nhất định do ta cùng A Phong tự tay sản xuất, còn rượu hạng ba ở chỗ nào chính là do Dung đương gia tự lo liệu.”

“Hóa ra đại ca sao đã sớm cân nhắc chu đáo, xem ra thôn Bình Sơn đúng là có phúc, nhưng mà phương pháp có thể dùng giá cao mua lại hay không, do ta mở rộng ở những nơi khác?” Dung Nguyệt biết đây là cực hạn, không thể mở rộng được, chỉ đành đưa ra một biện pháp khác.

Đường Xuân Minh ngạc nhiên nhìn hắn, “Phương pháp kia không phải đã sớm đưa cho Triệu vương điện hạ rồi sao? Chỉ cần điện hạ đồng ý, chúng ta không có ý kiến, hơn nữa phương pháp kia cũng không quá phức tạp, chỉ cần nắm giữ trình đơn giản liền có thể mở rộng trên diện rộng.”

Dung Nguyệt sửng sốt một chút bỗng nhiên cười to lên, sang sảng khiến cho hai hán tử nhìn nhau không hiểu gì, lại liên tục xin lỗi: “Là ta nghĩ sai, không nghĩ tới Đại ca sao rộng lượng như vậy, cũng có vẻ Dung Nguyệt ta hẹp hòi, nhưng mà ý tứ của điện hạ là cũng không được để đại ca sao chịu thiệt thòi quá lớn, ý của ta kỳ thực cũng là ý của điện hạ.”

Nha?! Đây là lại muốn phát tài? Đường Xuân Minh kinh ngạc nhìn Lý Phong, hắn cùng Lý Phong lúc trước quyết định đưa ra phương pháp cất căn bản không nghĩ đến chuyện dùng nó để kiếm tiền, hơn nữa phương pháp kia thực sự là đơn giản vô cùng, không nói đến chỗ Triệu vương, chính thôn Bình Sơn sau khi xây xong xưởng rượu, những quy trình bên trong khẳng định không có cách nào bảo vệ không bị tiết lộ ra bên ngoài, dù là trong thôn có mấy trò vặt vãnh hay là bên ngoài thôn thám thính, sớm muộn gì đều biết được trình tự làm.

Nhưng mà phương pháp kia rơi vào tay Triệu vương lại dùng bạc mua lại,  phường rượu của hắn chỉ sợ không dễ để bắt chước được, Đường Xuân Minh tự nhận mình đã nghĩ thông suốt, gật đầu nói, “Vậy Dung đương gia tự quyết đi, thoáng một chút là được, dù sao chuyện làm ăn sau này mới quan trọng, không cần thiệt thòi chúng ta là được.”

“Ha ha, dễ bàn, ca sao quả nhiên là người sảng khoái.” Dung đương gia cũng nhìn Đường Xuân Minh như nhìn người kỳ lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui