Sau khi cùng Đằng Dục thương lượng chút chi tiết cụ thể, Đường Xuân Minh cùng Lý Phong trực tiếp hất tay làm chưởng quỹ, đồng thời để lại Trương Trường Minh, hắn là chưởng quỹ tương lai của Đường ký, nhưng mà hiện nay còn cần phải có người mang theo một chút, Đằng Dục đối với chuyện bồi dưỡng một vị chưởng quỹ như vậy cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Còn tới chuyện chia lợi nhuận của cửa hàng, ngay tại lúc Đằng Dục nhập cổ phần vào đã bàn xong xuôi, hơn nữa lần này mấy người Trầm phu lang cùng Trương Tú dù thế nào cũng không muốn chiếm phần tử bên trong, cửa hàng băng bọn họ đã chiếm một món hời lớn của Đường Xuân Minh, lần này dù thế nào bọn họ cũng không thể mặt dày bắt người ta khổ cực kiếm bạc cho mình.
Đường Xuân Minh cùng Lý Phong không có cưỡng cầu bọn họ, ngược lại sau này có nhiều cơ hội hợp tác, chỉ cần bọn họ tiếp tục ở lại thôn Bình Sơn, cuối cùng là Đằng Dục chiếm bốn phần mười, Đường Xuân Minh cùng Lý Phong hai người chiếm sáu phần mười, nhưng mà lấy ra một nửa phần(* là 1 nửa của 1 phần, ta không biết dùng từ nào cho đúng nữa T^T) cho Trương Trường Minh, tuy nói chỉ có một nửa, nhưng mà về lâu về dài nhất định không thấp hơn so với cửa hàng băng, hơn nữa đối với Trương Trường Minh mà nói còn có thể học được rất nhiều thứ.
Cuối cùng Dằng Dục nói đến chuyện Thính Cảnh Các đối đầu với Minh Lan Cư, cùng với chuyện Mạnh gia đằng sau Màn Phúc Đường ở trên trấn Bình An, hắn nói chưa hết, liền nhắc đến chuyện Mạnh gia làm với Đường Xuân Minh lúc trước, sau đó vẫn không có động tĩnh gì, hắn đề đã đem chuyện này quăng ra sau đầu, cho nên đối với Đường Xuân Minh mà nói, để hắn cảm nhận có bao nhiêu cảm giác nguy hiểm, thực sự là không phù hợp với tính tình của hắn, hắn thích hợp hưởng lạc hơn.
“Mạnh gia có quan hệ cùng Minh Lan Cư?” Đường Xuân Minh kinh ngạc nói, hắn còn nhớ lần đầu tiên tới liền cùng A Lâm ở bên đường quan sát, muốn chọn xem nên bán rau cho nhà nào, không nghĩ tới sau này không chỉ có luôn duy trì quân hệ với Thính Cảnh Các, lại xảy ra chuyện với Minh Lan Cư, bậc duyên phận này, hắn không biết phải biểu đạt như thế nào.
Đằng Dục không phải là người làm chuyện tốt không để người ta biết, chỗ cần khoe thành tích liền muốn khoe thành tích, tuy nói những chuyện này cùng người có khả năng là do bọn họ dẫn qua, Lý Phong ra tay cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự, nhưng mình chủ động ra tay chặn lại thì lại không giống, bằng không hắn cũng không đáng với lòng tin của Đường phu lang vẫn luôn duy trì quan hệ hợp tác với bọn họ.
“Đúng, Minh Lan Cư luôn ham muốn tìm hiểu nguồn hàng của bọn ta, không biết làm sao liền đuổi tới Cẩm Ký ở trấn Bình An, cũng làm cho họ họ biết được ta là ông chủ đằng sau Cẩm Ký, cho nên bọn họ liền bắt đầu ra tay từ đối thủ cạnh tranh là Mãn Phúc Đường. Nếu Minh Lan Cư đánh chủ ý với chúng ta như vậy, chúng ta không thể không hoàn trả, đối phó với Minh Lan Cư có chút khó khăn, nhưng mà đối phó với Mạnh gia ở trấn Bình An vẫn rất dễ dàng, tay Mạnh gia không có dài như vậy, gõ mấy cái liền rụt trở lại, hơn nữa hiện nay chuyện làm ăn của Mãn Phúc Đường không còn như trước, chính hậu viện của chưởng quỹ kia cũng không yên tĩnh.” Đằng Dục giả vờ cảm khái, điều này khiến cho Đường Xuân Minh không khỏi liên tưởng, đến cuối cùng hậu viện của vị chưởng quỹ như thế nào, không khỏi có chút cười trên sự đau khổ của người khác, nên, ai bảo người như vậy lại dám đem chủ ý đánh trên đầu mình.
“Vậy thì đa tạ Đằng công tử ra tay, vậy các ngươi định đối phó với Minh Lan Cư ra sao?” Nghe được ra Mạnh gia cùng Mãn Phúc Đường chỉ là nhân vật nhỏ, then chốt chính là Minh Lan Cư ở sau lưng bọn hắn.
“Cái này liền phải nhờ phúc của Lý Phong đại ca,” Đằng Dục cười nhìn Lý Phong đang ôm đứa nhỏ ở một bên, khóe miệng giật giật, hán tử lạnh lùng như vậy mà trông trẻ con không khỏi có chút cảm thán, “Ta nghĩ là do bối cảnh của Lý Phong đại ca khiến cho Minh Lan Cư không dám đưa tay đến thôn Bình Sơn, lúc này mới để cho Đường phu lang có thể vẫn bình an vô sự, chúng ta cũng nhờ phúc của Lý Phong đại ca, Minh Lan Cư cũng không từng bước ép sát chúng ta như trước.”
Đây chính là tầm quan trọng của quan hệ, phía sau Minh Lan Cư cũng có bối cảnh quan lại, thậm chí so với Thính Cảnh Các càng sâu thêm một tàng, cái này cũng chính là nguyên nhân Thính Cảnh Các đối mặt với Minh Lan Cư luôn hùng hổ dọa người chỉ có thể không ngừng thoái nhượng, Đằng Dục có thể nghe ngóng được, vậy Minh Lan Cư khẳng định cũng có thể nghe ngóng được, thậm chí có thể thăm hỏi được càng nhiều hơn so với Đằng Dục nghe được, bây giờ đối với Thính Cảnh Các bọn họ cũng càng khách khí, điều này khiến cho Đằng Dục không khỏi nghi ngờ, trong này có phải có điều hắn không biết không. Nhưng mà những cái này cũng không quan trọng, quan trọng chính là hắn biết minh có thể dính đến một nhà Đường phu lang chính là vận may của bọn hắn.
Đường Xuân Minh cũng không khỏi nhìn Lý Phong một chút, hóa ra chỗ này còn có tác dụng của Lý Phong, hắn quả nhiên là vô dụng nhất. Nhưng mà hắn cũng không có trái tim lê như vậy, dù sao người có ích ở ngay tại bên cạnh mình, vui mừng vì mình không cần bận tâm. Lý Phong động viên Đường Xuân Minh một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Đằng Dục nói, “Vậy sau này những chuyện thế này còn cần nhờ Đằng công tử lưu tâm thêm một chút, chúng ta ở thôn Bình Sơn thôn tin tức quá lạc hậu.” Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, vừa ý rằng nguyên nhân không chỉ là do Minh ca nhi đồng ý hợp tác với hắn, quan trọng hơn, ban đầu Minh ca nhi có thể vượt qua được cửa ải khó khăn, thực sự là có Đằng Dục cùng Thính Cảnh Các giúp đỡ, bọn họ là những người thông minh không có truy tìm cặn kẽ.
“Không thành vấn đề.” Trong lòng Đằng Dục cười nở hoa.
Bàn chuyện xong xuôi đoàn người liền chuẩn bị khởi hành về thôn, trước tiên dùng xe ngựa chở hai tiểu tử Lý Thừa Tổ Lý Thừa Tông trở về lớp học, hai tiểu tử này đặc biệt là Lý Thừa Tông vô cùng không nỡ, lưu luyến tạm biệt cùng mọi người. Trên đường còn đi qua Thính Cảnh Các, Thính Cảnh Các cùng Đường Ký không cách xa nhau mấy, đồng dạng cũng nhìn thấy Minh Lan Cư. Đã qua buổi trưa, nhưng mà trước cửa Thính Cảnh Các vẫn có người ra vào, so với Minh Lan Cư còn náo nhiệt hơn mấy phần, có thể thấy được chuyện làm ăn của Thính Cảnh Các quả nhiên phát triển không ngừng.
“A, đây chính là Thính Cảnh Các a, quả nhiên đại khí đại quý.” Trương Tú nhìn từ trong xe ra, quy mô cùng trang trí của Thính Cảnh Các đương nhiên Đường Ký không thể so sánh được, hơn nữa so với Đường Ký, Thính Cảnh Các mới là đi con đường tầng lớp trung thượng, nếu như trước đây, Trương Tú hắn chỉ sợ ở cửa nhìn cũng không dám.
“Đường Ký cũng không kém.” Trầm phu lang nói, thôn Bình Sơn bọn họ cũng có người có tiền mua được một phần sản nghiệp ở trong thành như vậy a, cũng đủ để cho bọn họ kiêu ngạo. Vương Mạc cũng kích động, hắn đã từ đương gia nhà mình biết được Toàn dương quán của Minh ca nhi cũng có nửa cổ phần của gia đình bọn hắn.
&&&
Trở lại thôn Bình Sơn, mặt trời đã ngả về phía tay, hai đứa nhỏ đã ngủ say như chết, một chút cũng không giật mình tỉnh lại. Mấy người Trầm phu lang xuống xe ở cửa nhà Đường Xuân Minh, không cần Lý Phong đưa bọn họ vào trong thôn, chỉ là cách có vài bước chân mà thôi.
Vừa đem hai đứa nhỏ sắp xếp cẩn thận, liền nhìn thấy Đại Mao Nhị Mao lấm la lấm lép chạy vào, xem tình hình liền biết được ngay chính nhà mình cũng không tiến vào, hơn nữa trên người cũng có một ít vết tích, khiến cho Đường Xuân Minh nhìn thấy liền không khỏi nhíu mày, Đại Mao Nhị Mao lập tức liền nở một nụ cười có thể thể nói là nịnh nọt lấy lòng.
“Nói đi, các ngươi lại làm chuyện xấu nào muốn ta che giấu hử?” Đường Xuân Minh vừa nhìn biểu hiện của hai đứa nhỏ này liền biết được bọn chúng này vừa mới làm chuyện không tốt.
Lý Phong sắp xếp cẩn thận cho Kinh Phong cùng xe ngựa liền đi vào phòng, cũng nhìn thấy vẻ mặt của hai đứa nhỏ, còn chưa làm ra vẻ mặt gì Nhị Mao liền lập tức nhau ra phía sau Đường Xuân Minh, Đại Mao vẫn bình tĩnh, miễn cưỡng đứng ở một chỗ nhắm mắt tùy ý Phong thúc thúc đánh giá.
Đường Xuân Minh thấy tình cảnh này liền bật cười ra tiếng, tiểu tử Nhị Mao này thật sự là không có cốt khí, không đánh đã khai. Cũng không nhìn ánh mắt cầu cứu của Nhị Mao, xoay người đi ra phòng bếp bắc nồi đun nước nóng cùng đốt giường sưởi, hai đứa nhỏ cùng Hà lão không chịu được lạnh, dọc theo đường đi tuy rằng trong xe có đặt một chậu than, nhưng mà đến cùng cũng không ấm áp được như trong nhà.
Chờ đến khi xoay người đi vào nhà, hai tiểu tử đều đang chán nản đứng trước mặt Lý Phong một bộ dáng nhận sai, Đường Xuân Minh lần thứ hai nhíu mày hỏi, “Đây là tìm người ta thánh toán nợ? Báo thù được rồi?”
“A, Minh a sao làm sao ngươi biết?” Nhị Mao ngẩng đầu lên không dám tin tưởng kêu lên.
Đại Mao đen mặt, rất muốn ngăn chặn miệng của đệ đệ mình, cũng chỉ có Nhị Mao ngạc nhiên, việc làm của bọn họ sao có thể giấu giếm được Minh a sao cùng Phong thúc thúc.
“Ha ha, nói đi, làm thế nào? Lần này có không có để lại nhược điểm.” Đường Xuân Minh tiếp tục cười híp mắt hỏi. Lý Phong không nhịn được giật giật khóe miệng, Minh ca như vậy thật sự được không? Sẽ không đem hai đứa nhỏ vốn thành thật dạy hư chứ? Ngẫm lại xem Đại Sơn là hán tử thành thật cỡ nào a.
Vẫn là Đại Mao thành thật hơn một chút, hoặc là nói lớn tuổi chút nên xem hiểu được sắc mặt của người khác, cảm thấy vào lúc này vẫn là đem mọi chuyện nói rõ ràng là tốt nhất, nếu như lộ ra ngoài nói không chừng Minh ca nhi có thể giúp đỡ được.
Hóa ra hai tiểu tử này vẫn luôn tìm cơ hộ để đối phó với Tần cẩu đản, thực sự là tiểu tử này quá xấu a, khoảng thời gian này Đường Xuân Minh không để A Lâm mang theo Đạp Vân ra ngoài, vì vậy tiểu tử này không tìm được cơ hội tiếp cận ngựa con liền bắt đầu đối phó với những đứa nhỏ khác trong thôn, thực sự là trêu đến mức người người oán trách, hiện tại nhà nhà thấy tiểu tử này liền muốn tránh đi thật xa, thực sự là vô cùng phiền toán,đến khi bọn họ tìm tới Tiền gia, a mẫu của tiểu tử kia liền vừa khóc lóc vừa xin lỗi, khiến cho người ta tức giận mà không có nơi phát ra, hiện tại mới biết được tình cảnh lúc trước của Minh ca nhi, đây thật sự là Đường Xuân Minh bắt nạt Tôn ca nhi sao? Còn chưa nói cái gì Tôn ca nhi liền khóc lên, đây rốt cuộc là ai bắt nạt ai vậy!
Từ trong miệng Đại Mao liền biết được Tần cẩu đản kia làm không ít chuyện khiến cho Đường Xuân Minh cùng Lý Phong không khỏi cau mày lại, không phải ngày hôm nay đi hái trộm rau dưa khỏe mạnh rau dưa của nhà người khác, thì chính là ngày mai đi chọc gà nhà người khác nuôi, huyên náo đến mức gà mái cũng không chịu đẻ trứng, hoặc là ngày kia không biết đem cái gì ném vào trong máng heo nhà người ta, làm hại heo trong chuồng kêu nửa ngày, lần này Tiền gia chính là lấy một cái tai họa tiến vào thôn Bình Sơn.
Hiện nay ở thôn Bình Sơn đồng ý cùng chơi với đứa nhỏ này cũng không có mấy đứa, Nhị Mao lúc không có khóa cũng nhìn chằm chằm mấy buổi chiều liền, lần này khiến cho hắn nắm được cơ hội Tần Cẩu Đản một mình, hết giờ học liền kêu Đại Mao làm một trận đánh lén, dưới tình huống Cẩu Đản căn bản không biết là ai tàn nhẫn đánh một trận.
Đại Mao xấu hổ gãi đầu một cái nói: “Cẩu Đản tuyệt đối không biết là con cùng Nhị Mao làm, hơn nữa chúng con cũng không nói cho người khác biết, còn có, lần này chúng ta không đánh mặt hắn.” Nhị Mao còn có chút hưng phấn nhỏ, cảm thấy rốt cuộc cũng đạt được nguyện vọng, nếu như không phải sợ cha mẹ đánh đòn, phỏng chừng nó đã sớm không nhịn được đem mọi chuyện tuyên dương ra ngoài.
Đường Xuân Minh cùng Lý Phong nhìn chăm chú một chút, hai con gấu con này, cũng không biết biết hạ thủ có chừng mực không, đem người ta đánh đến mức độ này, “Các ngươi đảm bảo không đem người đánh đến mức người ta không bò lên được chứ?”
Nhị Mao không có động tĩnh, Đại Mao cũng choáng váng: “Chuyện này… Con không biết …” Chỉ lo báo thù nhất thời đánh cho sảng khoái, đánh xong hai người liền nhanh chóng rời đi, cũng không chú ý người bị bọn nó đánh như thế nào.
Chảy mồ hôi, Đường Xuân Minh trong lòng âm thầm lau mồ hôi, này là muốn người chùi mông cho bọn chúng đi. Lý Phong nghiêm mặt giáo huấn bọn chúng, “Các ngươi thật sự cho rằng chuyện mình làm thần không biết quỷ không hay sao, chỉ cần người có lòng kiểm tra một chút là biết được các ngươi làm, hơn nữa nếu như thật sự đem người đánh đến mức cần phải đi chữa bệnh bốc thuốc, các ngươi cho là thôn Bình Sơn chúng ta có thể yên ổn được sao? Nếu như bị người ta biết được các ngươi làm, sau này người trong thôn sẽ nhìn các ngươi thế nào? Tuổi còn nhỏ liền lòng dạ độc ác như vậy, sau này người trong thôn chỉ sợ tránh các ngươi còn lợi hại hơn so với tránh Tần tiểu tử.”
Hai đứa nhỏ bị hù dọa, không còn bất kỳ vẻ mặt đắc ý nào, đều sắp bị dọa khóc, nói cho cùng bọn chúng vẫn là con nít không muốn người khác nhìn thấy bọn chúng liền tránh đi, bọn chúng cũng biết được hành vi của Tần Cẩu Đản khiến người ta chán ghét như thế nào, bọn chúng không muốn có kết quả như vậy. Đường Xuân Minh cùng Lý Phong hai người một vai chính diện một vai phản diện, Đường Xuân Minh mở miệng nói, “Cố gắng suy nghĩ lại một chút, người học võ nên biết ra tay đúng mực, ta và Phong thúc thúc của các ngươi để ý đến chuyện trong thôn một chút, các ngươi liền đàng hoàng chờ ở trong nhà đi đừng đi chỗ nào khác.”
“Biết rồi, Minh a sao.” Lần này hai tiểu tử đúng là cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài. Chờ bọn hắn đi xa, Đường Xuân Minh mới lo âu nhìn về phía Lý Phong, hắn không lo lắng Nhị Mao lắm, khí lực dù có lớn hơn nữa cũng chỉ là đứa nhỏ năm tuổi, nhưng mà Đại Mao lại không giống vậy, lần này hạ thủ như thế nào cũng chỉ có Lý Phong rõ ràng, “Yên tâm đi, hai đứa nhỏ này không có quyết tâm như Tần tiểu tử kia, sẽ không làm quá đáng. Nếu nói luyện võ, chỉ sợ Tần tiểu tử kia càng thích hợp hơn một chút.”
Vừa nói như thế Đường Xuân Minh cũng yên tâm không ít, nhưng mà tiểu tử kia ngoại trừ tàn nhẫn lại còn bị làm hư hỏng đến mức không phân biệt thị phi, hắn cũng không dám rước vào nhà, nhưng mà nói đến luyện võ, Đường Xuân Minh liền nhìn Lý Phong nói, “Lúc trước nói cùng ngươi luyện một chút, hiện tại có thể luyện võ hay không?” Dụa vào người khác bảo vệ còn không bằng chính mình trở lên mạnh mẽ để tự bảo vệ mình.
“Cái kia cũng phải nhìn xem bản thân A Lâm có hứng thú hay không, nhưng mà ở phương diện này Hà lão dạy thích hợp hơn ta, dù sao một bộ kia của ta cũng là học được từ trên chiến trường.” Quá mức tàn nhẫn, không thích hợp tiểu ca nhi học tập, chính Đại Mao Nhị Mao, hắn cũng cũng chỉ là dạy một chút quyền cước chân tay, không có chân chính chỉ đạo những bản lĩnh thực sự của mình.
“Vậy cũng tốt.” Đường Xuân Minh gật gù, “Vậy còn ta?”
Lý Phong có chút không rõ Minh ca nhi vì sao lại chấp nhất ở điểm này, nhưng mà cũng không liên quan, “Sẽ dạy ngươi bộ công pháp kia, ta thấy ngươi luyện bộ công pháp kia ở trong không gian của ngươi sẽ có hiệu quả hơn bên ngoài một chút.”
“Được rồi, ta nhất định sẽ luyện thật giỏi.” Đường Xuân Minh gật đầu không ngừng, luyện công phu a, hắn có thể luyện ra được nội lực giống Lý Phong hay không, không gian chính là phần mềm hack mạnh nhất, có không gian hắn nhất định có thể thực hiện được giấc mơ đúng không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...